Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em

Bóng tối bao trùm cả căn phòng, ánh trăng chỉ nhạt nhòa bên cửa sổ sát đất, không khí băng lãnh đến đáng sợ, nghe thoang thoảng đâu đây tiếng thở dốc không đều. Hàn Đình Phong nằm ngửa trên thảm, mắt lạnh băng nhìn thẳng vào thân hình uy dũng trước mắt. Cậu thật sự cảm thấy kinh ngạc, ông ta luôn bất mãn với thái độ của cậu mà đánh đấm đến khi cậu bán sống bán chết thì ngừng, còn lần này...

"Ta chỉ không muốn bẩn tay." Hàn Thiên Huy khinh thường hừ lạnh: "Ngày mai là ngày cậu ra mắt đấy, lo mà chuẩn bị." Nói xong còn không để Hàn Đình Phong đứng lên, chân đã giẫm mạnh xuống ngực cậu.

"Tôi biết." Hàn Đình Phong nhíu mày đau đớn, môi mỏng nhếch lên tự giễu, thật giống như lần đầu cậu gặp người cha này vậy.

Dời chân đi, Hàn Thiên Huy tiêu sái ra khỏi thư phòng, vừa đi được một vài bước thì bắt gặp Hàn Thiên Uy đang chúi đầu đứng trước cửa phòng của Hàn Đình Phong "Không ngủ được sao?"

Khẽ giật mình, là cha sao? Hàn Thiên Uy lúng túng gật đầu rồi lại lắc đầu, bộ dáng trông rất buồn cười. Cậu thật sự rất sợ cha đó a, cha y như là một tảng băng di động vậy, khiến cậu không rét cũng phải lạnh.

Hàn Thiên Uy định nói gì thì Hàn Thiên Huy đã lướt ngang qua cậu đi một mạch lên tầng 3, cậu lại e dè cúi đầu, hai tay ôm chặt cái gối mềm trong lòng. Bỗng một giọng nói trầm ấm ôn nhu quen thuộc vang lên: "Muốn ngủ với anh à?" Là anh hai!

Cậu mừng rỡ chạy đến ôm lấy Hàn Đình Phong, cậu rất lâu rồi chưa ngủ cùng với anh hai a. Mặt khẽ vặn vẹo, Hàn Đình Phong mím chặt môi tránh than ra tiếng, thật may, Hàn Thiên Uy mặt đang áp vào lồng ngực cậu nên không biết gì cả.


"Em muốn gặp mẹ được không?" Hàn Thiên Uy dè dặt hỏi. Tay đang định vuốt ve cái đầu nhỏ trong lòng bỗng dừng lại giữa không trung rồi bất chợt nắm chặt lại, Hàn Đình Phong nói lảng sang chuyện khác: "Khuya rồi, nên ngủ." Người đàn bà đó không xứng đáng để Thiên Uy gọi là mẹ.

Hàn Thiên Uy ảm đạm gật gù, anh hai lúc nào cũng không cho cậu gặp mẹ cả, không biết mẹ có nhớ cậu không nữa nha. Lần cuối cậu gặp mẹ là ở trước đại sảnh của một tòa nhà cao tầng sang trọng, những tiếng cách cách vang lên càng lúc càng nhiều từ máy ảnh, cậu cố chen vào đám người lớn chỉ để gặp mẹ. Lúc đó, bà mặc một bộ đầm dài màu đen lấp lánh ôm lấy một người đàn ông điển trai, hành động thân mật đó vốn phải dành cho cha mà? Bà nhìn thấy cậu, khẽ kinh ngạc rồi làm như không nghe thấy tiếng kêu của cậu mà lôi kéo người đàn ông vào tòa nhà đó. Cậu gào khản cả cổ chỉ để gọi mẹ trong vô vọng, bị xô đẩy té xuống bởi dòng người kia, cậu không khóc không nháo chỉ chờ mẹ đến ôm lấy cậu. Có nhiều lúc cậu nghĩ, có phải mẹ ghét cậu chăng?

Mùa thu, thời tiết âm thầm se lạnh dần đi, những giọt sương buổi sáng đang đọng trên phiến lá, có giọt rơi xuống đất, có giọt vẫn kiên trì bám lấy chiếc lá non xanh. Bên trong căn biệt thự trang nhã rộng lớn, không khí vốn đang yên lặng nhưng lại bị phá vỡ bởi giọng nói trầm thấp đầy phần uy nghiêm: "Hôm nay ta sẽ dự buổi tiệc của Hàn gia."

Ừm, Hàn gia?

Tịch Dương Thiếu Lăng cười nhạt, kề ly nước đến miệng, tao nhã uống.

Một đối thủ của tập đoàn Ral trên thường trường tài chính, mà... người đứng đầu chính là cha của Hàn Đình Phong.

"Con sẽ được tham dự chứ, cha?" Tịch Tuyết Nhi nhẹ nhàng đặt ly nước ép táo xuống bàn, nghiêm túc nâng mắt nhìn đến Tịch Dương Kiến Hùng. Một câu này cũng đủ khiến cho Thanh Cầm và Tịch Dương Thiếu Lăng bất ngờ đến không thôi, Tịch Tuyết Nhi chưa từng thậm chí có lẽ là không bao giờ gọi Tịch Dương Kiến Hùng là cha cả. Chưa nói đến con bé còn muốn tham dự một bữa tiệc đông người như thế, thật kỳ lạ.


Tịch Dương Kiến Hùng thoáng kinh ngạc, như hiểu ra điều gì, ông gật đầu nói: "Ừm. Thiếu Lăng, con giúp con bé chuẩn bị, ta và Thanh Cầm còn việc ở công ty."

Như được ban một đặc ân từ một người hoàng đế anh minh, Tịch Dương Thiếu Lăng thầm dập đầu cảm tạ Tịch Dương Kiến Hùng n lần, "Vâng ạ!" Chỉ có cha mới hiểu con trai thôi!

Thu hết mọi biểu cảm từ kinh ngạc cho đến vui sướng của con trai mình, Tịch Dương Kiến Hùng biết thừa rằng Tịch Dương Thiếu Lăng luôn thích em gái, cho nên ông muốn con trai mình gần gũi hơn với Tịch Tuyết Nhi, vả lại có Thiếu Lăng bên cạnh thì con gái ông sẽ không bị quấy rối bởi mấy tên công tử hào hoa.

Tiến hành theo "thánh chỉ" đã giao, Tịch Dương Thiếu Lăng bắt đầu "dụ dỗ" Tịch Tuyết Nhi ngay giờ nghỉ trưa, khiến cho các bạn học sinh khu năm nhất hỗn loạn cả lên, hội trưởng nhã nhặn-Tịch Dương Thiếu Lăng này là đang "dụ dỗ" "cành hoa bên cửa sổ" lớp 1A kia sao?Này này, có gian tình gì ở đây vậy?

Tịch Tuyết Nhi vì không muốn bị mọi người chú ý, và một phần vì lời đe dọa cấm không được ăn mọi thứ liên quan đến táo của ai kia nên đành buông vũ khí đầu hàng đi theo Tịch Dương Thiếu Lăng đến cửa hàng.

Lúc này, đối với Tịch Dương Thiếu Lăng, không gì đẹp đẽ bằng Tịch Tuyết Nhi trước mắt cả. Cậu không quan tâm đến bộ lễ phục em gái mặc mà chỉ nhìn gương mặt siêu dễ thương của Tịch Tuyết Nhi. Cảm giác này thật giống chồng... à nhầm bố dẫn con gái đi thử đồ vậy...


Trong lúc Tịch Dương Thiếu Lăng đang chìm trong thế giới màu hồng, thì bên cạnh cậu là một người đang muốn bẻ gãy, vặn một cách thật thô bạo rồi chặt đem đi hầm chân cậu. Mari nghiến răng nghiến lợi, nỗ lực áp chế núi lửa sắp phun trào mà nhẹ nhàng ướm thử giày cho Tịch Dương Thiếu Lăng. Cô cố gắng sắp xếp việc rồi chạy xe thẳng tới đây chỉ để nhìn cô chủ mặc những bộ trang phục tinh xảo thôi mà cái tên khốn khiếp này dám phá bĩnh kế hoạch này của cô! Hắn thì như con sói nhìn chằm chằm vào chú cừu bé bỏng Tuyết Nhi, còn bắt cô phải lựa giày giúp hắn nữa chứ!

Xoay vài vòng cho Tịch Dương Thiếu Lăng xem, thấy cậu khẽ lắc đầu, lại đi vào phòng thay bộ lễ phục khác, Tịch Tuyết Nhi nhíu mày khó chịu tự hỏi: chẳng lẽ ai cũng rảnh rỗi đi thay đi thay lại một đống quần áo rồi mới chọn một cái hay sao? Mặc đại một bộ không được à? Giờ cũng hơn 2 tiếng rồi...

Loay hoay một hồi với đống giày nam đắt tiền, bỗng một giọng nói như chuông ngân vang lên đánh dập mọi căm hờn của Mari: "Chị Mari." Ngay lập tức, Mari xông thẳng vào phòng thử đồ như con hổ nhanh nhẹn vồ mồi mà con mồi ở đây không ai khác chính là Tịch Tuyết Nhi.

Vào bên trong, mũi Mari suýt nữa phọt cả máu bởi cái lưng trắng nõn nà không tì vết trước mắt kia, cái cổ cao thanh lệ, bờ vai cong hoàn mỹ. Tay run rẩy kéo khóa lên che lấp đi cái lưng trần gợi cảm kia, giờ cô đã biết mình cũng giống như tên Tịch Dương Thiếu Lăng kia... rằng mình cũng là con sói!? Mari khóc không ra nước mắt vì đã biết được sự thật đau lòng mà muộn màng này, có lẽ cô nên đọc kinh sám hối... từ nay về sau.

Tịch Tuyết Nhi vốn có thân hình nhỏ nhắn mà tay thì không với tới mà kéo khóa ở sau lưng được nên đành nhờ Mari thôi, cô không thích người lạ đụng chạm cho lắm. Nhưng mà nhìn đến vẻ mặt "hơi" háo sắc của Mari, cô có nên cân nhắc lại việc ở gần chị ấy không đây?

Bên dưới bầu trời hoàng hôn đỏ thẫm, buổi tiệc do Hàn gia tổ chức vốn đã được chuẩn bị đầy đủ, khách mời là những nhà kinh doanh hầu hết mọi lĩnh vực đều tề tựu tại đại sảnh của tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ. Những tiếng va chạm keng keng liên tiếp phát ra từ những ly rượu Champagne đắt đỏ, những lời nịnh hót, tâng bốc giả dối hay cả những lời châm chọc từ những quý ông và quý bà nhã nhặn nói ra.

Bỗng mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú vào thân hình nhỏ nhắn phía trước đại sảnh, hâm mộ có, ghen tị có, ham muốn cũng có. Chiếc váy dạ tiệc màu trắng hở vai tinh tế, làn váy xòe cổ điển ngang gối, đôi chân thon dài hoàn hảo, gương mặt tuyệt mỹ điềm đạm, tản ra khí chất cao quý, trang nhã của một tiểu thư khuê các. Bờ vai trần quyến rũ, xương quai xanh xinh xắn, mái tóc nâu hạt dẻ dày và mềm như ngọn sóng, đôi mắt xanh lam sâu thăm thẳm như cuống hút người ta trầm mê vào nơi sâu không thấy đáy đó.

Tịch Tuyết Nhi khẽ nhíu mày, cô không thích nơi này, đầy dối trá, vả lại những ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một con mồi ngon khiến cô khó chịu không thôi. Như thấy một thứ gì đó, cô nhẹ nhàng bước đến khu vực ăn uống tự phục vụ. Nhưng ánh mắt của mọi người không còn đuổi theo thân ảnh cô bởi vì sự xuất hiện của vị chủ tịch tập đoàn Ral huyền bí, Tịch Dương Kiến Hùng. Ông là một vị vua trên thương trường tài chính giết chóc này, nếu được hợp tác làm ăn với người đàn ông này thì cũng được hưởng lây. Bên cạnh ông là một người phụ nữ cao quý, thanh lệ như vẫn còn xuân và một cậu thanh niên tuấn mỹ như hoàng tử bước từ trong tranh ra làm các cô gái mê li không thôi. Lập tức vài người đến bắt chuyện với Tịch Dương Kiến Hùng và Tịch Dương Thiếu Lăng, nịnh nọt người phụ nữ là Thanh Cầm nhằm chuốc lợi từ họ.


Hàn Đình Phong chán ghét những lời nịnh hót kia, cầm ly rượu sóng sánh ánh đỏ đi đến khu vực ăn uống. Những chiếc bánh mật ong được phủ hồ đào nướng và Caramel mật ong, bên trên là đủ loại quả mọng với Vanilla đánh; một dĩa đầy chiếc bánh gừng cay bên trên phủ kem Mascarpone Cafe vị cam và quả dâu đỏ tươi; Panna Cotta chanh dây có sốt quả mâm xôi và bánh xù trứng cá phủ bên trên cùng với hạt phỉ sên đường lóng lánh ánh vàng; Một vài bánh Chocolate 3 tầng với kem phủ Ganasche ớt bột cay cùng với quả mâm xôi;... Nhưng đối với Tịch Tuyết Nhi, duy chỉ có bánh táo Tapioca là hấp dẫn được cô. Bánh táo có phần vỏ ngoài vàng nâu lung linh, thoang thoảng mùi bơ, đường được phủ trên mặt bánh, ở rìa có màu nâu sẫm, có vẻ giòn tan, rất đẹp mắt. Cô nhẹ nhàng đặt dao xuống, cẩn thận cắt vài đường, đặt lên trên chiếc dĩa tinh xảo miếng bánh táo hình tam giác đẹp đẽ. Tịch Tuyết Nhi như được thỏa mãn, tay cầm dĩa lên định đi tìm Tịch Dương Kiến Hùng.

Một tiếng xoảng vang lên khiến mọi người cũng dừng nói chuyện mà chú ý đến khu vực ăn uống, nhưng chỉ nhìn loáng thoáng rồi lại tiếp chuyện, việc đó dù gì cũng không liên quan đến họ. Tịch Tuyết Nhi mở to mắt nhìn miếng bánh táo vốn đang yên lành kia, giờ lại đang nằm rải rác bên cạnh những mảnh vỡ của chiếc dĩa. Cô chỉ là vừa mới quay người sang thì nó đã rời khỏi tay cô rồi, khẽ nâng mắt lên, là cậu trai này hại cái bánh! Hàn Đình Phong vốn chỉ muốn ăn bánh táo, đứng bên cạnh cái cô gái lề mề nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, cậu không để ý nên lúc cô quay người thì đụng trúng cậu khiến dĩa bánh rơi xuống đất, còn ly rượu đỏ cậu cầm trong tay thì đổ hết lên người cô ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Đình Phong có chút ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Tịch Tuyết Nhi, là cô gái kỳ lạ ở trường? Còn Tịch Tuyết Nhi hình như là chẳng nhận ra cậu, mắt có chút oán trách người trước mặt rồi dời tầm mắt đến làn váy lấm tấm màu đỏ của rượu.

Hồi lâu chả thấy động tĩnh gì, Hàn Đình Phong định mở lời xin lỗi thì lại thấy đôi mắt xanh lam ướt át như hơi sương, tay nhỏ níu chặt làn váy run rẩy dữ dội, môi nhợt nhạt mấp máy.

"Này, cô không sao chứ?"

----------------------------------------

Các loại bánh:

Bánh mật ong do Courtney trong cuộc thi Masterchef US season 5.Bánh gừng cay do Willie (còn gọi là Big Willie) trong cuộc thi Masterchef US season 5.Panna cotta chanh dây do Alexander (quán quân Masterchef Junior season1) trình bày trong cuộc thi Masterchef US season 5.Bánh táo Tapioca-món ăn tráng miệng truyền thống của người Mỹ. Lời nhận xét được trích từ đầu bếp Gordon Ramsay khi đánh giá bánh của cô Christine Ha (Hà Huyền Trân) trong cuộc thi Masterchef US season 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận