Sinh Ý Nhân

Vừa nghe thấy Bách Cẩn chỉ còn nửa năm thọ mệnh, lão Bạch đầu óc trống rỗng, suy nghĩ đầu tiên của y chính là Bách Hiên làm sao bây giờ. Bất tri bất giác, lão Bạch dường như đã đem nam nhân trước mắt xem như đệ đệ mình, vì cái gì mà mặc hắn làm nũng, vì cái gì mà không giận được hắn, còn không phải vì hắn cũng giống mình, thích một nam nhân sao.

Đến giờ, đây là người đầu tiên cũng mắc chứng bệnh này mà lão Bạch gặp phải.

“Sao, choáng váng?” Bách Hiên yêu diễm cười, “Lúc ta mới nghe lang trung nói, còn cho là mình không sống nổi nữa. So với chờ chết không bằng để ta tự tay giết, sau đó kết thúc theo hắn.”

“Là vì… ngươi hạ độc sao?” Lão Bạch chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.

“Độc ta hạ đã sớm giải rồi, lần này là tự hắn phục, tra không được là độc gì, chỉ biết kinh mạch ngày càng tổn hại, ta thúc thủ vô sách.” Bách Hiên vẫn cười, cười đến nước mắt lách tách rơi xuống mặt bàn tạo thành một mảng ướt đẫm.

Lão Bạch đứng dậy đi qua, đem đầu Bách Hiên khẽ kéo vào lòng mình, yếu ớt thở dài: “Dịch dung rồi thì sao chứ?”

“Có thể khiến hắn vui vẻ.” Bách Hiên kiên trì, trẻ con không hiểu nổi.

Ôn nhu vuốt vuốt tóc nam nhân: “Thả hắn, hắn sẽ càng vui vẻ.”

Cái đầu trong lòng liên tục lắc: “Ta sống không nổi. Không có hắn không được.”

Còn biết nói gì đây? Lão Bạch nhìn cái bóng bị kéo dài trên mặt đất, lần đầu tiên cảm thấy chúng hắc ám như thế.

Một ngày sau, diện bì để dịch dung hoàn thành. Lão Bạch để Bách Hiên ngồi trên băng ghế, sau đó nhẹ nhàng đem giả diện đặt lên mặt nam nhân, tỉ mỉ dán lên. Sau đó là bắt đầu công đoạn cuối cùng quan trọng nhất, miêu ngũ quan. Tựa như điểm mắt cho rồng, chỉ có miêu vài nét bút cuối cùng, dịch dung mới có thể lấy giả tráo thật được.

Quyển trục treo ở trên tường, nhưng lão Bạch không hề xem. Y chỉ cần hơi hơi nhắm mắt lại, nhất tần nhất tiếu của Ôn Thiển đã hiện lên rõ ràng, bất tri bất giác, nguyên lai đã khắc sâu trong tâm trí.

Bước cuối hoàn thành, lão Bạch quên cả hô hấp. Trong ánh chiều tà lúc chạng vạng, y bĩnh tĩnh nhìn Bách Hiên, giờ có lẽ nên xưng là Ôn Thiển được rồi, đột nhiên không biết nói gì cho phải.

“Được rồi chưa?”

“Ân.”

“Ngươi nhìn qua không ổn lắm.”

“Không có, ngươi tìm cái gương nhin thử một cái đi.”

Bách Hiên đang nóng ruột nên không hề chú ý tới vẻ kỳ lạ của lão Bạch, hai ba bước ở trước cái gương, lập tức phát sinh một tiếng than nhẹ: “Lão Bạch, ngươi thật là thần đó!”

Lão Bạch cười khẽ, có chút trêu chọc: “Đừng quên trả tiền.”

Bách Hiên quay đầu lại, nhìn không rõ là biểu tình gì: “Ngươi muốn đi bây giờ?”

Lão Bạch theo bản năng lắc đầu, lập tức cảm thấy có chút lúng túng: “Ở thêm mấy ngày nữa được không, ta…”

“Đương nhiên.” Bách Hiên nở nụ cười, “Ta còn chưa nghiệm thu kết quả mà.”

Không giống Ôn Thiển, Bách Hiên cười chính là sáng lạn như thế.

“Ngươi nói, Bách Cẩn thấy ta thế này sẽ phản ứng ra sao?” Bách Hiên đột nhiên hỏi một vấn đề sớm nên nghĩ đến, lại bị người khác tận lực quên đi.

“Ta không biết.” Lão Bạch lắc đầu, nói thật, “Chỉ cần ngươi nói, nhất định sẽ lộ. Ta chỉ có thể dịch dung, không đổi được thanh âm.”

Không nghĩ tới Bách Hiên chỉ nhún vai không để ý, lại còn nói: “Ta không nói lời nào cũng sẽ lộ. Trước mặt ca ca, ngươi cảm thấy ta có thể học được vẻ lãnh đạm của người này sao?”

Lão Bạch sửng sốt, lập tức bị chọc đến bật cười. Đúng vậy a, để cho Bách Hiên quỷ linh tinh quái giả bộ lãnh mạc, e còn khó hơn lên trời. Hắn có thể có lãnh, nhưng tuyệt không học được vẻ đạm mạc của Ôn Thiển.

Bất quá, nếu đã lập tức bị xem thấu, vậy dịch dung có ý nghĩa gì nữa.

Nhìn thấu nghi vấn của lão Bạch, nhưng Bách Hiên xấu tính không định công bố đáp án. Chỉ nói: “Chừng nào về sẽ nói cho ngươi.”

Bách Hiên đi, mang theo khuôn mặt của Ôn Thiển. Lão Bạch xoa huyệt thái dương, hi vọng mình có thể nhanh chóng từ trong đám sương mù này tỉnh lại. Bằng không chưa đợi tới lúc Bách Cẩn rơi vào tay giặc, bản thân mình đã choáng váng ngất đi rồi.

Sau đó, Bách Hiên hai ngày không về.

Lão Bạch đành phải buồn chán ở trong sơn trang đi loạn, chỉ riêng lầu các Bách Cẩn ở là không tới gần được.

Tới đêm ngày thứ ba, giữa lúc lão Bạch rửa mặt xong xuôi chuẩn bị đi ngủ, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Khuôn mặt của Ôn Thiển khiến lão Bạch thiếu chút nữa kinh hô, cũng may y kịp nhớ lại, người trước mắt là Bách Hiên, không phải Ôn Thiển.

“Làm sao thế?” Lão Bạch có chút lo lắng hỏi, “Vẫn thuận lợi chứ.”

Không nghĩ tới Bách Hiên nhào đầu vào lòng y, hai người cùng nhau ngã xuống giường. Sau đó, Bách Hiên cứ thế ôm chết lão Bạch, không buông tay nữa.

“Này, giờ muốn giết người diệt khẩu có hơi muộn rồi nha.” Lão Bạch cảm thấy ngực bị người này ép cho sắp không thở nổi.

“Không xảy ra chuyện gì,” Bách Hiên đột nhiên nói, thanh âm rầu rĩ, “Chỉ là có chút nhớ ngươi thôi.”

Lão Bạch buồn cười lại ôn nhu xoa đầu vị đệ đệ này: “Bạc còn chưa tới tay, ta chưa chạy được.”

Một đêm này, Bách Hiên ngủ bên cạnh lão Bạch. Nói là ngủ cũng không đúng, bởi phần lớn thời gian, Bách Hiên đều biến thành con ruồi nhỏ ở bên tai lão Bạch ong ong lải nhải.

“Dịch dung thuật của ngươi thật giống đến thế sao, hắn nhìn đến thất thần luôn…”

“Hắn ôm ta nói rất nhiều chuyện, trước này hắn chưa bao giờ nói với ta nhiều như thế…”

“Ta cũng nói với hắn rất nhiều chuyện, những chuyện trước đây không dám nói đều nói hết ra rồi…”

“Dù sao cũng chỉ là một trò chơi, mọi người cùng nhau chơi…”

“Lão Bạch, ta khó chịu...”

Câu cuối cùng, nhéo đau lòng lão Bạch. Y từ đầu đã cảm thấy Bách Hiên đang nháo, giống như hắn nói, bất quá là một trò chơi, nhưng biết là trò chơi vẫn cực kỳ nghiêm túc đầu nhập vào, đó không phải là thiên tính của đám nhỏ sao.

Vài ngày sau, Bách Hiên không định kỳ qua đây ngủ cùng lão Bạch. Lão Bạch cảm thấy hình như mỗi một lần, Bách Hiên so với trước càng tiều tụy hơn. Nhưng tinh thần của nam nhân lại rất tốt, một lần lại tốt hơn một lần. Mâu thuẫn kỳ dị đó ở trên người Bách Hiên hài hòa không hiểu nổi, dung hợp ra vài tia quỷ dị.

Bách Hiên thích ôm lão Bạch ngủ. Dùng tư thế của tiểu hài nhi ôm cha mẹ, tựa hồ như thế rất an toàn, rất rất an toàn. Từ một người hỉ nộ vô thường, Bách Hiên giờ đã nghiễm nhiên trở thành hài tử của y, hắn thích nhất là cùng lão Bạch nói chuyện lúc đêm khuya, mà nội dung ngoại trừ những chuyện lý thú lúc nhỏ với ca ca ra không còn gì khác.

Lão Bạch lúc nàu, đã không đem Bách Hiên nhìn thành Ôn Thiển nữa. Đôi khi, y có thể xuyên qua tầng giả diện mỏng manh kia nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Bách Hiên. Hắn vui sướng, hắn thống khổ, hắn hạnh phúc, hắn dày vò. Từng có lần, lão Bạch trực tiếp hỏi hắn trò chơi này có ý nghĩa gì. Câu trả lời của Bách Hiên vẫn còn văng vẳng bên tai.

【Hắn thích Ôn Thiển, ta để cho hắn xem. Hắn biết là ta, nhưng hắn coi như mình đang nhìn Ôn Thiển. Ta thích hắn. Ta biết hắn đang nhìn Ôn Thiển, lại coi như hắn đang nhìn ta.】

Ai cũng bất thường rồi, kể cả lão Bạch.

Bách Hiên giống như một tấm kính chiếu yêu. Lão Bạch ở trên người hắn thấy được áp lực và đau khổ của bản thân mình.

Tâm tình từ từ buộc chặt lên đến đỉnh điểm ở ngày thứ mười, hôm đó Bách Hiên không hiểu sao lại đi uống rượu, lảo đảo mò lên giường lão Bạch. Lão Bạch nghe không rõ miệng hắn đang lầm bầm cái gì, chỉ biết hắn đang bắt đầu xả xé y phục mình. Mạc danh kỳ diệu, lực lại lớn vô cùng.

Cuối cùng, lão Bạch lột giả diện của hắn xuống. Tựa như lột đi tấm phù chú, Bách Hiên bỗng nhiên thanh tỉnh. Ngốc ngốc ngồi trên giường, hướng đống hỗn độn trước mắt sững sờ.

“Ta làm sao thế?” Đây là câu đầu tiên Bách Hiên nói sau khi thanh tỉnh.

“Phải hỏi là chúng ta làm sao thế mới đúng.” Lão Bạch cay đắng nhếch khóe môi, “Chúng ta đều điên hết cả rồi.”

Bách Hiên suy yếu tựa vào giường, gần như không còn khí lực để nói nữa.

Trong chớp mắt, lão Bạch đột nhiên muốn cùng nam nhân trước mặt hảo hảo trò chuyện. Thành thật với nhau, đào tâm đào phế.

Nhưng càng nghĩ càng không biết phải mở miệng thế nào, chung quy, chỉ có thể hóa thành một câu nói: “Đây là nghiệp chướng, là bệnh. Trị không hết, nhưng ngươi có thể nhẫn.”

Không nghĩ tới Bách Hiên lại cười khúc khích cười rộ lên: “Bệnh? Ai quy định? Là tên nào nói? Ta thích một người thì có gì không đúng, tựa như người mẹ yêu con của mình, trượng phu yêu thê tử của mình, kiếm khách yêu bảo kiếm của mình, con hát yêu trang phục đạo cụ của mình, bọn họ còn có thể, ta sao lại không được? Ta nếu có thể thích một thân cây, một nhánh mai, một nghiên mực cổ, thì sao lại không thể thích ca ca của ta?”

Bách Hiên nói năng bừa bãi, lại khiến lão Bạch không sao đáp lại. Đúng thế, vì sao chứ. Thích một ngọn núi một đóa hoa không có sự sống còn được, vì sao lại không thể thích một con người.

“Vậy ngươi lấy chân diện mục đi thử đi.” Lão Bạch đột nhiên nói nhỏ, “Mang khuôn mặt của Ôn Thiển, chỉ làm mọi chuyện càng thêm loạn. Ngươi nếu thích Bách Cẩn, vậy thì nói cho rõ ràng rành mạch, nếu hắn cảm thấy người ở đâu không tốt, ngươi có thể sửa lại, thẳng đến khi hắn cũng thích ngươi có được không.”

“Sao chuyện gì đến miệng ngươi đều trở nên đơn giản như vậy chứ.” Bách Hiên nhăn đôi mày xinh đẹp, vẻ mặt khó hiểu.

Lão Bạch gãi đầu: “Lý lẽ thì bao giờ cũng chỉ là lý lẽ.” Nếu làm thật, y lại không dám chắc.

“Nếu ca ta muốn rời khỏi sơn trang thì sao?”

“Vậy ngươi đem lý do không muốn hắn rời đi nói cho hắn biết.”

“Nếu hắn không tiếp thu?”

“Ách, không bằng ngươi cũng đi với hắn?”

“A?”

“Dù sao hắn cũng chỉ còn nửa năm… ngươi không hy vọng hắn có thể hài lòng tiêu sái sao?”

“Đến lúc đó, ta đi cùng hắn.”

“Bách Hiên...”

“Đừng nhìn ta như vậy a, ta còn chưa sống đủ mà. Cho nên ta không hy vọng hắn sẽ chết.”

“Nhưng...”

“Nghe nói Miêu Cương có một vị y thuật thánh thủ, có thể khởi tử hồi sinh.”

“Đều là kể lại thôi.”

“Không có lửa làm sao có khói.”

“...”

“Không được, ta phải đi.”

“Gì? Đi Miêu Cương?”

“Ngốc, đi tìm ca của ta, ngươi không phải mới bảo ta đi nói cho rõ sao?”

“Từ từ đó, trên mặt còn phấn chưa lau sạch kìa!”

Lúc dùng nước ấm giúp Bách Hiên lau mặt, Bách Hiên hỏi lão Bạch có phải luyện công pháp gì rồi không, bởi chỉ cần ở bên cạnh y thì sẽ đột nhiên trầm tĩnh lại. Lão Bạch cười bảo là vì ta vô hại. Bách Hiên liền phản bác, nói đó là vì ngươi ôn nhu.

Sau nửa đêm, Bách Hiên đi tìm Bách Cẩn. Lão Bạch ở trên giường, lật qua lật lại không ngủ được.

Qua chừng nửa canh giờ, lão Bạch rốt cuộc hạ quyết tâm tìm hiểu đến cùng. Y thật sự rất muốn biết kết quả, không thể nói rõ là cảm giác gì, mang chút khẩn trương, mang chút chờ đợi, mang chút lo sợ, lại mang theo một chút ước ao.

Vì đã sau nửa đêm, Bạch lão cư nhiên có thể thoát được đám người hầu thủ vệ. Gian phòng Bách Cẩn vẫn chập chờn ánh sáng yếu ớt, vậy là còn chưa ngủ. Nghĩ thế, lão Bạch nhìn một cái rồi lần mò tới dưới khung cửa sổ, lần đầu tiên trong đời đứng bên cửa sổ nghe lén.

Chốc lát sau, tiếng nói chuyện của hai huynh đệ nhà kia theo gió đêm truyền đến.

“Nói nhiều như vậy, kết luận là ngươi yêu ta?”

“Phải.”

“Yêu đến cỡ nào?”

“Bỏ được mọi thứ trên thế gian, chỉ cần mình ngươi.”

“A, ngươi không quên đã từng hạ độc ta chỉ vì muốn giành lấy chức trang chủ chứ.”

“Nhưng mà ngươi phái người truy sát lão Bạch thì sao, lúc đó không phải đã đoán được chức trang chủ thuộc về ai rồi.”

“Nhưng mà ta không làm tổn thương ngươi nha. Còn ngươi miệng nói yêu ta lại hạ độc ta, chuyện này tính sao.”

“Hạ độc là vì đoạt vị trí trang chủ, nắm vị trí này là để có được ngươi.”

“Đống Liên là ngươi nhờ Ôn Thiển tìm?”

“Phải.”

“Nếu ngươi không nhờ hắn sẽ không làm sao?”

“...”

“Bách Hiên...”

“Ân?”

“Muốn ôm ta không?”

“Ca...”

Lão Bạch lén lút trở về. Phi lễ không nhìn, phi lễ không nghe, dừng ở đây đủ rồi.

Nói chuyện hình như cũng không phải không ổn, nhưng cũng không tính là thật tốt. Chuyện của Bách gia huynh đệ so với ma hoàn còn muốn loạn hơn, lão Bạch căn bản nghĩ không ra. Ngáp một cái, kéo chăn qua, quyết định buông tha tất cả ngủ ngon một giấc.

Sáng sớm, chiêng trống động trời, đinh tai nhức óc.

Lão Bạch bị tiếng khóc của Phùng mụ đánh thức, rõ ràng là từ xa truyền tới, nhưng thê lương như ở cạnh bên tai. Trực giác không ổn, lão Bạch cả y phục cũng chưa mặc đàng hoàng đã lập tức xuất môn. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, đã bị không khí tràn đầy bụi khói làm cho hắt xì mấy cái, ngẩng đầu nhìn, cửa sổ đêm qua y ngồi nghe trộm đã biến thành phế tích. Khói đen cuồn cuộn, đem cả bầu trời đều nhuộm thành sắc xám.

Lòng lộp bộp một cái. Lão Bạch lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, xông qua đám nha hoàn cùng gia đinh đang loạn thành một đoàn, thẳng tắp chạy tới trước cửa phòng. Không, giờ đã không thể xưng là phòng được rồi. Xà nhà sập xuống, mái ngói lật úp, mặt đất khô cằn, trước mắt tĩnh mịch.

“Ai phóng hỏa? Người đâu, đại thiếu gia nhị thiếu gia của các người đâu rồi!” Nắm một nha hoàn gần nhất, lão Bạch gần như rống lên mà hỏi.

Nha hoàn khóc không thành tiếng, cuối cũng không nói được lời nào.

Thẳng đến rất lâu sau này, lão Bạch vẫn nhớ kỹ tình cảnh lúc mọi người cùng nhau mang thi thể của Bách Cẩn và Bách Hiên ra khỏi phế tích. Căn bản không nhìn ra ai là ai, chỉ biết bọn họ đến chết vẫn chăm chú ôm cùng một chỗ, a, cũng có thể nói là chỉ một phía ôm lấy, nói chung là có thể tách ra, nhưng không ai đem hai người bọn họ tách rời nhau cả.

Mộ là hợp táng, ở ngay ngọn núi phía sau sơn trang nơi mà Bách gia đời đời đều nằm lại. Một nấm mồ, một bia mộ, một đóa hoa. Bông hoa kia là loài hoa đặc biệt trên núi, trên một hoa hành nở hai đóa, sắc vàng nhàn nhạt, điềm tĩnh lại ấm áp. Phùng mụ bảo nó gọi là song sinh hoa, khi còn bé Bách Cẩn thích nhất đem nó dỗ đệ đệ.

Một hồi đại hỏa, chết hai mạng người, lão Bạch cố ý để quan phủ phái người điều tra. Kết luận lại là người trong phòng tự mình châm lửa. Cụ thể là ai không nói rõ được, theo thăm dò hiện trường thì lửa cháy trong phòng trước tiên, nhất là giường, cháy rất dữ như có chất dẫn cháy, mà mấy hôm trước có hạ nhân nhìn thấy Bách Cẩn lén lút ở trù phòng, sau đó trù phòng mất một lọ mỡ heo.

Nha dịch đi, lão Bạch ngồi trước mộ một ngày một đêm.

Lặng lẽ khóc.

Ban đêm gió núi thật lạnh, ban đêm sơn gian thật trống trải, ban đêm vắng vẻ có thể nghe thấy tiếng nói đặc biệt dễ nghe của Bách Hiên ——【Đừng nhìn ta như vậy a, ta còn còn chưa sống đủ mà. Cho nên ta không hy vọng hắn sẽ chết.】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui