Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Người xin nghỉ không phải con số nhỏ nhưng mọi người lại làm lớn lên, nói phải về nhà nhìn người Cố gia. Những người kia tối qua vừa bị trộm, càng không cần phải nói, họ đang bận gây chuyện, tối nay nhất định không có tâm trạng tới trực.

Tiểu đội trưởng vừa nhậm chức buồn rầu muốn chết. Lại không thể không đồng ý, hiện tại dân tình hùng dũng, không phê rất dễ dàng gặp tai bay vạ gió.

Du Hành mời Hoàn Giả, còn tới nhà Hoàng Trung Lượng một chuyến. Mặc dù chuyện anh đưa lễ tôi nhận lễ là chuyện thường tình nhưng giao thiệp với nhau lâu như vậy, Du Hành lại là người rất có chừng mực, ra tay hào phóng, lúc cậu hỏi thăm cũng là chuyện mọi người có thể nói, không ai để cậu phải khó xử.

Tóm lại, giao tình càng sâu, Hoàng Trung Lương để vợ con ra chỗ khác, bản thân thì kéo Du Hành nói nhỏ.

"Em trai, anh thấy cậu cũng là một người tốt, nhất định sẽ không bán đứng người anh trai này, tin tức rất không thể luồn ra ngoài được."

Du Hành nghe câu này, trong lòng hơi rét lạnh: "Anh Hoàng yên tâm, anh nghĩ cho em, em cũng cố gắng bảo vệ an toàn cho anh."

Hoàng Trung Lượng nói: "Người họ hàng của của anh thật ra là cha vợ, anh tự biết bản thân cũng chẳng có bản lĩnh gì, nếu muốn ghi danh là nhân viên ở cửa thì lại kém hơn so với người khác một chút, bởi vì ngoại hình anh cũng không có gì bắt mắt, phổ biến tới nỗi đứng sau người ta cũng chẳng ai chú ý tới. Chúng ta là anh em bạn bè với nhau, ban đầu bày anh ta nhét em vào trong đội tuần tra, nãy anh ta vừa tìm anh mượn rượu với thuốc lá lấy quan hệ lên làm đại đội trưởng. Kết quả chẳng ai được lợi cả, tối qua ngay cả vợ và con trai của anh ta đều chết. Anh vừa quay lại từ nhà họ, thật là đen đủi."

Sau khi chỉnh đốn đội tuần tra, có tân đại đội trưởng mới nhậm chức, trong tay quản lí năm tiểu đội, đó đều là những người được ô dù to lớn phía sau ủng hộ. Hoàng Trung Lượng có thể lên làm đại đội trưởng hay không rất khó nói.

"Vừa rồi cha vợ của anh cho người tới truyền lời."

Hoàng Trung Lương uống một hớp trà nguội, nói tiếp: "Ông ấy để cho anh một công việc tốt ở đài phát thanh. Cậu có hiểu không?" Anh ta híp mắt nhìn Du Hành, thấp giọng nói: "Thần tiên đánh nhau, người thường như chúng ta trốn được bao xa thì trốn."

Du Hành giật mình, hiểu rõ trong nháy mắt.

"Cảm ơn anh."

"Ha ha, em hiểu anh an tâm rồi, cậu tốt nhất là từ chối công việc kia trước, nếu không thì xin nghỉ dài hạn đi. Còn có một hồi kịch dài nữa."

Rời khỏi nhà của Hoàng Trung Lượng, Du Hành bắt đầu chuẩn bị từ chức. Cấp trên muốn tạo ra một hồi kịch, tháo đài lẫn nhau, không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Có thể cậu sẽ vì thế mà bị hao tổn không gượng dậy nổi, huống chi những người có lực ảnh hưởng có thể còn sử dụng sát chiêu, lòng người là hiểm ác, không biết còn có những thủ đoạn nào khác sẽ tới.

Bọn họ chỉ muốn kiếm sống qua ngày, không muốn bị cuốn vào vũng nước sâu đầy thị phi kia.

Đã lâu không đi ra ngoài, hiện tại tiếp tục đi săn tang thi cũng được, coi như kiếm chút lương thực, đồ trong nhẫn trữ vật của cậu còn nhiều, muốn bày sạp bán hàng cũng đủ.

Chờ Trương Hằng Tuệ hết việc, cậu liền nói mọi chuyện. Trương Hằng Tuệ thở dài một tiếng, nói: "Vậy chị cũng từ chức đi cùng em."

"Chị không cần từ chức, chị làm ở đó cũng không sao." Du Hành chỉ nói một nửa, kéo tay Trương Hằng Tuệ, dưới ánh nến, cánh tay cô không có vết thương gì nhưng cậu vẫn ngửi thấy mùi tanh của máu.

"Chị bị thương sao?"

Trương Hằng Tuệ không nói dối cậu, cởi áo lông xuống, bên cánh tay trai có quấn băng cầm máu, vết máu loang từ bên trong ra.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đang bình thường tại sao lại bị thương chứ?

"Không phải gần đây có những người đang tranh chấp vụ bất động sản hay sao? Là do hết thời gian thuê nhà mà bọn họ không rời đi, bọn chị không thu hồi lại được phòng nên xảy ra giằng co thôi. Không biết hôm nay thế nào, mọi người đều quá nóng tính động tay động chân, chị mới không may bị ngộ thương thôi. May mà lãnh đạo mới tới rất dễ tính, cho chị nghỉ ngơi ở nhà ba ngày."

"Được rồi, đừng có sa sẩm mặt mày như thế, ngày kia em cứ để chị từ chức đi, vừa vặn lĩnh đủ một tháng lương."

Hai người họ muốn từ chức rất dễ, dù sao công việc tốt như này không thiếu người tranh nhau vào. Du Hành đặc biệt lái xe tới lĩnh một tháng tiền lương.

Ở trên đường, cậu sẽ thu bớt đồ của mình vào nhẫn trữ vật. Trước tiên cậu mua thêm hai chiếc nhẫn, giả bộ làm tiền lương, mấy tháng qua đồ họ thu gom được đã chưa đầy hết một chiếc nhẫn rồi.

Đáng tiếc là tạm thời không có nguồn thu vào ổn định.

Khi cậu về tới nhà, gặp được nhà họ Yến cách vách cũng đang dọn nhà, Trương Yến đang dọn dẹp bên ngoài, một người xa lạ cũng vào trong dọn.

"Anh muốn rời đi sao?"

"Đúng vậy, chuyển sang thuê chỗ khác thôi. Một mình tôi ở cũng không hết ngôi nhà lớn như vậy." Trương Yến nói. Cha và vợ của anh ta đã không còn, ở lại chỗ cũ chỉ càng thương tâm hơn.

Du Hành hỏi: "Phòng quản lý chịu để cho anh làm thủ tục sao?"

"Tôi không tới đó, chỉ viết một bản thỏa thuận, chuyện còn lại tự họ quyết định." Sau đó anh ta chỉ hướng nhà mới, nói: "Tôi đi trước nhé, tạm biệt."

"Hẹn gặp lại."

Về tới nhà, Du Hành đã đi hỏi Trương Hằng Tuệ, cô nói: "Theo quy định thì không thể chuyển sang cho người khác thuê."

Dù sao thì ngày mai là tới hạn thuê nhà của tháng này.

Trương Hằng Tuệ nói: "Chúng ta đi ra ngoài, không biết có thể quay lại nhà hằng ngày không, thuê nhà thì quá lãng phí, đến lúc đó cũng cho thuê đi."

Sau khi hai chị em bàn bạc xong liền quyết định ra ngoài một chuyến trước, sau đó quay lại buôn bán lẻ tẻ.

Tiền thuê nhà đã tăng từ lâu, một ngày cũng mất mấy viên tinh hạch và mấy cân thức ăn rồi.

"Vậy cũng được."

Nếu là vậy thì trước tiên phải thu hết đồ dùng sinh hoạt của họ vào nhẫn trữ vật trước.

Du Hành ở nhà sắp xếp lại đồ trong nhẫn, Trương Hằng Tuệ thì mang theo đồ sang tạm biệt nhà họ Từ, công việc của cô là do nhà họ tìm giúp, bây giờ từ chức cũng phải nói một tiếng với họ trước.

Ngày thứ hai, hai chị em Trương Tuệ Hằng lái xe rời khỏi khu an tòa.

Qua hơn nữa năm, đây là lần đầu tiên Trương Tuệ Hằng bước chân ra khỏi khu an toàn, cô nhìn kiến trúc bên ngoài không chớp mắt.

"Tại sao tường bên này mới xay được một nửa thôi?"

Du Hành nhìn một cái: "Nghe nói là không có đủ công nhân. Gần đây các đội lớn đều tuyển người, chỉ cần cao lớn có sức lực, phúc lợi đều cao hơn so với đi xây tường."

Đó cũng là do quân đội tạo ra, rất nhiều đoàn đội lớn mạnh mọc như nấm sau mưa nên ai cũng mong cuộc sống của bản thân có thể được cải thiện.

Khi cậu vẫn còn làm trong đội tuần tra, nhiều lần gặp người từ bên ngoài trở về nên biết một chút những hướng nào có thể đi được. Lái xe vòng ra phía sau khu an toàn, qua một con đường mòn thì đi tiếp về phía tây. Thôn nhỏ phía này không còn thứ gì, vì vậy trực tiếp lái xe đi qua.

Đi hai tiếng, số lượng tang thi vất vưởng trên đường dần nhiều lên. Du Hành và Trương Hằng Tuệ hạ kính xe xuống, cùng bắn tang thi.

"Không quen tay lắm." Trương Hằng Tuệ không chịu thua, cũng không muốn lãng phí thêm đạn nên càng phải tập trung hơn. Mặc dù cô biết em trai mình có rất nhiều đạn nhưng cô không thể lãng phí được.

Rất nhanh, Trương Hằng Tuệ đã tìm lại được cảm xúc ban đầu, lúc này hai chị em họ đã ngây người bên ngoài hai ngày.

Số lượng lương thực họ tìm được cực ít. Dù sao nơi này xách không xa khu an toàn lắm, đã sớm bị vơ vét bao nhiêu lần. Nếu phải so sánh thì số lượng hai chị em họ thu được đã không tệ rồi.

Chỉ vậy đã khiến hai chị em họ hài lòng, dù sao lượng thức ăn và họ để giành được rất khả quan rồi, nhiều nhất trong một năm tới không hề thiếu ăn.

Cất trữ nhiều tinh hạch một chút, đó là đồ quan trọng, sau này rất có ích, dù muốn đổi thức ăn cũng rất tiện.

"Hằng Viễn nằm xuống!"

Du Hành cũng nghe thấy tiếng gió nhỏ, lập tức nằm xuống, cảm nhận được có đồ gì đó đập lên tấm vách bên cạnh, đó là tiếng súng.

Cậu cẩn thận đứng dậy, thấy Trương Tuệ Hằng đang đánh nhau với một con tang thi hệ thực vật.

Súng trong tay cô bị lấy mất, cô lập tức rút chủy thủ, trở tay cắm vào mặt con tang thi.

Con tang thi gào lên một tiếng, dây mây và dây leo trong miệng nó lập tức thu lại. Trương Hằng Tuệ theo đó lùi về phía sau.

Một súng bắn vào óc tang thi, nó ngã xuống đất.

Trương Hằng Tuệ nhặt súng dưới đất lên, đi tới bên cạnh con tang thi rút chủy thủ ra, đào ba cái lấy một viên tinh hạch.

"Chắc là cấp ba."

Cô làm việc ở phòng quản lý mấy tháng, thu được tinh hạch cũng kha khá, coi như có kinh n ghiệm đoán cấp bậc tinh hạch.

"Ừm."

Hai người tìm một sườn núi nhỏ, đặt tinh hạch vào hộp bảo hộ, sau đó bắt đầu nấu bữa trưa. Đồ ăn vẫn là mì ăn liền, bên trên là một quả trứng và mấy miếng thịt chân giò hút chân không.

Mấy ngày nay khí trời rất tốt, trời xanh thăm thẳm, gió mát.

"Ăn đồ bên ngoài vẫn ngon nhất."

"Đúng vậy."

Ở nơi như này, cả hai người đều lười ăn đồ cầu kì, cả người ai cũng mềm nhũn.

Tiếng nổ động cơ phá vỡ yên lặng. Hai người buông bát xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm bên trái. Thấy năm chiếc xe bên kia không dừng lại mà tiếp tục đi, lúc này hai chị em mới yên tâm ăn nốt bữa trưa.

Một lát sau, không chỉ Du Hành mà ngay cả Trương Hằng Tuệ cũng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Trương Hằng Tuệ giật mình suýt nữa nhảy cẫng lên, Du Hằng túm lấy tay chị gái, nói: "Chị gái, đồ sắp nguội rồi, mau ăn đi."

Hai mươi bước, mười chín bước...

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nhảy sang một bên, tay đồng thời rút súng bắn phía sau.

Đoàng đoàng đoàng!

Sau một trận đàn dày đặc, tiếng của một người đàn bà thảm thiết kêu lên. Đồng thời, chỗ mà hai người Du Hành vừa ngồi bị hai đạo sấm sét bổ xuống khiến nồi mỳ và thìa bị lật ngược.

Thân hình của một nam một nữ hiện ra.

Du Hành nổ súng chính giữa đầu người phụ nữ đang kêu ầm kia. Ngoài dự liệu là người đàn bà đó ngay cả né cũng không thèm, cứ vậy bị bắn chết.

"Các người là ai?"

Người đàn ông giật mình, tại sao họ đã bị lộ rồi, người đàn bà này đã bị giết rồi à? Sau đó tức giận nói: "Chúng mày đền mạng đi!"

Từng đạo sấm sét không ngừng đánh về phía Du Hành, Du Hành né tránh cực nhanh, theo từng đạo sấm sét rơi xuống, cậu đều hoàn hảo né tránh được.

Cậu khổ luyện [Quy tắc kiện thể] như vậy, hiện tại đã lên tới tầng thứ bốn, coi như có một chút thành tựu.

Nhưng chuyện cậu tránh thoát được lại chọc cho người đàn ông kia tức điên lên, sấm chớp trong tay không ngừng động, vừa nhìn đã biết chuẩn bị ra đại chiêu.

Nhưng chưa chờ đại lôi đánh xuống, anh ta đã không thể tin được quay đầu nhìn sang bên trái, người phụ nữ từ lúc anh ta xuất hiện vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện, mặt không thay đổi nổ súng với anh ta.

Bằng!

Sau đó anh ta liền mất đi tri giác.

Nhanh chóng lấy sạch đồ có giá trị trên người hai người kia, Du Hành và Trương Hằng Tuệ nhanh chóng cất hết nồi niêu vào trong xe, đạp chân ga chạy đi.

Quả nhiên ít phút sau, đoàn xe vừa rồi quay đầu lại. Bọn họ chờ ở khúc cua đằng kia, nếu như trong bọn họ có người cường hóa thì nhất định có thể nghe được riếng súng, nhưng rất tiếc, họ không có.

Đám người kia chờ một lúc cũng không thấy đồng bọn quay trở lại, nội bộ đều nghi ngờ có chuyện xấu, tất cả quay lại tìm người thì chỉ tìm được hai cỗ thi thể đã lạnh toát.

Lần này tiêu rồi.

Đó chính là người có dị năng hệ lôi mạnh nhất trong đội! Cứ vậy mà chết à?!

Đám người la hét muốn báo thù nhưng con đường trải dài bốn phía, biết đuổi theo từ đâu? Cuối cùng không thể làm được gì đành tiếp tục lên xe tới khu an toàn Lục Đồng.

"Tinh hạch trên người bọn chúng nhiều quá."

Du Hành lái xe, Trương Hằng Tuệ ở bên cạnh kiểm tra chiến lợi phẩm: "Em nhìn xem, đó có phải là tinh hạch cấp sáu không? Nhìn thật đẹp!"

Cậu liếc một cái, nói: "Chắc là vậy."

Người đàn bà kia thì ít hơn, khoảng hai trăm viên tinh hạch, không phải cấp hai thì chính là cấp ba, nhưng một viên cấp bốn cũng không có. Tinh hạch của người đàn ông kia khoảng hai nghìn viên, trừ viên cấp sáu thì cũng có mấy viên cấp năm, cấp bốn khác nhiều, còn lại đều là cấp hai và cấp ba.

Nói đơn giản là đại phú hào.

"Không biết chúng đã cướp của bao nhiêu người."

"Không phải cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta sao?"

"Cũng đúng." Trương Hằng Tuệ vui vẻ. "Thu nhập thật tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui