Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Bỏ ra một ngày xử lý hết chuyện nơi này, đợi sang ngày hôm sau, cả ngọn núi hầu như trống không, đương nhiên, không chỉ là người.

Sau đó Du Hành còn đi khu vực an toàn nghe ngóng tình hình, bệnh nhân giống trống khua chiêng đưa về khu vực an toàn tìm kiếm chữa trị đã được trị liệu rất tốt, hơn nữa bị khu vực an toàn nắm lấy cơ hội tiến hành một lớp giáo dục tuyên truyền và tuyên truyền hình tượng, cộng thêm uy tín và hình tượng của khu vực an toàn, một lần nữa gắn kết lòng người lại với nhau.

Đối với trong núi có mấy vạn người trùng ở lại kia, Du Hành cũng không biết xử lý thế nào, bây giờ cũng là Trần Uy đứng ở bên ngoài nghe theo mệnh lệnh chỉ huy của anh —— đã không có Thần Long nương nương, chồng nương nương cũng có thể hơi chút phục chúng. Mọi người đã quen tập quán của người trùng, không có cách nào tiến vào khu vực an toàn, mà khu vực an toàn cũng không có khả năng tiếp nhận bọn hắn.

"Không ăn người, vậy có thể ăn cái gì?"

Trần Uy nói: "Ăn động vật cũng được, ăn côn trùng cũng được, cũng không phải ăn không nổi, chịu đựng đi! Nếu chịu không được đi xuống núi tấn công người khác, bị người ta bắt, tôi cũng không quan tâm, hơn nữa cũng không đưa các người thuốc thư hoãn (trì hoãn)! Tóm lại tự các người suy nghĩ cách giải quyết đi!" Sau khi Trần Uy thuật lại hết những lời của chủ nhân, hắn trở về tiểu lâu, để lại những người trùng kia hai mặt nhìn nhau.

"Vậy chúng ta, nướng ít thịt côn trùng ăn? Nghe mùi rất thơm, còn chưa từng ăn thử đây này."

"Haiz, vậy chúng ta lại bắt đầu trồng trọt à? Đã rất lâu không ăn cơm rồi."

Đương nhiên cũng có trùng người không khống chế nổi muốn ăn thịt người, Trần Uy để cấp dưới nhìn thẳng ghi nhớ kỹ bọn hắn, cứ nửa tháng đến hạn phát thuốc thư hoãn thì từ chối bọn hắn, trùng người nào nháo sự cướp đoạt liền bị lão đại giết chết không tha.

Đây là lần đầu tiên Du Hành đến chính diện, lấy vũ lực cường đại giết chóc mà thành danh.

Ở khu vực an toàn bởi vì có một lượng lớn nhân khẩu một lần nữa tiến vào, vừa vui sướng lại cũng thống khổ, Du Hành ở Phúc Thọ Sơn bỏ ra một phen tâm tư chỉnh đốn và cải cách, những trùng người kiên trì ăn thịt người anh cũng không để mặc bọn hắn còn sống rời khỏi Phúc Thọ Sơn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trùng người còn đang không ngừng thăm dò lẫn nghiên cứu, bọn hắn phát hiện mặc dù có rất nhiều thứ bọn hắn đều có thể ăn, nhưng đúng là do vẫn còn nử thân thể con người, có một mặt yếu ớt của con người, đất đai, rễ cây.. tuy rằng bọn hắn có thể ăn, nhưng không dễ tiêu hóa cho lắm, cơm ăn ngon, thế nhưng đói bụng đến phát sợ.

Thử đến thử đi, vẫn là ăn thịt ngon hơn, thứ nhất chính là thịt động vật, nhưng cái này rất khó bắt... dù sao khắp núi đều là côn trùng, chủ yếu bắt được cũng chỉ là tộc trùng.... Thứ hai chính là thịt côn trùng. Khác hẳn con người khi ăn thịt côn trùng đều suy yếu sức khỏe, trùng người vô cùng thích ứng với thịt trùng, không chỉ có thể chắc bụng, mùi vị còn rất tốt.

Vì vậy trùng người ở lại liền vui vẻ lấy côn trùng làm lương thực, hơn nữa thật sự trong lúc rảnh rỗi, ăn sống quá đơn điệu, bọn hắn còn nghiên cứu ra nhiều phương thức nấu nướng.

Trong lúc này bên trong khu vực an toàn, hai cao tầng tiến hành giao dịch với Mai Như Quân, phái người đến tìm Trần Uy yêu cầu lấy thuốc tiến hóa giai đoạn hai.

Du Hành thật sự chán ghét cực điểm hai cao tầng này, từ Trần Uy lộ ra, lúc này bọn hắn tổng cộng cung cấp hai trăm phần dịch hóa rồng, chỉ chưa cung cấp vật chắt lọc khoáng vật giai đoạn hai mà thôi.

Bây giờ không thể nào cung cấp được rồi, đáng tiếc Mai Như Quân hợp tác cùng hai kẻ kia cũng không để lại tín vật gì, Du Hành cũng chỉ có thể gây chút phiền toái nhỏ cho bọn hắn. Vì vậy Trần Uy ra mặt bội ước, hi vọng lấy vật tư đổi thuốc giai đoạn hai, khiến hai kẻ kia tức giận đến mức dậm chân.

Sau khi khu vực an toàn dẹp yên nội loạn, trong lúc gầy dựng lại thế lực, Du Hành đã cho Trần Uy năm mươi phần khế ước chủ tớ, bảo hắn chọc lọc hai mươi trùng người có năng lực tốt, nguyện ý ký kết khế ước chủ tớ, ký kết khế ước cùng hắn.

Trần Uy bắt đầu rất sợ hãi, vẫn là Du Hành nói: "Chỉ cần anh phục tùng tôi, bọn hắn phục tùng anh cũng không khác biệt gì phục tùng tôi." Bây giờ anh cũng giao mọi chuyện cho Trần Uy, do Trần Uy phái người đi làm, cho nên để Trần Uy ký kết khế ước là thực tế nhất.

Trùng người sau khi ký kết khế ước, Du Hành bắt đầu vào chuyện khai thác mỏ. Theo lý thuyết, tài nguyên một ngọn núi như vậy, nên báo cáo cho khu vực an toàn để bọn hắn phái người chuyên nghiệp đến khai thác, chuyên nghiệp ứng dụng mới tốt, nhưng anh không tin tưởng nội bộ cao tầng, chỉ cần trong đó có một kẻ trong lòng muốn làm loạn, như vậy khoáng vật cũng không dùng để áp chế côn trùng ăn thịt người nữa, mà dùng để chế tạo người trùng mất.

Bây giờ trước anh nắm mọi thứ trong tay, chờ anh đến thủ đô nhìn xem, rồi mới làm tiếp.

Đợi đến lúc khu vực an toàn phái người đến, lầu nhỏ Mộ đắc thôn đã làm ra một đống Tạ thần hương. Vẫn như cũ là Trần Uy đứng ra bàn bạc với những người này, dùng vật tư trao đổi nhóm Tạ thần hương này.

"Bọn hắn còn nói với tôi, trước đó bên trong khu vực an toàn có chút loạn, hai cao tầng họ Lưu âm thầm làm thí nghiệm nhân thể, ảnh hưởng ác liệt, đã bị xử quyết."

"Ừ. Lại làm thêm một nhóm Tạ thần hương nữa, tôi muốn đem đi. Chờ sau khi tôi rời khỏi đây, trùng người ở đây sẽ do anh trông giữ, chỉ một điều, không thể để bọn hắn ăn thịt người. Sinh tồn đã không dễ dàng, phải bảo vệ tốt ngọn núi này."

Đây cũng là nguyên nhân khác Du Hành để Trần Uy ký kết khế ước chủ tớ với năm mươi người trùng kia, anh không có khả năng dừng chân ở chỗ này mãi.

"Tôi sẽ để lại một ít súng ống đạn dược cho anh, mấy ngày nay tranh thủ thời gian học."

Du Hành ngây người gần một năm ở Phúc Thọ Sơn, thu hoạch được một lượng lớn Tạ thần hương cùng tinh chế khoáng vật mới rồi rời đi. Anh đã bàn giao lại cho Trần Uy, sau khi anh đi chỉ làm ra Tạ thần hương, những loại thuốc tẩy lễ chế tạo ra trùng người kia... tuyệt đối không thể làm tiếp.

Anh rời khỏi Phúc Thọ Sơn, rất rõ ràng phát hiện chung quanh khu vực này rất thưa thớt côn trùng. Xem ra biên hải khu vực an toàn sau khi lấy được Tạ thần hương, quả thật dùng rất nhiều sức quét sạch côn trùng. Chiếu theo tốc độ này, tiêu diệt trùng tộc nằm trong tầm tay.

Trên đoạn đường này, tác dụng Tạ thần hương càng rõ ràng hơn, côn trùng không hề đuổi theo xe anh. Khoáng vật mới này thật sự thần kỳ, vậy mà có thể áp chế thiên tính bạo ngược của côn trùng, không biết nó còn có tác dụng nào khác nữa hay không.

Ở trên núi dưới điều kiện đơn sơ, vợ chồng Trần Uy có thể nghiên cứu ra thành quả như vậy, hơn nữa lấy thân phận người ngoài nghề làm thí nghiệm thể trên con người, kẻ tài cao gan cũng lớn. Đối với Du Hành mà nói, vật như vậy cần ủy thác đến tay người hoặc khu vực an toàn đáng tin cậy, mới có thể chính thức có tác dụng tạo phúc cho dân.

Lần rời đi này, hướng đi của anh rất rõ ràng, nhắm thẳng đến thủ đô. Dưới sự hỗ trợ của Tạ thần hương, đoạn đường này không có quá nhiều khó khăn, ít nhất anh không cần phải luôn mệt mỏi như trước kia.

Sau đó anh phát hiện, côn trùng có hình thể càng nhỏ, càng chịu ảnh hưởng của Tạ thần hương, hình thể càng lớn, càng ít bị ảnh hưởng. Cho nên kẻ địch chủ yếu của anh là côn trùng cỡ lớn.

Nói đến đây phải nhắc đến một lần gặp phải côn trùng cỡ lớn, hình thể như lên từng bậc thang, vậy mà anh gặp phải côn trùng cao hai tầng lầy, nó đứng thẳng người quả thật che khuất bầu trời, tầm mắt lờ mờ.

Cứ như vậy một đường đi về hướng bắc, vừa săn bắn vừa tìm sách, đi nửa tháng rốt cuộc anh đã đến thủ đô. Lúc tiến vào phạm vi thủ đô, radio anh mang theo thu được tín hiệu. Nghe âm thanh thông báo trong radio, anh mới lái chiếc xe nhặt được trên đường đi đến khu vực an toàn.

Lúc đến gần khu vực an toàn, anh lại ngửi được mùi thúi quen thuộc, chắc là dùng thuốc đuổi côn trùng. Chạy xe xa hơn về phía trước anh còn có thể nhìn thấy lưới sắt, lưới sắt cực cao, ngẩng đầu nhìn lên cũng không nhìn thấy được đầu trên kia. Trải qua sự kiểm tra của binh sĩ đứng sau lưới sắt, Du Hành mới có thể lái xe tiến vào trong.

Kế tiếp lại là quá trình kiểm tra thân thể, thuận lợi thông qua quá trình kiểm tra thân thể làm anh thở phào một hơi.

Đợi đến khi tiến vào khu vực an toàn duy nhất ở thủ đô đã chạng vạng tối, khắp nơi đều có thể nghe thấy mùi thơm đồ ăn.

Bên này giao dịch cũng là lấy vật đổi vật, nhưng trong đó nhiều hơn một quy định: định giá. Chỉ cần đem hàng hóa mình đến nơi định giá, là có thể có được thẻ tín dụng, trong tấm thẻ tín dụng này ghi chép định giá giá trị vật tư, dùng điểm số tính toán, có thể dùng tấm thẻ này tiến hành tất cả các giao dịch trên bảng kinh doanh thương gia trong khu vực an toàn.

Đương nhiên, tạm thời không phổ cập đến tiểu thương nhỏ, nếu mua bữa sáng ở ven đường, cứ dựa theo yêu cầu của chủ quán lấy vật đổi vật.

Để tiện đi lại, Du Hành cũng đi định giá trao đổi điểm số, lấy xác trùng bản thân tích lũy từ lâu cùng với ít sắt vụn, đồ đạc không cần dùng... cuối cùng đổi ra được hơn hai vạn bốn nghìn điểm tín dụng. Bây giờ đến tiệm cơm tốt một chút để ăn cơm, không tính uống rượu, trung bình tiêu phí hơn hai trăm điểm, hơn hai vạn điểm này có thể sống cuộc sống không tệ trong thời gian ngắn.

Nhưng Du Hành cũng không phải người chỉ hưởng thụ, sắp xếp lại một ngày anh lại bắt đầu tìm hiểu tin tức bên trong khu vực an toàn thủ đô.

Bên trong khu vực an toàn quản lý nghiêm khắc, trên đường cái bất cứ giây phút nào cũng có đội tuần tra đi lại, trật tự hàng đầu, bề ngoài bầu không khí rất tốt. Thời điểm anh đến vừa qua năm mới, bầu không khí năm mới còn bao phủ khu vực an toàn, khắp nơi đều bừng bừng sức sống.

Ở đây vài ngày, làm cho Du Hành sinh ra ý niệm định cư ở chỗ này.

Đây cũng do nơi đây là lực lượng của một quốc gia, mới có thể tạo hoàn cảnh cuộc sống như vậy ở tận thế. Trầm Vân Hương hay Cung thiếu niên thành phố X coi như không tệ, nhưng vẫn kém so với nơi này.

Anh nghĩ: có cơ hội sẽ trở về Trầm Vân Hương, đưa người nhà họ Lâm đến đây mới tốt.

Vài ngày dò xét tin tức, Du Hành còn nghe được một tin tức tốt, viện nghiên cứu thủ đôi trên phương diện nghiên cứu diệt sát trứng côn trùng đã có thành quả. vắc xin phòng bệnh chống trứng côn trùng giai đoạn đầu tiên sắp thành công, vô cùng có khả năng chính thức đẩy ra ngoài vào tháng tám này.

Đây chính là chuyện vui cực kỳ to lớn! Sự cố trứng côn trùng hại người hơn hai năm nay không cách nào cắt đứt, bên trong từng khu vực an toàn, dùng nước uống sát trùng trừ độc là việc trọng yếu nhất, trình tự phức tạp, chỉ có như vậy, còn không cách nào hoàn toàn ngăn chặn được trứng côn trùng, chỉ cần một hai trứng tiến vào trong bụng con người, đã trở thành một ổ trùng rồi.

"Tôi phải cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó mới có thể mua nổi vắc-xin phòng bệnh!"

"Có thể được tiêm miễn phí không?"

"Trước cứ để dành điểm tín dụng đi, tránh đến lúc đó muốn thu phí còn biết đường xử lý?"

Khu vực an toàn thủ đô náo nhiệt vài ngày, sau đó mọi người làm việc nhiệt tình vẫn không biến mất, cuộc sống đã có hy vọng, làm việc cũng càng hăng say.

Du Hành cũng tâm động, dù sao từ Trầm Vân Hương đến thủ đô, tự lái xe một đường nếu thông thuận thì có thể mất mười bảy tiếng, dùng thêm tạ thần hương lại tăng thêm một phần đảm bảo. Sau đó anh ghi nhớ chuyện này trong lòng, rồi bắt tay làm báo cáo về chuyện Tạ thần hương. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh đã sớm thăm dò người lãnh đạo tối cao nhất của khu vực an toàn thủ đô là ai, chính là người lãnh đạo tối cao nhất của quốc gia trước đó đại tướng La. Đương nhiên, dù Du Hành biết rõ nhóm người lãnh đạo bọn hắn hầu như đều ở khu vực trung tâm trong khu vực an toàn, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi vào trong đó.

Cho nên anh đặc biệt nghe ngóng một số tin tức cơ sở. Tin tức thế này cũng không khó tìm hiểu, bên trong khu vực an toàn mấy bộ ngành quan trọng, người phụ trách đều là người nổi tiếng, có thể tìm hiểu dễ dàng, cuối cùng anh nhìn trúng chỗ định giá —— định giá chỗ hiện tại, không khác gì ngân hàng trước kia, ngành trọng điểm, quan hàm người phụ trách chắc chắn không thấp.

Anh đặc biệt đã sớm định giá chỗ đứng đầu trong khu vực an toàn, nói ra yêu cầu của mình, rồi bắt đầu đợi báo cáo. Trong lúc không gặp người phụ trách, anh vẫn không lấy Tạ thần hương ra.

Đợi đến lúc nhìn thấy được hành trưởng, anh mới bằng lòng lấy ra một chút đi làm thì nghiệm. Bởi vậy, một ngày đã trôi qua.

"Ngày mai mới có kết quả thí nghiệm, cậu đi nghỉ trước đi." Vẻ mặt hành trưởng ôn hòa nói với Du Hành, gọi người dẫn anh đi nghỉ ngơi, còn đưa cơm tối đến cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui