Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Động cơ trực thăng gào thét tới gần, luẩn quẩn ở trên không trung một lúc mới dừng ở ruộng lúa bị bỏ hoang.

Có mấy người cầm máy kiểm tra phát ra tia sáng hồng ở cửa, sau đó lại quay trở về.

Du Hành cảm thấy cuộc sống tự do tự tại của bản thân sắp không còn mấy ngày nữa.

Cậu nói với Trương Hằng Tuệ chuyện này: "Rất có thể nơi này sắp được hồi sinh."

"Vậy chúng ta phải làm sao giờ?"

"Thu lại vật dụng trước đi."

Cũng không có gì mấy, hai người bọn họ không cần ăn uống, cùng lắm là quần áo để tắm rửa, thu quần áo vào không gian cũng rất nhanh.

Đầu tiên nhặt hết những tài liệu nghiên cứu trên mặt đất, Trương Hằng Tuệ sửa sang lại rồi đặt lên bàn.

Sau đó liền xóa sạch dấu vết mà bọn họ để lại trong viện nghiên cứu.

Lái xe rời khỏi khu an toàn, hai người cũng không đi xa ngay mà dừng chân cách đó không xa. Từ trong tư tưởng của họ vẫn muốn ở lại nơi đó tiếp, dù gì đã sống ở đó mấy năm, trong lòng vẫn có cảm tình.

Nhưng nguyện vọng cuối cùng của họ coi như xa vời, một mảng lớn kiến trúc khu căn cứ hoàn chỉnh, chỉ cần nòng cốt quay lại, lại có thêm người ở thì có thể hồi sinh trở lại.

Để khu căn cứ trống không bốn năm, hơn nữa lại nằm giữa căn cứ thủ đô, cuối cùng trở thành phần thưởng trên bàn cờ bị các căn cứ khác tranh giành, cuộc giằng co đã có kết quả.

Cuối cùng căn cứ Lục Đồng rơi vào tay căn cứ Tây Nam, vì vậy sau khi căn cứ Tây Nam cho trực thăng tới khám xét trước, phát hiện bên trong không có tang thi, giảm bớt được số lượng nhân viên thanh trừng, trực tiếp phun thuốc vào bên trong khử trùng, sau này có thể trực tiếp nhận con người.

Trong lúc hai chị em Du Hành cho rằng có thể dọn về thì có ba chiếc phi cơ đi từ xa tới, nghỉ ngơi một lúc liền phun thuốc từ trên cao xuống, mùi vị đáng sợ kích thích thị giác tản ra theo gió. Du Hành không nhịn được hắt hơi vài cái.

"Thật đáng tiếc, chúng ta không thể trở về được."

"Ở nơi đó lâu như vậy em không chán sao?"

Du Hành bật cười: "Cũng có một chút." Lại hỏi Trương Hằng Tuệ: "Có muốn đi nơi khác hay không?"

"Em nghĩ chúng ta nên quay lại tỉnh Thanh Hòa một chuyến... sau đó muốn tới thủ đô cũng được."

Loài người là động vật quần cư, tình huống thân thể hiện tại của họ có thể thông qua kiểm tra được sao? Vừa nghĩ tới chuyện bị bắt tại chỗ, bị nghiên cứu, Trương Hằng Tuệ liền bỏ đi cái ý nghĩ đó.

Căn cứ thủ đô là thiên đường của người còn sống sót, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mở.

"Chị đói không? Mau ăn đi." Nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, Du Hành lặng lẽ lấy một viên tinh hạch đưa cho Trương Hằng Tuệ.

Trương Hằng Tuệ vật cười nhận lấy, ăn ý chuyển chủ đề.

Hai người thổi qua tinh hạch sau đó nhét vào miệng, ăn xong thì vỗ tay một cái, không nói gì, đạp chân ga tùy tiện đi.

Hai người bọn họ đi sâu vào khu vực cấm của thành phố, xe hết dầu liền vứt bỏ, đi mệt thì dừng chân nghỉ ngơi.

Những nơi như trung tâm thành phố là nơi con người thấy nguy hiểm nhất thì ở trong mắt bọn họ, đó là nơi an toàn nhất, so với xã hội loại người còn an toàn hơn.

Nhưng không thể không phủ nhận rằng, ở nơi như này rất tịch mịch.

Mỗi lần đi qua tiệm sách hay thư viện, hai chị em đều nghỉ chân một thời gian khá dài. Cũng không quan tâm là sách gì, loại nào cxung xem, dần dần Du Hành thấy lòng mình càng an tĩnh trở lại.

Mấy lần làm nhiệm vụ, lần này có cậu đã có thời gian rảnh, tâm tình hòa nhã, đọc từng trang một của những cuốn sách, thậm chí bắt đầu giải đề.

Đến khi hai người nhìn hết sách, liền bắt đầu đổi chỗ, trước khi đi Du Hành rời hết cả cửa hàng sách.

Cậu đã hỏi rt9009: "Nếu những quyển sách này không còn, sau này xã hội loài người được xây dựng lại, những kiến thức văn hóa bị thiếu sót sẽ làm thế nào?"

Rt9009: "Thật vui vì ký chủ có thể giác ngộ được chuyện này, vậy cậu có ý kiến gì không?"

"Tôi sao?"

"Đúng vậy, địa cầu cổ xưa có câu nói: Tặng người hoa hồng, tay có thừa hương. Nếu cành hồng ở nơi đó, không có người hái thì một ngày nào đó cành hồng sẽ héo. Như vậy, vì người thưởng thức hoa sau này, cậu hái hay không hái? Sao lại không hái chứ?"

Du Hành suy nghĩ, không trả lời.

Sau đó cậu và Trương Hằng Tuệ du lịch tới phía tây, ở lại trong một khu căn cứ nhỏ. Nơi này rất xa xôi, thời mạt thế dân cư thưa thớt, sau mạt thế tang thi cũng ít.

Trải qua một thời gian hỗn loạn, cả thế giới dần bình tĩnh lại. Căn cứ nhỏ ở trên núi, ngăn cách với đời, có một không khí an tĩnh hòa bĩnh.

Nói là căn cứ còn không bằng gọi là một dải đất nhỏ, bên trong đó không có máy kiểm tra tân tiến, chỉ có một hàng rào gỗ thật cao. Đài quan sát. Tất cả đều là loại nguyên thủy nhất.

Du Hành và Trương Hằng Tuệ dễ dàng thông qua kiểm tra đơn giản để vào căn cứ.

Những ngôi nhà nhỏ tụ tập trên dải đất, người ở đây không thân quen gì hai chị em họ nên chỉ đứng từ xa nhìn hai người ngoại lai tới đây định cư.

Lâu lắm mới được sống chung với đoàn thể, Du Hành rất vui vẻ, khóe miệng mang nụ cười, học theo kiến trúc trong căn cứ, lên núi đốn củi, vụng về tự dựng nhà. Cậu chưa từng dựng nhà bao giờ, nhưng lại không tự chủ ứng dụng theo những kiến trúc như trong sách, kết cấu, tỷ lệ... cũng tuân theo những số liệu trong sách.

Cuối cùng dựng được một căn nhà gỗ rất vững chãi, mặc dù có chút khó coi nhưng cũng không tới nỗi sụp đổ.

Hai người cao hứng vào ở, Trương Hằng Tuệ còn trồng một chậu hoa loa kèn, còn trồng thêm cây mây và giây leo để chúng sinh trưởng trên bệ cửa sổ.

Mới ngày đầu tiên, họ học trồng trọt như dân bản xứ, sau đó Du Hành không nhịn được sửa lỗi chính tả cho mấy đứa bé, sau đó đưa cho chúng mấy quyển sách thiếu nhi... Cuối cùng còn mài bóng mấy tấm ván trước cửa nhà, dát than vào để dạy mấy đứa bé viết chữ.

Càng ngày càng nhiều đứa trẻ theo học, ở thời đại không còn trường học biến thành nơi giảng dạy. Sau đó lão trưởng thôn ở đây nói để Du Hành và Trương Hằng Tuệ dạy bọn nhỏ biết đọc biết viết, cả thôn sẽ cung ứng lương thực cho hai chị em để hai người an tâm dạy học, nếu cần đều có người tới hỗ trợ.

Chuyện này đối với hai chị em Du Hành là lần đầu tiên, vì vậy nhao nhao muốn thử!

Cuối cùng hai người viết một tờ thời khóa biểu, thứ hai đến chủ nhật, Trương Hằng Tuệ dạy toán học, tiếng anh, địa lý, hóa, lịch sử. Còn Du Hành dạy sinh học, vật lý và thể dục.

Trước đó cậu đã tiếp thu hết kiến thức trên sách vào đầu, hơn nữa cậu cũng có một quyển sách địa lý, dùng một điểm Tâm hỏa để mua lại, có ba mươi bảy đứa trẻ, không cần phải mua mỗi đứa một quyển, hai ba người nhìn chung nhau cũng được.

Lần trước ở thành phố gặp một cửa hàng bán đồ dùng học tập, Du Hành đã thu đầy sách vở vào một nhẫn trữ vật, bây giờ đã đến lúc sử dụng tới.

Chuyện này hoàn toàn là một thể nghiệm mới lạ, từ trước tới giờ Du Hành không hề nghĩ rằng bản thân có thể làm giáo viên.

Từ lạnh nhạt đến quen thuộc hết, dần dần Du Hành đã tìm được thú vui trong đó. Lúc này cậu và Trương Hằng Tuệ cũng chân chính hòa nhập vào dải đất này.

Cứ vậy sống cuộc sống phong phú hết sáu năm.

"Ọe!"

Trương Hằng Tuệ dùng khăn lông lau miệng cho Du Hành, còn bê nước cho cậu: "Thế nào rồi?"

"Tạm ổn."

Du Hành súc miệng, dùng khăn lông lau qua mặt.

Những năm này, dù cậu có từ chối thé nào cũng không thể từ chối được ý tốt của mọi người, mỗi lần cứng rắn ăn xong liền nôn ra, đó cũng coi là một loại hành hạ.

"Mẹ tiểu Mạn nói với chị lần sau em nhất định phải tới."

Trương Hằng Tuệ cười khổ.

Mấy năm này cô rất mau già, bây giờ đầu đã hai thứ tóc, không nói cũng không ai tin cô mới chỉ bốn mươi bốn tuổi.

Cô hoài niệm nhìn nơi này, trong lòng không khỏi thở dài.

Du Hành ngậm một viên tinh hạch cấp năm, ánh mắt nhìn trong không gian: "Chị, chị không thể thế."

Ăn cái gì cũng nôn, chuyện này có thể nhẫn nhịn cũng có thể thành thói quen. Nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy, sau này bọn họ phát hiện ra chuyện đó làm tổn hại tới tuổi thọ của hai chị em, sau này phải ăn nhiều tinh hạch hơn cũng không nhất định bù lại được.

Trương Hằng Tuệ lão hóa tương đối rõ, cơ thể này của Du Hành mới hai mươi sáu tuổi nhưng thoạt nhìn không khác gì ba mươi mấy gần bốn mươi.

Hơn nữa số lượng tinh hạch tiêu hao quá lớn, hiện tại trong kho cũng không còn nhiều lắm. Ở nơi này cả năm trời, số lượng tang thi phải nói là đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ nghĩ một người bình thường như vậy, nếu gia nhập vào đoàn thể này thì nhất định sẽ không thể từ chối được xã giao của mọi người.

Vậy một con người bình thường, không ăn nổi thức ăn loài người, còn muốn ăn tinh hạch thì sao?

Sáu năm đã qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, Trương Hằng Tuệ nghĩ hai chị em họ sẽ suy yếu mà chết đầu tiên.

"Tối nay chúng ta sẽ rời đi." Không thể để lâu hơn được nữa.

Rất lâu sau mới nghe thấy Trương Hằng Tuệ lí nhí trả lời: "Được."

Du Hành lấy nhẫn trữ vật ra, vẫn chưa hết hạn, cậu để hết đồ có ích ở lại. Nhưng đồ ăn gần như không có, lần trước ở căn cứ Lục Đồng mấy năm, lại lưu lạc một năm trời bên ngoài, những đồ có thể ăn được đã hỏng từ lâu.

Đồ họ để lại phần lớn là sách, giấy bút, xà bông, nước hoa... Trước đó họ đều coi là phần thưởng để thưởng cho những đứa bé học giỏi, bây giờ đều để lại hết.

Sau khi lưu lại đồ, lại giúp thôn dân thu hoạch lương thực và chấm bài tập cho mấy đứa bé, hai người thừa dịp đêm khuya rời khỏi.

Hy vọng trong mắt bọn trẻ, họ vẫn luôn là người hướng dẫn chúng những nét vẽ non nớt đầu tiên, là người làm vườn chăm chỉ bón cây may lớn.

Mà không phải là quái vật.

Từ cô đơn sau khi rời đi càng ấn sâu vào lòng họ.

Họ trở lại thành phố không người, sau đó đi săn một lượng lớn tang thi để lấy tinh hạch, ngày qua ngày cuối cùng cũng gom được một số lượng khổng lồ.

Lần này hai chị em ăn ý không ai mở lời nói muốn ra ngoài, cứ như vậy ở lại thành phố hoang cũng tốt.

Đề tài lần trước nói cùng rt9009 lại lần nữa bị Du Hành nói ra.

"Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Mời ký chủ nói."

"Nếu như có thể, có thể lấy tất cả số sách mà tôi từng đổi, lần nữa đổi thành một quyển không?"

Đó là chủ ý tốt nhất hiện tại của Du Hành.

Rt9009 nói: "Ký chủ, cậu còn nhớ nhiệm vụ của mình ở thế giới này không? Đây cũng chỉ là một thời không chứa mảnh vụn dữ liệu đúng không? Nếu lại rút lại số sách trở về cậu sẽ phải chịu tổn thất rất lớn."

Du Hành nói: "Tôi nhớ, nhưng tôi đã ở nơi này nhiều năm như vậy, nơi này rất chân thật."

Cậu hơi suy nghĩ một chút: "Nếu sau này lúc quét qua, những quyển sách trùng nhau có thể lưu lại một quyển không? Còn nếu là bản lẻ thì trực tiếp bỏ qua." Dù sao trong tiệm sách nhất định vẫn còn tồn sách, vậy thì sẽ không có bản lẻ ra.

"Ký chủ, hiện tại chúng ta vẫn chưa đủ quyền hạn để dùng kỹ thuật này, chúng ta không có cách nào phân biệt số liệt khác biệt."

"Nếu dùng phương pháp đầu tiên thì tốn phí bao nhiêu?"

"Mua một quyển cần một điểm Tân hỏa, truyền tống mười ngàn cần năm trăm điểm Tân hỏa."

"Vậy được."

Kết quả là lúc Du Hành thu hết một đống sách trong một thư viện lớn lại phát hiện điểm Tân Hỏa của mình không hề giảm bớt.

Rt9009: "Ký chủ đừng ngạc nhiên! Chúc mừng ký chủ thông qua nhiệm vụ ẩn dấu, đạt được, thưởng thêm thuộc tính , trợ giúp ký chủ có thể học tập trót lọt."

Vừa dứt lời Du Hành đã cảm thấy một làn khí mát mẻ tràn qua đầu óc, cảm giác cực kì thoải mái.

Sau đó, thỉnh thoảng đọc sách cậu lại thấy năng lực đọc hiểu lại tăng cao thêm. Sau đó nhìn thử tiêu đề mang tính khái quát khó hiểu lại có thể hiểu được nó rõ ràng.

Cậu biết kĩ năng này là đồ tốt mà.

Đồ do hệ thống thưởng, chỉ cần là "thuộc tính" đều có thể khắc sâu vào tâm hôn, nói cách khác thì nó sẽ theo cậu vĩnh viễn cũng mãi mãi có hiệu quả.

Rảnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện lại vô tình mang tới cho bản thân chuyện tốt như vậy, coi như là cơ duyên xảo hợp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui