Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Dãy hành lang thấp bé, Du Hành nhìn mặt tường rất thô ráp, dấu vết cũng mới.

Cúi thấp người đi một đoạn ngắn sau đó dựng thẳng người, trước mắt rộng mở trong sáng, đằng trước có một đám người đang đợi bọn hắn. Bỗng nhiên ngay lúc đó Du Hành hơi cảm thán, cười chào hỏi: "Chào mọi người, tôi tên Du Hành, đến từ nước Z."

Người đàn ông đầu lĩnh cao lớn cũng cười: "Hoan nghênh cậu về nhà."

Du Hành cũng là người nhanh nhẹn, đơn giản rõ ràng nói những gì mình biết.

"Tôi cùng người nhà bị cuốn đến trong rừng rậm, cách nơi này vô cùng xa, sau đó cứu được mấy người, biết được nơi này có người mặc quần áo kỳ quái tấn công con người mổ, chúng tôi giết những kẻ mặc quần áo kỳ quái kia, từ trong miệng bọn hắn biết được phương pháp rời khỏi chỗ này."

"Sau khi ra ngoài, chúng tôi mới biết bên ngoài là một thế giới rộng lớn, gọi là đại lục Chân Úy, mà vị trí của chúng ta chính là Tây Châu bên trong đại lục Chân úy này..."

"Đây chính là đồng tiền bọn họ sử dụng, đây là bối tệ..."

Những người khác vây xung quanh cũng tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng theo những gì anh nói càng ngày càng nhiều, vẻ mặt mọi người lại càng trầm trọng.

Đến cuối cùng Du Hành dừng lại, chung quanh anh đều im lặng, Đại tướng Trương cũng cau mày, đợi qua một hồi lâu mới nói: "Trách không được những người kia có thể bay có thể khiêng đạn pháo kích, thì ra là Tu tiên giả. Bây giờ bọn hắn nhìn trúng chỗ này sao?"

Du Hành gật đầu: "Tôi cảm thấy đúng như thế, nói cách khác, căn bản không cần quan tâm đến chúng ta." Ý nghĩ của anh khác hẳn một ít người, cũng biết Tuyên Dương Tông không đơn thuần làm việc thiện.

Hôm nay ngồi thảm bay, nhìn thấy nhiều thứ như vậy, nhưng chỉ là một góc của chỗ này, có thể nghĩ toàn bộ bản đồ có bao nhiêu, hơn nữa ở đây thậm chí người phảm không có khả năng tiếp xúc với linh thú, cho nên anh suy đoán Tuyên Dương Tông nhìn trúng chỗ này là có căn cứ đấy.

"Hơn nữa bây giờ bọn hắn còn nhìn trúng vũ khí nóng của chúng ta."

"Như vậy xem ra, thật ra chúng ta không có bao nhiêu lựa chọn. Vũ khí có thể cho hắn, kỹ thuật cũng có thể cho hắn, trước hết cậu giúp tôi hỏi bọn hắn một vấn đề, có thể đưa chúng ta về quê hương được không? Tôi biết rõ, quê hương bên kia của chúng ta trời đất biến hóa to lớn, trước khi chúng ta rời đi đã không có cách nào cho con người sinh tồn được nữa, nhưng bọn hắn là Tu tiên giả, thủ đoạn thông thiên, có thể giúp khôi phục quê nhà của chúng ta được không?"

Đại tướng Trương kiên định nói: "Dù ở đây, tu tiên là một chuyện vô cùng thần kỳ, nhưng cũng không phải là nơi chốn trở về của chúng ta."

Du Hành trịnh trọng gật đầu: "Tôi sẽ đem yêu cầu của đại tướng thuật lại không sót một chữ."

Đại tướng Trương vỗ bờ vai của anh: "Cẩn thận đối đáp, đừng chọc giận bọn hắn."

"Tôi hiểu rõ."

Lúc đi ra khỏi thành lũy, Du Hành từ chối đưa tiễn: "Tôi còn nhớ rõ đi như thế nào, ngài yên tâm đi."

Đoạn rừng cây phong mật, cũng dấu diếm sát cơ, Du Hành dựa theo quỹ tích lúc đến từ từ đi trở về.

Bỗng nhiên giữa lúc đó có một luồng gió lạ từ sau lưng đánh đến, anh lập tức nghiêng người né tránh, không nghĩ đến ngọn gió này vô cùng dính người, vậy mà còn có thể quẹo vào, trực tiếp đụng vào trên cổ anh, trơn trượt —— chui vào bên trong quần áo của anh.

Cũng không biết là vật gì! Vì phòng trùng phòng muỗi, chỗ ống tay áo, cổ áo của anh đều bị bó chặt, cũng không biết thứ kia là vật gì! Không phải loại cảm giác trơn mượt như rắn, lại thật sự chui vào cổ áo của anh.

Du Hành rút vạt áo ra giũ giũ, cũng không rơi xuống. Anh dứt khoát cởi quần áo ra xem vé, một con chim lông vàng nhìn anh, gọi: "Ự...c ~ "

Con chim này, nhìn hơi quen mắt?

"Cạc cạc cạc..." Con chim lông vàng chỉ lớn bằng ngón cái của Du Hành nhảy dựng lên, đụng vào trên mặt Du Hành. (Editor: nhớ lúc trước nó bự lắm mà, sao bây giờ teo nhỏ còn có chút xíu vậy!!!)

Cảm giác quen thuộc càng mạnh này, trong nháy mắt đó, Du Hành liền kết nối với RT9009, sử dụng hệ thống phiên dịch người và thú đồng thanh.

"Là ta nè, là ta nè... mẹ mẹ mẹ mẹ!!"

Thiếu chút nữa Du Hành bị sặc nước miếng chết ngất, biểu đạt quen thuộc này...

"Lô Ưng?" Anh nhớ rõ con chim báo động cứu mạng bọn họ trước kia nói nó là Lô Ưng.

"Là ta nè, mi cũng ở nơi này sao, thật tốt quá đi! Mi đến tìm ta chơi phải không?" Tiểu Lô Ưng vô cùng hoạt bát nhảy qua nhảy lại trên lòng bàn tay của Du Hành: "Ta thật vui mừng nha ~ "

Du Hành cười: "Nhìn thấy mi, tôi cũng thật vui mừng, vẫn muốn nói cảm ơn mi, tôi cùng người nhà của tôi đều rất cảm kích mi lúc đó đã nhắc nhở."

"Không cần cám ơn, chỉ cần mi chơi với ta là được rồi."

"Bây giờ tôi đang có việc gấp, hơn nữa sau này có khả năng không có cơ hội đến nơi này nữa rồi." Du Hành thuận tiện tạm biệt nó: "Chúc mi sau này khỏe mạnh lớn lên."

Đôi mắt to đen như ngọc trai của Lô Ưng trừng lớn: "Mi muốn đi đâu?"

Du Hành đơn giản giải thích một phen, chợt nghe Lô Ưng nói: "Ta đi với mi được không? Ta không tìm thấy mẹ của ta đâu cả, ta không muốn một mình một chim, ta đi với mi được không?"

Anh cảm giác được bộ lông mềm như nhung cọ qua cọ lại trên đôi má mình, Du Hành thoáng mềm lòng, nhưng anh vẫn lắc đầu: "Tôi cũng không biết con đường phía trước của mình đi như thế nào nữa."

Thời điểm leo lên sườn núi, Du Hành quay đầu nhìn thoáng qua, rừng cây dày đặc cũng không còn nhìn thấy một điểm vàng nhỏ kia nữa.

"Nói chuyện thế nào rồi?" Trần Lộc hỏi.

"Âm Dương Bí Cảnh, đều có một âm một dương, cũng có một doanh một thiếu (một đầy đủ một thiếu hụt). Mà Âm Dương Bí cảnh này, dùng năm mươi năm làm một lần doanh thiếu."

Trải qua Trần Lộc giải thích, rốt cuộc Du Hành cũng đã hiểu rõ quan hệ giữa tổ địa Đồ gia và đầu biển bên kia.

Âm Dương Bí Cảnh này thật chất có hai Bí cảnh, lấy Bí cảnh này làm thí dụ, Bí Cảnh này năm mươi năm trải qua một lần Luân Hồi. Lại nói th1i dụ như, bí cảnh này năm mươi năm được trận pháp Bí cảnh gia trì, lấy tốc độ nhanh nhất hồi phục sinh trưởng phồn vinh tốt nhất, sau năm mươi năm, vạn vật mặt bên này yên lặng, trải qua năm mươi năm thai nghén Sinh linh chi khí sẽ đổ toàn bộ vào mặt B, trong khoảng khắc này vạn vật mặt B sẽ sống lại, bảo trì trạng thái phồn thịnh suốt năm mươi năm.

......

"Tiểu Bí cảnh các người sống trước kia, sư phụ ta đã tự mình đi xem qua, vậy mà đã dung hợp làm một với Âm Dương Bí cảnh, không phải tiên phi thăng, người thường không thể làm được."

Tu sĩ phi thăng đạp phá Hư Không, mới có sức mạnh khống chế không gian.

Trước không nói mời không được người? Cho dù mời được, có đáng giá động can qua lớn như vậy không chứ?

"Cho nên nói, ý nghĩ của các người là không thể nào thực hiện được."

Không thể phủ nhận những người này rất không may, vậy mà không gian lại dung hợp với Âm Dương kính. Trách không được những người này ngôn ngữ không thông, thì ra là khách từ bên ngoài đến.

Nhưng cũng may những người này đều là người phàm, tuy có vài vũ khí lớn có lực sát thương khá cao, nhưng vẫn còn nằm trong tầm khống chế được.

Không thể không nói, lời này của Trần Lộc có thể nói là bạo kích.

Du Hành càng nghe, tâm tình càng ngày càng thất lạc. Chờ anh lại đi đến thành lũy một chuyến, chuyển cáo chuyện này xong, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt thất vọng.

Đại tướng Trương khó dấu sự thất vọng cùng bi thống: "Tôi hiểu được."

Thời điểm trở lại nhà cấp bốn, bọn người cha mẹ Du đang đợi anh.

Tất cả mọi người rất lo lắng cho tình huống những người bên trong tổ địa, đều dõi mắt trông mong nhìn.

Du Hành cười khổ, nói rõ từng tình huống.

"Năm mươi năm lại đến một lần Luân hồi, cho dù phồn hoa năm mươi năm mươi năm, hay tàn lụi năm mươi năm, đều không thích hợp cho con người ở lại."

Sau khi nói xong dẫn cha mẹ trở lại gian phòng, an ủi nói: "Cha mẹ, đừng khổ sở, ở nơi nào chúng ta đều có thể còn sống sót, sống cùng nhau là tốt nhất rồi."

Hốc mắt mẹ Du đều ướt: "Mẹ không có việc gì, mẹ chỉ là..."

Xa rời cố hương, lời khổ sở khó nói thành lời.

Du Hành ôm bà, từ từ vỗ lên bờ vai của bà. Cha Du cũng đưa tay ra, ôm hai mẹ con vào lòng.

Tuyên Dương Tông bên kia, Liễu Chân chân nhân hỏi thăm sự tình tiến triển: "Thế nào rồi?"

"Bẩm sư phụ, có lẽ bọn hắn đã chết tâm, con định đưa người vào đó dạy đầu lĩnh tiếng Chân Úy, rồi mới đàm phán kỹ càng." Trần Lộc báo cáo tất cả tiến triển hôm nay một lần.

Liễu Chân chân nhân tức giận, đau lòng đệ tử, trực tiếp phất tay phá huỷ một thành lũy —— kết quả đã dẫn đến phát nổ lớn! Chính hắn ngược lại không có việc gì, nhưng toàn bộ đệ tử Trúc Cơ Kỳ đều bị dòng khí trùng thiên làm bị thương.

Cái này khiến hắn không thể coi thường được, nghĩ lại: nếu có thể nắm giữ loại vật này trong tay, nhất định có thể gia tăng thực lực. Dù sao đệ tử cấp thấp tổng hợp lại, cũng là thể diện của nhất tông có thực lực.

Cho nên mới cho người tìm người đến người đến liên hệ câu thông nói rõ tình huống.

"Hi vọng bọn hắn thức thời!"

Qua một ngày sau, Du Hành bọn hắn lại bị mang đi, nói là để bọn hắn đi dạy bọn họ tiếng Chân úy. Tuyên Dương Tông nhìn trúng đồ vật, cho nên đối đãi với đoàn thể những thế lực này cũng không giống như dĩ vãng, trực tiếp mang đi sau đó để sang một bên, vì để mau chóng nắm giữ được bảo vật, chắc chắn phải lôi kéo câu thông giữa hai bên với nhau.

Du Hành vẫn như cũ phụ trách đại tướng Trương bên này, nghe Thôi Nam và Đổng Kiến Lan nói, bọn hắn một người phụ trách ở khu dung nham, một người ở khu rừng, hai bên cũng đều có vài chục vạn người.

Mà người phiên dịch trong nước tăng thêm ba người bọn hắn, có chín người, mặc dù không biết sáu nơi khác có bao nhiêu người, nhưng có thể làm cho Tuyên Dương Tông kiêng kị, nhân số khẳng định không ít. Cộng thêm trước đó số người bị tống xuất ra ngoài... Dù cho không thể trở về cố hương, biết có rất nhiều đồng bào còn sống trong mảnh trời này, trong lòng cũng vui mừng không kém.

Đợi sau khi đã dạy xong, Du Hành bọn hắn tiếp tục trở về xây nhà, tiếp theo Tuyên Dương Tông làm sao bàn bạc, bọn họ cũng không thể nào biết được.

Phòng ốc chồng chất đột ngột mọc lên từ mặt đất, Tây Châu thập thất hoang vắng dẫn đầu trở thành nơi có nhân khẩu dày đặc nhất toàn bộ Tây Châu, đã dung nạp người phàm trong hai thành Âm Dương kính, tổng cộng tám trăm triệu người. Tất cả người phàm bị tống xuất ra khỏi Âm Dương kính, cứ như vậy cắm rễ ở Tây Châu.

Trong quá trình này phải nói công việc hàng đầu gần đây nhất của Du Hành chính là học tập ngôn ngữ của Lô Ưng. Đúng vậy, lúc anh tiến vào Âm Dương Kính dạy tiếng Chân Úy lần nữa, tiểu Lô Ưng rốt cuộc cùng anh đi ra ngoài, tu sĩ Tuyên Dương Tông đưa anh đi cũng không chú ý anh mang theo thứ gì ra ngoài.

Đối với tiểu Lô Ưng cố ý muốn đi cùng anh ra ngoài, Du Hành cũng chỉ có thể dấu nó trong ngực mang ra ngoài, trước đó còn nói cùng nói: "Nếu mi hối hận, cũng không thể về được đâu đấy."

"Ta sẽ không hối hận, mẹ ta kể, làm chim không thể hối hận."

Du Hành cười: "Vậy mi đi ra ngoài, sau này thật sự không tìm thấy mẹ mi rồi."

Kết quả Lô Ưng liền khóc lên: "Sau này ta sẽ không còn gặp lại mẹ ta, ta vẫn luôn biết..."

Lúc này Du Hành mới biết được, truyền thống nhất tộc của Lô Ưng. Lô Ưng trưởng thành, ngoại trừ đến kỳ giao phối sinh sôi nảy nở, bình thường không có khả năng tụ cư ở chung.

Bởi vì đặc tính chủng tộc thần bí, có quan hệ đến sự trưởng thành của Lô Ưng, đơn giản mà nói, hai con Lô Ưng trưởng thành sinh sống cùng nhau, bên trong nhất định có một con càng ngày càng suy yếu, thân duyên (quan hệ ruột thịt) càng gần càng như thế, chỉ có thể tu luyện biến hóa mới có thể phá vỡ, nhưng muốn biến hóa càng khó khăn hơn nhiều.

Thế nhưng tuổi thọ bình thường của Lô Ưng đều không dài, cũng gần bằng con người, đa phần đều không chèo chống nổi đến lúc đó.

Thú con trải qua lần sinh trưởng thứ hai, đã bước vào phạm trù trưởng thành rồi, vào lần sinh trưởng thứ hai của nó, mẹ nó đã rời khỏi nó, chính là vì cố kỵ điểm này.

Sau một trận nói chuyện với nhau, mới khiến Du Hành chính thức đồng ý mang nó đi ra ngoài. Ở trong mắt anh, Lô Ưng này vẫn còn nhỏ, chính mình lúc trước vì nhặt được một cọng lông vũ của mẹ nó, không biết làm sao lại dính lên hơi thở của mẹ nó, bởi vậy mới kết thành duyên phận, cũng cứu được cả nhà mình. Về tình về lý, chăm sóc nó cũng là điều nên làm.

Trong lúc nghỉ ngơi xây nhà, anh dùng [Tổng hợp toàn bộ ngôn ngữ] học thú ngữ của Lô Ưng, cái này khó hơn nhiều so với việc học tiếng Chân Úy... thế nhưng không thể nào không học, một lần dùng truyền dịch đồng thanh thú và người mắc như vậy, cứ luôn dùng quả thật đau lòng muốn chết.

Đợi đến khi Du Hành có thể gập ghềnh nghe hiểu Lô Ưng nói chuyện, nó vui mừng... cả ngày bay tới bay lui trong sân, lại bay vào trong ngực Du Hành.

"Ta thích ngươi nhất rùi~ "

Mà từ khi Âm Dương kính triệt để trống rỗng, Tuyên Dương Tông rốt cuộc bắt đầu kiểm kê nhân khẩu, thực hành đăng ký. Đợi đến cuối cùng người thân đoàn tụ cùng nhau, mọi người hoan hô vang dội!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui