Snarry Fanfic Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay


Dù sao thì người hiểu y nhất, là chính y.
———
Những ngày tháng cấm túc trong văn phòng Snape hết sức yên bình và vui sướng, thế nên chớp mắt đã trôi qua.

Thỉnh thoảng Harry sẽ nghĩ, nếu như Snape có thể sống sót sau chiến tranh, thì có lẽ bọn họ sẽ cùng nhau dạy học ở Hogwarts giống như hiện tại.

Thật thần kỳ, Umbridge không tới gây sự với Harry nữa, đương nhiên là vì mụ quá bận rộn, không có hơi sức để ý đến một thằng nhóc càn quấy.

Bộ Phép thuật đã ban hành Đạo luật Giáo dục số 23, và Umbridge đã trở thành Thanh tra cao cấp đầu tiên ở Hogwarts.

Mỗi lần Umbridge vênh vang đắc ý chỉnh đốn những hành vi mà mụ cho rằng "không thích đáng" ở trên hành lang, đám học sinh đều giận dữ mà không dám nói gì.

Chúng đều cố hết sức để không chọc vào cái máy gây phiền phức di động này.

Cuối cùng, bài luận văn về đá Mặt trăng mà Harry mất một tuần mới vần vò ra được đã đạt một điểm Tốt.

Điều này làm cho Hermione – người chỉ giành được điểm Đạt chuẩn – tin chắc rằng Snape đã phụ đạo đặc biệt vài chỗ cho Harry.

Cũng vì thế, cô bắt đầu thận trọng suy xét đến việc phạm chút sai lầm để có được cơ hội cấm túc.

Ngoài dự liệu của Harry, lần ngày người đề xuất việc thành lập nhóm Phòng chống Nghệ thuật hắc ám ngoài giờ lại là Ron.

Hermione đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Cuối cùng cô đã tìm được thứ để dồn tinh thần và sức lực vào, và phản hồi từ đó cũng tốt hơn so với "nôn mửa".

Hai người gần như là lập tức bắt tay vào việc chọn lựa thành viên.

Để tránh phiền toái, Harry đã tiết lộ về phòng Cần thiết.

Dù sao thì quán Đầu Heo cũng không phải một địa điểm tốt để trò chuyện.


Họ chọn một buổi tối thứ Sáu.

Harry, Ron và Hermione – ba người cầm đầu đã chờ ở phòng Cần thiết từ sớm.

Harry không biết Hermione liên hệ với các học sinh khác thế nào, có lẽ lại là mánh Galleon.

Tóm lại, y xem Bản đồ Đạo Tặc rồi nói cho Hermione biết xung quanh có người hay không, nên đi theo lối nào tiến vào ra sao, còn Hermione sẽ cùng lúc truyền đạt lại cho người ở bên ngoài.

Không khác là mấy so với trong ký ức của y, Neville, Ginny, Dean, Lavender, Padma, Katy, Angelina, hai anh em Colin và Dennis, Fred, George và Lee đều đến.

Một mình Luna đi vào theo Fred, với vẻ mặt mơ màng như trước giờ vẫn vậy.

Những người thân quen không hề thay đổi.

Nhìn thấy những người bạn tốt đã ủng hộ mình cho đến cuối cùng này, chàng trai với số phận mang nhiều tai ương thấy niềm ấm áp dâng lên, lấp đầy cõi lòng mình.

Người khiến Harry hơi bất ngờ là Cedric Diggory, anh ta và Cho Chang cùng tới đây.

Ngẫm lại cũng đúng, giờ đương nhiên là Cedric vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn ở bên Cho...!Bất kể thế nào, Harry vẫn hết sức vui mừng vì anh chàng Hufflepuff có thực lực không tệ này đã tham gia vào nhóm bọn họ.

Có thêm vài học sinh Ravenclaw và Hufflepuff khóa trên lục tục tới thêm.

Harry thật sự không biết Ron và Hermione đã bí mật truyền tin cho các Nhà khác bằng cách nào.

Hermione bận rộn cho mọi người ký tên lên tấm da dê do cô tự nghĩ ra.

Trước đây người bạn do Cho Chang dẫn đến bán đứng họ sau khi đã ký tên lên tấm da dê, cuối cùng trên mặt mọc đầy bọc mủ và mẩn đỏ.

Đúng là thê thảm không nỡ nhìn.

Nghĩ đến chuyện đó, Harry không rét mà run.


Có lẽ đôi khi thủ đoạn của Hermione còn đáng sợ hơn cả mụ Umbridge?
Ron cũng không nhàn rỗi.

Cậu dạo bước trong phòng, làm bộ như thờ ơ nhưng ánh mắt lại luôn liếc về phía Bản đồ Đạo Tặc trong tay Harry.

Harry thấy hơi kỳ lạ, Ron còn đợi ai nữa sao?
Nhưng rất nhanh y đã biết được đáp án.

Ron nhảy vọt tới, giữ chặt lấy tay Hermione rồi vội vàng nói vào vật truyền âm, chỉ cho người bên ngoài biết cách tiến vào.

Harry ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chấm đen nhỏ mang tên Draco Malfoy trên Bản đồ Đạo Tặc.

Y xoa mạnh mắt mình hai lượt, vẫn không thể tin nổi...!
Malfoy? Gã Malfoy kiêu căng ngạo mạn ấy? Đang đứng trước cửa phòng Cần thiết?
Cậu trai Slytherin bước vào một mình.

Cậu ta vừa xuất hiện, tiếng cười nói ồn ào trong phòng Cần thiết tức khắc ngưng bặt.

Tất cả mọi người đều có phản ứng giống như Harry, không thể tin nổi rằng Malfoy lại muốn gia nhập với họ.

Mái tóc bạch kim được chải vuốt ngay ngắn chỉnh tề, cái cằm nhọn trắng nhợt hếch lên đầy cao ngạo, Malfoy nhìn quanh bốn phía, hừ một tiếng khinh khỉnh rồi khoanh tay đứng ở rìa nhóm người, dường như hoàn toàn không ngại việc bị cô lập.

"Há...!Chậc, được rồi, mình nghĩ chúng ta có thể bắt đầu rồi." Harry cất tiếng một cách mất tự nhiên.

Hơn nữa sau khi nhìn thấy Malfoy thế mà cũng ký tên lên tấm da dê của Hermione, y kìm lòng không đậu, hoàn toàn không thể tự chủ được mà lại thất thần – y đang tưởng tượng đến cảnh khuôn mặt Malfoy mọc đầy mụn mủ và mẩn đỏ.

Ron đụng khẽ vào y, y mới vội vã nói tiếp: "Tất cả mọi người đều đã rõ lý do chúng ta có mặt ở đây rồi đúng không.

Umbridge không muốn dạy cho chúng ta kiến thức và thực lực, thì chúng ta cần tự tụ tập lại để rèn luyện.

Đây là một hiệp hội phòng ngự ngoài giờ học, gọi tắt là DA, cũng có thể hiểu là Quân đoàn Dumbledore, mọi người thấy sao?"

Cedric bày tỏ sự tán thành một cách tích cực, cho dù thái độ của anh ta với Harry vẫn khá kỳ quái, như vẫn còn để ý đến chuyện gặp phải lúc tranh cúp vào năm thứ tư.

Luna dùng vẻ mặt mơ màng kỳ ảo mà nói với Neville: "Em thích DA, nghe rất có nhịp điệu, đúng không?"
Neville căng thẳng nhìn quanh, không biết nên tiếp lời cô nàng thế nào.

Malfoy đứng thẳng tắp, chặc lưỡi với vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng chẳng ngờ lại không hề lên tiếng dị nghị.

"Thế thì, chốt nhé." Harry thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Y còn tưởng rằng Malfoy chắc chắn sẽ tỏ vẻ khinh miệt với "Quân đoàn Dumbledore".

"Mình cho rằng thứ cần luyện tập đầu tiên là bùa Giải giới.

Có lẽ nó hơi cơ bản, nhưng quả thật rất có ích.

Hơn nữa mình tin rằng ở đây thật ra không có mấy người có thể thật sự...!Dùng được nó với hiệu quả mạnh mẽ.

Ừm...!Sao chúng ta không chia nhóm hai người để luyện tập đối chiến nhỉ?"
Các học sinh trong phòng Cần thiết nhanh chóng ghép cặp, trừ ba người họ ra thì chỉ còn có Malfoy.

Ron gãi đầu, rồi đi thẳng về phía cậu ta.

Cảm xúc kinh ngạc và khiếp hãi lại trào lên trong Harry.

Y kéo Hermione vào một góc, không để ý đến việc giọng điệu của mình dữ dội nhường nào: "Ron và Malfoy, rốt cuộc là thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Hermione nhìn y với vẻ ngạc nhiên, như y vừa hỏi một câu cực kỳ ngốc nghếch.

"Chẳng lẽ bồ quên rồi sao? Năm thứ tư, vào đêm diễn ra buổi chung kết cúp Quidditch thế giới, Ron đã cứu Malfoy.

Bắt đầu từ khi đó hai người họ đã không còn nhằm vào nhau nữa rồi.

Ron đưa ra lời mời, và Malfoy cảm thấy việc tham gia có thể giúp nâng cao thực lực của mình, đương nhiên cũng chẳng có gì bất thường cả."
Harry câm nín hồi lâu.

Mọi việc đã phát triển vượt khỏi sự tưởng tượng của y.

Ron và Malfoy thế mà lại có thể làm bạn với nhau.


Như đáp lại y, Malfoy và Ron cùng niệm thần chú một cách ăn ý, đũa phép của hai bên đồng thời bay lên rồi rơi vào tay đối phương, quả thực giống như ảo thuật trong rạp xiếc! Phải rồi, buổi đêm nào đó Ron còn nói mớ rằng thế này thật tốt...!
Tốt gì chứ! Y ôm đầu há hốc miệng, trạng thái hốt hoảng có phần giống với Luna lúc đặt câu hỏi: "Nhưng không phải lúc ấy đám Tử Thần Thực Tử đang diễu hành sao? Sao Malfoy gặp nguy hiểm được chứ?"
"Lúc ấy..." Hermione nhíu mày, sau đó ném cho y một cái nhìn đầy bất mãn: "Rõ ràng lúc ấy bồ cũng ở đó, đừng bắt mình phải kể lại một lượt."
Harry bỗng thấy đau đầu khủng khiếp, hệt như Voldemort đang phá rối trong đó.

Những lời Luna nói ở trên tàu hỏa, thái độ cố ý nhằm vào y của Umbridge, ánh mắt lạ lùng của Snape, Ron cứu Malfoy, hướng phát triển của mọi chuyện...!
Y nghĩ tới một khả năng.

Chỉ có một khả năng.

Harry dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có, nói với Hermione: "Hãy nói cho mình biết, tình trạng cuối cùng của mình trong cuộc thi Tam Phép Thuật."
Hermione bị dọa sợ bởi dáng vẻ của y.

Cô vuốt lại mái tóc dài rồi mới trả lời một cách thận trọng: "Lúc ấy khi bồ trở về...!Cả người đầm đìa máu, còn nói với thầy Dumbledore rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai vẫn còn sống."
Harry không biết mình nên phản ứng thế nào mới có thể khiến tâm trạng thả lỏng hơn, y chỉ đành thở dài.

Sự phát triển của mọi chuyện đều đã cho thấy, y từng trở về năm thứ tư.

Nếu không thì sự việc sẽ không chệch khỏi quỹ đạo đến mức này.

Y nên phát hiện sớm hơn mới phải, nhưng lại bởi đó là lời của Luna mà không để tâm đến.

Vậy thì, thái độ bình tĩnh hiếm có của Snape đối với y cũng đã được giải thích.

Khi y trở về năm thứ tư, chắc chắn giữa y và Snape đã xảy ra chuyện gì đó! Y kiềm chế bản thân để mình không hưng phấn đến độ ảo tưởng ra những chuyện không nên ảo tưởng, nhưng vẫn không nhịn được mà cười thật tươi.

Thuốc Xóa ký ức gì chứ! Dù vẫn chưa trải qua năm thứ tư kia, nhưng y đã có thể đoán ra đại khái mánh khóe mình dùng khi ấy.

Dù sao thì người hiểu y nhất, là chính y.

- TBC-
Lời tác giả: Sau năm thứ năm Harry sẽ trở về năm thứ tư.

Giờ Harry vẫn chưa trải qua năm đó nhưng nó đã phát triển và ảnh hưởng đến những người khác.

Còn về Quân đoàn Dumbledore, đây là một trong những mơ ước hão huyền của tôi! Tôi vẫn luôn muốn viết câu chuyện người dẫn đầu của bốn Nhà dẫn dắt học sinh Nhà mình cùng chống lại Voldemort! Thật rung động biết bao~ Thế nên Griffindor thì khỏi cần nói, còn người dẫn đầu Hufflepuff là Cedric, người dẫn đầu Ravenclaw là Luna, người dẫn đầu Slytherin là thiếu gia nhỏ Malfoy -v-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận