Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em

- Đêm. Lại phải tỉnh giấc.-

Mùi thuốc lá thoang thoảng, lờ mờ nhẹ bay lên cao rồi biến mất. Hàn Thiên Huy hai chân vắt chéo ngồi trên sô pha, hiện giờ đã hơn mười một giờ khuya nên thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến khí chất lãnh đạm của mình. Tay khẽ đung đưa điếu thuốc, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn người phụ nữ dối diện. “Tôi không ngờ cô lại nhờ tôi điều đó. Lật đổ Tịch gia…cô chắc chứ?”

Người phụ nữ đối diện ông, một người bạn cũ, Tuệ Tâm.

Ngừng mân mê tách trà trên bàn, Tuệ Tâm thu tay lại, đôi mắt xám kiên cường nhìn thẳng, thanh âm vốn nhẹ nhưng lại nặng thêm một phần oán hận: “Chính ngôi nhà đó chia tách tôi và Tuyết Nhi, khiến con bé mất trí nhớ, tay lại không thể chơi đàn. Thậm chí, con bé còn không thể có được cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.”

“Việc này tôi không hứng thú. Sao cô không nhờ kẻ giựt dây phía sau cô?”

“Nếu được thì tôi đến đây làm gì?”

Nói đến đây thì hai người bỗng trầm mặc, một người nhìn cửa sổ, người thì dập tắt điếu thuốc.

Gió nhịp nhàng lay động màn cửa, tìm đến sợi tóc mai màu vàng rồi tĩnh lặng trở lại. Sắc đỏ chạy xẹt qua cửa sổ, Tuệ Tâm chớp mắt, đứng dậy. “Làm phiền rồi.”

***

Tuệ Tâm đóng cửa lại, tay vẫn chưa rời nắm cửa. Đón lấy ánh nhìn không một chút độ ấm, bà có chút trầm ngâm… cha con thật giống nhau.

Tuệ Tâm gật đầu coi như chào hỏi, khóe miệng còn vấn vương nét cười lướt ngang qua người trước mắt.

Nếu phải nói Hàn Đình Phong giống với Hàn Thiên Huy, thì Tuệ Tâm lại giống như mẹ của cậu. Đôi mắt xám của bà là đôi mắt buồn, nhưng trái lại đôi mắt rất có sức sống, lúc nào cũng lấp lánh ánh sao. Môi mỏng như cười như không, chốc chốc lại liếm liếm môi, có vẻ là thói quen khó bỏ.

Hàn Đình Phong tựa bên tường, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần đi. Duy trì tư thế đó đến 10 phút, người đã đi rồi, cậu thở dài đằn đẵn.


Hàn Thiên Uy hẳn rất nhớ mẹ.

Thấy bộ dạng của Hàn Đình Phong, mặc dù không hiểu, cũng chẳng biết phải nên nói gì, Hàn Thiên Uy ôm cái gối mềm lọ mọ đến cạnh.

Tiểu Uy lúc nãy còn ôm, làm nũng với mẹ mà. Sao anh hai không chào đón mẹ để mẹ vui lên nhỉ? (Ghi chú thêm: Mặc dù lúc sau, tiểu Uy bị ba nhốt bên ngoài, không kiên dè gì ăn hiếp tiểu Uy, tranh giành mẹ với tiểu Uy.)

Bàn tay quen thuộc kia xoa xoa đầu tiểu Uy, động tác rất chậm, hơn hẳn mọi khi. Lúc này, tay đã ngừng chuyển động, tiểu Uy cái có cái không lắng nghe anh hai: “Người đó… không phải là mẹ của chúng ta, Thiên Uy.”

Giọng anh hai vốn trầm thấp, lại rất từ tính, ngoại trừ lần này, anh ấy thốt ra một cách nghèn nghẹn, cứng nhắc.

Hàn Thiên Uy chớp mắt, cậu hiểu rõ, lúc này anh hai của mình đang buồn.

Hàn Thiên Uy kéo kéo tay áo của anh hai, an ủi rằng mẹ sẽ trở lại, không bao giờ rời bỏ cậu và anh hai.

Tiểu Uy không ngốc, tiểu Uy hiểu, anh hai à.

Nhưng mà, người đó là mẹ đấy, tiểu Uy đảm bảo.

Phía đằng xa, Joe quản gia khoanh hai tay trước ngực, nhạt nhòa nở nụ cười xoay người vào phòng mình. Lập tức có bóng đen xuất hiện phía trước, lúc này cậu chưa bật đèn nhưng vẫn có thể biết đó là thuộc hạ mình.

“Vivi đã cắt đuôi, không thể theo dõi Tuệ Tâm được.”

“Mặc bộ váy màu đỏ?” Joe đưa mắt nhìn ra phía sau, đưa tay đóng cửa lại.


“Phải.”

“Không phải bất cứ người nào mặc váy màu đỏ thì kết luận là cô ta được.” Joe phất phất tay, ý tứ coi như hết chuyện, ngươi đi đi.

Joe ngồi giữa căn phòng, vẫn không bật đèn, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nhìn tà váy màu đỏ đang lung lay bên ngoài cửa kính. Mặc dù, cậu biết chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể bị mất mạng nhưng vẫn cứ bình thản nhìn đến mà đánh giá. Nếu không lầm thì người này cao 1m57, trên mặt mang mặt nạ, tóc nâu dài đến thắt lưng. Cậu rủ mắt xuống, xua đi mọi suy nghĩ của mình, cũng như lúc cậu từ bỏ đi đoạn ký ức kia.

Trên con đường buổi sáng sớm, hai bên đường là hàng cây thẳng tắp, cách đều nhau khoảng 3 mét. Mari đưa mắt ngắm nhìn, có rất nhiều người đang chạy bộ, tập thể dục, thỉnh thoảng lại thấy một vài đứa bé yên tĩnh nằm trong vòng tay mẹ đón nắng sáng. Còn có một cậu bé trạc 12 tuổi, chạy xe đạp ngược chiều với cô giao phát báo cho ngày mới.

Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng ngắm những cảnh này, cô lại cảm nhận được một sự thanh bình. Nhẹ nhàng, khoang thai, hẳn là cảm giác của cô chủ đi. Cảm giác được nhìn ngắm thế giới bên ngoài này.

Cô ngồi phía sau, yên ổn chứng kiến mọi thứ xung quanh.

Tịch Dương Thiếu Lăng đạp xe, chở cái người “thường ngày rất ồn ào, hôm nay bị Tuyết Nhi nhập hồn”.

Cậu cố tình lạng xe vài lần. Dù gì cậu cũng là tay lái lụa, vả lại trên đường mật độ xe không nhiều lắm, nên cứ vô tư thôi.

Mari, vốn là người khá sợ cái cảm giác như sắp chổng vó xuống đường, nên sống chết gì muốn lôi kéo cái tên chết tiệt kia cùng mình “chào hỏi” đất mẹ. Nghĩ gì làm liền, cô dùng hai tay ôm chặt eo cậu, miệng không kìm được ngân nga “hát” lên.

Khóe miệng cong cong, Tịch Dương Thiếu Lăng hài lòng ổn định tay lái trở lại.

Mari thở phào nhẹ nhõm, định bụng dùng móng vuốt cào cấu cái lưng của cậu thì cái xe bỗng chốc gia tăng tốc độ. Mari đành phải phá hủy kế hoạch chửa kịp nở kia, lại phải ôm lấy bác tài ma mãnh đó, cũng không quên lải nhải suốt đường đi.


Bác tài đắc ý cười thành tiếng.

Đi được một quãng, Tịch Dương Thiếu Lăng giảm lại tốc độ, ừm… cứ cho là do chở cái con heo đằng sau đi.

Con heo lúc này cũng ngừng lải nhải, trầm ngâm một lúc, lấy chai nước từ trong cặp ra. Trước khi chu mỏ uống còn lên giọng nói: “Khát, uống nước cái.”

Được rồi, là do cô không muốn tên hồ ly kia lên mặt.

Hồ ly âm hiểm cười, lại ác ý lạng xe.

Không kịp trở tay, con heo phọt hết nước lên lưng hồ ly, ho sặc sụa.

Hôm nay, nữ sinh cả trường đều xôn xao, người này chuyền tin đến người kia, rằng:

1. Tôi nói này nha, hội trưởng hôm nay vất vả chở nữ hoàng scandal năm nhất – Mari đến trường đó. Nhìn cái lưng bị ướt cả một mảng của hội trưởng mà tui đứt ruột đứt gan a. (Có người trưng bộ mặt thẹn thùng bồi thêm: Có điều nhìn cũng khá gợi cảm.)

2. Mấy bà à, nãy tui có thấy Hội trưởng run cầm cập đi vào phòng y tế đó, hình như bị cảm lạnh. *chấm chấm nước mắt* Nhìn anh ấy thật tội nghiệp, đã bệnh mà còn phải chở nhỏ Mari đến trường nữa chứ a.

3. Thật thoải mái quá đi, Đội trưởng đội kỷ luật hôm nay không đi học, khỏi phải khúm núm dè chừng vụ hạnh kiểm. Phù phù.

Khác với các bạn nữ sinh, những anh chàng nam sinh chỉ nhướng mày rồi vui vẻ huýt sáo.

Bọn này ‘Forever Alone’ lâu rồi lão đại à, hôm nay lão đại đi nghỉ hưu, còn chuẩn bị rước phu nhân về dinh chính là cơ hội tốt để thực hiện kế hoạch tương lai của bọn này.

Lão đại hãy đối xử tốt với phu nhân nhé, đừng lăng nhăng nữa nhé. Mấy bông hồng xung quanh ngài hãy để chúng thần hái a.

Mỹ nam hội phó – Hàn Đình Phong, mặc dù là con trai của chủ tịch tập đoàn Parc, nhưng do bản mặt quan tài của mình, đã bị các bạn nữ sinh ngậm ngùi gạch chéo.


Mỹ nam hội trưởng – Tịch Dương Thiếu Lăng, mặc dù rất ư là giống hoàng tử nhã nhặn, nhưng hiện giờ bắt đầu công khai chở phu nhân không ngại gian khổ, khiến các bạn nữ sinh do dự cắn cắn bút.

Có lẽ ông trời đã nghe được ước nguyện của các nam sinh, sinh cảm động ban cho các anh ân huệ. Các anh dập đầu cảm tạ, hẹn ước tối nay cúng tế vài trái chuối thơm bày tỏ lòng thành.

Ở một nơi khác, Tịch Tuyết Nhi trầm ổn nhìn màu xanh nhạt qua cửa sổ. Bên cạnh cô là một người con trai đội mũ lưỡi trai, cậu gật đầu nói cảm ơn với cô tiếp viên hàng không trẻ tuổi, cầm lấy tách trà ấm đưa cho Tịch Tuyết Nhi, còn mình thì uống cà phê.

Cô nhận lấy tách trà, kề miệng uống, đưa mắt nhìn người bên cạnh. Theo lời của Tịch ba ba, người này hình như là vệ sĩ chính thức của mình, tên là Cuồng thì phải.

Tịch Tuyết Nhi buông thõng mí mắt, dự định ngủ thì lại nghe cậu ta nói: “Không phải mẹ cô chủ vẫn còn sống đó sao?”

“Mẹ tôi đang nằm bên dưới đất của thị trấn Curon.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tự nhiên, không khác gì đang nói một chuyện không liên quan đến mình.

Là cô muốn trốn tránh.

Là mình không muốn nghĩ thêm.

---------------

Một mẩu chuyện ngắn khuyến mãi:

Tại ký túc xá, lầu hai, cấm địa dành riêng cho bọn con trai, là nơi dùng để lập đàn cầu mưa, bây giờ chuyển thành đàn dân chuối.

Hương nhan thơm tho lượn lờ trong căn phòng, ánh nến lung linh ở hai đầu bàn, ở giữa là một dĩa chuối màu vàng ngon lành, phía trước là một cái cốc thủy tinh nhỏ chứa gạo trắng. Ba cây nhan được trang trọng cắm trong cốc, vững vàng như một ngọn núi (dựa vào câu ca dao: Một cây làm chẳng nên non. Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.)

Khi cây nhan đã tàn, các cậu con trai mỗi người lấy một trái chuối, lột vỏ, ăn kèm với cá kho tộ.

Chuối với cá kho là một cặp đôi đẹp nhất trong đêm nay a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận