Sinh Tồn Trong Tận Thế Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ


Trước đó một mình hắn đến đã bị mất mặt, giờ cuối cùng cũng tìm được cái cớ để gây khó dễ cho Lục Thăng.

Lục Thăng bật cười khinh bỉ: "Nếu không phải tại hắn thích động tay động chân, tôi có rảnh mà đập vỡ đầu hắn sao?"

"Nếu truy đến cùng, nếu không phải do Bạch Sương Sương dẫn ba tên đàn ông về ký túc xá nữ đánh mạt chược, thì cậu ta cũng đâu đến nỗi gặp nạn này.

Anh trách nhiệm thế, thì tự mà cõng cậu ta đi bệnh viện."

"Trường vẫn dạy là gặp khó khăn thì tìm thầy cô.

Giờ gặp khó, thầy Tần lại đứng ngoài cuộc à?"

Tần Khôn bị mỉa mai đến mức mặt tái xanh: "Lục Thăng, vết thương nhiễm trùng nặng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.


Cô đành lòng nhìn bạn mình chết sao? Ít nhất cũng đưa cho cậu ta ít kháng sinh đi."

"Chết thì chết thôi, đâu phải con tôi, việc gì tôi phải xót?" Đôi mắt phượng của Lục Thăng hơi nhướng lên, trên mặt lộ vẻ giễu cợt.

"Nếu anh thật sự lo cho tính mạng của cậu ta, thì với thời gian từ lúc cậu ta bị thương đến giờ đủ cho anh chạy ra bệnh viện vài lần rồi."

"Một lũ ham sống sợ chết, sợ ra ngoài gặp thời tiết này thì không về được.

Đợi đến lúc Vương Lượng gần như sắp thối rữa mới lôi đến trước cửa tôi, mong cậu ta chết ngay đây để các người yên tâm chứ gì."

Lục Thăng nói toạc ra hết suy nghĩ đen tối của Tần Khôn và Tô Tử Thành, khiến mấy kẻ kia mặt đỏ tía tai, chẳng nói được lời nào.

Người vây quanh mỗi lúc một đông, mặt Tần Khôn sa sầm: "Lục Thăng, làm người đừng nên tuyệt tình quá..."

"Cà kê mãi, phiền quá." Lục Thăng đã hết kiên nhẫn, rút con dao Ba Tư ra và vung xuống.

"Á!"

Tần Khôn bị xẻ mất một mảng thịt trên cánh tay, vội vàng né sang bên, vô tình đẩy Bạch Sương Sương vào tường.

Đầu cô ta đập mạnh, máu chảy dọc theo lông mày xuống khóe mắt.

"Vừa hay, hai người cùng đi bệnh viện, tiện đường." Lục Thăng vừa nghịch dao vừa hờ hững nói.

"Tử Thành! Đau quá!" Bạch Sương Sương đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, run rẩy rúc vào lòng Tô Tử Thành.


Tô Tử Thành giận dữ, giơ nắm đấm định đấm vào Lục Thăng, nhưng bị Tiêu Ngọc đá thẳng vào ngực, khiến hắn và Bạch Sương Sương cùng ngã nhào xuống đất.

Tiêu Ngọc cao gần mét chín, chỉ cần đứng đó đã tạo ra áp lực cực lớn.

Biết mình không phải đối thủ, Tô Tử Thành chỉ đành trừng mắt căm hận nhìn Lục Thăng, rồi ôm lấy Bạch Sương Sương chạy xuống lầu.

Những người khác thấy Lục Thăng hung dữ như vậy, càng không dám hé môi, vội vã đỡ Tần Khôn rồi tản đi như chim bay tứ tán.

Lục Thăng liếc qua phòng 408.

Hứa Dịch chưa chính thức nhậm chức, nhưng trước đây khi giúp trưởng khoa xử lý hồ sơ, cô đã từng liên hệ với anh và biết rằng anh là y sĩ mới đến.

Có vẻ cư dân trong tòa nhà vẫn chưa biết thân phận của Hứa Dịch, nếu không chắc họ đã xếp hàng dài ngoài cửa đòi khám bệnh rồi.

Đợi đám người kia đi hết, Lục Thăng gọi Tôn Điềm Điềm và Tiêu Ngọc vào phòng.

"Trong tay các cậu còn bao nhiêu tiền?"


Tôn Điềm Điềm lấy điện thoại ra kiểm tra: "Tiền sinh hoạt bố mẹ gửi cho mình còn dư khoảng một ngàn."

"Ba mẹ mình theo bệnh viện đi hỗ trợ, biết mình ở chỗ Điềm Điềm nên vừa chuyển cho mình hai mươi ngàn, bảo mua ít đồ ngon cho cậu ấy." Tiêu Ngọc gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Tối nay khi thời tiết dịu lại, hai cậu lập tức đến siêu thị lớn bên đại học Sư Phạm, dùng hết tiền mua lương thực dự trữ.

Mua nhiều nhất có thể những thứ chắc bụng như gạo, mì, thịt khô và bánh quy nén." Lục Thăng liếc xuống dưới lầu, thấy nền đất đã khô lại.

Bị kẹt trong nhà mấy ngày vì nước ngập, phần lớn mọi người đã cạn kiệt lương thực.

Những ai dự trữ tối nay xem như may mắn, vì còn có thể mua được hàng với giá bình thường.

Đến khi hệ thống logistics sụp đổ hoàn toàn trong vài ngày tới, giá cả mọi thứ sẽ tăng gấp nhiều lần, thậm chí là hàng chục lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận