Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Trở lại bờ sông quen thuộc, Du Hành nghe RT9009 giúp anh tổng kết nhiệm vụ lần này.

Nhiệm vụ hoàn thành rất thành công, nhưng lúc này anh thu hoạch điểm lương hỏa rất ít. Thật ra ngay từ lúc mới bắt đầu anh đã sớm lén lút đi qua mấy cửa hàng sách, sau này hầu như không có thu hoạch gì cả.

Sương độc đến quá đột ngột, sách vở được bảo tồn cực nhỏ, ngoại trừ khu vực an toàn còn bảo tồn được một ít. Nhưng những vật đó quá quý hiếm, anh căn bản không xuống tay được.

Lúc trở lại thân thể của mình, Du Hành cảm giác gò má mình đặt trên đùi mẹ.

Anh nhẹ nhàng dựa vào, qua hơn mười phút sau, cổ anh có chút đau nhức, lúc này mới xoa cổ đứng lên, mẹ Du cười nhìn anh: "Sao không ngủ nữa?"

"Ngủ đủ rồi."

"Ăn ít đồ đi." Cha Du đưa qua cho anh một bịch bánh quy.

"Biển này cũng quá lớn."

Chạy nửa tháng sau, những dã thú kia cũng từ từ thả chậm tốc độ, thậm chí có con mệt chết tươi.

Du Hành bắt lấy thi thể con dã thú thứ mười sáu trôi nổi trên mặt biển. Thi thể trong nước biển mặn chát cũng không hư thối, thậm chí thịt có chút mềm mại.

Anh lấy thi thể dã thú đặt một mình nó trong một chiếc nhẫn trữ vật.

Đúng lúc này bọn họ cũng đã đổi thú cưỡi mới, thì ra con thú kia đã sớm mệt mỏi, không cách nào chở nổi sức nặng bốn người bọn họ.

Hai con thú mới tìm là đồng loại, Du Hành dùng dây hoàng đằng buộc chung một chỗ, anh và mẹ Du ngồi chung một con, cha anh và Thôi Nam ngồi một con.

Gió biển cực kỳ mặn chát, trên biển này trôi dạt hơn nửa tháng, mấy người bọn họ đều rối bù. Lúc ăn cơm thè lưỡi liếm miệng, đều có thể liếm được mùi vị mặn mặn. Lúc nuốt nước bọt, thế thì càng khiến yếu hầu đau đớn.

Mặt đất cực độ khô ráo, rạn nứt thành từng khối, một chút hơi nước đều không tìm thấy.

Vạn vật khô cạn, cỏ cây trong gió rét bị bẻ gẫy từng khúc rơi xuống đất, hóa thành thức ăn tẩm bổ cho đất đai phì nhiêu. Chúng nó đợi đến kỳ mua xuân kế tiếp, bộ rễ chôn sâu lại lần nữa tỏa sức sống bừng bừng, đâm chồi tầng tầng chướng ngại vật, lại lần nữa trưởng thành thành đại thụ che trời.

Sau đó lại là một trận luân hồi.

Bầu trời âm u, đông nghịt, gió cực lạnh tàn sát bừa bãi khắp bốn phía.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy trên mặt đất còn có bóng dáng đang di động, những sinh vật kia đang dùng cả tính mạng để sinh tồn.

Những sinh vật này đại đa số đều có bộ da lông dày đặc, cả tộc cả bầy đều đi về hướng bắc.

Vĩnh viễn không từ bỏ hy vọng được sống còn!

Dưới mẹ thiên nhiên vĩ đại, tất cả đều đâu vào đấy, có lẽ chỉ có con người mới cảm thấy đây là chuyện xấu.

Hơn nữa, con người thật sự đầy bụng ủy khuất không có chỗ tố.

Hai thế giới dung hợp với nhau, con người căn bản không biết quy tắc sinh tồn của nơi này: vốn tưởng rằng chỉ có rừng rậm nguyên thủy mọc lên, nguy cơ trùng trùng cũng coi như xong đi, kết quả như thế còn chưa hết, rừng rậm nguyên thủy nói sụp là sụp, hoàn toàn không cho người ta thời gian kịp phản ứng.

Không thể so với những dã thú kia được cha mẹ, phụ huynh của bọn chúng truyền lại ký ức, phản ứng con người đối mặt với tai nạn đột phát quá trì độn, chậm chạp.

Có lẽ sẽ có mấy người trong khó khăn gian khổ ý thức được một vài cách nghĩ, nhưng đại đa số mọi người vẫn "lưu luyến gia đình", thời kỳ hòa bình chú ý đến lá rụng về cội, sau biến cố nguy hiểm như vậy ở bên ngoài, càng không có dũng khí rời khỏi cố hương của mình.

Thảm nhất phía nam gặp tai họa nghiêm trọng nhất.

Phạm vi thế giới dụng hợp lớn hơn nơi ở của Du Hành rất nhiều, hình dạng mặt đất thiên biến vạn hóa, nhà Du Hành bọn họ may mắn hơn, khu vực nhà bọn họ dung hợp chỉ là một khu rừng rậm khá bình thản.

Các khu đầm lầy, khu hoang mạc, dung nham... phần lớn dân bản xứ mười người không còn một.

Cơ cấu chính phủ hoặc lực lượng quân sự trên mặt đất, vô cùng bất hạnh trúng chiêu, trong chốc lát đã mất hẳn bóng dáng. Chuyện này cũng dẫn đến địa khu phía nam quốc gia đã hoàn toàn mất liên lạc, dân chúng không cách nào có được sự cứu trợ hữu hiệu.

Vị trí ngang qua thị trấn Tân Khả, cứ mỗi năm mươi năm sẽ đến hạn mở ra lối ra duy nhất cho thế giới.

Biển cả chính là cầu nối duy nhất, dung hợp thế giới song thai này.

Đúng vậy, thế giới biển cả bên kia giống như đúc thế giới bên này. Chuyện liên quan trong đó từ từ hẳn nói sau, lúc này mặt ngoài Du Hành dù trấn tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng không yên.

Bởi vì rốt cuộc bọn họ cũng cập bờ rồi.

Từng con dã thú lên bờ tung tăng chạy ra, thần kỳ chính là, sau khi lên bờ chúng cũng không có tập kích con người.

Bốn người Du Hành bơi lên bờ, đã bị người ngoại quốc vây lại.

"Bọn hắn nói cái gì?" cha Du hỏi. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy người nước ngoài đấy! Huyên thuyên nói cả buổi mà ông hoàn toàn nghe không hiểu đối phương nói gì.

"Hỏi chúng ta từ đâu đến đây, tình huống bên ngoài thế nào rồi." Du Hành nói.

Anh trả lời đối phương, nói mình không biết.

"Chúng tôi trôi nổi trên biển này hơn nửa tháng rồi."

"Sao chỉ có bốn người các người thôi vậy? Woa, quốc gia các người cũng quá yếu rồi?"

Mọi người bảy mồm tám lưỡi bàn tán xôn xao. Du Hành tận dụng mọi thứ hỏi tình huống bên này, mới biết bọn hắn cũng chỉ mới đến vài ngày, vẫn luôn ở cạnh bờ biển.

"Quá nguy hiểm! Các người nhìn những con dã thuu1 kia, vừa lên bờ đã trở nên siêu cấp hung dữ! Chỉ cần rời khỏi bờ 50 mét, sẽ phải chịu sự tấn công của bọn chúng!"

"Đây rốt cuộc là nơi nào vậy chứ!"

Sau khi bọn Du Hành lên bờ cũng tìm một chỗ chờ đợi.

"Cha mẹ, anh Thôi, chúng ta cùng đi xem xem." Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Du Hành nói với cha mẹ và Thôi Nam.

Đến cùng vẫn phải mắt thấy tai nghe mới là thật.

Anh vẫn chưa yên tâm để cha mẹ rời khỏi tầm mắt của mình, muốn đi cùng nhau đi.

"Được."

"Đi thôi."

"Được."

Bốn người đi qua từ trong đám người, người chung quanh đa số đều mang vẻ mặt xem kịch vui, muốn nhìn bọn hắn lộ ra vẻ mặt giật mình kinh hãi.

Nhưng bọn hắn thất vọng rồi.

Mấy người nước Z vẻ mặt bình tĩnh đi trở về, lại lần nữa ngồi xuống.

"Hì hì, các người đều không sợ sao? Quái vật to như núi! Cây cao hơn mười tầng lầu! Hoa quái ăn thịt người!"

"Sợ."

"Ầy da, tôi không tin, người nước Z các người thật khiến người ta không thể nào hiểu thấu, nét mặt các người rõ ràng không sợ hãi, anh làm gì muốn gạt tôi? Thừa nhận mình nhát gan cũng không phải chuyện xấu!"

Du Hành nói: "Tôi sợ hãi không biểu hiện ra trên mặt." Chuyện này có cái gì lừa gạt đâu chứ.

"Hả..."

Bên ngoài quả thật vô cùng nguy hiểm.

Bọn họ vừa thăm dò, núi bên cạnh đều có dã thú khổng lồ quay đầu nhìn lại, con mắt to như lồng đèn, bên trong chứa đầy sự khát máu.

Nhưng Du Hành cũng khá lo lắng: lúc trước anh mang theo người nhà và Thôi Nam một đường đi về hướng Bắc, dựa vào sự may mắn. Dù sao lúc đó cỏ cây tàn lụi, tập thể dã thú đều chuyển dời sang phía bắc, ven đường bọn chúng rất hiếm khi tấn công con người. Điều này mới khiến tay chân bọn hắn còn lành lặn, an toàn chạy đến phương Bắc.

Nhưng bây giờ rất rõ ràng, những con dã thú kia, hoặc nói dã thú bên lãnh thổ biển bên này cũng không dễ ở chung như vậy.

Bộ dáng nhìn chằm chằm kia, không lúc nào không tỏ rỏ ý đồ tấn công! Tấn công! Tấn công!!!

"Chúng ta phải ở lại chỗ này sao?" Mẹ Du hơi lo lắng hỏi. Một vòng người nước ngoài đều nhìn mình chằm chằm, hoàn cảnh lạ lẫm khiến bà rất không thoải mái.

"Tạm thời là như vậy... Ít nhất phải đợi đến lúc nhà chúng ta bên kia ấm trở lại, hoặc trời mưa?" Cha Du chần chờ nói, nhìn về phía con trai.

"Trước ở tạm rồi nói sau." Du Hành cũng không nói chính xác được. Bọn họ từ xa đến, làm sao mới biết rõ tình huống bên kia đây chứ?

Nhưng tóm lại có dấu vết để lần theo đấy. Trước mắt bọn họ cần chú trọng hai sự kiện: một là vấn đề sinh hoạt, hai là làm sao để hòa vào đám người nước ngoài này đây. Anh cũng không cho rằng trong hoàn cảnh thế này đối phương sẽ có chủ nghĩa nhân đạo viện trợ cho bốn người bọn họ, không bắt nạt đã là quá tốt rồi.

Tính bài xích người ngoài lúc nào cũng không thể bỏ qua được.

Bốn người bọn họ tìm một nơi vắng vẻ: im lặng dàn xếp.

Người tìm đến nơi hẻo lánh này không nhiều lắm, thoạt nhìn không phải cùng một đám với đám người kia. Thật ra Du Hành từ lúc sau quan sát phát hiện ra được, ở đây từ sớm chia ra không ít đoàn thể, người nước khác, rồi khác biệt dân tộc, cũng có dùng thế lực khác biệt phân chia lẫn nhau.

Mẹ Du âm thầm nói nhỏ với Du Hành: "Ngoại trừ thế vận hội Olimpic, đây là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy nhiều người nước ngoài ở chung một chỗ như vậy."

Du Hành cười rộ lên: "Mẹ, con nhớ khi còn bé mẹ nói với con, ở bên nhà ông ngoại thường xuyên có thể nhìn thấy người nước ngoài. Mũi cao mắt to, tóc màu vàng, xoăn xoăn uốn uốn, dáng người rất cao..."

"Đúng vậy..." Mẹ Du cười, đôi mắt liếc nhìn sang một đám người tóc vàng mắt xanh bên kia: "Nhìn đều giống như nhau, mẹ không phân biệt không được."

Mẹ Du đột nhiên nói: "Cũng không biết nhà cậu con bên kia thế nào rồi." Chỗ nhà bà là một vùng thảo nguyên, thật ra cách thị trấn Tân Khả đi về phía tây tám mươi dặm. Dù người thân có lạnh nhạt thế nào, không ở gần cũng coi như xong, nhưng trong lòng vẫn ngóng đối phương có thể bình an vô sự đấy.

Du Hành nghĩ nghĩ: "Nhà cậu bên kia chỉ cần không bị mặt đất biến dạng trực tiếp hủy diệt, khoảng cách đến khu vực an toàn gần như vậy, nhất định không có việc gì ——" nói đến khu vực an toàn, khu vực an toàn không nhất định cũng an toàn đâu.

Nhưng anh không hối hận.

Khu bãi cát này có rất nhiều người ở, bởi vì khác biệt nên mỗi ngày đều có mâu thuẫn và tranh cãi.

Du Hành không biết đường ven biển này kéo dài bao nhiêu, hai bên trái phải đều hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối cùng, đầu người đông đen một mảnh lan tràn nhìn không thấy xa xa.

Biển vẫn luôn tồn tại, cũng luôn có dã thú bò lên bờ, vừa lên bờ đã bị người bị bỏ đói đỏ mắt nhào tới bắt giết. Tuyệt đối không thể để bọn chúng ra khỏi khu vực này, bằng không thoáng chốc sinh long hoạt hổ, muốn bắt đều không bắt được.

Trước đó Du Hành lưu trữ hơn mười thi thể dã thú, mấy ngày nay anh cùng cha mẹ và Thôi Nam cùng nhau xử lý thi thể này, sau khi mở ngực mổ bụng, vứt bỏ hết nội tạng, đem thịt đun sôi rồi phơi khô.

Lúc mới ăn, chất thịt không tơi xốp, rất tanh, không có cách nào,thi thể đã sớm chết không cách nào lấy được máu. Hơn nữa vì ngâm nước biển, nên mặn chát, còn mang theo vị đắng.

Mẹ Du nói: "Không thể ăn nhiều."

Cho nên bình thường bọn họ vẫn ăn bánh quy hoặc mì ăn liền. Ở chỗ này không ít người còn không có cơm ăn, cho dù gần bên này có một thế lực rất lớn, nghe nói là nước đảo quốc láng giềng, cũng không có nhiều đồ ăn có thể ăn.

Không có cách nào, vùng biển này đột ngột xuất hiện bên trong đại lục, cho dù trong nước có công cụ đi trên nước, nhưng thời gian bốc xếp và vận chuyển đều có hạn.

Mẹ Du tựa lưng vào Du Hành và cha Du khóc: "Đều tại tôi vô dụng, ông xem Bảo nhi chỉ mới hai mươi bốn tuổi..." Vặn gãy cổ người khác, động tác mau lẹ hung ác như đã lão luyện mấy chục năm.

Cha Du cười khổ, ôm bà an ủi: "Đừng khóc, Tiểu Hành lo lắng không yên rồi kìa. Bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng tập luyện, sau này sẽ che chở cho hai mẹ con bà."

"Tôi cũng luyện."

"Được được, chúng ta cùng nhau tập luyện."

Hai người nói được làm được. Những ngày này vội vàng chạy đi, hầu như hai vợ chồng không tập luyện gì cả, bây giờ mỗi ngày đều tu luyện, luyện kiện thể thuật cũng không vì chiêu thức phức tạp, đau lưng mà lười biếng.

Cha mẹ mình luôn có thể mang đến cho mình cảm động.

Mặc kệ chính mình làm chuyện gì, bọn họ sẽ luôn chủ động vì anh tìm lý do, đem trách nhiệm đổ lên trên người bản thân họ.

Trong mắt bọn họ, chính mình luôn làm đúng, làm chuyện gì cũng tốt.

Du Hành cười nhìn cha mẹ tập luyện, anh quay đầu thu lại nụ cười, nói với Thôi Nam: "Anh Thôi, em nói với anh một sự kiện."

Phẩm hạnh Thôi Nam không thể nghi ngờ, hơn nữa thái độ anh ấy vẫn luôn tốt đẹp với nhà họ Du. Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thúc đẩy anh đưa ra quyết định này.

Anh muốn hợp tác cùng Thôi Nam, nhiều người nhiều thêm một phần lực.

Nhưng đem bí mật của mình đặt vào phẩm hạnh cùng tín nhiệm lên, quá mong manh rồi.

"Anh Thôi, trong tay em có một thứ, gọi là dịch cải tiến gien."

Đồng tử Thôi Nam co rút lại, xuất hiện một đường thẳng dựng đứng, giống hệt như rắn, thoạt nhìn lạnh buốt vô tình. Anh biết rõ, đây là muốn ngả bài với anh. Trong lòng anh có chút kích động, cũng có chút thấp thỏm không yên. Anh biết rõ chính mình cũng không có ưu thế gì, tuy chính anh là nửa người nửa rắn, nhưng năng lực thật sự có hạn.

Bây giờ nửa người nửa thú có rất nhiều, những ngày này ở trên bờ biển này, đủ loại hình thể lông nhung, lỗ tai, đuôi, hình thể to lớn... Nhiều lắm.

Người cá cũng nhiều, cả một đám bơi lội trong biển, vô cùng náo nhiệt. Có một ít người hoàn toàn mất hết lý trí, bị người nhà hoặc bạn bè quản thúc, bị nuôi nhốt như súc vật.

Anh hâm mộ những sức mạnh kia, nhưng lại cảm thấy may mắn chính mình vẫn là con người. Nhưng nhìn nhiều hình thái nửa người nửa thú kia, anh biết rõ chính mình khác hẳn người nhà họ Du.

Chính xác là, anh và người nhà họ Du dường như càng cao cấp hơn. Có được sức mạnh của dã thú, những vẫn mang bộ dáng con người. Đến bây giờ anh cũng không biết chú Du và Du Hành là bị dã thú gì cắn, bởi vì nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra được gì.

Trái tim Thôi Nam bang bang nhảy dựng lên. Anh có thể quay người không nghe, biết càng ít càng an toàn hơn. Nhưng bỏ được sao? Anh cam lòng bỏ qua... kỳ ngộ kia sao?

Đương nhiên không!

Bốn người bọn họ đều hiểu rõ ràng, đều nói đồng hương gặp đồng hương hai mắt lưng tròng, ở đất khách xứ người, quan hệ của bốn người bọn họ càng chặt chẽ hơn.

Thôi Nam hít sâu một hơi, nói: "Trước tiên cậu nói điều kiện một chút đi."

Đều là người thông minh, Du Hành cười nói: "Được, em tiên lễ hậu binh trước vậy." Anh lấy ra một lá bùa màu vàng: "Đây là một lá bùa tin, chỉ cần anh lập lời thề với nó, sẽ không phản bội em, làm tổn hại đến lợi ích của em, có hại đến an uy của em. Nếu vi phạm lời thề, trước khi lời nói ra khỏi miệng, trái tim sẽ đập nhanh đột tử."

Anh nghiêm túc nói với Thôi Nam: "Đây không phải lừa gạt anh."

Thôi Nam cười khổ: "Trên đời này thật đúng là có thứ này à, tôi cho rằng đây chỉ là bịa đặt trong tiểu thuyết thôi đấy chứ."

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng anh vẫn nhận lấy, nói ra lời thề.

Ngôn Linh vừa nói xong, trên lá bùa chuyển động đường cong màu vàng, trong đó mơ hồ vang lên thanh âm.

Du Hành và Thôi Nam chia nhau nhỏ một giọt máu của mình lên trên, âm vang càng mạnh hơn, lá bùa bay lên trên bầu trời, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt nó hầu như không còn.

Cùng lúc đó trên không trung vang lên một tiếng sấm.

Đã hoàn thành.

Du Hành cũng thở phào một hơi. Thuật Ngôn Linh này nếu có thể thành công, điều cơ bản nhất chính là thế giới này phải có ý thức, cũng được gọi là quy tắc thiên địa.

Anh cũng tìm được □□, nhưng thứ này chỉ dùng một lát, tạo nên mối quan hệ phụ thuộc, thời gian qua lâu không khỏi sẽ sinh ra oán hận và tranh chấp.

Mặc dù thủ đoạn càng đơn giản thô bạo hơn, lại không phải mong muốn của cha mẹ anh muốn nhìn thấy chuyện này.

Thôi Nam cũng mơ hồ cảm nhận được một sự liên hệ không tên nào đó giữa mình và Du Hành, sau đó trở về yên lặng, cảm giác vừa rồi cứ như ảo tưởng của anh mà thôi.

"Đây là được rồi?" Anh cũng đã nghe được tiếng sấm.

"Ừ." Du Hành cười cười, đối với Thôi Nam cũng gần gũi hơn không ít: "Đến đây ngồi, em có việc nói với anh."

Thấy Thôi Nam ngồi một cách nghiêm chỉnh, Du Hành lại cười rộ lên, cảm thấy anh trai hàng xóm này thật sự rất thú vị.

"Đúng như anh nghĩ, quả thật em có chút bí mật, bây giờ chúng ta đã có tầng đảm bảo kia, em cũng yên tâm nói cho anh biết."

Du Hành trực tiếp lấy dịch cải tiến gien ra: "Em phát hiện ánh mắt của anh càng lúc càng giống rắn rồi, lúc ở bên kia biển, anh cũng thường xuyên mệt rã rời. Điều này nói rõ trong cơ thể anh gien rắn càng mạnh hơn. Nhưng, chúng ta là người."

"Em cũng không biết sau khi anh sử dụng thứ này sẽ biến hóa cụ thế như thế nào, chỉ có thể nói với anh, biến đổi theo phương diện tốt."

"Cha mẹ em đã uống cả rồi. Càng đừng nói đến cha em, ông ấy giống như anh. Trước kia mẹ em chỉ là một người bình thường, anh nhìn xem bây giờ tốt chất của bà ấy rất tốt."

"Đồ tốt như vậy, rất đắt à?"

Du Hành nghiêm túc nói: "Vô cùng đắt, nếu không phải bây giờ anh là người một nhà, em cũng không nỡ lấy ra." Một trăm vạn đây này! Nhiệm vụ vừa rồi anh chỉ kiếm được hơn hai trăm vạn điểm lương hỏa mà thôi.

"Cảm ơn." Câu cám ơn đơn giản này như ẩn chứa cảm xúc quý trọng ngàn vàn.

"Thứ này sau khi dùng phản ứng rất mạnh, ở đây tạm thời không thích hợp sử dụng. Đợi chúng ta tìm được nơi an toàn anh lại dùng."

"Được."

"Cái này anh cũng cầm lấy xem đi, cha mẹ em luyện chính là cái này. Có chỗ nào không hiểu, anh cứ hỏi em. Chúng ta chưa quen cuộc sống ở nơi nay, tranh thủ gia tăng vũ lực mới trọng yếu nhất."

"Được."

"Anh cũng nói với cậu một chuyện." Thôi Nam xách con rắn đen nhỏ ra: "Đây là anh nuôi. Anh phát hiện đa số rắn đều sợ anh, trước đó bắt rắn cũng dựa theo cái này bắt đấy, cũng không phải anh có kỹ xảo săn rắn gì."

Du Hành gật đầu: "Thì ra là như vậy, thế thì rất không tồi, sau này đi lại trong rừng, những loài rắn kai đều làm phiền anh Thôi rồi."

Anh vẫn luôn làm bộ không phát hiện ra.

Thôi Nam thở dài một hơi, nở nụ cười: "Được, không phiền."

Bốn người đạt được đoàn kết chưa từng có.

Du Hành đưa cho Thôi Nam một cây súng: "Không phải sợ tai nạn chết người, chúng ta chỉ có bốn người, nếu lui về sau một bước vậy thì khó sống rồi."

Thôi Nam trịnh trọng tiếp nhận: "Cậu yên tâm." Sống đến lúc này, ai cũng không muốn vứt bỏ tánh mạng một cách đơn giản.

Bốn người thường cùng nhau luyện kiện thể thuật.

Chuyện này ở trong mắt một vài người nước ngoài, hành vi này vô cùng thần bí lại đáng sợ, bọn hắn âm thầm nói với nhau: "Chẳng lẽ quyền cước kia chính là công phu trong truyền thuyết của nước Z?"

Cũng may bọn hắn đặt chân ở khu vực này, hầu như đều làm theo ý mình. Giúp nhau phòng bị, giúp nhau trông coi tình hình bên trong, bốn người bọn hắn được nhận định là khối xương cứng này, tạm thời được an toàn.

Từ từ, bắt đầu có người ra ngoài, sau khi săn bắn xong thì chạy trở về.

Đồ ăn của bọn Du Hành còn đủ, cũng không dám đi săn bắn trong thời điểm không biết này.

Sau khi bọn hắn lên bờ ngày thứ sáu, sáng sớm, Du Hành đã nghe tiếng nước.

Ở bên cạnh bờ biển nghe được tiếng nước rất bình thường, nhưng khác hẳn tiếng nước biển, nếu có tiếng nước, chắc chắn có người hoặc dã thú đang đến gần.

Anh mở to mắt, nhìn thấy mặt nước gần đó hơi nhộn nhạo.

Ban đầu anh tưởng rằng có dã thú từ bên kia đến, kết quả từ từ mới phát hiện hình như là người.

Đầu người rậm rạp chằng chịt khởi động trên mặt nước, quả thật là người!

Du Hành nhảy dựng lên.

Trong lòng anh nảy lên một ý niệm: nhóm người đó là người trong nước mình!

Đợi đến lúc nhìn thấy bộ dáng tóc đen da vàng, anh thong thả nói: "Cha mẹ, anh Thôi, các người nhanh nhìn... nhìn kìa —— "

Người chung quanh cũng phát ra tiếng náo động ồn ào.

"Woa, đó là người nước nào vậy? Thật nhiều người quá!"

"Cha mẹ, con và anh Thôi đi giúp đỡ, cha mẹ chờ ở đây, tự chăm sóc tốt chính mình."

"Ôi chao! Vậy các con nhanh đi đi, cẩn thận một chút!"

Lúc đến quả nhiên là người nước mình.

Thùng gỗ, thau chậu... đều có. Hơn nữa đều là dùng tay chèo đấy, đều mệt mỏi đến không nói ra lời, làn da nhăn nheo đầy nếp uốn, vô cùng tang thương.

Vẻ mặt Chung Hoa cũng đau khổ, cho dù hắn là người cá, cũng không chịu nổi hoàn cảnh nước mặn chát như vậy! Rõ ràng đang ở trong nước, nhưng hắn lại cảm giác mình sắp thiếu nước mà chết.

"Các người nhìn kìa! Có phải là Du Hành hay không?!" Trương Đạt kêu to, ngón tay ngâm nước biển đến trắng phao chỉ về phía trước.

Lâm Khả híp mắt nhìn, đồng tử dựng thẳng lóe sáng: "Đúng vậy, thật là anh ấy! Bên cạnh là... Thôi Nam? Chúng ta đã đến! Cuối cùng đã tới rồi!"

Du Hành và Thôi Nam giúp đỡ kéo những người phía trước lên bờ, sau khi kéo mấy trăm người lên, liền mệt mỏi thở hồng hộc.

Lúc mọi người nhảy xuống biển đều mặc quần áo dày, sau khi xuống nước hầu như đều đã cởi hết, bằng không áo bông dày thấm nước đặc biệt nặng nề, căn bản không bơi được. Điều may mắn duy nhất chính là, bơi càng xa, độ ấm nước biển càng cao, nên bọn hắn mới có thể kiên trì tiếp tục.

Thế nhưng có thể giữ vững trong biển lâu như vậy, cho đến bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, Du Hành hầu như đều kéo người lên trên bờ.

Người vây xem bên cạnh từ từ tản ra—— không tan không nhúc nhích được, người nhiều lắm, kéo hết đám người từ trên biển lên, cả khu vực này đều không có chỗ đặt chân rồi.

Đợi đến lúc những người này toàn bộ đều đã lên bờ dàn xếp xong xuôi, đã là chuyện một tuần sau.

Chỉ là còn chưa kịp làm ra ý định gì khác, cũng không đợi những người tụt hậu phía sau tìm đến, bỗng nhiên toàn bộ mọi người đều bị lực lượng vô hình ném ra ngoài.

Cho dù quốc gia cắm rễ đã lâu, đoàn thể có giá trị vũ lực bá đạo... toàn bộ đều bị ném ra hết.

"Đồ đạc của tôi!"

"A a a túi của tôi!"

Người không kịp bắt lấy tài sản của mình, lăn lộn tru lên trong không trung, mất đi đồ ăn so với việc bị lực lượng vô hình ném ra ngoài càng khiến bọn hắn thống khổ tuyệt vọng.

Đủ loại đồ đạc: thùng nhựa, ba lô, ga giường... đều quay cuồng trên bầu trời.

Du Hành nhà bọn hắn chỉ có một chút thịt khô đang phơi nắng còn chưa kịp cất, những thứ khác đều vác trên lưng. Đây là thói quen hình thành từ khi bọn hắn chạy ngày chạy đêm trước đó, ở thời điểm mấu chốt giảm bớt rất nhiều tổn thất.

Lúc thân thể Du Hành bay lên, Du Hành theo phản xạ có điều kiện, một tay bắt lấy cha một tay bắt lấy mẹ anh.

"Anh Thôi!"

Thôi Nam vung ra con tiểu hắc xà dài nhỏ trong tay áo, con rắn kia rất thông minh, lập tức quấn lấy cánh tay của cha Du, cứ như vậy cuốn một phát, Thôi Nam đã ôm lấy cha Du, bốn người ôm chặt lấy nhau.

Tiểu hắc xà cuốn lên tay Thôi Nam, bò từ từ nói với anh mình rất đau.

Anh không cách nào bỏ tay an ủi nó, chỉ có thể không ngừng nói ở trong lòng: "Cảm ơn cám ơn, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui