Sinh Ý Nhân

Xuân về hoa nở, Thiển Thương kiếm của Ôn Thiển rốt cuộc đạt được tầng thứ chín, mặc dù cách đăng phong tạo cực còn xa, nhưng hắn đã rất hài lòng rồi. Đến Bạch gia sơn vốn muốn thừa dịp mùa đông để bế quan, giờ là đầu xuân, đương nhiên đã tới lúc xuất quan —— tuy cùng lão Bạch ở trên đỉnh núi này rất thích ý, nhưng không đủ để thay đổi trù định vốn sẵn của Ôn Thiển, càng không có khả năng quấy rối cuộc sống trước giờ của hắn.

(*) đăng phong tạo cực: đạt được tới đỉnh cao

“Hôm nay khởi hành sao?”

“Ân, về thăm nhà một chút, cũng nên tính chuyện làm ăn của năm nay rồi.”

“Hy vọng không đụng trúng Cố Thiên Nhất.”

“Ngươi không thể phán câu nào tốt hơn sao.”

“Ha hả...”

Nghe Ôn Thiển muốn chào từ biệt, lão Bạch cũng không có gì ngoài ý muốn. Y sớm biết Ôn Thiển thế nào cũng phải đi, chỉ là khi ngày này thực sự đến, vẫn không tránh khỏi thương cảm.

Lão Bạch nói không rõ mình đối với Ôn Thiển thật ra là loại cảm tình gì, nhưng có một thứ y có thể khẳng định, y thích ở chung với hắn, cùng ngồi một chỗ, cùng hóng gió, cùng ngắm một mảng trời. Cái đó cùng cảm giác khi ở chung với Tiểu Thôn không cùng một dạng, thiếu đi một phần ôn nhu thân thiết của người thân, rồi lại thêm mấy phần hào hiệp thống khoái của bằng hữu.

Nếu Ôn Thiển vẫn ở, lão Bạch sợ rằng mình sẽ quên mất bản thân cũng là một người làm ăn, có bạc có tài sản, y vui vẻ lại thích thú sống một cuộc sống như vậy. Nhưng hiển nhiên, Ôn Thiển không nghĩ thế.

Thời điểm này năm ngoái, lão Bạch nhớ mình còn đang ở Lý phủ giả quỷ dọa người. Y nghĩ, cuộc sống quả nhiên là phải trôi đi.

Lúc tiễn Ôn Thiển hạ sơn, lão Bạch do dự một đường, rốt cuộc đến lúc chia tay mới đem được câu kia hỏi ra khỏi miệng: “Còn có thể… đến đây nữa không?”

Ôn Thiển bước chân dừng một chút, tiếp đó quay đầu hướng phía lão Bạch mỉm cười: “Mùa hạ nếu như nóng quá, không chừng sẽ qua đây nghỉ hè.”

Rõ ràng chưa đến mùa sơn hoa nở rộ, rõ ràng du diệp mai vẫn còn là như nụ xam xám đọng trên cành, nhưng ngay lúc Ôn Thiển nở nụ cười, lão Bạch lại cảm thấy hoa trong núi toàn bộ đều nở, theo gió chập chờn, thậm chí còn mang theo hương thơm thấm người.

“Ở đây mùa hạ rất mát!” Lão Bạch gần như là khẩn cấp mở miệng, rất sợ nói chậm một chút nam nhân kia sẽ đổi ý mất.

Ôn Thiển mỉm cười gật đầu: “Sau này còn gặp lại.”

Lão Bạch đứng ở đằng kia, không bước theo nữa. Khe khẽ hít sâu xong, y nghe thấy thanh âm trầm thấp của mình: “Một đường bình an.”

Cáo biệt Ôn Thiển không được nửa tháng, lão Bạch cũng nhận được một vụ làm ăn. Là một nhà giàu nào đó ở Giang Bắc có tổ truyền bảo đao bị mất cắp.

Theo như chủ nhà nói thì ngày nào cũng kiểm tra bảo đao hai lần vào sáng tối, vừa phát hiện không thấy đao nữa thì lập tức phong tỏa toàn bộ phủ, bất luận là ai cũng không được xuất nhập, cho nên hắn khẳng định bảo đao còn đang ở trong phủ. Sau đó phái nhân thủ ở trong phủ đào sâu tới ba thước đất, lại chỉ đào được vỏ đao ở trong hoa viên, về phần đao, không có hình bóng, còn kẻ trộm thì, càng không có nửa điểm manh mối. Rơi vào đường cùng, đành phải nhờ lão Bạch giúp đỡ. Lão Bạch giờ ngoại trừ mỗi ngày luyện công ra không còn chuyện gì để làm đã chán tới phát sầu, không suy nghĩ liền tiếp nhận.

Quá trình tìm đao kỳ thực không phức tạp, nếu chủ nhân đã nhận định đao chưa ra khỏi phủ, mà mọi người hầu như đã đem sân lật tới tận trời rồi vẫn tìm không ra, vậy lão Bạch có thể kết luận đao nhất định giấu ở một nơi khiến mọi người có thể dễ dàng quên hoặc ở một điểm mù nào đó. Cuối cùng, lão Bạch ở trong kho binh khí tìm được đao, chỉ là nó bị đặt vào trong một vỏ đao khác, khiến trong mắt người khác biến thành ngư mục hỗn châu. Tìm được đao rồi, vậy sau đó lại càng đơn giản hơn, lão Bạch phân phó chủ nhân không nên lộ ra, đối với bên ngoài vẫn nói là chưa tìm được, sau đó phái người ngày đêm giám thị kho vũ khí. Quả nhiên, ba ngày sau đã bắt được kẻ trộm.

(*) ngư mục hỗn châu: mắt cá lẫn vào châu ngọc, tương tự như vàng thau lẫn lộn vậy đó

Vụ này mất mười ngày, đối lão Bạch mà nói, đúng là như ăn cháo trắng không có nửa điểm thú vị. Nhưng y không biết mình ngoại trừ nhận việc ra, còn có thể làm gì. Trước kia y kiếm tiền là vì có chỗ trút ra —— như là nhét ngân phiếu vào tay Y Bối Kỳ, như là mua mấy thứ ăn ngon cho tiểu hài nhi, rồi thì tu sửa phòng ốc, mua thêm đồ dùng. Nhưng mà giờ, động lực kiếm tiền đã không còn, làm việc cũng cảm thấy khô khan chán nản hơn.

Bất quá lần này xuất môn lại khiến lão Bạch nghe được một tin tức, chính là Cố Thiên Nhất đã chết. Lúc mới nghe lão Bạch cũng không tin tưởng lắm, nhưng ở ven đường cũng nghe được rất nhiều khách giang hồ đàm luận, không tin cũng không được. Trong lúc đàm luận mọi người đều đoán thử là do ai làm, lão Bạch trực giác đó chính là Ôn Thiển, tuy nam nhân mới hạ sơn một tháng, tuy kiếm pháp của nam nhân mới đến tầng thứ chín, nhưng y chính là cảm thấy như vậy. Hơn nữa y biết Ôn Thiển chắc chắn sẽ không đi tìm Cố Thiên Nhất, như vậy xác định là Cố Thiên Nhất tự mình tìm tới rồi.

Đối với tên đã hung hăng đâm cho mình một kiếm —— không quan tâm đối phương có cố ý hay không, lão Bạch không hề khổ sở. Kiếm khách như thế, cả đời chỉ vì kiếm mà sống, hoặc giết chết đối thủ, hoặc bị đối thủ giết chết.

Chỉ là vì tin tức này, lại khiến lão Bạch có chút nhớ nhung Ôn Thiển rồi.

Thích nam nhân là một loại bệnh, y đầu tiên là thích Chu Tiểu Thôn, mà hiện tại đối với Ôn Thiển hình như cũng không còn đơn thuần nữa; nhớ nhung cũng là một loại bệnh, y đầu tiên chỉ nghĩ đến Chu Tiểu Thôn, giờ đã trở thành hai người rồi. Nhớ Chu Tiểu Thôn thì không khỏi nghĩ đến một đao kia, vì vậy nhớ một lần đau tận xương tủy một lần, mà lúc nhớ đến Ôn Thiển thì lại thoải mái hơn, chỉ là khi nỗi nhớ qua đi, đáy lòng không hiểu sao phiền muộn. Biết rõ là kỳ quái, biết rõ không bình thường, nhưng lão Bạch không khống chế được, vì thế chỉ có thể mở to mắt nhìn bệnh tình ngày càng nguy kịch.

Vào hạ tới nay, lão Bạch liên tiếp nhận vài vụ làm ăn, thu được ngân phiếu lại thu được danh tiếng. Bạch gia trà phô nhất thời tấp nập dị thường, gần như là ngày nào cũng có khách khứa bạn bè đến đó ngồi, lão Bạch đương nhiên không có khả năng bắt chuyện với tất cả, vụ nào cũng nhận hết, nhưng người khác không nghĩ thế. Cục gạch từ trên trời rớt xuống, không ai nghĩ nó sẽ phang trúng đầu mình, bánh nhân đậu từ trên trời rớt xuống, ai ai cũng nghĩ nó sẽ rụng trúng miệng mình. Càng thú vị hơn chính là, ở cùng một bàn chờ đợi hồi lâu, vốn chỉ khách qua đường lại trở thành trà hữu, sau đó thì đặt giao tình, thậm chí có vài vị không chờ lão Bạch tới, đã ở đó tìm được người thích hợp giải quyết vấn đề nhà mình rồi.

Hôm nay, lão Bạch cũng như mọi ngày dịch dung tới đây tìm khách hàng thích hợp, có nhiều người đến đây chỉ để nhờ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, lão Bạch nghe thấy phiền, chờ đến trưa mới khó khăn lắm tìm được một vị tạm được.

Đó là một cô nương khoảng hai mươi tám tuổi, bộ dạng trong sáng phân điêu ngọc trác, cơ thể tựa hồ mang theo hương thơm của thiên nhiên, phảng phất như tiên tử. Vừa tiến vào, tất cả ánh mắt của nam nhân đều tập trung vào người nàng. Lão Bạch cũng không ngoại lệ, chỉ là tầm mắt mang thêm vài phần tán thưởng cái đẹp, không liên quan đến chuyện nam nữ.

Cô nương xinh đẹp mặc một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng màu xanh, thời tiết vậy mà mặc thế tựa hồ có chút nóng, chỉ thấy nàng sắc mặt khẽ biến thành màu hồng, vào cửa xong thì lập tức nhìn quanh một chút, sau đó thẳng tắp đi tới một chỗ không ai ngồi, gọi một ấm trà lạnh.

Mà trùng hợp, nàng ngồi đối diện với lão Bạch.

Lão Bạch lúc này mặc bộ đồ thư sinh, ngũ quan đoan chính, giữa một đống khách giang hồ cứ như quả trứng gà trong rổ khoai lang, sạch sẽ, hào hoa phong nhã, khó trách cô nương kia chọn cái bàn này. Nhưng những khách giang hồ khác lại không nghĩ thế, nếu ánh mắt có thể hóa mũi tên, lão Bạch chắc chắn đã biến thành con nhím.

Đối với vị tiểu cô nương này, lão Bạch thừa nhận thừa nhận y có hảo cảm. Đừng nói làm ăn tự chủ, bàn bạc tự do, dù là trong phòng chỉ có thể chọn một khách hàng, sợ là không phải nàng không được.

Chờ trà phô lại lần nữa huyên náo, lão Bạch mới hạ giọng xuống hỏi: “Cô nương, cô tới tìm lão Bạch sao?”

Nữ hài nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên, đụng đến ánh mắt lão Bạch. Nhìn nhau một lúc lâu, nàng mới sợ hãi gật đầu.

Lão Bạch lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Vậy cô tìm hắn làm gì, có tiện nói ra không?”

Con gái nghe vậy thì cắn cắn môi, cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu.

Lão Bạch cũng không giận: “Nói thử đi, không chừng ta có thể tìm giúp lão Bạch cho cô đó.”

“Thực không?” Mắt của nữ hài nhi thoáng cái sáng lên, chiếu tới mức lão Bạch cảm giác mình cũng đang phát sáng.

Vui vẻ gật đầu, lão Bạch cảm thấy y làm nhiều năm như thế, giờ phút này là hạnh phúc nhất, bởi y đang thiết thiết thực thực cảm giác được mình được người cần đến.

Nữ hài nhi trầm ngâm chốc lát, dường như đang nghĩ xem phải biểu đạt thế nào. Cuối cùng, nàng nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Là phụ thân bảo ta tới tìm Bạch lão, hi vọng hắn có thể giúp điều tra xem nhị nương cùng với người phương nào…” Nữ hài nhi nói tới đây thì ngừng lại, mặt từ đỏ ửng biến thành đỏ bừng.

Lão Bạch hướng phía chén trà lườm một cái, chậc, lại là tới bắt gian. Cũng khó trách tiểu cô nương không nói nên lời, thật không biết người kia làm cha thế nào, để nữ nhi mình đi nói mấy chuyện này nữa. Ách, chẳng lẽ là mỹ nhân kế? Nghĩ vậy, lão Bạch đột nhiên cũng xấu hổ, bởi y đúng là ngoan ngoãn rụng vào rồi.

“Công tử, chúng ta lúc nào thì đi tìm Bạch lão?” Nữ hài nhi hơi nhéo chiếc khăn trong tay, tựa hồ có chút sốt ruột.

Lão Bạch cũng không muốn kéo dài, hơn nữa ai bảo cái danh trừ ác “bắt gian” của y nối tiếng thế làm gì: “Cô nương tới khu rừng nhỏ phía trước chờ một chút đi, lão Bạch sẽ lập tức đến.”

Nữ hài nhi do dự một chút, tựa như đang nghĩ xem lời lão Bạch có thể tin không, bất quá cuối cùng vẫn là gật đầu, nghe lời mà rời khỏi quán trà. Một lát sau, lão Bạch đứng dậy, cũng đến rừng cây.

Nữ hài nhi quả nhiên chờ ở đó, dựa vào cây dương đầy lá, gió nhẹ thổi bay tóc trên thái dương, trong cảnh sắc vân đạm phong khinh trở nên đẹp đến cực hạn.

Nhìn thấy lão Bạch, nữ hài nhi rất kinh ngạc: “Sao lại là ngươi?”

“Vốn chính là ta.” Lão Bạch cười cười, lập tức thu liễm trêu chọc thay bằng nghiêm túc, “Lão Bạch ở đây, như giả bao hoán.” Gần đây, y rất ít khi dùng khuôn mặt lão giả để hành tẩu giang hồ, có thể là do tâm tình, lười rồi, đổi lại khuôn mặt cũng thấy phiền.

(*) như giả bao hoán: không thể nào giả được

“Khăn đâu.” Nữ hài nhi không chịu buông tha.

Lão Bạch mỉm cười, sau đó từ trong lòng móc ra cái khăn trắng thuần có thêu chữ “Bạch”. Khăn này là Y Bối Kỳ thêu, giờ nhìn thấy, lại tăng thêm mấy phần sầu não.

May mà, nữ hài nhi cuối cùng cũng chịu tin. Chỉ thấy nàng hơi hơi thở dài, hữu lễ nói: “Hy vọng Bạch đại hiệp nhận vụ này rồi, thù lao theo sức không nói hai lời.”

“Theo sức là bao nhiêu?” Lão Bạch bắt đầu nói giỡn với cô nương kia, sau đó không đợi đối phương đáp, đã nói tiếp, “Mà bao nhiêu cũng không quan trọng nữa. Mấy vụ này ta làm quen rồi, ha hả, không phí bao nhiêu sức lực đâu.”

Mắt nữ hài nhi lóe ra cảm kích: “Xe ngựa ở phía trước, Bạch đại hiệp theo ta khởi hành đi.”

“Nhanh như thế?” Lão Bạch khẽ nhíu mày, lầm bầm.

Thấy lão Bạch tựa hồ có chút do dự, nữ hài nhi vội vàng nói: “Gia phụ ở trong phủ sợ là đang nóng ruột chờ, mong Bạch đại hiệp...”

“Được rồi, chúng ta khởi hành.” Lão Bạch chớp mắt hạ quyết định. Nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là bắt gian, cũng không cần chuẩn bị nhiều lắm.

Cách rừng cây không xa có một con đường đất không lớn lắm, đó là con đường chính để ra vào Bạch gia trấn, khách thương lui tới đều phải đi qua, mà xe ngựa của nữ hài nhi cũng đang đứng ở bên đường.

Lão Bạch theo nữ hài nhi đến trước xe ngựa, nữ hài nhi ra hiệu ý bảo lão Bạch lên xe trước. Vốn muốn vén mành mời nữ hài nhi, kết quả mình lại là người được mời, lão Bạch cảm thấy thú vị, lại cảm thấy lúc này có khách sáo cũng bằng thừa, xốc mành chui vào trước. Sau đó lão Bạch duy trì tư thế vén mành, hướng nữ hài nhi nói: “Cô nương mời lên.”

Nhưng mà nữ hài nhi chỉ lùi ra sau một bước, sau đó hơi hơi lắc đầu, mắt đột nhiên tràn đầy một loại tâm tình mà lão Bạch xem không hiểu, đó là… áy náy?

“Ngươi làm tốt lắm, có thể đi rồi.”

Ngoài xe bỗng xuất hiện một giọng nam khàn khàn, cùng lúc đó, nữ hài nhi vội vàng phịch một cái quỳ sụp xuống dập đầu nói: “Tạ ơn Tạ công tử đã thay Sương nhi chuộc thân, đại ân đại đức trọn đời không quên.”

“Không tiễn.” Nương theo hai từ mang theo tiếu ý lại có chút trêu chọc, nữ hài nhi vội vàng rời đi, mà nam nhân lại hiện ra trong phạm vi nhìn của lão Bạch.

Má phấn môi mỏng, mị nhãn như tơ, ngũ quan tinh xảo so với nữ nhân lúc nãy không kém chút nào, nam nhân xinh đẹp như thế lão Bạch đời này chỉ mới gặp qua một người —— Bách Hiên!

“Bạch huynh, biệt lai vô dạng a.” Bách Hiên nói liền nhảy lên xe ngựa, lão Bạch ân cần vén rèm cuối cùng lại thành tiện nghi cho người này. Vốn không gian nhỏ hẹp vì có thêm một đại nam nhân nữa mà còn trở nên chật chội, tia sáng hôn ám cũng khiến cho vẻ đẹp của Bách Hiên trở nên quỷ dị hẳn.

“Ta không nhớ ngươi có một phụ thân cần ta bắt gian.” Nuốt một ngụm nước bọt, lão Bạch thật không muốn thừa nhận là mình đang khẩn trương. Nhưng trên thực tế, ngay lúc Bách Hiên ngồi vào trong xe, lòng bàn tay y đã bắt đầu xuất mồ hôi, đây gần như là phản ứng theo bản năng, bản thân tự tiết lộ mà y cũng không thể khống chế được.

“Xin lỗi, vốn ta cũng định tự mình mời các hạ, những nghĩ đến chuyện trước kia, chung quy các hạ vẫn có chuyện lo lắng đúng không?” Bách Hiên cười rõ ràng rất nhạt, nhưng ở trong mắt lão Bạch so với mẫu đơn nở rộ còn diễm hơn mấy phần.

“Cho nên ngươi mới dùng mỹ nhân kế?” Lão Bạch có điểm phiền muộn.

“Rất hữu dụng đúng không.” Nhìn ra được, Bách Hiên lúc này đang cực kỳ khoái trá.

Thở dài, lão Bạch cũng không muốn cùng đối phương xả xé nhiều quá, nói thẳng: “Nói thật, ta đúng là không hy vọng cùng Bách gia các ngươi có quan hệ gì nữa, nhưng ngươi đã hao hết khí lực đi tìm ta như thế, chỉ sợ không nói rõ ý đồ ngươi sẽ không bỏ qua rồi.”

“Sai,” Bách Hiên khe khẽ lắc đầu, “Không phải ta nói ngươi nghe, mà là ta nói ngươi làm.”

Lão Bạch ghét loại ngữ khí mang đầy tính cưỡng chế đó, lại càng ghét người tên Bách Hiên này: “Ngươi lại muốn làm gì?”

“Sao lại là ‘lại’, lẽ nào ta từng làm chuyện gì khiến Bạch huynh chán ghét sao?” Bách Hiên thú vị câu dẫn khóe miệng, “Chậc, Bạch huynh hình như hơi có thành kiến với ta nha.”

“Cũng không phải là thành… Quên đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào, ta chăm chú lắng nghe đây.” Hơi hơi ngoảnh mặt đi, lão Bạch không muốn nhìn vào đôi mắt có thể câu hồn người khác kia nữa. Trong đó tựa như ẩn dấu thứ ma quỷ gì đó, lơ đãng một chút có thể khiến người ta rơi xuống.

Bách Hiên tiếp cận qua, như rắn kề sát vào tai lão Bạch.

“Giúp ta dịch dung.”

Trong chớp mắt đó, lão Bạch rõ ràng nghe được thanh âm khi độc xà thổ tín tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui