1
Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong phòng ký túc xá của trường đại học. Ba cô bạn cùng phòng Tiết Minh Minh, Chung Giai và Từ Mộng Hàm cũng chậm rãi ngồi dậy.
Bốn người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu mới xác định được là cả bọn đã sống lại.
Hiện tại là mười giờ sáng, năm tiếng nữa tận thế sẽ ập đến.
Việc đầu tiên chúng tôi nghĩ đến chính là về nhà, nhưng chúng tôi đều từ tỉnh khác đến đây học, kể cả mua vé ngay và luôn cũng không về kịp.
Kiếp trước, khi tận thế xảy ra, chúng tôi đang dùng bữa trong phòng riêng ở tiệm cơm nên mới thoát chết một lần. Tuy nhiên thiếu thốn thức ăn nước uống, chúng tôi sống gian nan cực kỳ, sau đó vì sinh tồn đành ra ngoài tìm kiếm vật tư thiết yếu. Lẩn trốn nơm nớp lo sợ nửa năm cuối cùng vẫn không thoát được cái chết mà số mệnh sắp đặt.
"Chúng ta trốn ở đây luôn đi, tích trữ đồ dùng cần thiết, kiên trì được đến lúc nào thì hay lúc đó." Tôi đưa ra ý kiến.
Tiết Minh Minh khẽ gật đầu: "Tớ đồng ý, nhưng cái cửa phòng này mỏng như giấy vậy, không cản nổi zombie. Với cả chúng mình cũng không dư dả, sao có thể trữ nhiều đồ được?"
"Cứ coi như chúng ta có tiền đi, phòng nhỏ thế này, để đồ vào đâu? Hay là bây giờ đi thuê một phòng trọ?" Chung Giai cũng lo lắng.
"Chỉ còn năm tiếng thôi, vừa tìm thuê phòng vừa mua đồ dùng chắc chắn không đủ thời gian." Tôi nhìn phòng ký túc một vòng, sau đó vỗ vỗ vách tường. "Cạnh phòng này là phòng hoạt động thể chất và bức tường này không phải tường chịu lực, trước tiên chúng ta có thể mua đồ về để bên đó rồi đập tường thông sang là được. Về vấn đề an toàn thì đi cửa hàng bán vật liệu xây dựng mua gỗ tấm và công cụ về, tự chúng ta gia cố các cửa."
Chúng tôi đều là những người đã trải qua cuộc sống tận thế, biết đây là biện pháp nhanh nhất và dễ thực hiện nhất trước mắt.
Dù quá trình chuẩn bị này chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý, tính khả thi cũng khá có hạn nhưng chỉ đành binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi được bước nào thì tính bước đó thôi.
Trong lúc chúng tôi đang thảo luận, mình Từ Mộng Hàm im lặng không nói, bởi vì cô ấy… mang thai.
Kiếp trước, bạn trai của cô ấy phải đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi. Lúc chia tay hai người họ không kìm lòng được, kết quả dính bầu ngoài ý muốn.
Một tháng sau khi bùng nổ đại dịch, cô ấy bắt đầu có triệu chứng thai nghén. Đứa bé này và ngày tận thế đều tới vội vàng không kịp trở tay, khiến chúng tôi ai cũng luống cuống tay chân.
"Xin lỗi, mình không thể lại liên lụy các cậu nữa. Cảm ơn các cậu đã chăm sóc mình ở kiếp trước." Giọng Từ Mộng Hàm rất kiên quyết, sau đó cậu ấy chuyển tất cả tiền của mình cho chúng tôi. "Các cậu cầm số tiền này đi mua đồ dùng đi. Phải sống sót đấy nhé. Nếu người chết có thể tiếp tục tồn tại dưới trạng thái linh hồn thì mình chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của các cậu."
Tôi kéo cô ấy lại: "Muốn sống thì cùng sống, chúng mình đã bảo là sẽ làm dì của bé con rồi mà."
"Đúng vậy đúng vậy, kiếp trước khó khăn gian khổ thế mà chúng ta vẫn chịu được đấy thôi. Kiếp này chúng ta biết trước, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Mộng Hàm, cậu đừng sợ." Tiết Minh Minh và Chung Giai cũng khuyên.
Cảm xúc của Từ Mộng Hàm không ổn định cho lắm. Chúng tôi biết cô ấy lo lắng và sợ hãi cái gì, nhưng giờ không thể chăm chăm lãng phí thời gian vào việc lo lắng suông được.
2
Bước đầu tiên chúng tôi phải làm chính là kiếm tiền. Lấy hết khoản tiết kiệm từ tiền sinh hoạt bố mẹ cho ra, rút cạn hạn mức thẻ tín dụng và đăng ký đủ loại web, app cho vay khác.
Dù sao cũng không cần trả.
Trong vòng nửa tiếng, chúng tôi gom được 83 ngàn tệ.
Chúng tôi lập tức chia nhau ra hành động. Tiết Minh Minh đi cửa hàng vật liệu xây dựng mua gỗ tấm, công cụ và một số loại vũ khí cầm tay. Tôi và Chung Giai thì phụ trách mua đồ dùng sinh hoạt.
Tôi liên hệ với anh shipper chuyên giao nước, đặt năm mươi thùng nước lọc. Anh ta cứ tưởng nói đùa, khi tôi chuyển thẳng một nửa số tiền sang thì anh ta lập tức tươi cười rạng rỡ nhận đơn.
Cùng lúc đó Chung Giai cũng đang lướt mạng đặt các loại đồ ăn có hạn sử dụng dài, mấy thứ này sẽ được shipper giao tận cửa phòng, giảm bớt không ít việc cho chúng tôi.
"Mộng Hàm, cậu cứ ở yên trong phòng nhận hàng nhé, không cần đi đâu cả. Nhớ sạc đầy pin cho máy tính với sạc dự phòng của bọn mình nữa. Trọng trách này giao cả cho cậu đấy." Chúng tôi dùng cách này để giữ chân Từ Mộng Hàm.
Rốt cục cô ấy cũng khẽ gật đầu: "Các cậu cứ yên tâm đi đi, mình sẽ làm tốt việc này."
Ngay ngoài trường học có một cái siêu thị cỡ lớn, tôi và Chung Giai kéo vali đến đó.
Giờ đang là mùa thi cử, đám sinh viên không phải đang thi thì chính là đang ôn tập ở thư viện. Hành lang ký túc xá và sân trường vắng tanh, chỉ có vài chiếc ga giường và vỏ chăn muôn hình vạn trạng lắc lư theo gió trên dây phơi, phất phơ y như tâm trạng của đám sinh viên sắp nghỉ lễ.
Trên đường đi chúng tôi gọi điện thoại cho bố mẹ, nói với bọn họ rằng sắp có tình huống khẩn cấp phát sinh, mau về nhà tích trữ đồ ăn đi nhưng bố mẹ lại không tin. Xã hội đang hòa bình nhân dân đang ấm no thế này, sao lại có chuyện gì khẩn cấp được.
Chúng tôi không biết giải thích thế nào, đành liên tục dặn bố mẹ chừng ba giờ chiều nếu phát hiện nguy hiểm thì tuyệt đối không được chạy toán loạn khắp nơi mà trước tiên phải tìm chỗ an toàn trốn đi.
Sau khi dặn dò bố mẹ xong thì siêu thị đã ở ngay trước mặt. Chúng tôi đi sang khu ngũ cốc, dầu ăn và thực phẩm đóng gói chân không đầu tiên, có thể ôm được bao nhiêu thì ôm hết bấy nhiêu. Tiếp theo chúng tôi sang khu nhiên liệu, gom sạch bình gas mini. Nhét chặt cứng bốn cái vali chúng tôi mới chịu về.
Lúc trở lại phòng thì anh shipper giao nước cũng vừa đến, đang bê từng thùng nước lên phòng hoạt động thể chất trên tầng bốn cho chúng tôi.
Tuy cô quản lý ký túc có hơi nghi ngờ khi thấy chúng tôi đặt nhiều nước như vậy nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Chúng tôi đi siêu thị chuyến thứ ba, mua mấy thứ đồ dùng vệ sinh như kem đánh răng, bàn chải, băng vệ sinh, đồ lót, túi đựng rác, nước tiệt trùng và khẩu trang diệt khuẩn.
Mua xong đã là hơn mười một giờ ba mươi, Tiết Minh Minh cũng mua vật liệu xây dựng về tới nơi, chúng tôi cùng nhau vác đồ lên phòng ký túc.
"Mấy đứa mua những cái này làm gì đấy?" Lần này cô quản lý rốt cuộc không nhịn được, dò hỏi.
"Cô ơi, khoa kiến trúc của chúng cháu có bài tập dựng mô hình ạ." Tôi kiếm cớ.
Cô ấy nhìn một lượt: "Làm mô hình thì được nhưng không được dùng đồ điện công suất lớn đâu nhé, tôi tịch thu đấy."
Chúng tôi gật đầu lia lịa, giấu vội hộp đựng máy khoan điện sau lưng.
Hàng đặt trên mạng giao đến tới tấp khiến một số sinh viên khác chú ý, bọn họ chen chúc nhau nhòm sang cửa phòng của chúng tôi.
"Tô Tưởng, các cậu không ôn tập mà làm gì đấy?" Một bạn học hỏi tôi.
Tôi nhìn những khuôn mặt tươi trẻ bừng sức sống, nghĩ đến chẳng mấy mà bọn họ sẽ bị nhiễm vi rút biến thành zombie thì bỗng thấy xót xa, thế là nói lấp lửng đôi chút: "Sợ sẽ phát sinh chuyện khẩn cấp linh tinh, các cậu cũng mau mua chút đồ tích trữ đi. Nhỡ đến lúc ấy thật các cậu đừng chạy loạn nhé."
"Các cậu kỳ quái thật đấy, đang yên đang lành có thể xảy ra chuyện gì. Sáng mai còn có lịch thi đây này, mình không muốn rớt tín chỉ đâu." Rồi bọn họ tản đi.
"Thôi, ai mà tin loại chuyện này cơ chứ, chúng ta đi thôi." Chung Giai hít một hơi đầy vẻ bất đắc dĩ.
Dù biết trước tương lai nhưng chúng tôi lại không có năng lực cải biến tất cả mọi thứ.
Mười hai giờ, chúng tôi cầm danh sách bổ sung vào siêu thị lần nữa, mua cho đủ những gì bỏ sót.
Ra khỏi siêu thị, tôi thấy cửa hàng xe gắn máy bên cạnh, thế là lại vào mua bốn cái mũ bảo hiểm và bốn bộ quần áo bảo hộ dày dặn kèm găng tay. Sau này dùng hết thức ăn nước uống rồi chúng tôi chắc chắn sẽ phải ra ngoài tìm vật tư, những thứ này có thể giảm bớt phần nào xác suất bị cắn và lây nhiễm.
Một giờ rưỡi, còn một tiếng trước khi tận thế bắt đầu.
Chúng tôi ghé cửa hàng cho mẹ và bé rồi đến hiệu thuốc.
Dựa theo kinh nghiệm truyền thụ trên mạng, chúng tôi mua sữa bột, quần áo chăn vải cho trẻ sơ sinh, tã bỉm, bình sữa, túi chờ sinh…, thậm chí còn tải sẵn cả video dạy đỡ đẻ.
Mặc dù chúng tôi không biết sinh mệnh bé nhỏ kia có thể may mắn bình an chào đời hay không nhưng phải chuẩn bị cho thật tốt hết thảy mọi khả năng.
Trước khi đi chúng tôi bắt gặp bô cho trẻ con nên lại lấy thêm hai cái, bọc túi đựng rác vào trong là có thể giải quyết vấn đề đi vệ sinh của chúng tôi sau này.
Cuối cùng là hiệu thuốc. Nếu chín tháng sau mà chúng tôi vẫn chưa chờ được đội cứu viện thì chắc chắn sẽ phải tự đỡ đẻ.
Vì thế trừ các loại thuốc bổ và dược phẩm, chúng tôi còn mua kéo, băng gạc, cồn, băng dính cầm máu…, không cần biết có cần thiết hay không, chúng tôi ra sức lấy đến tận khi tiêu sạch xu cuối cùng.
Hai giờ bốn mươi phút, chúng tôi ngồi taxi về dưới tòa ký túc.
Phần lớn các bạn học đã đi thi, khu nhà rất yên tĩnh, chúng tôi xách bao lớn bao nhỏ leo cầu thang.
Đột nhiên tay tôi chợt nhẹ bẫng, quay đầu nhìn lại thì ra là một bạn nữ đi ngang qua giúp một tay.
"Cảm ơn, mình có thể xách được." Tôi cảnh giác từ chối theo bản năng.
Cô bạn cười lanh lảnh: "Không sao đâu, chuyện nhỏ mà."
Bên người cô ấy còn có một bạn nữ tóc ngắn đang giúp Chung Giai nhấc túi sữa bột.
"Sao các cậu còn uống sữa bột của trẻ em thế? Cái này không phù hợp với chúng ta đâu, có thể mua loại sữa bột dành riêng cho người lớn ấy." Cô gái tóc ngắn vừa cười vừa nói.
"Ừ, lần sau chúng mình sẽ đổi." Tôi lên tiếng.
Bọn họ giúp chúng tôi xách đồ đến đầu cầu thang. Tôi nhìn theo thì thấy bọn họ lên tầng sáu, đó là tầng của khoa lâm nghiệp.
Chúng tôi cất kỹ mọi thứ sau đó đóng chặt cửa phòng hoạt động thể chất, im lặng trở lại phòng mình.
Hai mươi xuân xanh, chúng tôi chờ đợi tận thế giáng xuống.
3
Ba giờ, mây âm u mù trời, che khuất ánh nắng.
Một tiếng hét thảm thiết rạch vỡ không trung, ngay sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba…
Những kẻ lây nhiễm cắn xé người xung quanh một cách bừa bãi, mà người bị cắn rất nhanh cũng sẽ biến dị và trở thành cái xác không hồn.
Từ Mộng Hàm ôm bụng dưới co quắp trên giường, chúng tôi cố gắng gọi điện thoại về nhà, dặn bố mẹ phải trốn đi chứ đừng chạy loạn.
Sau đó tôi mở thùng dụng cụ lấy máy khoan điện ra, cắm phích điện, Tiết Minh Minh và Chung Giai cũng ăn ý cầm ván gỗ. Chúng tôi phối hợp với nhau bắt đầu gia cố cửa.
Vừa làm được nửa chừng thì một cánh tay đẫm máu xuất hiện trên cửa kính, là Lưu Dĩnh ở phòng bên cạnh. Cô ấy đã bị cắn.
"Bên ngoài có chuyện rồi, mình không mang chìa khoá, các cậu để mình vào tránh một lúc đi." Cô ấy sợ hãi nhìn chúng tôi, nói.
Trên cổ cô ấy đã xuất hiện mạch máu màu đen, vi rút đang lan tràn về đại não. Nhiều nhất năm phút nữa cô ấy sẽ mất ý thức hoàn toàn và trở thành một thành viên của đội quân xác sống.
"Lưu Dĩnh, gọi điện thoại cho bố mẹ cậu đi." Tôi nói với cô ấy.
Lúc này tốt nhất là nên từ biệt.
Lưu Dĩnh ngẩn người, sau đó nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của mình trên ô cửa kính. Thấy những đường vân đáng sợ kia, cô ấy điên cuồng hét ầm lên.
Cô ấy liều mạng gõ cửa: "Để mình vào, để mình vào, xin các cậu."
Chúng tôi đương nhiên không thể mở cửa, chỉ có thể chịu đựng cảm xúc bất lực mà tiếp tục bịt cửa sổ.
Giọng Lưu Dĩnh nhỏ dần, qua khe cửa tôi thấy cô ấy đang khó nhọc lấy điện thoại di động ra bấm số, bên kia bắt máy rất nhanh.
"Dĩnh Dĩnh, con mau trốn đi. Bên ngoài xảy ra chuyện rồi." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lo lắng.
"Mẹ..." Lưu Dĩnh suy yếu kêu lên một tiếng, điện thoại trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất.
Đôi mắt của cô ấy đã biến thành màu xám trắng, không còn sức sống.
"Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh..." Mẹ Lưu Dĩnh đang gọi ở đầu dây bên kia, nhưng cô ấy đã không nghe được nữa rồi.
Cô ấy lảo đảo lê bước, tay cào cửa phòng chúng tôi. Mùi vị của người sống thu hút cô ấy, cô ấy muốn xông đến cắn xé.
Chúng tôi không kịp bi thương, chỉ có thể tiếp tục nhanh chóng bịt kín cửa.
4
Trong bản tin, người ta thông báo hôm nay toàn cầu đều hứng chịu đại nạn. Chính phủ nhắc nhở mọi người trốn đi chờ cứu viện.
Chúng tôi liên lạc với bố mẹ lần nữa, vẫn may bọn họ cũng còn sống.
Mẹ tôi khóc đến là đau lòng, lo hai mẹ con đời này không cách nào lại gặp nhau nữa. Bố tôi thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông ấy từng làm trong quân đội, qua điện thoại, bố chỉ tôi cách làm sao để gia cố phòng, làm sao để tránh né, đồng thời còn nhắc nhở chúng tôi lúc này nhất định phải đoàn kết, tuyệt đối không được xích mích.
"Mộng Hàm, bây giờ cậu mau thử liên lạc với Trình Ngạn xem." Tôi nhắc nhở Từ Mộng Hàm.
Từ Mộng Hàm là trẻ mồ côi, gia đình Trình Ngạn trợ cấp tiền sinh hoạt và học phí cho cô ấy. Hai người là bạn thân từ nhỏ. Kiếp trước chúng tôi đều cố gắng liên lạc với người nhà, chỉ mình cô ấy không liên lạc với ai.
"Ừ." Từ Mộng Hàm lấy lại tinh thần, gọi điện cho Trình Ngạn.
Bên kia nhấc máy.
Sau khi biết Từ Mộng Hàm mang thai, Trình Ngạn vội vàng dặn dò: "Em chờ anh. Chờ anh quay về cưới em."
Nhưng cậu ta đang ở tít bên kia bờ đại dương, cách Từ Mộng Hàm ngàn núi vạn sông. Trở về, nói thì dễ…
"Anh đừng quay lại, cứ ở bên kia tránh họa đi. Đợi sau này… sau này mọi thứ ổn định thì hãy về." Từ Mộng Dao nói, mặc dù chúng tôi cũng không biết ‘sau này’ là khi nào.
Gọi điện thoại xong, chúng tôi tiếp tục hành động, nhân dịp bây giờ bên ngoài đang ồn ào huyên náo mà bắt đầu đập tường.
Nửa giờ sau, chúng tôi phá được một cái lỗ chui vừa nửa người qua. Chúng tôi bịt cả cửa phòng hoạt động thể chất.
Phòng hoạt động thể chất không có cửa sổ thông ra hành lang nên trừ khi có người bay lên tầng bốn từ phía sau tòa nhà, nếu không thì sẽ không ai phát hiện được nơi này tích trữ đồ thiết yếu.
Chúng tôi không bịt ván gỗ cửa ra ban công, nếu chặn cả thì chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi. Phòng chúng tôi ở tầng bốn mà zombie không biết bay, thứ duy nhất phải cảnh giác chính là con người.
Bảy giờ tối, sân trường dần yên tĩnh lại. Hầu hết mọi người đều đã bị lây nhiễm, vô tri vô giác chậm rãi lang thang.
Hướng ra phía xa, một vài phòng ký túc vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng lại có tiếng thút thít và chửi rủa vang lên. Tòa nhà chúng tôi hình như vẫn còn người sống sót nhưng tôi không thể xác định vị trí cụ thể.
Chúng tôi không bật đèn, vén màn cửa lặng lẽ sửa soạn lại đồ dùng.
Hiện giờ trong phòng chất đầy đồ, những thứ thường dùng chúng tôi đều mang theo bên người, những món còn lại thì rón rén bỏ hết sang phòng hoạt động thể chất.
Lúc ngủ, trừ Từ Mộng Hàm, ba người chúng tôi sẽ thay phiên canh gác.
Mỗi người đều cầm dao và búa trong tay để chuẩn bị ứng biến với tình huống đột ngột phát sinh bất cứ lúc nào