Sinh Tồn Trong Tận Thế Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ


Lục Thăng vốn định làm như không nghe thấy, đeo bịt mắt lại để ngủ tiếp, nhưng tiếng ồn ào của Tôn Điềm Điềm cứ vang lên không ngớt.

"Lục Thăng! Mau mở cửa!"
"Lớp trưởng trở về rồi!"

Lý Minh Hạo đã trở về sao? Lục Thăng lập tức tỉnh ngủ, ôm lấy Tráng Tráng rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

"Vừa rồi có người trong nhóm nói thấy Lý Minh Hạo mang rất nhiều thức ăn trở về."

Tôn Điềm Điềm kéo Lục Thăng đến bên cửa sổ, chỉ vào bóng người di chuyển chậm chạp không xa tòa nhà Đinh Hương, "Kia kìa! Ở đó!"

Lúc này đã sáu giờ sáng, nhiệt độ lại tăng lên hơn 45 độ.

Không có lấy một ngọn gió nào, mở cửa sổ ra chỉ cảm nhận được luồng khí nóng hầm hập tràn vào.

Nhờ sự tăng cường từ hệ thống, năm giác quan của Lục Thăng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.

Nhìn xuống dưới, cô thấy trên sân bóng, một bóng dáng nhỏ bé đang gắng sức kéo một chiếc xe đẩy, đi được vài bước lại phải dừng lại để lau mồ hôi.

"Chúng ta xuống xem thế nào đi." Tôn Điềm Điềm huých tay Lục Thăng, "Đồ tích trữ của chúng ta có thể cầm cự được một thời gian, nhưng cả tòa nhà đều xuống chia vật tư, nếu mình không đi sẽ gây nghi ngờ.


Nếu trung tâm thương mại mãi không mở cửa, đến lúc đó bị người khác để ý thì phiền phức đấy."

Hiếm khi thấy Tôn Điềm Điềm thông minh như vậy, Lục Thăng cảm thấy khá hài lòng.

Tiêu Ngọc không yên tâm để hai cô gái xuống dưới một mình, bèn tìm một cái mũ đội lên đầu để che đi quả đèn lồng trên tóc, rồi cũng đi theo xuống lầu.

Khi ba người đến tầng một, Lý Minh Hạo đã bị bao vây bởi ba lớp người.

Biến mất hai ngày, trông Lý Minh Hạo vô cùng thảm hại.

Chiếc áo thun ngắn tay trên người anh bị mồ hôi làm ướt, đóng thành từng mảng vết muối.

Cánh tay và bắp chân của anh chi chít vết cắn của côn trùng, nhìn mà phát hoảng.

Trên chiếc xe đẩy phía sau anh chất đầy hơn chục gói mì ăn liền và bánh quy, cùng với vài cây xúc xích và trứng vịt muối.

Bao bì đều dính đầy bùn đất, đủ thấy chuyến đi này không hề dễ dàng.

Dẫn đầu đám đông là Lâm Đống và Tô Tử Thành, họ chen chúc bên cạnh Lý Minh Hạo, đưa tay muốn cướp đồ trên xe đẩy.

"Lớp trưởng đỉnh thật đấy!"

"Sắp chết đói rồi, mau lấy chút gì ăn đi."

Lý Minh Hạo thở hổn hển, dựa người lên chiếc xe đẩy, yếu ớt bảo vệ chỗ thức ăn, "Mọi người đừng vội, hãy thống kê số người trong tòa nhà trước, rồi chia đều theo đầu người."

"Chia gì mà chia! Ai đến trước thì được trước!" Lâm Đống chẳng thèm quan tâm, dùng sức rút hai gói mì lớn từ trên xe đẩy.

Những người phía sau sợ chậm tay sẽ không còn phần, liền ào tới tranh giành.

Các cô gái vì sức yếu hơn nên chỉ có thể chen vào nhặt những gì còn sót lại.

"Đừng tranh giành! Ai cũng sẽ có phần!" Lý Minh Hạo cố ngăn cản, nhưng ngay lập tức bị đám người mất hết lý trí xô ngã xuống đất.

Lục Thăng đứng ở rìa đám đông, khẽ cau mày: "Lý Minh Hạo có vẻ không ổn."

Trong ấn tượng của Lục Thăng, Lý Minh Hạo có dáng người gầy gò, hai má hóp lại, mỗi khi cười đều lộ rõ những nếp nhăn.

Vậy mà chỉ sau hai ngày không gặp, anh ta trông như bị bơm hơi, tứ chi phù nề, khuôn mặt căng bóng lên vì sưng tấy.

Lục Thăng vừa dứt lời thì bỗng thấy Lý Minh Hạo toàn thân co cứng lại, mặt tím tái, mắt trợn lên đáng sợ, biểu cảm méo mó kinh hoàng.

Đôi tay sưng phồng của anh ta cố bóp lấy cổ mình, thở dốc từng hơi như một con cá sắp chết.

Trong đám người đang tranh giành thức ăn, bỗng có ai đó mắng lớn:
"Chết tiệt, mùi gì kinh thế?"
"Ai đái ở đây à?"

"Đừng tranh nữa! Mau đưa lớp trưởng đến bệnh viện!" Một cô gái bình thường có nước da ngăm đen và gương mặt không nổi bật vội chạy ra khỏi đám đông, đến nâng nửa người trên của Lý Minh Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận