Sinh Tồn Thời Tận Thế

Edit: Trang Nguyễn

Cả người Du Hành đều bao bọc kỹ càng, trên người đều là mùi thuốc diệt côn trùng, người đứng chung với anh đều bụm lấy mũi lùi ra sau: "Trên người anh là mùi gì lạ quá vậy? Thúi quá!"

Người đàn ông trẻ tuổi biểu lộ rất khoa trương, âm thanh cũng rất lớn, có thể so với tiếng thét của phụ nữ, dẫn đến không ít người nhìn về phía bên này. Người đàn ông trẻ tuổi dường như càng thêm kích động, lớn tiếng nói: "Anh đã bao nhiêu ngày không tắm rửa rồi chứ, trời ạ!"

Nghe người bên cạnh xì xào bàn tán, Du Hành bình tĩnh nói: "Đây là thuốc diệt côn trùng, thúi là bình thường đấy."

Loại thuốc diệt côn trùng này quả thật mùi rất khó ngửi, trước kia trong nhà muốn sử dụng, đều dùng lúc người trong nhà đều đi ra ngoài xịt lên, sau đó đóng cửa sổ lại, chờ người trong nhà về mở cửa, trong nhà đã chết một đống gián, muỗi rồi.

Có thể thấy được độc tính mạnh.

Du Hành cũng ỷ vào bản thân có thể bỏ mặc ngoài tai không tức giận, lại đeo khẩu trang, mới dám xịt thuốc này trên người mình. Nhưng thật sự có tác dụng, cắt cỏ trong vòng năm phút đồng hồ, rất nhiều người đều ồn ào có muỗi đốt, vẫn luôn không ngừng gãi gãi cào cào, anh một chút cảm giác cũng không có, thậm chí trong bụi bỏ bay lên một đống côn trùng, cũng không đậu trên người anh.

Người đàn ông trẻ tuổi nghe giải thích ngược lại bĩu môi một cái: "Chỉ cắt cỏ một chút, còn phải chú ý nhiều như vậy, bị cắn một cái có sao, ngay cả tinh thần chịu khổ cũng không có một chút."

Thấy Du Hành không để ý tới hắn, vô cùng tức giận, giữ chặt một cô gái bên cạnh: "Từ Ngọc Mạn, em thấy anh nói có đúng không?"

"Đúng đúng đúng, làm nhanh một chút rồi vào nghỉ."

"Nha." Người đàn ông trẻ tuổi đắc ý nghiêng qua liếc nhìn Du Hành, thấy người kia hoàn toàn không để ý tới hắn, đã nhổ hết cỏ bên này, lại đi sang bên cạnh rồi!

"Mẹ nó." Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu bắt đầu làm việc.

Từ Ngọc Mạn bị hắn dùng lực nhổ cỏ mang theo một đống bùn đất bắn lên mặt mình, khó thở mắng to: "Chung Tuệ Minh, anh muốn chết ah!"

"Ai, anh không phải cố ý, Từ Ngọc Mạn em không sao chứ?"

Từ Ngọc Mạn đã chạy lên lầu, Chung Tuệ Minh cũng đi theo.

Du Hành không coi ai ra gì tiếp tục làm tốt công việc mình được phân công, đợi đến lúc Chung Tuệ Minh đi xuống, lặng yên không lên tiếng cùng nhau nhổ cỏ, tốc độ lại nhanh hơn rồi.

Nhưng sau đó tốc độ lại chậm lại, bởi vì Chung Tuệ Minh đã mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc rồi.

Hắn nhìn Du Hành vẫn còn ngồi cạnh, dường như không biết mệt mỏi là gì, trong lòng đừng nhắc đến có bao nhiêu ghen ghét, cũng không muốn để Du Hành tiếp tục dẫn đầu, khẽ cắn môi tiếp tục nhổ cỏ.

"Còn lại đừng chặt nữa? Dù sao mặt đất thế này cũng không thể lái xe được."

"Nhà cô không có xe, nhà tôi có xe, không được, vẫn phải chặt!"

"Cô xx ngốc xx hả? Phi, có xe giỏi lắm sao!"

Đang bàn bạc êm đẹp lại biến thành cãi lộn.

"Vậy cô lái đi! Cô không có mắt nhìn à? Đường ngoài kia toàn là cây không, cô có khả năng thì lái cho tôi cô đi!"

Thiếu chút nữa hai người phụ nữ đánh nhau, mọi người vội vàng khuyên can.

"Tôi cảm thấy vẫn đừng nên chặt, để lại chỗ kia cho thuận tiện ra ngoài là được, tránh cho lúc cần ra ngoài cứ như chui lỗ chó." Bác Đỗ nói: "Tôi nói một câu công bằng thế này, con đường bên ngoài của chúng ta quả thật không tiện lái xe, nhưng bên ngoài vẫn loạn thất bát tao rất nhiều động vật, nếu như có một ngày gấu hay lão hổ kéo đến, có hai cây đại thụ kia còn có thể ngăn cản được."

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cả kinh.

"Không thể nào? Nơi nào có lão hổ, gấu chứ... cũng không phải vườn bách thú."

"Ha ha, bây giờ bên ngoài còn trâu bò hơn vườn bách thú, quả thật cứ như rừng rậm nguyên thủy, có lão hổ cũng quá bình thường! Nói không chừng còn có khủng long đây này."

"Này này này, đừng nói chuyện giật gân."

"Nghe qua cũng biết người chưa từng đọc sách, bây giờ là thời đại nào còn có khủng long? Có biết khủng long đã bị diệt chủng rồi hay không?"

"Ha ha."

Nhưng cứ như vậy, vẫn không có người nào đưa ra ý định chặt cây nữa rồi.

"Những nơi khác đã dọn dẹp xong chưa?"

"Không biết."

"Còn chưa làm xong phía sau tòa bốn."

"Vậy thì đừng để ý đến chỗ đó, dù sao người ở tòa bốn không để ý, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm giúp bọn hắn?"

Luôn có cái loại người lười biếng, ham ăn biếng làm, ngồi mát ăn bát vàng này, buổi chiều lúc diễn ra cuộc thu dọn lớn này, đã nói một nhà ít nhất phải ra một người, nhưng ngay cả đi họp cũng không có ai đến, chứ đừng nói chi đến làm lao động.

"Cảm ơn mẹ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Mẹ cho bọn họ ăn cháo rồi." Đợi Du Hành tắm rửa giặt giũ xong đi ra, lại nhìn hai người hôn mê trong nhà, mẹ Du liền nói: "Con mau đi ăn cơm đi."

"Mẹ, con định ngày mai đi ra ngoài một chuyến tìm chút nguyên liệu trở về, cần gia cố nhà cửa một chút."

Mẹ Du nghi hoặc: "Trong nhà rất kiên cố mà."

"Sân thượng trong nhà là hình thức mở, chỉ có một cửa thủy tinh, con cảm thấy không an toàn. Còn có cửa ra vào nơi sân thượng nhỏ kia chỉ có hàng rào, con sợ có con gì sẽ chui vào, cần phải phong kín lại." Còn cửa sổ trong nhà, đều thiết kế theo kiểu kéo đẩy, nhưng thật ra vô cùng yếu ớt, nếu loài chim nào đó va đụng mạnh vào hoặc là động vật bò sát khác, đều rất không an toàn.

Anh muốn chế tạo lại nhà mình kiên cố an toàn hơn.

Mẹ Du hỏi: "Nhưng bây giờ không mời được thợ sửa chữa đến, điện thoại cũng không dùng được."

"Con có thể làm."

"Thế nhưng nghe con nói như vậy, đây là công trình lớn, con lại không có kinh nghiệm. Hơn nữa nơi bán vật liệu xây dựng này rất xa, bây giờ không tiện lái xe, không có xe con làm sao đi?"

Con trai bà cấp ba học khoa văn, lên đại học chuyên nghiệp học quản lý tài vụ đấy.

"Không có cũng có thể học tập, nguyên vật liệu cũng đơn giản thôi, bên ngoài nhiều cây như vậy, mẹ yên tâm đi."

...

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Du Hành đột nhiên nghe có tiếng đập cửa.

Ngọn nến trên mặt bàn lung lay vài cái. Tiếng đập cửa rất gấp, cũng không có quy luật, sắc mặt mẹ Du đều thay đổi, chỉ về hướng sân thượng: "Đó, chỗ đó! Là sân thượng đó!"

Giọng nói của bà bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lại sợ kinh động đến thứ bên ngoài mà đè thấp âm thanh, bởi vậy nghe rất kinh hãi.

Du Hành lại không sợ, an ủi bà: "Đừng sợ, có con ở đây."

Nhưng đó là sân thượng! Lầu bốn sân thượng!

Nhìn con mình rời khỏi bàn ăn đi về hướng sân thượng, bà chạy đến phòng bếp lấy ra con dao phay chạy theo sau.

Đi đến càng gần, âm thanh đập cửa càng lớn, như nhịp trống vậy. Thứ bên ngoài dường như rất không kiên nhẫn, dùng lực gõ mạnh vài cái, cửa sổ thủy tinh loảng xoảng nổ mạnh.

Du Hành đứng bên cạnh, xốc bức màn lên nhìn, đối diện anh là con mắt tròn căng.

"Cạc cạc!!!"

Anh còn đang ngẩn người không biết nên làm thế nào, thứ ngoài cửa không biết là cái gì kia, kêu cạc cạc cạc Ự...c quay người, cánh khò khè quạt quạt, lung la lung lay bay lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

"Bảo nhi, con nhìn cái gì thế? Tiếng đập cửa ngừng rồi à?"

"Là một con chim ——? Đã bay mất."

Du Hành hồi tưởng lại bộ dáng con chim kia: đầu không lớn, mắt to lại rất lớn, miệng như "con vịt", thân thể cũng hơi tròn vo? Lúc vỗ cánh bay, đôi cánh giang rộng vô cùng lớn, vẫy vẫy vài cái đã bay rất cao.

Nhưng hình như có chút sợ hãi con người?

"Chim?" Mẹ Du thở dài một hơi: "Sức lực con chim này cũng quá lớn."

"Đúng vậy."

Ngày hôm nay trôi qua nhanh chóng, trước khi ngủ Du Hành lại dạy cho mẹ anh tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể] một lần nữa, sau đó chính mình trở lại luyện ba chu kỳ, lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

"Cạc cạc cạc..." Đầu nó tựa vào bên trong đôi cánh dày rộng, như một con đà điểu, thoạt nhìn đặc biệt ủy khuất.

"Cạc cạc." Nó rút đầu vào, ảo nảo ăn hết hai quả trái cây, lại kéo mấy quả trái cây còn lại đến góc trong cùng, lại mổ vài miếng lá cây đắp lên trên.

"Ự...c —— "

Phát ra tiếng kêu to mười phần động lực, nó lại giang đôi cánh một lần nữa, dường như thấy được thân cành cây rắc rối lộn xộn trong rừng, đáp xuống, hướng đến mùi vị tự nhiên của ma ma mình bay đi. (Editor: không biết mẹ nó có phải con chim đầu tiên Du Hành nhìn thấy rồi nhặt một cọng lông làm vũ khí hay không?)

Vì vậy Du Hành mới vừa ngủ, chỉ nghe cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của mình truyền đến tiếng vang thật lớn.

Bịch bịch ——

Anh đột nhiên nhảy dựng lên!

Du Hành nhíu mày, thanh âm này, tần suất này có chút quen tai ah.

Anh cẩn thận cầm lấy súng, nhấc một góc bức màn lên, vẫn nhìn thấy con chim - - béo tròn kia?

Con chim kia vẫn vô cùng mẫn cảm cảm giác được tầm mắt của anh, lập tức quay đầu qua, sau đó lại lần nữa kêu cạc cạc cạc quay người lại —— đôi cánh đều giương ra, lại dừng lại, xoay người.

Du Hành thề, anh lại từ trong đôi mắt con quái điểu này lại nhìn thấy một thứ gọi là đáng thương?

"Ự...c ~ "

Du Hành một tay kéo bức màn ra, ánh trăng chiếu vào trên mặt anh.

"Ự...c!!!"

Sau đó con quái điểu này lại bay mất.

"Đây rốt cuộc là chim gì?"

Anh trăm mối không có lời giải, hơn nữa nó còn tìm đến hai lần, rốt cuộc muốn làm gì?

Quả thật cửa sổ trong nhà nên gia cố sớm một chút, bằng không bị lực va chạm mạnh như vậy giáng xuống lần nữa, cửa thủy tinh đều muốn bể nát.

Anh kéo lại bức màn, tiếp tục đi ngủ.

Kết quả trong đêm này, sau đó lại thêm bốn lần nữa! Bốn lần! Con quái điểu này gõ cửa sổ bốn lần, trong đó có ba lần đánh thức mẹ anh.

Vào lần thứ ba, Du Hành phát bực —— mặc cho ai luôn không ngừng bị đánh thức, buộc phải rời giường đều sẽ nổi giận đấy.

Thế nhưng anh không bắt được nó, cho dù anh mở cửa sổ nhanh, cũng không bắt được, anh cũng không muốn nổ súng hơn nửa đêm.

Sau đó anh lại không đóng cửa sổ, kết quả con quái điểu này trực tiếp bay thẳng vào, nổi lên một trận gió mạnh, nhấc bức màn lên bay múa như tấm thảm ma pháp, xuất hiện khí thế kinh người.

Du Hành cầm tấm chăn đã chuẩn bị sẵn nhào đến, anh là người đàn ông trưởng thành, gần đây gấp rút tu luyện rèn luyện, sức lực thật sự không nhỏ, kết quả cứ như thế bị con quái điểu lật tung.

"Cạc cạc!!!"

Quái điểu xông đến điên cuồng giẫm, điên cuồng mổ anh, vào lúc Du Hành mãnh liệt ngăn cản đột nhiên ngừng lại, cái mỏ ngắn ngủn của nó bẹp bẹp nhẹ nhàng trên người anh, nhẹ nhàng cọ xát vài cái.

"Ự...c!!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nó đột nhiên quay người chạy vội đi mất.

"Đây rốt cuộc muốn làm cái gì vậy." Du Hành có chút sụp đổ lau mồ hôi trên mặt, cái trán bị mổ trầy da, mồ hôi chảy xuống, đau rát đấy.

Anh vừa bôi thuốc cho mình, vừa ngồi canh chừng ngay cửa sổ sát đất. Kết quả con quái điểu này không đến nữa, anh bị giày vò không còn tính tình, bò lên giường, một giây đã chìm vào giấc ngủ.

Cũng may sau đó con quái điểu này không đến nửa, kết quả trong mơ Du Hành bị một con chim khổng lồ đuổi giết, đôi cánh con chim khổng lồ kia khẽ vỗ, chính mình đã bị hất bay xa vạn dặm, tiếng thét chói tay vang lên trên không trung, sau đó anh rơi vào bên trong một khối bông, khối bông kịch liệt run run kéo anh xuống, anh tiến vào trong mồm quái điểu.

Anh giật mình sực tỉnh phát hiện mới sáu giờ sáng, anh mới ngủ ba tiếng thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui