Sinh Tồn Thời Tận Thế Với Bạn Cùng Phòng

Phần 6/6

22

Một đống người mặc đồ bảo hộ đi vào. Chúng tôi được yêu cầu đi sang gian phòng khác, có người đưa nước ấm cho chúng tôi.

"Cho nên, Tiểu Tinh Tinh đến là để cứu vớt thế giới à?" Chung Giai lẩm bẩm.

Tiểu Tinh Tinh là tên thân mật chúng tôi đặt trước cho bé con, không biết giới tính nên chọn một cái tên cả trai lẫn gái đều có thể dùng được.

"Chắc là thế, cho nên chúng ta mới..." Tiết Minh Minh định nói lại thôi, nhưng tôi biết cô ấy muốn nói gì.

Cô ấy muốn nói ‘cho nên chúng ta mới sống lại lần nữa’.

Nếu Tiểu Tinh Tinh thật sự có thể cứu vớt thế giới, vậy thì ý nghĩa của việc chúng tôi sống lại không phải là tự mình sống sót mà là để bảo vệ thiên sứ nhỏ bé này giáng trần.

Khi tuyết ngừng rơi, Từ Mộng Hàm tỉnh.

Bác sĩ nói cô ấy trường kỳ thiếu máu, kiệt sức khi sinh cộng thêm mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, may mà đưa tới kịp thời, kéo lại cái mạng trước cửa tử.

Chúng tôi vào phòng bệnh thăm, cô ấy đang truyền dịch, mặc dù vẫn suy nhược nhưng đã có thể nói chuyện được một chút.

"Bé cưng đâu rồi?" Cô ấy hỏi.

Chúng tôi đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì Chung Giai vừa cười vừa nói: "Con bé đang cứu vớt thế giới."

Đáp án này ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý. Đúng thế, giờ phút này sinh linh nhỏ bé kia đúng là đang gánh vác sứ mệnh cứu vớt thế giới.

Đêm ngày thứ ba, bên phía hội đồng chuyên gia vi rút truyền ra tin: phát hiện kháng nguyên trong huyết tương của Tiểu Tinh Tinh có thể ức chế vi rút. Đây chính là nguyên nhân vì sao con bé bị cào nhưng lại không hóa thành zombie.

Còn về việc tại sao Tiểu Tinh Tinh lại có kháng nguyên thì hiện tại các chuyên gia cũng chưa có cách giải thích. Phỏng đoán ban đầu là cùng nguyên lý với việc mô cuống rốn của trẻ sơ sinh có khả năng tái tạo tế bào gốc và tăng cường hệ thống miễn dịch, hoặc là do khi còn trong cơ thể mẹ thai nhi cảm giác được hoàn cảnh tàn khốc của thế giới bên ngoài nên tự sản sinh ra cơ chế bảo vệ bản thân. Đáp án cụ thể còn cần tiếp tục nghiên cứu sâu hơn mới biết được.

Tiểu Tinh Tinh thành hình lúc bố mẹ yêu nhau trước khi dịch bệnh bùng nổ, thai nghén trong thời tận thế gian nan khốn khổ, sinh ra trên đường vật lộn trốn chạy.

Bất kể thần học hay khoa học, sự tồn tại của con bé nhất định là phi thường.

Tôi đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn lên trời. Mây đen che lấp đỉnh đầu đã tan đi, để lộ một vầng minh nguyệt trong veo, yên tĩnh chiếu sáng thế gian này.

"Kết quả tốt thế mà sao cô lại khóc?" Phong Việt xuất hiện bên cạnh tôi.

Tôi giơ tay sờ mới phát hiện mặt mình giàn giụa nước mắt: "Không có gì, có lẽ là do vui quá. Lần này phải cảm ơn các anh. Lạc Xuyên giờ thế nào rồi?"


Hôm đó Lạc Xuyên đi gọi cứu viện, dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất.

"Nó không sao, nghỉ ngơi hai ngày là ổn."

Tôi khẽ gật đầu, trầm tư một hồi rồi hỏi ra thắc mắc trong lòng:

"Lúc trước vì sao sau khi lấy được nhu yếu phẩm các anh vẫn không rời đi? Có phải là..."

Anh ta nhìn tôi với vẻ khinh thường: "Nín giùm, sao các cô không hồi tưởng lại một chút dáng vẻ khi đó của mình xem. Tóc tai thì bù xù, mặt mũi thì tái nhợt như quỷ, nên tôi mới tưởng các cô là zombie. Sao có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa gì cho nổi."

Tôi cũng không chịu yếu thế:

"Vâng, các anh thì chắc hơn. Cả người bẩn thỉu toàn mùi thối, mặt mũi hung dữ bặm trợn. Các anh mới giống quỷ ấy."

Anh ta vậy mà cười ha ha, sau một lúc lâu mới khẽ nói:

"Sở dĩ chúng tôi không đi là bởi vì chúng tôi sợ đi rồi thì rốt cuộc không gặp được người sống nữa."

Thế tôi mới biết, bốn thanh niên ấy trông như chẳng hề bận tâm nhưng cũng quyến luyến sự ấm áp của đồng loại.

23

Ngày thứ hai trăm hai mươi sau khi đại dịch ập đến, sau một thời gian thâu đêm suốt sáng bận rộn nghiên cứu, các chuyên gia vi rút tuyên bố đã điều chế thành công kháng nguyên nhân tạo, bắt đầu dùng cho thí nghiệm lâm sàng.

Cuối cùng chúng tôi cũng được gặp lại Tiểu Tinh Tinh. Khoảng thời gian này con bé bị giữ suốt trong phòng thí nghiệm, rất khó gặp được con bé.

Y tá vừa bế con bé ra là Từ Mộng Hàm đã lập tức giơ tay đón lấy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy con mình từ lúc vượt cạn.

Từ Mộng Hàm dịu dàng nhìn ngắm bé con, ánh mắt sưởi ấm cả mùa đông giá rét.

Chúng tôi cũng xúm lại. Tiểu Tinh Tinh được chăm sóc rất tốt, trông lớn hơn hồi mới chào đời nhiều, hồng hào khỏe khoắn. Vết thương do zombie cào trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở thành một vết sẹo rất mờ.

Phương Chính trốn ở đằng xa không dám tới gần. Cậu ta vẫn luôn tự trách bản thân không bảo vệ tốt cho Tiểu Tinh Tinh.

Từ Mộng Hàm bế Tiểu Tinh Tinh qua đó nhét vào tay cậu ta, vô cùng khéo léo thấu hiểu lòng người mà nói: "Anh cũng bế một chút đi, xem có thay đổi gì không."

Phương Chính luống cuống tay chân nhận đứa trẻ cẩn thận chu đáo: "Đẹp hơn trước kia nhiều, à không... Ý của tôi là, trước kia cũng không xấu..."

Chúng tôi không nhịn được cười, nỗi lo kéo dài suốt mấy ngày liên tục tại thời khắc này cũng tan thành mây khói.

Xuân về hoa nở, chúng tôi dẫn Tiểu Tinh Tinh đi tản bộ trong sân trường. Xung quanh có rất nhiều thanh niên đang trồng trọt, bọn họ là sinh viên đại học Nông Nghiệp. Khi tận thế ập đến, bọn họ sống dựa vào hoa màu lương thực trồng được. Ngoại trừ việc có thể chứa được rất nhiều người, thì điều kiện phù hợp để sản xuất lương thực cũng là một lý do mà chính phủ chọn nơi này làm khu vực an toàn.


Chúng tôi báo danh gia nhập đội quân trồng trọt, góp một phần lực vào công cuộc khôi phục đất nước.

Bên ngoài rào chắn của trường học có không ít zombie lảng vảng. Hiện tại vắc xin chỉ có thể bảo vệ cho người sống không bị lây nhiễm, muốn tiêu diệt sạch vi rút thì vẫn còn một đoạn đường rất dài phía trước.

"Đi chỗ khác đi, chỗ này hơi nhiều zombie." Tôi nói với Từ Mộng Hàm.

Nhưng cô ấy lại mang vẻ mặt kỳ lạ đi về phía rào chắn. Chúng tôi hoảng hồn lập tức đuổi theo ngăn cản. Ai ngờ, cô ấy cất tiếng gọi một con zombie: "Trình Ngạn."

Chúng tôi không tin nổi nhìn sang con zombie kia. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, nam, cơ thể đã tàn khuyết không còn đầy đủ, gần như không thể nhìn ra diện mạo lúc còn sống. Chúng tôi cẩn thận nhìn thật kỹ, thế mà thật đúng là Trình Ngạn.

Trong đêm tuyết chúng tôi chạy trốn sang đại học Nông Nghiệp, khi một con zombie định vồ lấy Từ Mộng Hàm thì một con zombie khác tông ngang. Tôi tưởng rằng chỉ là trùng hợp.

Hôm ấy Từ Mộng Hàm nói cô ấy nhìn thấy Trình Ngạn, chúng tôi cứ nghĩ đó là ảo giác của cô ấy.

Giờ xem ra không phải trùng hợp cũng không phải ảo giác, mà là cậu thanh niên đơn thuần thân thiện kia băng qua ngàn núi vạn sông trở về như lời hứa hẹn.

Trớ trêu thay vận mệnh khéo đùa, cậu ấy bị ép đứng ở nơi chỉ cách người thương một chút xíu, mãi mãi.

Từ Mộng Hàm khóc đến không thể kiểm soát được. Tiểu Tinh Tinh hình như cũng cảm nhận được sự đau lòng của mẹ khi bố đã vĩnh viễn ra đi, con bé cũng khóc váng lên.

Đám zombie nghe thấy âm thanh nhào tới, Trình Ngạn bị chúng gạt sang một bên, cậu ta loạng choạng lê bước.

Nhân viên phụ trách an toàn nghe động tĩnh chạy tới, biết chuyện thì phân công nhau bắt Trình Ngạn về phòng thí nghiệm.

Sau khi nghiên cứu, bọn họ nói với chúng tôi rằng tất cả chỉ là trùng hợp, Trình Ngạn không có dấu hiệu của sự sống cũng không có ý thức.

Kỳ tích không xảy ra.

Từ Mộng Hàm mang tro cốt của Trình Ngạn về, trên bài vị không viết tên Trình Ngạn mà là ‘Em yêu thế giới này nhưng em càng yêu anh."

Đây là câu năm xưa Trình Ngạn dùng để tỏ tình với Từ Mộng Hàm.

Thiếu niên hăng hái trước kia bây giờ nằm vừa trong hộp nhỏ, chúng tôi cầu nguyện cho cậu ấy chuyển sang kiếp sau. Mong sao ở thế giới kia, cậu ấy về được bên người thương, cả nhà sống hạnh phúc vui vẻ.

Sau khi đi qua bi thương, chúng tôi dần bắt đầu xây dựng lại cuộc sống. Người mất cũng đã mất rồi, người sống vẫn phải sống tiếp.

24

Xuân đi hạ đến, thu về đông sang, bốn mùa luân chuyển, tuế nguyệt xoay vần, đảo mắt đã qua ba năm.


Bốn người chúng tôi giờ là kiến trúc sư. Chúng tôi noi theo những người đi trước một lần nữa tu sửa thành phố này. Lâm Thiến và Ngô Hà trồng trọt đến là thuận buồm xuôi gió, chuyển mình thành công từ sinh viên khoa lâm nghiệp thành nhân tài kiệt xuất khoa nông nghiệp.

Nhóm Phong Việt gia nhập quân đội ngay năm đó, theo chân sư đoàn đi xây hết khu vực an toàn này đến khu vực an toàn khác, bảo vệ hết nhóm người sống sót này đến nhóm người sống sót khác.

Tiểu Tinh Tinh cũng khỏe mạnh lớn lên, thành con cưng trong khu vực an toàn của chúng tôi. Có đôi khi con bé cũng nghịch ngợm gây sự, thường xuyên bị Từ Mộng Hàm đuổi chạy khắp sân.

"Ai bảo nó ngoan ngoãn cơ? Quả thực là bà chúa con chuyên gây sự." Từ Mộng Hàm mệt đến mức toát đầy mồ hôi, sau đó cô ấy cười xoà. "Giống bố y đúc."

Năm thứ năm từ khi đại dịch nổ ra, nguy cơ xác sống rốt cuộc cũng được loại trừ. Tôi trở về quê nhà một chuyến.

Tôi đẩy cánh cửa ra, căn phòng đã phủ đầy bụi đất từ lâu.

Bố mẹ không còn ở đây nữa, trên bàn ăn có một phong thư được đè dưới cái cốc. Bên ngoài viết ‘Gửi Tô Tưởng’.

Tôi mở trang giấy ố vàng, là chữ viết của bố tôi: "Tưởng Tưởng, khi con nhìn thấy thư này cũng có nghĩa chúng ta không gặp lại được nhau, có lẽ lúc này chúng ta đã âm dương cách biệt. Nhưng bố mẹ muốn nói cho con biết rằng bố mẹ ra ngoài tìm con đây. Bố mẹ chưa từng từ bỏ con. Yêu con."

Ngày viết là mùng sáu tháng bảy, ngày thứ ba sau khi tận thế ập đến.

Mặc dù bố mẹ không biết liệu đến cùng tôi có thể đọc bức thư này không, nhưng bọn họ mong tôi còn sống.

Tôi nắm chặt lá thư quỳ trên mặt đất khóc nức nở, đau đến xé ruột xé gan. Được sống lại lần nữa mà cuối cùng gia đình tôi vẫn không thể đoàn tụ.

Thời điểm rời khỏi ký túc xá tôi cũng để lại một phong thư và một bức ảnh gia đình.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai chúng tôi sẽ trùng phùng ở một góc đường, bố mẹ bạc trắng mái đầu nắm tay nhau, còn tôi cũng đã có dáng vẻ đủ để khiến bố mẹ yên tâm.

25

Khi tôi trở lại khu vực an toàn, Tiết Minh Minh và Chung Giai lần lượt đã có bạn trai.

Nhóm Phong Việt cũng quay về rồi. Qua năm năm bọn họ đã không còn dáng vẻ thiếu niên khi xưa mà cương nghị rắn rỏi có trách nhiệm, ai cũng có thể tự mình gánh vác một góc trời.

Cuộc sống đã dần ổn định, bọn họ không cần bôn ba khắp nơi nữa, lần này trở về đây là sẽ đóng quân lâu dài.

Phương Chính vừa về đã giúp Từ Mộng Hàm trông Tiểu Tinh Tinh, con bé cũng rất quấn cậu ta, cứ tò tò theo sau như cái đuôi nhỏ vậy. Dù có ai trêu là chú Phương Chính từng bảo nó xấu xí, con bé cũng vui vẻ cười ha ha không hề tức giận.

Một hôm, Từ Mộng Hàm báo cho chúng tôi biết rằng Phương Chính cầu hôn cô ấy.

"Vậy cậu đã đồng ý chưa?" Chúng tôi hỏi.

Cô ấy khẽ gật: "Đồng ý rồi. Tinh Tinh rất thích anh ấy, nhiều lần gọi anh ấy là bố. Với cả năm năm nay anh ấy cũng chiếu cố hai mẹ con rất nhiều."

"Vậy cậu thích anh ta không?"

Cô ấy không trả lời trực tiếp mà nhìn ra một gốc cây khô ngoài cửa sổ: "Chúng ta đều đã là người lớn rồi."

Trong số những người sống sót qua đại nạn này, một nửa đã bước ra được khỏi cơn ác mộng, nửa còn lại thì vĩnh viễn mai táng ở đó.

Đầu tháng năm, Từ Mộng Hàm và Phương Chính tổ chức một hôn lễ đơn giản, Tiểu Tinh Tinh là phù dâu nhí của bọn họ.


Chúng tôi thấy ánh mắt Phương Chính không hề rời Từ Mộng Hàm và Tiểu Tinh Tinh lấy một giây phút nào, anh ta mang theo tình yêu bước vào cuộc hôn nhân này.

Có lẽ nếu đắm chìm trong tình yêu ấy thì cây khô cũng sẽ chờ được ngày mùa xuân ghé đến.

Chúng tôi uống rất nhiều, mãi tận mười giờ tối mới thôi.

Tiết Minh Minh và Chung Giai có bạn trai đến đón, tôi nhìn bóng lưng ngọt ngào của bọn họ cũng thấy ấm lòng.

Tôi đang trên đường đi về ký túc xá thì đằng sau có người đuổi theo. Là Phong Việt. Lạc Xuyên và Trương Trạch đứng từ xa nháy mắt ra hiệu, sau đó chạy mất như một làn khói.

"Em uống nhiều rồi, để anh đưa em về." Phong Việt giữ chặt người đang nghiêng ngả lảo đảo, chính là tôi.

"Tôi không sao, mới một bình rượu đã tưởng tôi say không về nhà được ư?" Tôi gạt tay anh ấy ra, chị đây còn tỉnh táo lắm đấy.

Anh ấy phì cười sóng vai đi cạnh tôi. Năm năm nay chúng tôi luôn giữ liên lạc, mỗi lần anh ấy về căn cứ chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau. Nghiễm nhiên là một đôi bạn tốt.

"Anh cười cái gì?" Tôi hỏi.

Phong Việt đi lên phía trước chặn đường tôi: "Tô Tưởng, tôi hỏi em một vấn đề, em phải nghiêm túc trả lời tôi."

Tôi khẽ gật. Người này kỳ ghê, lúc nào nói chuyện với anh ấy tôi chả cực kỳ nghiêm túc.

"Năm năm trước lúc tôi suýt làm em bị thương, em có từng hận tôi, ghét tôi không?" Anh ấy rất nghiêm túc, hỏi vô cùng chân thành.

"Có." Tôi thừa nhận, không chỉ mỗi anh ấy mà tôi không ưa cả bốn người bọn họ. "Nhưng từ lúc anh cõng Từ Mộng Hàm thì hết rồi."

Anh ấy gật đầu, trong mắt có ý cười: "Nếu em đã không ghét tôi vậy thì chúng ta không làm bạn bè nữa, chuyển sang bạn đời, em thấy sao?"

Tôi sững sờ.

Gió tháng năm nhẹ phất qua má tôi, tôi thấy mặt nóng bừng.

"Hôm nay em chưa đồng ý cũng không hề gì, ngày mai tôi lại hỏi lần nữa." Dáng vẻ du côn của anh ấy lại quay về, tựa như lần đầu chúng tôi gặp nhau hồi năm năm trước.

Ánh đèn đường hắt xuống từ đỉnh đầu nhuộm đẫm một vòng hào quang ấm áp trên mặt anh.

Tôi ngỡ ngàng nhìn ánh sáng ấm áp của riêng anh, hồi ức năm năm qua hiện lên như đèn kéo quân.

Sau đó tôi nghe thấy chính mình trả lời: "Không cần đợi ngày mai đâu, bây giờ em đồng ý."

Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Dưới ánh trăng, bóng chúng tôi lồng vào nhau. Vốn dĩ cuộc sống của chúng tôi chắc hẳn không có khả năng giao thoa, nhưng giờ phút này chúng tôi lại đang quấn quít cùng một chỗ.

Tương lai sẽ ra sao thì ai mà biết được, tôi chỉ biết hiện tại mới là thứ quan trọng nhất.

Cầu tất cả những điều tuyệt vời đều có thể đến đúng hẹn, mong vạn sự trên thế gian này đều gặp đúng thời.

(HẾT)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận