Sinh Tồn Trong Tận Thế Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ


“Mình sẽ đi ngay!" Tôn Điềm Điềm hoảng sợ, mặt tái nhợt, loạng choạng chạy về phía phòng ngủ.

Cho đến khi nguồn sáng cuối cùng tắt lịm, những con bướm đêm khổng lồ điên cuồng kia bỗng mất phương hướng, chúng chỉ biết rì rào bám vào cửa kính, kỳ quái dõi mắt quan sát vào bên trong căn phòng.

Tôn Điềm Điềm run rẩy tiến lại gần Lục Thăng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt cổ tay cô.

Trong phòng chìm vào sự im lặng ngột ngạt, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như trống trận của Điềm Điềm.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Nhưng sự yên tĩnh đó chỉ kéo dài vài giây trước khi tiếng đập mạnh từ phòng ngủ vang lên lần nữa, lực đập lớn đến mức khung cửa cũng khẽ rung rinh.

"Mình… mình đã tắt hết đèn rồi mà!" Tôn Điềm Điềm siết chặt tay hơn, khiến Lục Thăng cảm thấy đau nhói.


Lục Thăng nhanh chóng đứng dậy, lao về phía phòng ngủ và mạnh tay kéo cửa ra.

Ngay lập tức, một luồng sáng trắng chói lóa tràn ra từ bên trong, chiếu sáng gần như toàn bộ phòng khách.

Cảnh tượng trước mắt khiến Lục Thăng im lặng không nói nên lời...

Tiêu Ngọc lờ đờ ngồi dậy từ trên giường, mái tóc ngắn rối bù như tổ chim lòi ra một mầm cây non xanh mướt.

Trên ngọn mầm ấy còn treo một quả đèn lồng nhỏ cỡ quả bóng bàn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khắp căn phòng.

Đây là lần đầu tiên Lục Thăng chứng kiến năng lực kỳ dị này, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Lúc này, Tôn Điềm Điềm phản ứng rất nhanh, cô nhảy lên giường, đè Tiêu Ngọc xuống và dùng vỏ gối quấn chặt quả đèn lồng lại.

Nguồn sáng biến mất, bầy bướm đêm bên ngoài cửa sổ tạm thời cũng im lặng.

"Trong trường học làm gì có loại côn trùng to thế này?" Tôn Điềm Điềm thì thào, vẫn chưa hết sợ, thở gấp gáp.

Lục Thăng đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó dùng rèm tối che kín cửa sổ.

"Bọn này vốn là những con bướm nhỏ vẫn thường bay quanh đèn đường trong trường.

Chúng có tính hướng sáng, nếu không có ánh sáng thì sẽ yên ổn.

Vài ngày nữa chắc chúng cũng chết thôi."

"À?" Tôn Điềm Điềm kinh ngạc kêu lên, "Ăn trộm thức ăn của lợn à? Sao chỉ qua một kỳ nghỉ mà chúng đã lớn thế này?"


"Thời tiết cực đoan khiến động thực vật phải tiến hóa để thích nghi với môi trường."

Lục Thăng lấy ra loại keo diệt côn trùng đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận bôi kín mọi khe hở trên khung cửa sổ.

"Những loài côn trùng nhỏ bé chẳng đáng để ý trước đây, giờ có thể trở thành quái vật lấy mạng chúng ta."

"Chết rồi, để tôi tra Google xem, có phải tôi mắc bệnh gì không mà trên đầu lại mọc ra thứ này?" Tiêu Ngọc đầm đìa mồ hôi, cầm điện thoại tìm kiếm trong lo lắng.

Tôn Điềm Điềm cũng căng thẳng ghé sát vào xem.

Lục Thăng đưa tay che màn hình điện thoại, "Đừng tra nữa, đây là năng lực thức tỉnh.

Sau khi tận thế đến, nhiều người sẽ thức tỉnh năng lực đặc biệt trong những hoàn cảnh khác nhau."

"Loại năng lực của cậu...!chắc là thuộc hệ đèn pha đấy."

Tiêu Ngọc và Tôn Điềm Điềm nhìn nhau, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng hiểu ra khái niệm thức tỉnh năng lực từ lời giải thích của Lục Thăng.


"Chưa ăn thịt lợn thì cũng thấy lợn chạy rồi, trong truyện tận thế người ta toàn thức tỉnh những năng lực bá đạo như điều khiển lửa, sấm sét...!Còn tôi thì lại thức tỉnh ra cái đèn lồng?" Tiêu Ngọc bực dọc kéo vỏ gối xuống, chỉ vào quả đèn trên đầu, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Mew~" Chú mèo Tráng Tráng nhảy lên vai Tiêu Ngọc, tò mò dùng móng vuốt cào cào vào quả đèn, cái lưỡi nhỏ màu hồng còn liếm thử hai lần.

Tôn Điềm Điềm lập tức túm lấy cổ mèo Tráng Tráng, "Không được ăn cái này!"

"Không, tôi không chịu nổi nữa đâu."

Tiêu Ngọc tuyệt vọng nói, "Chuyện này giống như đội bóng rổ và đội bóng đá đánh nhau, người ta cầm dao, súng, gậy gộc, còn tôi lại lôi ra một cái đũa phép phát sáng rồi hét to Akaveda biến thân thành thần hắc ám' ngay trước mặt mọi người."

Tôn Điềm Điềm cười lăn cười bò, "Không sao đâu bảo bối, nhỏ nhỏ thế này nhìn đáng yêu mà."

Nhận được lời "an ủi" từ bạn gái, sắc mặt Tiêu Ngọc càng u ám hơn, uể oải nghịch điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận