Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Cả đêm Du hành đều không ngủ, ngày vừa sáng, anh liền dẫn người đi dạo trong rừng, hái xuống một đống lớn, có trái cây, rau dại và một ít thổ sản vùng núi.

Đều là thứ mới lạ, lần đầu tiên mọi người gặp, vẫn là Du Hành dẫn đầu ăn, thật không có vấn đề gì, bọn hắn mới dám há miệng.

"Ngay cả một con thỏ con nho nhỏ cũng không có."

"Anh ăn thịt còn chưa đủ à?"

"Thịt kia càng chắc bụng hơn nha ha ha ha."

"Không nghĩ đến loại trái cây nho nhỏ này ăn cũng rất ngon, rất ngọt đấy nha."

Sau khi ăn hết bữa sáng, sau đó bọn hắn bắt đầu công việc hôm nay.

Du Hành đề nghị: "Chúng ta hái chút trái cây tiếp tục đi lên phái trước, đợi đến lúc đến thành thị kế tiếp còn có thể bày bán hàng, cũng không khiến người khác chú ý."

"Làm sao mang theo đây? Chúng ta lại không có xe."

"Đan giỏ là được, mỗi người cõng một cái trên lưng."

Anh đã nhìn trúng một loại thực vật dây leo có thể đan bện, bây giờ có thể đi hái lấy.

Việc đan giỏ này, nhà họ Du và Thôi Nam đều quen thuộc, trong những người khác, cũng có người có tay nghề, bởi vậy cùng giúp nhau chỉ nhau, rất nhanh đã đan được một chiếc giỏ cao cỡ nữa người.

Bọn hắn vừa đi đường, nhìn thấy thứ gì có thể sử dụng được liền hái đi.

Ban ngày trên thương đạo người đi lại nhiều hơn, hôm nay bọn hắn còn gặp đội lạc đà, tiếng chuông từ xa đinh đang đến gần, tràn ngập phong thái nước dị vực.

Bọn hắn một chuyến sáu mươi người lưng cõng giỏ đi bên cạnh thương lộ rộng lớn, cũng coi như rất đồ sộ, có thể so với một đội thương đội nhỏ rồi.

Bởi vì không hiểu giá cả thị trường cùng phong tục tập quán bản địa, đối phương trả bao nhiêu, Du Hành thu bấy nhiêu. Nhìn vẻ mặt người nọ, chính mình nhất định thua lỗ rồi.

"Vỏ sò này, chính là tiền thông dụng ở chỗ này sao?"

"Rất dễ nhìn đấy!"

"Này này cũng cho tôi coi thử với."

Vụ buôn bán đơn giản này khiến trái tim mọi người rơi xuống, thật sự đã có lòng trung thành.

"Chúng ta có thể hái nhiều hơn một chút!"

Du Hành cất hai vỏ sò này lại, đây là món tiền đầu tiên của bọn họ đấy.

Dù cho sau này bọn họ biết rõ giá cả hàng hóa, biết rõ hai vỏ sò này không khác gì hai xu tiền bên quê quán mình, cũng không cách nào loại bỏ tâm tình kích động vui mừng lúc này.

Mà sau khi bọn họ rời khỏi vài ngày, thành Bắc Thương bên kia xảy ra một chuyện lớn, thành Bắc Thương thành sản nghiệp nhà họ Đồ —— lò mổ hoang dại lớn nhất bị người tập kích, toàn bộ người gác đêm đều bị gặp nạn.

Gia chủ nhà họ Đồ tức giận, phát động nhân mạch lớn truy tra chuyện này.

Lúc đó bọn Du Hành đã cách xa thành Bắc Thương, vậy mà trong đội thương hành lều trà xuôi tai lại nghe nói đến chuyện này, làm cho mọi người không khỏi cảm thấy sợ.

"Làm sao bây giờ?"

"Dùng tiếng Chân Úy, không được nói tiếng mẹ đẻ." Du Hành nhỏ giọng nhắc nhở.

Từ Ngọc Mạn cắn môi, dùng tiếng Chân Úy lạnh nhạt hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Du Hành lắc đầu: "Không có làm sao gì cả, chúng ta tiếp tục đi thôi."

"Thế... tường bên kia có thể bị phát hiện hay không?"

"Nếu như bọn hắn rời khỏi, trốn tránh trong rừng, có thể sẽ không bị phát hiện?"

Đây đều là chuyện trước khi đi đã phân tích đến thấu đáo, để xem người ở lại bên kia lựa chọn thế nào.

Chỉ là chiếu theo cách nhìn Du Hành, ở bên đó chắc chắn gặp phải nguy hiểm. Ba nhóm người bên trong bị bọn họ giết chết, làm sao nhà họ Đồ không phát hiện ra dị trạng?

Thế nên nhà họ Đồ sẽ phái người đi vào một lần nữa.

Hơn nữa trải qua trận học tập tiếng Chân Úy này, Du Hành từ những dân cư đi ngang qua này nhận được một ít tin tức: lúc trước người bị bắt thường xuyên nghe những đồ tể nói chuyện, có vài câu nói từ ngữ lúc đó nghe không hiểu, nhưng cũng có một ít từ ngữ đặc biệt nhớ kỹ.

"Yêu tu... Nội đan..."

Đây là trong miệng những đồ tể kia nói ra nhiều nhất, vừa nói vừa chằm chằm vào bụng mọi người.

Sau khi Du Hành phiên dịch lại từ ngữ kia cũng khá lo lắng.

Đến tột cùng vì sao nhà họ Đồ lại cho người đi sâu vào trong rừng rậm là vì bọn hắn nhận bọn họ là yêu tu? Còn muốn đào nội đan của bọn họ? Mà người đến từ thế giới bên ngoài, ngược lại nguy hiểm đến vậy sao.

Hôm nay bọn hắn gặp được một lều trà, sau khi nghe được một ít tin tức, Du Hành tiến hành tìm hiểu giá cả hàng hóa.

Trong tất cả mọi người, anh là người học tiếng Chân Úy nhanh nhất, tốt nhất, bây giờ đã có thể nghe được các câu nói dùng thường xuyên và tiến hành trao đổi hằng ngày được rồi.

Kết quả chính là lần này, Du Hành mới hiểu rõ trình độ giá cả hàng hóa ở chỗ này.

Tình hình kinh tế của hắn vỏ sò, trong tiếng Chân Úy gọi là bối tệ, là mệnh giá tiền thấp nhất.

"Một bình trà của tôi đã là năm miếng cốt tệ rồi ~ "

Mười bối tệ mới có thể đổi được một cốt tệ.

Ngoại trừ bối tệ, cốt tệ, bên trên còn có tinh tệ, một trăm cốt tệ đổi được một tinh tệ.

Du Hành cười khổ: "Cảm ơn chị cả, chúng tôi từ trên núi đến đây, trên núi chúng tôi cho đến bây giờ chưa từng thấy qua tiền, không nghĩ đến lại bị..."

Anh biết rõ chính mình thua lỗ, cũng không ngờ bị thiệt thòi lớn như vậy!

Bà chủ đồng tình nhìn anh: "Quá đáng thương, các người rời nói, trước hết phải tìm hiểu kỹ càng giá cả hàng hóa bên ngoài, bán nhiều đồ đạc như vậy chỉ được hai bối tệ, bị hố thảm thương á!"

"Thật sự rất cảm ơn ngài, đây là trái cây và rau quả chúng tôi vừa hái, tặng thêm cho ngài làm đồ ăn."

Du Hành đưa một rổ quả sơ cho bà chủ, bà chủ có chút kinh hỉ, không nghĩ đến người sống trên núi lại đền đáp như vậy, lập tức cười rộ lên:

"Ai nha ai nha, cậu quá khách sáo rồi!"

Sau đó nhìn thấy chiếc rổ được đan tinh tế tỉ mỉ như vậy, thoáng kinh ngạc: "Cái rổ này đan thật tốt, rất đắt à?"

"Không đắt, là tự chúng tôi đan đấy. Ngài xem, đây là dùng dây leo thông thường ven đường bên kia làm thành đấy."

"Ơ, rất lợi hại, thật là đẹp mắt."

Du Hành liền đi ra ngoài, bảo người đem bảy cái rổ đến, đều đưa cho bà chủ: "Gom được tám cái rổ, chúc ngài buôn bán phát tài."

Lời nịnh nọt này làm cho bà chủ rất vui vẻ, nàng bảo tiểu nhị mang một ấm trà lớn mang ra ngoài cho nhóm bạn của Du Hành: "Trà nhà mình nấu, giải nhiệt! Uống chút nha, đừng khách sáo."

Vì vậy đợi đến khi Du Hành từ bên trong lều trà đi ra ngoài, mọi người đều rót đầy một bụng nước trà.

"Sao lâu như thế?"

Tất cả mọi người ngồi hóng mát dưới cây đại thụ, nhìn thấy Du Hành đi ra liền vội vàng hỏi anh.

Du Hành nói: "Trò chuyện một ít chuyện, hỏi thăm bà chủ một chút vấn đề về mệnh giá tiền tệ nơi này."

Anh đều nói ra những gì đã thăm dò được.

"Vậy chẳng phải hai khối bội tệ của chúng ta, tối đa cũng chỉ có thể mua một viên đường kẹo?"

"Đúng. Tôi cẩn thận tính toán, bối tệ không đáng tiền, một cốt tệ có thể mua được một cái bánh màn thầu, hai trăm tinh tệ có thể mua một con ngựa hoặc một con trâu còn có thể thừa lại hơn mười cốt tệ. Nghe nói những trái cây rau quả này của chúng ta còn bán rất chạy đấy, sau này một cân trái cây bán ba cốt tệ, một rau dại bán bốn cốt tệ. Lại căn cứ vào tình hình thực tế rồi điều chỉnh sau!"

"Được!"

Du Hành còn nói: "Tôi có hỏi qua bà chủ rồi, dọc theo thương đạo này càng đi về phía trước, sẽ có một tòa thành, gọi là Bắc Vân Thành."

"Woa, vậy thì tốt quá!"

"Vậy chúng ta phải tranh thủ tồn chút hàng."

"Cũng không thể quá nhiều, bằng không sẽ hư mất."

"Vậy nên tồn nhiều một chút hay không tồn tránh bị hư đây?"

Trong lòng mọi người tính toán tới tính toán lui, Du Hành kêu gọi: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì thu dọn đồ đạc đi thôi."

Anh nhìn trong mắt cũng không để ý, chờ đến Bắc Vân Thành, khoảng bốn mươi người này nhất định sẽ đi rất nhiều.

Quả nhiên bọn họ hái càng nhiều rau quả dại hơn nữa, đa phần đều là tươi sống, còn đào được một ít măng và thổ sản vùng núi khác, giỏ trên lưng mọi người đều đầy cả đấy.

Chờ đến Bắc Vân Thành, phải giao nộp phí vào thành.

Điều này khiến mọi người có chút sốt ruột, Du Hành nói: "Trước bày bán hàng bên ngoài cổng thành, xem có thể bán được một chút hay không."

Tòa Bắc Vân Thành vô cùng lớn, tường thành cao ngất, mũi tên Tháp Lâm (quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền) lập, bên trên còn có sắt lóng lánh.

Có thể thấy được phòng vệ rất mạnh.

Bên ngoài cổng thành bày bán hàng không ít, Du Hành chủ động đi tìm những người kia trao đổi, biết rõ bọn hắn cũng là dân cư trên núi gần đây, vào thành bán đặc sản đấy.

Tiếng Chân Úy của bọn hắn nói cũng không tiêu chuẩn, mang theo khẩu âm nồng đậm, lúc nào Du Hành cũng cần [Tổng hợp toàn bộ ngôn ngữ] phiên dịch, mới có thể trao đổi qua lại.

"Phí vào thành mất hai cốt tệ! Tùy tiện bán một chút có thể vào thành được rồi á."

Du Hành còn nghe ngóng tình huống bên trong nội thành, anh xấu hổ nói: "Nhà chúng tôi quá hẻo lánh, đây là lần đầu tiên vào thành, mấy ngày hôm trước trên đường bán hoa quả còn bị gạt nữa. Trong nội thành này có thể cũng bắt nạt người sống trên núi như chúng tôi không?"

Ông chú thuần phác nhanh chóng an ủi anh: "Đừng sợ đừng sợ, cậu phải dũng cảm một chút, phải có dũng khí và đảm lượng trên núi! Tôi nói với cậu nha, nội thành không đáng sợ... Cậu xem đi, nói ví dụ như tôi bán những loại gạo này, trước hết cậu đi hết phố tìm hiểu giá gạo, như vậy bán ra cũng không bị lừa á! Có người muốn bắt nạt cậu, cậu liền la khóc lên, Bắc Vân Thành quản lý rất nghiêm khắc, chỉ cần cậu nộp thuế, Tuần Quản đại nhân sẽ làm chủ lấy lại công đạo cho cậu."

Nói xong vỗ vỗ bả vai Du Hành: "Tôi thấy người bên cậu rất nhiều, vậy thì càng không cần sợ á. Chỉ cần các người đừng gây chuyện, nhất định có thể an an toàn toàn mà bán được giá tốt đấy."

Được, bọn hắn cũng không có hộ tịch, vậy trước tiên không cần hoảng hốt.

Người ở Bắc Vân Thành rất nhiều, thời điểm bọn họ đến vừa đúng lúc mở cổng thành buổi sáng, người xếp hàng đặc biệt nhiều, ngày mới trên mặt đều là mồ hôi lưng vác, những trái cây này của Du Hành bọn họ vừa chua vừa ngọt lại vô cùng giải khát, ngược lại bán được không tệ, Du Hành dứt khoát dẫn đầu ra bán, một trái cũng không lớn lắm, một trái liền bán hai bối tệ, lượng tiêu thụ tốt vô cùng.

Mỗi người đều bày ra, bán đủ phí vào thành.

Đến gần trưa, rốt cuộc toàn bộ bọn họ đều tiến vào thành.

Bắc Thương thành phồn hoa, Bắc Vân Thành càng lớn, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, nơi quầy hàng người ta chen lấn ra ra vào vào, tràn đầy.

Không thể so với Bắc Thương thành ở trạng thái nuôi thả, Bắc Vân Thành quản lý vô cùng có quy tắc, vừa vào thành đã có đội tuần quản hướng dẫn, dẫn bọn họ đến phiên chợ, thuận tiện tiến hành cấp phép mở quầy hàng, giao nộp một cốt tệ, mỗi người đều được đưa một tấm thẻ gỗ với tư cách bằng chứng.

Quầy hàng của bọn hắn là thấp nhất —— đất trống, bởi vậy phải ngồi trên mặt đất, cũng không có vật gì che chắn.

Du Hành bọn hắn mỗi người đều tự đội chiếc mũ tự mình đan bằng dây leo, thật sự nóng đến không chịu nổi, còn đâm lá cây vào trên đầu, để thêm chút vật che chắn.

Ở đây bày bán hàng rong khá nhiều, nói ví dụ như bán rau quả trái cây đấy, sức cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Hơn nữa trái cây rau quả người ta bán đều là nhà mình tự trồng, đẳng cấp càng đẹp mắt hơn, bởi vậy buôn bán rất tốt.

Không có cách nào, bọn Du Hành cuối cùng đành hạ giá tiêu thụ, một cân trái cây chỉ cần chín bối tệ, rau dại một cân chỉ cần năm bối tệ, mới bán được nhiều hơn một chút.

"Thứ này có thể ăn à?" Có chủ phụ (bà chủ) lật lật rau dại, cau mày nghi vấn hỏi: "Có độc không đó? Cũng không thể lòng dạ hiểm độc mà tùy tiện hái đồ tầm bậy tầm bạ đi ra bán chứ."

Lâm Minh Lôi lắp bắp dùng tiếng Chân Úy nói: "Không, sẽ không, thật có thể ăn, ăn được mà."

Chủ phụ càng thêm cau mày: "Ngươi chột dạ à? Được rồi, không mua."

Lâm Minh Lôi quýnh lên, càng gấp càng nói không thành lời, đành phải trơ mắt nhìn khách hàng rời khỏi.

"Haiz."

Đổng Kiến Lan an ủi anh: "Đừng có gấp, anh càng sốt ruột lại càng cà lăm rồi."

"Haiz biết rồi." Lâm Minh Lôi hâm mộ nhìn về phía Du Hành bên cạnh, bên kia lại hoàn thành một đơn hàng nữa kìa.

"Anh phải nỗ lực học tập tiếng Chân Úy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui