Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Hai mẹ con nói vài câu về chuyện làm mai, tạm thời cũng chưa làm, sù sao phải ăn mừng năm mới trước nha. Đêm đó Du Hành và mẹ Trương chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

Ngày hôm sau cũng ở nhà với mẹ Trương, cùng mẹ Trương đi đến nhà hàng xóm thân quen chúc tết. Trời không tốt, mùng một đầu năm vẫn là mưa to thật to, thăm người thân rất bất tiện, hàng xóm gần nhà đi đi lại lại ngược lại vô cùng náo nhiệt, trong hành lang đều là tiếng cười của trẻ con.

Nghĩ nghĩ, anh hỏi mẹ Trương: "Mẹ, mẹ đau lòng sao?"

Mẹ Trương hỏi lại anh: "Vậy con có đau lòng không?"

"Quen rồi, không khó chịu."

"Thế mẹ cũng không khó chịu." mẹ Trương vỗ vỗ bờ vai anh: "Con tìm một người đi, đến lúc mẹ đi con còn có bạn. Nếu có con thì rất tốt, chúng ta đối xử tốt với người ta và đứa nhỏ, sau này đều có chỗ cho con dựa vào."

"Mẹ..." Du Hành lập tức đánh gãy ý nghĩ của bà, biểu thị bây giờ mình chỉ chuyên tâm sự nghiệp, không có tâm tình tái hôn.

"Ai tùy con, chính con hiểu rõ là được."

Mùng ba năm mới, Du Hành còn gặp một nhà Tăng Bình Niên, Tăng Bình Niên dẫn vợ và hai con đến dùng cơm, sau đó anh gửi gắm mẹ Trương cho bọn họ một lần nữa.

"Ông cứ yên tâm đi, làm việc cho giỏi."

Du Hành mời rượu hai vợ chồng Tăng Bình Niên, cảm ơn bọn họ đã trông nom, trên bàn cơm khách và chủ đều vui vẻ tận hứng.

Cơm nước xong xuôi, người hai nhà ngồi lại cùng nhau trò chuyện, chủ yếu nói đến vấn đề việc làm của con trai Tăng Bình Niên – Tăng Vũ. Trước kia Trương Hằng Phúc cũng rất yêu thích Tăng Vũ, Tăng Văn, hằng năm đều cho tiền lì xì, năm nay Du Hành cũng không ngoại lệ, mỗi người một bao.

"Chú, con đi làm rồi, không thể nhận tiền lì xì nữa."

"Chú, con cũng tốt nghiệp, không thể nhận."

Du Hành liền cười nói: "Hai đứa còn chưa kết hôn, trong mắt chú vẫn là trẻ con, nhận đi, chú có trước rồi, không tin hỏi cha con."

"Cứ nhận đi." Tăng Bình Niên cười ha hả.

"Cảm ơn chú."

Du Hành đánh giá Tăng Vũ và Tăng Văn, Tăng Văn vừa tốt nghiệp tìm được việc làm, bởi vì năm trước thủy tai không ngừng, cha mẹ lại chuyển đến quê bà ngoại ở, trước tốt nghiệp cô đã nghĩ đến Tây Nhạc tìm việc. Cũng rất thuận lợi, đã dạy học ở trường tiểu học một học kỳ rồi.

Tăng Vũ đáng tiếc hơn, vốn đã tốt nghiệp hai năm, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở Trung Kinh, tiền cảnh vốn rất tốt, kết quả nửa năm trước bị chuyển công tác đến chi nhánh công ty ở Đông Nam. Được rồi, đến chi nhánh công ty cũng không tệ, nhưng bây giờ tòa cao ốc chi nhánh công ty đã chìm ngập trong biển nước rồi... xem như bị động thất nghiệp. Mặc dù công ty có quy mô lớn, chi nhánh công ty cũng nhiều, thế nhưng cậu ấy không có quan hệ hậu trường gì cả, nhiều người chờ sắp xếp như vậy, bây giờ cấp trên cũng chỉ bảo cậu chờ một chút, xem có vị trí ở đâu sẽ nhét cậu vào.

"Tôi cũng thấy không ổn." Tăng Bình Niên nói: "Nó cũng chỉ là nhân viên nhỏ tầng dưới, đầu gỗ thật thà làm từng bước, làm sao sắp xếp đến nó?" Nhớ tới vẫn thấy đáng tiếc, nếu lúc trước không bị điều khỏi Tổng công ty thì tốt rồi.

Tăng Vũ cười hì hì.

Tình huống bây giờ chính là, nhân khẩu phương Bắc bành trướng cấp tốc, nhu cầu tìm việc cạnh tranh rất lớn, Trương Hằng Phúc nhìn chàng trai Tăng Vũ này từ nhỏ cho đến lớn, trung thực muốn chết. Trước kia Trương Trí còn chưa bị đưa trở về, hắn từng xem Tăng Vũ như con đấy, rất yêu thương Tăng Vũ.

Tăng Bình Niên đã từng nói qua, tính tình Tăng Vũ giống Trương Hằng Phúc như đúc, ba cây gậy gỗ đánh không ra cái rắm, còn giống cha ruột của Tăng Vũ hơn hắn nữa.

"Chị có nói nó ở trong nhà trồng rau cùng chúng ta là được rồi." Vợ Tăng Bình Niên – Triệu Vân nói: "Đây cũng là một nghề nha, qua năm cũng đừng đi tìm việc nữa, tìm đã hai tháng, người mệt mỏi lại gầy đi."

"Nếu không đi thi một chứng chỉ đi, đi dạy học giống em gái con."

Trò chuyện chuyện về đứa nhỏ, trong lòng Du Hành có một cách nghĩ, nhưng tạm thời không nói ra. Sau khi tụ hội, một lần nữa anh trở về Hà Hương bên kia. Lần này anh xin với người phụ trách, cho một người cháu của mình đến, hỗ trợ chiếu cố và làm trợ thủ cho mình.

Người phụ trách bà Liễu nhận được yêu cầu nhíu mày: "Ông cảm thấy ban ngành cung cấp phục vụ và đãi ngộ cho ông không đủ sao?"

"Không đúng không đúng." Du Hành lắc đầu: "Tôi xem nó như con ruột, bây giờ nó thất nghiệp, muốn mang theo bên người dạy dỗ nó, coi như có đường ra. Có phải không phù hợp với quy định không?"

"Đúng là không phù hợp quy định, thật xin lỗi tôi không thể phê chuẩn."

"Thật ngại quá, quên đi."

Nửa tháng sau, Du Hành đưa ra ý tưởng xây dựng thành phố trên không, bảng báo cáo khiến toàn bộ ban ngành đều khiếp sợ. Đây không phải ngựa thần lướt gió tung mây như trong tưởng tượng, mà nó là phương án hàng thật giá thật! Mặc dù chỉ có ý tưởng sơ bộ, thế nhưng linh tinh vụn vặt cũng đủ làm lòng người bành trướng.

Tin tức truyền lên tầng tầng lãnh đạo, chỉ qua một ngày, Du Hành đã bị đưa đến sở nghiên cứu, tiếp nhận gặp gỡ một đống đại lão. Trải qua một phen môi thương sống động nói chuyện với nhau, xác định xây dựng thành phố trên không trung có thể thực hiện được.

"Tôi còn chưa nghĩ đến những thứ khác, nhưng ngài nói tôi cảm thấy không có vấn đề, bây giờ tôi còn một mạch suy nghĩ, thông qua nguyên lý xxx, có thể chế tạo ra một loại vòng phòng hộ, đến lúc đó ngăn cách mưa gió, là được rồi."

Du Hành lại ném đi ra một phương án trong đó, khiếp sợ bốn phía.

"Có thể viết ra nội dung chi tiết không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Có thể, nhưng tôi cần suy nghĩ vài ngày."

Cứ như vậy, Du Hành ở lại thủ đô, lúc ở cùng người phụ trách Hà Hương – bà Liễu, anh lại hỏi: "Thật sự không thể để tôi mang theo cháu tôi bên cạnh sao? Một mình tôi ở lại thủ đô có chút sợ hãi."

Bà Liễu:...

Ngài Trương này, có thật như trong điều tra đã viết, là người vô cùng chất phác thật thà không. Nói gì cũng nói được, tình thương đâu? Bà cũng vô cùng bất đắc dĩ.

"Tôi giúp ông báo cáo lên trên, ông chờ tin tức."

Du Hành lên đường cảm ơn, sau đó mang theo nụ cười thật thà theo sự chỉ dẫn của nhân viên cần vụ rời khỏi. Ở đây anh được phân một phòng ký túc xá mới, hoàn cảnh ưu mỹ, nói tạo điều kiện tốt nhất để anh hảo hảo sửa sang lại mạch suy nghĩ trong đầu.

Không cần đi làm, anh tự mình thiết lập thời gian biểu, học tập, ăn cơm, rèn luyện thân thể...Như thế phong phú trôi qua một ngày, có tin tức đưa xuống, phê chuẩn ý kiến anh xin lúc trước. Anh thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói với nhân viên cần vụ: "Tôi muốn gọi điện thoại."

Anh gọi trước cho Tăng Bình Niên nói chuyện này: "... Đúng, lãnh đạo vô cùng tốt, duyệt cho tôi mang con cháu theo bên cạnh. Này, ông anh đừng la to thế, điếc tai tôi rồi, đừng đừng đừng, ông anh hỏi Tiểu Vũ đi, xem nó có đồng ý ra đây không, nó cũng lớn rồi, để cho nó tự mình làm chủ. Tôi gửi mail một vài yêu cầu cho ông, ông và chị dâu đều xem đi, phải giữ bí mật, bình thường hoạt động không tiện... Đúng đúng, xem trước một chút, nếu nó đồng ý ông gọi điện lại cho tôi."

Không đến nửa giờ, Tăng Bình Niên gọi điện thoại cho anh luôn: "Đi, Tăng Vũ nói muốn đi, tôi để nó nói chuyện với ông." Giữ bí mật thì giữ bí mật, không ra khỏi cửa thì không ra khỏi cửa, cũng không phải trẻ con mỗi ngày đều chạy nhảy ra ngoài. Công việc này rất tốt! Không phải anh em tốt nhớ đến, làm sao có cơ hội này cơ chứ! Cũng may Tăng Vũ cũng rất muốn đi, cậu mà dám nói khác Tăng Bình Niên nhất định đánh chết cậu.

Sau đó đổi thành Tăng Vũ nghe máy: "Chú, con rất muốn đi." Thanh niên nha, luôn luôn có nhiệt huyết cùng báo phục, đây chính là công việc xa xôi đến tận chân trời đấy, vì quốc gia làm việc, nghe đã thấy sướng muốn chết: "Nhưng con không biết." Cậu học thẩm tra, không biết xây nhà.

Du Hành động viên cậu: "Chú xem con như con mình, con đến bên cạnh chú, chú sẽ dạy con, xem có có dũng khí hay không." Anh lại vẽ cho cậu đường lui: "Cho dù không học được, cũng có kinh nghiệm, đối với tương lai sau này của con cũng có lợi."

"Hì hì, vậy con đi á... chú gửi địa chỉ cho con đi, con đi mua vé xe."

"Không cần, bọn họ nói sẽ có người đón con, con thu dọn đồ trước đi."

Tốc độ thật sự rất nhanh, dù sao còn phải kiểm tra bối cảnh và tình huống khác của Tăng Vũ, thật sự trong sạch mới đồng ý cho anh đưa người đến. Ngày hôm sau đã đưa Tăng Vũ đến rồi, Tăng Vũ có chút kích động, mặt đều đỏ bừng, nhìn thấy anh liền hô to: "Chú, con đến rồi, đây là bà nội Trương gửi cho chú ăn."

"Đến đây."

Cứ như vậy Tăng Vũ ở lại đây, cậu thanh niên này thật sự là một đứa trẻ đặc biệt tri kỷ, trung thục. Du Hành dạy cậu cái gì cậu đều chăm chú lắng nghe, không hiểu thì hỏi liền, giặt quần áo, mua cơm, gấp chăn... làm ra nhanh nhẹn, gọn gàng.

Lúc trước anh báo cáo nói muốn con cháu trong nhà đến chăm sóc anh chỉ là lấy cớ, không thật sự muốn Tăng Vũ làm "Bảo mẫu", ước nguyện ban đầu muốn giúp cậu một phen, nếu như học được sau này có tương lai, cũng coi như anh báo đáp ân tình của người anh em Tăng Bình Niên. Cho dù không học được, cũng tốt hơn cậu ở nhà tìm việc khắp nơi như con ruồi không đầu.

Nhưng Tăng Vũ thật sự xem anh như trưởng bối trong nhà, sau khi anh từ chối liền nói: "Con ở nhà cũng làm như vậy, chú cứ tranh thủ thời gian đi công tác, con lập tức đi qua."

Ai mà không thích đứa nhỏ hiểu chuyện? Du Hành rất yêu thích, tóm lại, hai người ở chung rất vui vẻ, Du Hành lấy rất nhiều sách kiến thức căn bản cho cậu từ từ xem: "Đừng gấp, không hiểu cứ hỏi chú."

Thời gian trôi qua rất phong phú, Du Hành nắm giữ tốc độ, bỏ ra nửa tháng làm ra bản sơ thảo thiết kế lắp đặt vòng phòng hộ, đưa ra trước sau đó dẫn Tăng Vũ đi họp, trên hội nghị anh trình bày quan điểm của mình. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới nhiệm vụ này còn kém hơn một chút so với thế giới sương độc kia, cho nên anh phải lấy ra sự vật, lúc đưa ra còn phải nắm bắt tiết tấu đúng chuẩn mực, muốn cho bọn hắn tin phục, lại không thể vượt quá quy định —— nói cách khác, anh thật sự sẽ bị giải phẫu đấy.

Lần hội nghị không ngừng giúp lãnh đạo xác định phương hướng xây dựng tương lai, cũng làm Du Hành tái chiến thành danh.

Bên trong hội nghị còn có nhị bả thủ quốc gia, Du Hành còn bắt tay với đối phương, nhị bả thủ tên là Lâm Trình, là người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất có uy nghiêm, nhưng thái độ đối với Du Hành rất tốt, mang theo sự tôn trọng đối với phần tử tri thức: "Ngài mới là người khiến mọi người kinh thán, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, tôi cùng chỉ có thể mày dạn mặt dày nhờ ngài vất vả thêm chút ít, sớm hoàn thiện phương án này, đây sẽ là chuyện may mắn cho toàn dân trong nước, tôi ở chỗ này cũng chỉ đưa ra hứa hẹn, đảm bảo ngài luôn được đãi ngộ vào phúc lợi xứng đáng."

"Ngài khách sáo rồi." Du Hành cũng chất phác cam đoan: "Tôi sẽ cố gắng."

Ngày hôm nay đối với Tăng Vũ mà nói, thật sự như đang nằm mơ.

Đó là nhị bả thủ đấy, còn bắt tay với cậu nữa! Bắt —— tay —— rồi! Cậu kích động muốn chết luôn. Cậu kích động nói với Du Hành: "Chú, bây giờ con tràn đầy động lực! Con giặt xong quần áo sẽ đi đọc sách ngay!" Chọc Du Hành cười bò.

Sau lần hội nghị đó, Du Hành còn chiếm được một chức vị, giáo sư danh dự viện khoa học quốc gia, hưởng thụ trợ cấp của quốc gia. Tăng Vũ cũng dính ánh sáng, được chức danh hậu cần treo đằng trước, đãi ngộ cũng không tệ.

Lúc đến mượn sách, Du Hành còn động viên cậu: "Cố gắng chăm chỉ vào, sau này cũng có chức vụ trong viện khoa học, cha con chắc chắn rất vui mừng."

Tăng Vũ cười hì hì: "Bây giờ cha con cũng rất vui mừng rồi... con nhất định sẽ cố gắng." Theo lời Tăng Bình Niên: "Coi như chỉ là công nhân vệ sinh, đó cũng là công nhân viên chức đường đường chính chính của ban ngành quốc gia, ăn côm quốc gia đấy ~ "

Sau khi nhận được công văn, sinh hoạt của Du Hành một lần nữa đề cao cấp độ, vốn được đổi một tòa nhà độc lập, nay còn có thêm một đầu bếp phụ trách nấu cơm cho bọn hắn.

Ở thủ đô công việc đã tiến vào quỹ đạo, Du Hành loay hoay quên trời quên đất, Tăng Vũ chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng lên. Cũng bởi vậy, anh ít chú ý đến sự tình bên ngoài, mà lúc này người phụ trách nhân khẩu quốc gia nhìn máy tính vẻ mặt rất trầm trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui