Sinh Tồn Trong Tận Thế Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ


Lục Thăng nhìn lúm đồng tiền của Tôn Điềm Điềm, lòng cô nhói lên.

Kiếp trước, Tôn Điềm Điềm cũng mỉm cười như thế, bưng một bát thịt, nói rằng cô vừa nhặt được con thỏ chết bên ngoài.

Mãi đến khi Tô Tử Thành xé áo của Tôn Điềm Điềm, Lục Thăng mới thấy vết thương lớn bằng miệng bát trên đùi cô ấy.

"Cậu mơ à, mình không trông con cho cậu đâu." Lục Thăng cố nén nước mắt, nằm xuống trên đùi Tôn Điềm Điềm và cười.

Cô thề, lần này nhất định sẽ bảo vệ Tôn Điềm Điềm, không để bi kịch kiếp trước tái diễn.

Sau một buổi tối vất vả, Tôn Điềm Điềm và Tiêu Ngọc trở về phòng 402 để ngủ.

Lục Thăng sắp xếp thuốc men theo từng loại, vừa đặt lưng xuống giường thì bị đánh thức bởi một âm thanh rất nhỏ.

Từ khi cơ thể được hệ thống cường hóa, năm giác quan của Lục Thăng trở nên cực kỳ nhạy bén, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng không thoát khỏi tai cô.

Âm thanh này rất quen thuộc – tiếng va chạm từ bảng chìa khóa của cô quản lý ký túc xá.

Mỗi phòng trong tòa Đinh Hương đều có chìa khóa dự phòng do cô quản lý giữ.

Một bảng chìa khóa treo hàng chục chìa, mỗi lần di chuyển đều kêu leng keng.

Lục Thăng lặng lẽ bước đến cửa và phát hiện có người đang cố cạy khóa phòng 402.

Bên ngoài là giọng của ba gã đàn ông và một cô gái.


"Chắc chắn chìa khóa ở đây chứ? Đừng có lừa bọn tao đấy!" Một gã nói, giọng khàn khàn như có cát trong cổ họng.

Tiếp theo là giọng yếu ớt của một cô gái: "Cô quản lý chỉ có mỗi bảng chìa khóa này thôi.

Chắc chắn một trong số đó là chìa của phòng này."

"Mau mở ra! Giết thằng to con trước, còn hai đứa con gái thì muốn làm gì cũng được." Một giọng nói đầy dâm dục vang lên.

"Hai con nhóc này nhìn ngon mắt đấy, nhất là con cầm dao ở phòng 403.

Đêm nay tao phải cho nó biết tay!"

Tên còn lại run rẩy, lo lắng: "Nhưng con đó dữ lắm, lần trước nó phế cả lão Tam rồi..."

"Sợ cái gì? Ba đứa chắc chắn đang ngủ say như chết, chỉ cần vào phòng là xử được hết.

Không lẽ nó ngủ cũng ôm dao chắc?"

Hắn vừa nói xong, bỗng cảm thấy sau lưng tê dại.

Phập!

Lục Thăng lạnh lùng rút mạnh con dao từ đốt sống lưng hắn.


Hắn gục xuống, cố gắng bò nhưng cơ thể đã tê liệt, không thể cử động.

Hai tên còn lại lập tức rút dao lao vào cô.

Ánh mắt Lục Thăng lạnh như băng.

Cô xoay dao, lưỡi dao sắc lướt qua cổ cả hai.

Máu phun ra như suối, bắn lên mặt cô, trông như những đóa hoa đỏ rực ma mị.

Cả hai không kịp nói lời nào, cổ họng đã bị cắt đứt.

Giữa hành lang giờ chỉ còn một cô gái nhỏ bé run rẩy không ngừng – Mạnh Tuyết.

Lục Thăng nâng mũi dao lên, chỉ thẳng vào ngực Mạnh Tuyết: "Cô có một câu cuối cùng để nói."

Mạnh Tuyết gào lên, ánh mắt đầy oán hận, ngón tay run rẩy chỉ vào Lục Thăng:
"Tất cả là tại cô! Nếu hôm đó cô ngoan ngoãn để bọn chúng làm nhục, tôi đã không bị cưỡng hiếp! Tất cả là tại con khốn như cô!"

"Nếu tôi đã phải chịu nhục nhã, các người cũng đừng hòng sống yên!"

Lục Thăng hờ hững đáp: "Kẻ đáng thương thường cũng là kẻ đáng trách."

Phập!

Con dao xuyên thẳng qua tim Mạnh Tuyết.

Cô ta khuỵu xuống, máu tuôn ra, sinh mệnh kết thúc trong cơn cuồng nộ và hận thù.

Sau khi xử lý hết bọn chúng, Lục Thăng chậm rãi lau sạch máu trên dao.

Cô quay lại, nhìn vào bóng tối và hỏi bằng giọng bình thản: "Thấy hết rồi chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận