Sớm Yêu Trễ Cưới

Thời điểm bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ của điện thoại, Thích Giai đang trong giấc mộng Xuân

Giường chiếu hỗn độn, quần áo tán loạn, còn có tiếng rên rỉ từ trên cơ thể nóng hổi kia.

“Bảo bối, em say.” Hơi thở ấm nóng của anh thổi tới điểm mẫn cảm bên tai và cổ cô, làm cô phát run.

“Ừm. Tôi biết.” Thích Giai không có phủ nhận, cầm tay áo sơmi của anh không buông ra, chẳng qua là cùng với tiếng tim đập kịch liệt đã tiết lộ ra hơi thở khẩn trương của cô.

“Đừng, tôi sợ em sẽ hối hận.” Anh giữ chặt tay của cô, cố gắng khống chế dục vọng đang dần thức tỉnh.

“Sẽ không.” Cô bình tĩnh đáp lại, lại bị anh nuốt hết lời nói vào đôi môi của mình. Lý trí rốt cục cũng tan rã, chiếc váy liền ngăn cách thân thể, đầu tiên là Thích Giai cảm thấy trước ngực chợt lạnh, tiếp theo là cảm giác mát lạnh đã chuyển sang nóng lên, nơi non mềm đã rơi vào hai tay của anh.

“Ưm...” Thích Giai nhẹ nhàng ngâm khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì e lệ trở nên đỏ bừng, trong thân thể dấy lên những cảm xúc khó tả. Thần trí của cô đã bay đến nơi nào mất rồi.

Bàn tay thon dài của anh đưa xuống bên hông cô, vuốt ve nơi bắp đùi non mềm của cô, tinh tế mà thăm dò từng chỗ một, hơi thở mát lạnh của đàn ông cùng với cảm giác xa lạ đánh úp lại, trong đầu cô trống rỗng, chỉ có thể nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hô hấp.

Rốt cục, dục vọng đề nén đã lâu lúc này tựa như chú ngựa đứt dây cương, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, sau đó anh tách đôi chân của cô ra: “Thích Giai, tôi yêu em.” Anh cúi đầu lẩm bẩm, bắt lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, kéo cô lại gần.

Cô cảm thấy đau nhức, nhưng là đau trong hạnh phúc. Giây phút này, Thích Giai nghĩ rằng nhiều năm sau nhớ lại quyết định của ngày hôm nay cũng sẽ không hề hối hận, nghĩ rằng cuộc đời này có một người từng yêu mình đến như thế, mình từng toàn tâm toàn ý yêu một người như thế, vậy là đủ rồi.

Nhưng mà, thực sự cô sẽ không hối hận sao?

Thích Giai tự cười ý nghĩ của bản thân, nhíu chân mày thở dài, xoay người đến đầu giường cầm điện thoại. Số điện thoại này là số cá nhân của cô, ngoại trừ người nhà và bạn bè thân thiết thì không ai biết số này, cũng bởi vì vậy mà cô không tắt máy. Đeo kính vào nhìn rõ dãy số hiện lên, Thích Giai ấn nút tắt, nhưng số đó liền gọi lại.

“Mẹ!”

“Còn đang ngủ?” Mẹ cô nghi ngờ hỏi, như muốn nói với cô con gái xin lỗi.

Thích Giai xoay khuỷu tay khởi động thân thể, đầu gối lên đầu giường, nhắm mắt lại lấy giọng rồi mới nói, “Vâng, nhưng mà con đang chuẩn bị dậy rồi.”

“Ồ, vậy là tốt rồi…” Mẹ cô như trút được gánh nặng, thở hắt ra, liền tiếp tục nói: “Gần đây con rất bận sao? Ba con nói rằng lâu nay không có nghe được tiếng con…”

Lời nói còn chưa dứt, đầu dây điện thoại bên kia liền truyền đến tiếng phản bác của ba: “Tôi nói khi nào, rõ ràng là bà nói rằng lâu rồi không thấy nó điện thoại về.”

“Tôi nhớ con bé, chẳng lẽ ông không nhớ…” Mẹ cô quay ra nói lại, căn bản là đã quên rằng bà đang nói chuyện điện thoại với cô.

Thích Giai nắm điện thoại, yên lặng nghe đầu dây bên kia tranh luận, khóe miệng khẽ cười. Mấy ngày nay mệt mỏi từ sáng đến tối, giờ lại bị tiếng ồn ào mang theo sự ấm áp làm mọi nỗi mệt mỏi kia đều bị xua tan hết. Cô xoa xoa huyệt thái dương, khẽ ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của mẹ, nói lời giải thích, “Mẹ, thời gian qua con bận một hạng mục nên không gọi điện về được.”

“Không có việc gì đâu con, mẹ biết con bận việc, chỉ là có bận việc thì cũng nên chú ý sức khỏe, dạ dày con đã không tốt, con chú ý ăn cơm đúng giờ giấc mỗi khi ở nhà…” Mẹ cô nói liên mien không ngớt về việc ăn uống, chăm sóc thân thể, Thích Giai cũng vâng dạ vài tiếng, hỏi thăm vài câu mà cũng đến nửa tiếng nói chuyện, đến khi ba cô lên tiếng nhắc nhở , “Mẹ con giống nhau, thật là mất thời gian điện thoại!” Mẹ cô dừng lại câu chuyện, “Con có muốn nói vài câu với ba con không?”

“Vâng!” Thích Giai trả lời.

Ba cô cầm điện thoại, nói “Con yêu, ta cũng chẳng có gì để nói. Chỉ muốn nhắc con chú ý giữ gìn sức khỏe, ngoài ra buổi tối nên xoa bóp chân…”

Thích Giai nhìn màn hình điện thoại vẫn đang ở chế độ nói chuyện đường dài, khóe môi khẽ cười. Ba cô lời nói đầu với lời nói sau luôn có sự khác nhau, rõ ràng bảo rằng không nói nhiều như mẹ, nhưng cuối cùng lại nói tới sức khỏe rồi tới cuộc sống, nói cuộc sống xong lại nhắc đến công tác, cuối cùng tổng thể là liên hệ đến chuyện chung thân đại sự của cô. Ông nói: “Con yêu, công việc cứ từ từ, nhưng chuyện đại sự của con là không được chậm trễ đâu nhé!”

“Ba, con biết mà”. Cô cười khổ, sau đó chuyển hướng, nghiêm túc hỏi “Ba, sao tháng này ba không đi kiểm tra sức khỏe vậy?”

Ông Thích vừa nghe thấy thế liền cười gượng hai tiếng, đáng tiếc là Thích Giai không để cho qua chuyện, nghiêm túc nhắc nhở ba mình: “Ba, các bác sĩ đã nói bệnh của ba phải đi kiểm tra nửa năm một lần, lần trước đã chậm một tháng, lần này lại qua ba tháng…”

“Ba không thấy đau cũng chẳng ốm, không có việc gì.” Ông Thích nói ngang lời con gái, giọng trách cứ thở dài: “Con à, sức khỏe của ba ba biết. Mỗi lần kiểm tra tốn nhều tiền, bảo hiểm không thể chi trả …”

“Tiền không là vấn đề, mỗi tháng con gửi về một vạn, đã tiêu hết rồi sao ạ?”

Biết rằng con gái chẳng nhìn được nhưng ông Thích vẫn lắc lắc đầu: “Không phải, không phải. Mẹ con vẫn giữ, còn rất nhiều tiền.”

“Giữ lại làm gì, tiền đó là để cho ba khám bệnh mà.” Thích Giai mất hứng nói.

Ông Thích nghe giọng con gái có vẻ không vui, bất đắc dĩ hạ thanh âm, sau một lúc lâu mới nói từng tiếng: “Ba mẹ muốn giữ lại cho con chút tiền để về sau con kết hôn, mua nhà thì ba mẹ còn có thể đưa cho con một chút.”

Không chờ con gái nói, ông Thích nói tiếp: “Mẹ con thân thể không tốt, ba lại có bệnh này, mấy năm nay ba mẹ không giúp gì được cho con, lại để gánh nặng lên con, có đôi khi ba muốn chết đi để đỡ liên lụy đến hai mẹ con con.”

Ba cô nghẹn ngào nói làm lòng Thích Giai trùng xuống, sao cô lại không hiểu dụng ý của ba cô chứ, chỉ là…Cô xoa xoa cái mũi, nói tiếp: “Ba không muốn liên lụy đến con thì hãy chăm sóc sức khỏe mình cho tốt, con còn chờ ba nói cho con biết người đã mang đứa bé đi. “

“Haizz, con hiện tại còn chưa có bạn trai, còn nghĩ đến đứa bé làm gì chứ!” Nhắc tới hôn sự của con gái, ông Thích lại tự trách bản thân: “Haiz, năm đó, nếu không vì…”

“Ba!” Thích Giai cao giọng, ý rằng không muốn nói tới đề tài này nữa. Nghe điện thoại của than vãn của mẹ, trách cứ của ba về chuyện trước kia, cô thở dài, rồi cười hì hì, giọng tinh nghịch hứa hẹn: “Ba, hai người yên tâm đi, con nhất định sẽ lấy chồng trước 30 tuổi.”

“30 tuổi? Ba không biết mình có thể đợi được không?”

“Nói bừa, nếu ba muốn làm ông ngoại, con sẽ lấy chồng khi tuổi 28.” Thích Giai cười hai tiếng ha ha khẳng định, không giống như đang thảo luận với ba về chuyện chung thân đại sự của chính mình mà như là đang mặc cả với đồ ăn hàng ngày.

“Con nói rồi đó nhé, 28 tuổi!” Âm lượng giọng nói của ba cô có chút tăng cao hơn vài lần. Để điện thoại cách xa mà cô còn có thể nghe ra được sự vui thích của ba cô. Cao hứng như vậy làm cô cũng hưởng ứng theo, sảng khoái khẳng định, “Vâng, 28 tuổi!”

Tắt điện thoại, Thích Giai cầm chiếc điện thoại đã bị nóng lên trong tay bất giác khẽ nhíu mày, cô đã tùy tiện nói lời đồng ý với ba thì nhất định phải giữ chữ tín. Nhưng 28 tuổi lấy chồng, khoảng thời gian cách 28 tuổi chỉ còn có 8 tháng, 8 tháng này cô làm sao đem chính mình gả đi được đây?

Thích Giai cầm lấy di động, lại không còn buồn ngủ nữa. Cô xoay thắt lưng đứng lên, bắt đầu thu dọn phòng, quét dọn vệ sinh, chờ đến khi xong xuôi mới ngồi xuống thư giãn, chợt nhớ tới trước đó đã hẹn với bạn đi ăn cơm, vì thế lại cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Đình Đình: “Boss, hôm nay mình được nghỉ, buổi chiều gọi Trương Tấn đi shopping đi, rồi chúng ta đi ăn lẩu.”

“Tuyệt, khó có ngày cậu được rảnh rỗi, mình lập tức gọi cho Trương Tấn, mình nói trước nhé nếu đang ăn nửa chừng mà lại bỏ đi như lần trước là mình liền đem đầu cậu bỏ vào nồi nấu đó.”

“Yên tâm đi, mình cam đoan là sẽ không có việc đó, giám đốc cho mình 5 ngày nghỉ.”

“5 ngày? Mệt đến mức này bọn họ mới cho nghỉ. Mình nói cậu nên dứt khoát từ chức đi, chức vụ quản lý rắm chó của cậu còn khổ hơn so với những người làm công. Buổi tối mình sẽ phải tẩy não cho Trương Tấn, kêu cậu ấy đá gã bạn trai suốt ngày quấn lấy kia đi, đỡ phải cả ngày ở đó kêu chán, không tham gia được vào các hoạt động.”

“Được! Đá đi rồi mình sẽ tiếp nhận, tránh khỏi việc mình bị ép kết hôn.”

“Ha ha, cậu mà cũng bức hôn rồi hả? Tình hình thế nào vậy, nói chút mình nghe nào?” Hứa Đình Đình cười mờ ám.

Thích Giai thở dài một hơi, cảm khái nói, “Một lời khó nói hết, gặp mặt rồi nói!”

“Được, vậy cậu mau ra đây, mình ở dưới lầu Yến Sa đợi các cậu!”

Con gái sinh ra đúng là để đi dạo phố, lời này quả thật không sai. Một buổi chiều, các cô đi từ Yến Sa đến Tái Đặc, lúc đi ra trên tay mỗi người đều là những túi đồ lỉnh kỉnh. Buổi tối các cô liền đến Đông Lai Thuận ăn lẩu, sau khi ăn uống no say, ba người kéo nhau đi dạo phố đêm. Đầu mùa xuân gió thổi nhè nhẹ mang đến một cảm giác mát mẻ, khiến cho con người ta cảm thấy toàn thân thư thái. Thích Giai ôm lấy cánh tay Hứa Đình Đình, tự đáy lòng mà cảm khái: “Thật tốt, đã lâu rồi không được vui như thế này.”

Hứa Đình Đình nở nụ cười rồi quở trách cô: “Ai bảo các cậu lúc mới tốt nghiệp liền chen nhau đi làm công cho nhà tư bản, hiện tại đã biết giai cấp tư bản chính là áp bức bóc lột công nhân chưa? Hơn nữa cậu còn là thủ khoa của khoa văn, nếu ở lại trường cao đẳng chính trị dạy học thì đã làm giảng viên rồi đó.”

“Vâng ạ, chủ nghĩa xã hội là tốt nhất, đảng cộng sản của chúng ta vĩ đại, cậu là người đầy tớ nhân dân tốt nhất.” Thích Giai ôm lấy bờ vai Hứa Đình Đình nói.

Năm đó thành tích của Hứa Đình Đình cũng cao vậy mà lại từ bỏ 4 cơ hội lớn mà chạy đi ghi danh thi vào nhân viên công vụ, quả thực làm ánh mắt mọi người phải kinh ngạc. Nhưng hiện tại thì xem ra trong số các bạn học cùng, cô ấy là người có được cuộc sống thật dễ chịu, ngược lại những người lăn lộn ngoài cuộc sống như các cô trong mắt người khác thật là vất vả.

“Buổi tối đến nhà mình đi. Đã lâu chúng ta không có nằm cùng nhau trò chuyện.” Hứa Đình Đình đề nghị, sau đó liếc mắt về phía Trương Tấn phát tín hiệu: “Này, không được mang theo người yêu như vậy, bởi chỗ này còn hai người đang cô đơn đó, cậu muốn giận bọn mình đúng không?”

Trương Tấn tắt điện thoại di động, phản bác nói: “Đồ không có lương tâm, mình đang nói với anh ấy là tối nay mình không về nhà mà.”

“Cũng gần như vậy mà.” Hứa Đình Đình hất cằm lên, Trương Tấn liền nhéo một cái.

Sau khi đến nhà Hứa Đình Đình, Trương Tấn đi vào phòng bếp rửa hoa quả, đem một đĩa nho đưa cho cô, ba người nửa nằm nửa ngồi nói chuyện phiếm linh tinh, nói qua nói lại liền chuyển sang nói đến việc cô bị ép kết hôn.

“Ba mẹ cậu nghĩ rằng cậu đã ế rồi, nói không chừng còn nghĩ rằng cậu đã sớm không ai cưới!” Trương Tấn nói.

Thích Giai bất đắc dĩ nói thầm “Là rất cao hứng, cho nên mình phải nói trước, dù sao đến lúc đó còn thì có, không có không phải cưới. Ba mẹ mình cũng không thể làm gì mình mà.”

“Muốn kết hôn cũng có thể mà, bên ngoài không phải là có sẵn sao?” Hứa Đình Đình ngắm nhìn cô, nhìn lén sự phản ứng của cô.

Trương Tấn vừa nghe cũng ngồi xuống liên tục nói: “Nếu cậu thật sự gật đầu, đừng nói là trước 28 tuổi mà 28 ngày sau cũng có thể đem cậu gả luôn đi được rồi!”

Thích Giai nhíu mày, lấy một quả nho bỏ vào miệng, cường điệu mà nói: “Hai bạn thân mến, mình nói lại lần nữa, mình và anh ấy là quan hệ bạn bè.”

“Thôi đi, cậu xem người ta là bạn bè nhưng họ không xem cậu là cô em khóa dưới.” Hứa Đình Đình tức giận đá vào chân cô, lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Mình nói này Thích Giai, người đàn ông như Giang Thừa Vũ chạy đi đâu mà tìm đây? Có nhà, có xe, có tiền gửi ở ngân hàng, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, cần địa vị có địa vị, đúng là người đàn ông kim cương mà. Mấu chốt là, anh ta đối với cậu là yêu thương tha thiết nhiều năm như vậy, luôn luôn ở bên cạnh cậu, cậu đừng nói rằng cậu không nhận ra anh ta thích cậu.”

Thích Giai cắn vỏ nho, im lặng không nói gì.

Làm sao có thể không nhìn ra, cô cũng không phải là người ngốc, thần kinh cũng không có vấn đề đến mức không phân rõ được tình yêu hay tình bạn giữa nam và nữ, chỉ là… Chỉ là cô không thấy có cảm giác gì. Cô thích ở cùng một chỗ với Giang Thừa Vũ, nhưng trong đáy lòng cô luôn hiểu rõ rằng đây là thích chứ không hề pha trộn một chút tình yêu nam nữ nào, cô xem anh như một người thầy, một người anh trai, vì thế có thể tâm sự hết mọi chuyện, chỉ là không có cách nào xem anh là bạn trai của mình.

Mấy năm nay, nhìn Giang Thừa Vũ yên lặng chờ đợi, cô áy náy, cũng thống hận chính bản thân mình vô cảm, cô cũng từng thử nói rõ ràng với anh, cũng cố ý tạo khoảng cách, hơn nữa còn muốn làm mối cho anh, nhưng mỗi lần như vậy đều đổi lấy sự u buồn trầm mặc của Giang Thừa Vũ, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Em suy nghĩ nhiều rồi!”

Đáy mắt hiện lên sự mất mát cùng bi thương làm Thích Giai không đành lòng, đành tiếp tục giả ngốc, làm bộ như không hiểu tâm ý của anh, ngoại trừ điều đó ra còn có thể làm gì được bây giờ? Yêu nếu có thể dễ dàng bỏ đi cùng buông tay thì làm sao cô còn đau khổ đến bây giờ?

Hứa Đình Đình nhìn vẻ mặt rối rắm cùng ưu thương của Thích Giai, cảm khái nói: “Haizz, Giang Thừa Vũ là người ngốc, cậu cũng ngốc luôn.”

Thích Giai nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, phút chốc lại nghĩ tối giấc mơ lúc sáng nay, nhịn không được thì thào nói nhỏ: “Thật ra, chúng ta đều là người ngốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui