Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Cho dù Du Hành nhìn ra vài phần tâm tư Tăng Tinh Lộ, nhưng anh cũng không để trong lòng. Dạy tiếng Chân Úy bên kia có Đổng Kiến Lan, lại có Lâm Minh Lôi nhìn chằm chằm nên cũng nhanh, anh cũng không đặt nhiều tâm tư vào bên kia.

Bây giờ tâm tư của anh chủ yếu đặt trên hai chuyện.

Chuyện đầu tiên chính là đề phòng Đồ gia bên kia. Mặc dù trước mắt, bên kia dường như không có ý định tấn công gì.

Chuyện thứ hai chính là gieo trồng. Hạt giống mang theo từ nhà bên kia sang đây cũng không biết có thể sống sót trên mảnh đất này hay không, những thứ này cần anh dùng một chút hạt giống kiểm nghiệm thử.

Nói đến kiểm nghiệm hạt giống, mặc dù trong thế giới nhiệm vụ trước anh làm việc trong viện khoa học, thế nhưng cũng không phải cùng chỗ với nông học. Nhưng đến cùng cũng mưa dầm thấm đất, cũng có chút hiểu biết.

Tiếc nuối chính là, hạt giống mang từ quê quán đến đây thật đúng là không thể sử dụng một hạt nào.

Không có cách nào, anh đành phải lấy ra hạt giống tìm kiếm được ở thành trống lúc trước làm thí nghiệm.

Sắp bận rộn sắp, mẹ Du đi học tiếng Chân Úy trở về thầm nói với anh.

"Bảo nhi à, Tăng Tinh Lộ bên kia vẫn luôn nghe lén động tĩnh sinh hoạt bên này của chúng ta."

Cho nên nói Tăng Tinh Lộ có thể trong mấy ngày khiến ấn tượng mẹ Du đối với hắn rất kém, lúc nhắc đến cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, thật đúng không phải người bình thường rồi.

Du Hành cũng nhịn không được hỏi: "Mẹ, sao mẹ chán ghét hắn như vậy?"

"Mẹ vừa nghe nói, hắn nói với người khác cầu xin con thật lâu, con mới đồng ý để mẹ và Kiến Lan dạy bọn hắn tiếng Chân Úy. Đây không phải nói tầm bậy tầm bạ sao?"

Du Hành an ủi bà: "Không thích cũng đừng để ý tới hắn nữa."

"Mẹ cũng biết... nhưng con tới nghe một chút sẽ biết, ngay cả tính tình Kiến Lan, Ngọc Mạn tốt như thế cũng đều thấy hắn phiền."

Du Hành kỳ quái, vì vậy trong lúc dạy học tiếp theo đặc biệt bỏ lại công việc trong tay đi đến dự thính, lúc này mới hiểu vì sao mẹ mình lại lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết như vậy.

Chính thức đi học, chia thành ba lớp, mỗi người dạy một lớp.

Tính tình Mẹ Du, Đổng Kiến Lan và Từ Ngọc Mạn đều vô cùng cẩn thận, kiên nhận, vào lúc giảng bài không có vấn đề. Vừa lúc mới bắt đầu Du Hành cũng không thấy có vấn đề gì không đúng, chỉ thấy Tăng Tinh Lộ vô cùng sôi nổi đặt câu hỏi trong đề bài, hoặc lúc luyện giọng cũng lớn, đè ép toàn bộ giọng nói của những người khác xuống.

Cái này cũng không có gì, thẳng đến giờ nghỉ giữa giờ tự do luyện tập, mẹ Du các cô lần lượt uốn nắn cho từng người ——

Nói thật, Tăng Tinh Lộ học cũng coi như không tệ, bởi vậy thành thạo, một người cứ thế dành hết việc của ba người mẹ Du.

"Này này Tiểu Trần à, cậu chờ tôi một chút, tôi đến giảng cho cậu!"

"Cô Từ này, cô đọc như thế không đúng lắm đâu? Tôi nhớ lúc đầu dì Du dạy không phải nói như vậy... Ôi chao, tôi nhớ nhầm rồi sao? Thật xấu hổ quá à ha ha ha."

"Này Tiểu Chấn, sao cậu lại sai nữa rồi? Đây không phải vừa rồi cô Đổng vừa dạy sao? Sai như thế thật có lỗi với cô Đổng đấy, mau mau xin lỗi cô Đổng đi..."

Dù nhìn thế nào, bọn người Du Hành đều là "người ngoài", Tăng Tinh Lộ mới là người một nhà, lão đại của mình nên những học viên kia cũng không dám làm trái mặt mũi của hắn. Dù sao các cô giáo biết Tăng Tinh Lộ cũng biết, vậy thì chấp nhận nghe đi!

Từ Ngọc Man đều thấy hắn phiền muốn chết!

Du Hành nhìn nhìn xem liền lắc đầu, đợi đến lúc các cô trở về thì nói: "Hắn thích dạy, lại để cho hắn dạy. Không cần đi theo dạy cho bọn hắn, nếu bọn hắn có vấn đề gì thì tự mình đến tìm các người."

Mẹ Du các cô cũng sớm đã thấy chán, sau một lúc nói tan học, trở lại địa bàn của mình làm nội trợ hoặc đi nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Tăng Tinh Lộ bên kia chở từng đống gỗ đến đây, cũng có thể bắt đầu xây dựng hàng rào, rắc đủ loại thuốc đuổi côn trùng bên ngoài địa bàn của mình.

Đi vào bên trong dinh thự, cũng không có tràng cảnh người hầu nhiều như mây, thậm chí còn có chút quạnh quẽ.

Đi vào một sân nhỏ, Du Hành thấy rõ trên tấm bảng viết nghị sự đường.

Tiến đến bên trong đại sảnh, bên trong tổng cộng có năm người, mặc dù tuổi tác cũng không nhỏ, nhưng thoạt nhìn dáng người rất cường tráng cao lớn.

Dẫn đường là quản sự Đồ Thất giới thiệu nói: "Đây là gia chủ Đồ gia của chúng ta, bốn vị khác là quản sự Đồ gia."

Lại giới thiệu Du Hành với năm người kia.

Du Hành theo thứ tự chào hỏi đối phương: "Sớm đã nghe nói nơi này là tổ địa Đồ gia của các người, do cơ duyên xảo hợp mới đến, vẫn luôn muốn trò chuyện một lần với gia chủ Đồ gia, cho đến hôm nay đã được như ý nguyện."

Gia chủ Đồ gia cười ha ha: "Ta cũng cảm thấy gặp cậu như tri kỷ đã lâu!"

Hai người khách sáo vài câu, rồi chia nhau ngồi xuống uống trà.

Du Hành cũng không hề trò chuyện lan man, anh trực tiếp tiến thẳng vào chủ đề chính: "Gia chủ Đồ gia, ngài thật sự hiểu rõ tổ địa của ngài sao?"

Gia chủ Đồ gia ngây người ra một lúc, còn tưởng rằng anh đang tìm gốc rễ. Có thể nhìn ra, vẻ mặt người ta vô cùng chăm chú.

Hắn liền gật gật đầu, còn trêu chọc: "Chẳng lẽ Du lão bản hiểu rõ?"

Du Hành cũng cười: "Vậy ngài làm thế nào không biết chúng tôi từ chỗ nào đánh bậy đánh bạ vào được đây?"

Gia chủ Đồ gia thật sự mơ hồ, cái này..., bọn hắn từ chỗ nào vào được đây có quan hệ gì với tổ gia nhà bọn họ chứ?

Hắn liền hỏi lối ra, kết quả đối phương ngược lại thay đổi chủ đề: "Chúng tôi và các người đều là con người, sau này có thể sẽ gặp gỡ nhau nhiều hơn nữa... sẽ có người không biết nói tiếng Chân Úy, hy vọng đến lúc đó các người sẽ không đem người nhận thành yêu tu rồi làm thịt."

"Lúc trước ngôn ngữ không thông, mọi người hiểu lầm nhau. Nhưng các người cũng tổn thất chút ít người, xem như hòa nhau. Bây giờ tất cả mọi người đều ở chỗ này tị nạn, thật sự không tốt để kết thù, gia chủ Đồ gia nói có đúng hay không?"

Nếu không có vấn đề trước kia, gia chủ Đồ gia cũng dựa theo bậc thang này mà đồng ý.

Thế nhưng những người này đến cùng có quan hệ gì với tổ địa Đồ gia? Bọn hắn từ nơi nào đến? Lại là ai?

Vì sao bên trong có người nghe không hiểu cũng không nói được tiếng Chân Úy? Ở đây trên đường lớn, coi như là nơi rừng sâu vắng vẻ, nói cũng theo tiếng Chân Úy chứa giọng đặc sắc địa phương đó.

Những vấn đề này nếu không biết rõ ràng, cuộc sống hằng ngày của hắn tuyệt đối khó có thể bình an.

Đối mặt với vấn đề của gia chủ Đồ gia, Du Hành hỏi lại: "Lại nói tôi cũng không hiểu rõ tổ địa Đồ gia cho lắm, gia chủ Đồ gia có tiện giới thiệu vài lời không?"

Mấy vị quản sự Đồ gia đồng thời đứng lên, khí thế dũng mãnh tấn công thoáng chốc đã bày ra rõ rệt.

Du Hành cũng không để ý, cười nói: "Nếu không tiện thì quên đi."

Anh đặt lễ vật lên bàn đẩy ang: "Lần đầu gặp mặt, đây là lễ gặp mặt, kính xin sau này chiếu cố nhiều hơn, bên kia tôi còn có việc xin phép về trước."

Chờ anh rời khỏi, sáu người Đồ gia một lần nữa ngồi xuống.

"Quá đáng! Vậy mà có ý đồ nhìn trộm cơ mật tổ địa chúng ta!"

"Đại ca, người này lòng muông dạ thú không thể giữ!"

"Lão tổ tông còn lưu lại một vài thứ, ta không tin không đối phó được những thứ kỳ quái kia!"

Đối mặt với các đệ đệ lòng đầy căm phẫn, gia chủ Đồ gia đưa tay bảo ngừng: "Đừng kích động. Hắn chỉ muốn một đổi một, đừng trúng kế của hắn."

Càng nghiêm trọng hơn chính là, dường như người khác rất hiểu rõ tổ địa có bất thường, hơn nữa biểu hiện có cũng được mà không có cũng không sao.

Đương nhiên Du Hành có thể phô trương thanh thế, lừa gạt bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn lại không thể coi thường, đây là tổ địa của bọn hắn!

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Trước chờ một chút, để ta suy nghĩ."

Cũng đã đi qua một chuyến này, trong lòng Du Hành cũng buông lỏng một chút.

Anh nhìn ra được Đồ gia tạm thời không có địch ý với bọn họ, điều này cũng rất tốt rồi.

Nhưng đây chỉ thoáng thăm dò thử thái độ mà thôi, có lẽ bọn hắn cũng không có khả năng thật sự nói tin tức của tổ địa với mình.

Nếu bọn hắn có thể vì lời nói của mình mà trong lòng kiêng dè, vậy càng tốt hơn nữa.

Thời điểm trở lại vách núi bên kia, cha Du mẹ Du đang mỏi mắt chờ mong nhìn chằm chằm, lúc nhìn thấy Du Hành và Thôi Nam hai người vội vàng chạy ra chào đón.

"Không có sao chứ?"

"Không có việc gì đừng lo lắng, mẹ tan học rồi hả?"

Cha Du nói: "Học cái gì? Mẹ con lo lắng cho con, nghỉ dạy rồi."

Du Hành ôm cả bả vai mẹ Du đi trở về: "Đừng lo lắng, đã bàn bạc ổn thỏa rồi. Buổi trưa hôm nay ăn gì?" Anh chuyển sang chủ đề khác.

"Chính là mì ăn liền với một ít rau xanh, còn có thịt nướng." Mẹ Du trả lời trôi chảy.

"Vừa nghe đã biết ăn ngon rồi, vất vả cho mẹ quá."

"Không khổ cực." mẹ Du sờ sờ mặt của anh: "Mẹ rót cho con nước hoa cúc, để con uống."

Tăng Tinh Lộ thấy hai người Du Hành trở về an toàn, cũng không biết cảm giác trong lòng là gì.

Có loại thở dài một hơi... Lại có chút tiếc nuối?

Cơm trưa đặc biệt ngon ngọt, rau xanh nấu hôm nay chính là nhóm rau quả đầu tiên bọn họ gieo trồng, là hạt giống rau quả đại lục Chân Úy, vô cùng trong trẻo ăn ngon.

Thời gian cuối cùng đi vào quỹ đạo.

Ở chỗ này hơn một tháng, trong lúc này cũng không xảy ra chuyện lớn gì.

Mà ngay cả Du Hành nghĩ đến khả năng gặp được những người đồng hương khác cũng không có xảy ra. Lúc ấy ở bờ biển nhiều người như vậy, cũng không biết bị lực lượng thần bí ném đến tận nơi nào.

Bọn hắn hoạt động ở khu vực này, không biết chiếm cứ tổ địa Đồ gia bao nhiêu phạm vi.

Hai tháng sau, Đồ gia nhịn không được muốn đi ra ngoài xem tình hình bên ngoài, Du Hành bọn hắn cũng phải người đi cùng Đồ gia ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đây phát hiện bên trong Bắc Thương thành đã được thu dọn sạch sẽ, Du Hành còn cảm giác được bầu không khí áp lực đầy hắc ám kia đã biến mất, nó đã chuyển biến thành bầu không khí bình thản yên lặng.

Đắm mình trong bầu không khí như vậy, cả linh hồn đều cảm thấy thoải mái dễ chịu.

"Ma tu... Đã đi ra sao?"

"Ôi chao làm sao tôi cứ cảm thấy thật thoải mái nha..."

Cả tòa thành đều không có người, bọn hắn vốn định đi ra ngoài thám thính tình huống, may mắn trước lúc xuất phát lại nhìn thấy một bảng bố cáo ngay cổng thành Bắc Thương Thành.

Nhìn thấy bố cáo, tất cả mọi người kinh hô lên!

Không có bất cứ thứ gì, cả bố cáo này linh quang lập loè, tràn ngập đủ loại màu sắc, nói là bố cáo nhưng lại không phải trang giấy, càng giống như một tầng màn vô hình mỏng, sờ không đến.

Nó lập ở cộng thành, bọn hắn đi xuyên qua nó ra ngoài, lại quay người nhìn thấy chữ viết bên trên.

Trên đó viết đã diệt trừ ma tu ở Tây châu, thành chết đã được tu sĩ Phật tu nổi tiếng của Phật tháp môn ở Nam Châu tinh lọc, Tây Châu không lo, mọi người có thể an tâm sinh sống vv...vv...

Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là Tuyên Dương Tông.

"Đây chính là chuyện mừng lớn!"

"Chúng ta mau trở về nói cho mọi người biết tin tức hay này!"

Du Hành bọn họ và người Đồ gia nhanh chóng trở về.

Ở nơi bọn hắn nhìn không đến, bảo thuyền Tuyên Dương Tông tiến hành vòng tuần tra cuối cùng vừa vặn đi ngang qua khu vực này.

Ở nơi này hơn hai tháng, Tuyên Dương Tông trải qua bao nhiêu khó khăn càng không cần nhắc đến.

Cũng may bây giờ chuyện này đã được công bố một khoảng thời gian, viện thủ khác cũng đã bỏ chạy, chỉ còn lại người của Tuyên Dương Tông vẫn còn kết thúc công việc: tuần tra, trấn an lòng người...

Mà ngay cả mỗi bảng bố cáo ở công thành cũng không phải thủ đoạn bình thường, đây là cơ quan diệu kế tự nhiên đặc biệt đặt hàng của Thiên Hạc Lâu, là lợi khí dò xét ma khí tốt nhất, chỉ cần sau này có ma tu tiến vào, Tuyên Dương Tông bên này có thể nhận được tin tức ngay, kịp thời cứu viện.

Vì cái này, Tuyên Dương Tông đã bàn bạc thảo luận, quyết định lập phân tông (chi nhánh) ở Tây Châu.

Đây không phải Tuyên Dương Tông làm việc thiện gì, mà để giảm bớt sự cố ảnh hưởng đến Tuyên Dương Tông lần này, tích cóp từng chút công đức.

Chiếc bảo thuyền này từ sớm nhất đã đi vào Tây Châu, trước mắt đảm nhiệm phân tông chưa thành lập, Tuyên Duyên Tông khai triển ở Tây Châu, mở rộng công tác trách nhiệm.

Liễu Chân chân nhân đã ở phía trên.

Bỗng nhiên giữa lúc đó hắn cảm thấy linh khí đột nhiên động.

Nếu như đây là Đông Châu hoặc Nam Châu, Bắc Châu, giữa hơi thở đều là linh khí, linh khí căn bản không hi hữu gì cả, chỉ chuyện động một tí tẹo như thể căn bản sẽ không khiến hắn chú ý.

Linh mạch mới hấp dẫn tu sĩ đấy, thế nhưng đây là Tây Châu!

Đối với bọn họ tu sĩ mà nói, nơi này là sa mạc linh khí, vô cùng cằn cổi.

Liễu Chân đứng lên: "Bảo thuyền dừng lại!"

Hắn vốn là một Phong chủ trong Tuyên Dương Tông, tự nhiên kỷ luật nghiêm minh.

Bảo thuyền đứng ở một chỗ trên tường thành, rất rõ ràng vừa bay qua từ trong thành. Hắn thả thần thức ra cẩn thận xem xét, rất nhanh đã tập trung vào mục tiêu.

"Rời thuyền!"

Du Hành bọn hắn sau khi trở về nói lại tin tức này cho mọi người biết, mặc dù đa phần mọi người đều rất vui mừng, nhưng không đến mức kích động có cách nghĩ đi ra ngoài, thật sự chuyện ma tu quá mức dọa người rồi.

"Nếu muốn ở lại, chắc chắn không thể sống như bây giờ." Quanh năm suốt tháng ở trong lều cỏ, thế nào thân thể cũng sẽ bị tổn thương đấy. Hơn nữa đây là tổ địa Đồ gia, người ta có chịu để cho bọn họ ở lại đây không?

Du Hành hỏi ý cha mẹ: "Cha mẹ, cha mẹ nghĩ thế nào?"

Nếu cha mẹ không muốn đi ra ngoài, anh sẽ nghĩ cách lấy quyền sở hữu chỗ này vào tay.

Lúc này cha Du mẹ Du cũng không nói nghe theo anh nữa, hai vợ chồng cùng nhau suy nghĩ nói: "Vẫn là ở lại đây đi, bên ngoài quá nguy hiểm." Bọn họ già rồi ngược lại cũng không sợ chết, thế nhưng con trai còn trẻ như vậy mà!

Bên này đang cùng nhau bàn bạc, Đồ gia đã bàn bạc xong, ban đầu bọn hắn không muốn phải ở lâu ở chỗ này, bây giờ đã có thể ra ngoài, chắc chắn phải đi ra ngoài rồi.

Nhưng bây giờ còn một chuyện khẩn cấp hơn, chính là mấy kẻ người ngoài kia nên xử lý thế nào đây?

Bên trong lòng người suy nghĩ ngàn vạn, bên ngoài Tuyên Dương Tông cũng đã tìm được nơi phát ra linh khí.

Bọn hắn có chút ghét bỏ đến gần lò mổ, người ổ chỗ này đều là người có tu vi, căn bản chưa từng đến nơi nào bẩn thỉu như vậy.

"Chính là nơi này, quả thật có cực kỳ nhỏ linh khí."

Bọn hắn đi vào đường hành lang, phất tay làm mở lưới sắt, sau khi đến cuối cùng, Liễu Chân xem xét rồi hừ nhẹ một tiếng: "Chút tài mọn."

Đơn giản liền phá hủy cấm chế lão tổ tông Đồ gia hao tâm tổn huyết thiết kế mấy trăm năm trước.

Thật ra cấm chế trải qua hơn trăm năm dĩ nhiên đã yếu dần đi, Đồ gia lại không có hậu bối xuất sắc bước vào tiên đồ, cấm chế không được quản lý gia cố, mới có thể vào thời điểm mọi người ra vào làm cho linh khí bên trong xông ra ngoài.

Đúng lúc Tuyên Dương Tông tuần tra đến tận đây —— lại nói toàn bộ địa vực Tây Châu bao la, còn có thể vừa vặn gặp gỡ, chỉ có thể nói là mệnh.

Lúc bọn Liễu Chân tiến vào, Du Hành bọn họ đang chia làm hai nhóm người bàn bạc với nhau, người một nhà bọn họ một nhóm, Tăng Tinh Lộ bên kia một nhóm.

Bỗng nhiên thấy một đám người tiên phong đạo cốt khí thế kinh người xuất hiện, đều sợ ngây người.

Liễu Chân phân phó đệ tử bên người trước đưa bọn người Du Hành đi ra ngoài: "Dàn xếp ở thành trống bên ngoài."

"Xin hỏi các ngươi là Tiên nhân Tuyên Dương Tông à?" Du Hành đứng lên hỏi.

"Đúng vậy, ngược lại ngươi có vài phần ánh mắt." Liễu Chân chân nhân phân phó đệ tử phụ trách xử lý những người này tên là Trần Lộc, nghe vậy liếc nhìn Du Hành.

"Đều theo chúng ta đi ra ngoài."

Du Hành nhìn ra được những người này cũng không đem chút ít người bên mình để ở trong mắt —— đó là sự cao ngạo từ trong ra ngoài, không phải giả bộ.

Anh không nói thêm lời nào nữa, thật ra trong lòng vô cùng kinh ngạc! Những người tu tiên này vào đây bằng cách nào, sẽ gây ra chuyện xấu gì với bọn họ chăng?

Tăng Tinh Lộ lập tức vừa đi vừa hỏi: "Tiên nhân từ nơi nào đến đây? Là đến cứu chúng tôi đi ra ngoài sao?..."

Hắn học tiếng Chân Úy rất tốt, dưới sự kích động liên tiếp đặt ra câu hỏi mà không nói nói lắp tiếng nào.

"Đừng ồn ào, yên tĩnh."

"Trời ạ này là tu sĩ sao? Thật sự là... thật sự là —— "

"Ngầu nha!"

"Ha ha ha..."

Từ Ngọc Mạn lén lút nói: "Tôi cảm thấy bọn hắn có chút dọa người." Lúc nhìn bọn họ giống như đang nhìn rác rưởi gì đấy?

Tăng Tinh Lộ nói: "Cô nói mò cái gì đấy? Coi chừng Tiên nhân nghe thấy tức giận bây giờ!"

Qua buổi học tiếng Chân Úy này, mẹ Du các cô cũng nói đến chuyện tu tiên ở đại lục này, đương nhiên cũng biết có thể ở Tây Châu gặp được người tu tiên là chuyện hiếm có đến thế nào.

"Quá may mắn! Các người nói Tiên Nhân có thể nhận chúng ta làm đồ đệ hay không?" Tăng Tinh Lộ mặt mày hớn hở.

Thế nhưng chỉ có một số ít người lạc quan như Tăng Tinh Lộ, đại đa số mọi người trong lòng đều lo lắng không yên.

Loại cảm giác này giống như con kiến đối mặt với con voi, sống chết không nằm trong tay mình.

Du Hành bọn họ ở chỗ này, Tuyên Dương Tông cũng không cung cấp cơm canh, bọn họ tự mình nấu cơm.

Sau hai ngày, bọn họ bắt đầu nghênh đón kinh hỉ!

Lục tục ngo ngoe có người được đưa tới, lữ điếm rất nhanh đã ở đầy, sau đó người mới đến lại được sắp xếp trong phòng bên cạnh.

Những người này đều là người bên biển người bên kia!

Trong đó có rất nhiều người trong nước Z thất kinh, bởi vì ngôn ngữ không thông, bọn hắn sau khi bị người của Tuyên Dương Tông tìm được, bị cưỡng chế tống xuất đến đây.

Xem ra Tuyên Dương Tông đang tuần tra bên trong, thuận tiện đưa mọi người ra ngoài.

Mỗi ngày Từ Ngọc Mạn đều chạy ra ngoài xem, xem người bị tống xuất ra ngoài trong đó có cha mẹ của cô hay không.

Trong những người này, các quốc gia đều có, có trôi qua tốt hay không đều chênh lệch rất rõ ràng.

Cả tòa Bắc Thương thành bắt đầu sống lại một lần nữa.

Sau đó, ngay cả hai tu sĩ dưới lầu lữ điếm này cũng không thấy nữa. Nhưng bọn hắn cũng không phát hiện ra họ biến mất khi nào.

Chắc là thủ đoạn của tiên nhân.

Tăng Tinh Lộ mang người đi lục soát vật tư trong thành, trong đội ngũ Du Hành cũng có người lo lắng, vẫn luôn ra ngoài đi tìm người thân bạn bè.

Du Hành cùng cha mẹ và Thôi Nam không có việc gì làm, bắt đầu dạy những người mới đến ngôn ngữ bản địa.

Cha Du mẹ Du nhìn thấy nhiều đồng hương như vậy, trong lòng đừng nhắc đến có bao nhiêu vui mừng.

Người càng lớn tuổi càng lưu luyến gia đình quê hương, nếu không thể trở về quê hương, có thể nhìn thấy người cố hương cũng rất thân thiết đấy.

Bắt đầu trò chuyện với những người này... mới biết được có ít người trải qua đặc biệt thảm.

Chỗ kia thật sự vô cùng to lớn, đủ loại hình dạng mặt đất: đầm lầy, hoang mạc, dung nham núi lửa... Tuy đa phần đều là rừng rậm, nhưng vẫn có người bị cuốn đến khu vực cực kỳ nguy hiểm.

Người có thể còn sống sót, không chỗ nào không phải trải qua thời khắc sinh tử, bởi vậy khí thế đều khác hẳn người bên ngoài, lộ ra chút ít sát khí hung tợn.

"Tôi đang bị một con hổ răng cửa truy đuổi, còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới một đường ánh sáng kéo đến, con cọp kia bị xuyên thấu chết rồi."

Nói chuyện chính là một người phụ nữ còn trẻ tuổi, tuy tuổi trẻ, nhưng trên người vết thương chồng chất, trên mặt cũng có không ít vết sẹo.

Một tay cô ấy từ khuỷu tay trở xuống đã không còn, lại cười đến hiên ngang, học tiếng Chân Úy cũng vô cùng chăm chú.

Tất cả mọi người đều nói cô ấy may mắn.

Cô ấy cười nói: "Tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày ngồi an an ổn ổn thế này, còn có thể thể nghiệm cảm giác đi học lại đây này."

Cũng có người có chút kỳ ngộ: "Lúc ấy tôi rơi xuống một nơi rất cao trên núi, còn chưa rơi xuống đất tôi đã có cảm giác mình bị nướng chín, vừa rơi xuống đất ồ! Giầy đã bị thiêu đốt không còn... cũng may sau đó có một con chim lớn bay qua, há miệng tha tôi đi mất! Tôi muốn cảm ơn nó, nhưng nó đưa tôi thả trên mặt đất rồi bay đi mất rồi."

Tuy cánh rừng rậm kia mảnh thú rất hung dữ, nhưng vẫn có vài con thiện ý lắm đấy.

Ngoài đi học, tất cả mọi người đều giúp đỡ nhau trò chuyện với nhau, ngoại trừ kinh nghiệm cuộc sống mình đã trải qua, chính là phỏng đoán với tương lai này.

"Nhìn bộ dáng Tuyên Dương Tông như vậy, chắc hẳn bọn họ vừa ý chỗ kia rồi."

Bằng không sẽ không hao hết khí lực xách người bên trong ra ngoài, cho dù Du Hành không biết người vượt biển thành công có bao nhiêu người, nhưng chỉ cần nhân số lên bờ của người trong nước bọn họ, chính là có vài chục vạn. Đây cũng không phải công trình lao động đơn giản gì.

"Mặc dù ở đây không tệ, nhưng tôi vẫn muốn về nhà."

Lời này kích thích không ít người khiến ánh mắt họ không khỏi chua xót, ai mà không nhớ nhà đâu chứ?

"Nếu ở chỗ kia thật sự bị Tuyên Dương Tông chiếm mất, thế... có phải để bọn hắn đưa chúng ta về nhà hay không?"

Sau khi trở lại lữ điếm, Du Hành nhìn vẻ mặt của cha mẹ, biết rõ cha mẹ anh cũng động lòng.

Thế nhưng anh hơi lo lắng, cảm thấy nhà bên kia của bọn họ có liên hệ chặt chẽ với sự tồn tại tổ địa Đồ gia này.

Nếu Tuyên Dương Tông muốn chiếm tổ địa Đồ gia, có thể từ bỏ quê hương bên kia sao?

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, không cần nói ra bây giờ khiến tâm tình cha mẹ anh sa sút, để họ vui mừng trong chốc lát cũng tốt.

Lại qua hai ngày, Du Hành bọn họ được biết muốn đưa người đến thành trống gần đây, nguyên nhân là vì người bên trong tổ địa Đồ gia không ngừng bị tống xuất ra ngoài.

Trước đây nhân khẩu nơi này chỉ bằng một hai vạn nhân số thành nhỏ phương bắc ở Tây Châu, căn bản nơi này không chứa nổi nhiều người như vậy.

Cộng thêm tổ địa Đồ gia ngay ở chỗ này, sắp xếp ở gần đây là tiện nhất đấy. Cho nên đành phải để các hộ gia đình đến đây sớm nhất chuyển đi trước.

Thậm chí trong lòng Du Hành còn có chút vui mừng. Đi ra ngoài càng nhiều người, vậy thì chứng minh quê hương bên kia càng nhiều biến đổi hơn nữa, chỉ cần người còn sống, gốc rễ đều có thể tiếp tục sinh trưởng ở nơi đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui