Cụ Dumbledore và Grindelwald cùng biến mất, không có chút tung tích nào.
Tin tức này như dầu sôi xối vào lòng nhóm phù thủy đang khát vọng xóa sổ thế lực ngầm đen tối của Voldemort.
Người đứng đầu Hội Phượng Hoàng, vị phù thủy phe sáng không gì không làm được từ bỏ bọn họ rồi ư? Nỗi hoang mang và bất an dần lan tràn.
Chẳng còn cách nào khác, rất nhiều phù thủy vốn ủng hộ cụ Dumbledore đã lựa chọn tìm kiếm sự che chở từ Bộ Phép thuật cho dù họ hiểu rất rõ, hiện giờ Bộ Phép thuật thậm chí đã không còn trung lập một cách đơn thuần nữa rồi.
Không nghi ngờ gì, sự biến mất của kẻ địch số một khiến bóng tối dưới quyền Chúa tể Hắc Ám càng thêm rục rịch manh động.
Đám Tử thần thực tử dần không chịu yên phận hoạt động ngấm ngầm nữa.
Chúng to gan trừng phạt muggle, hoặc cười nhạo tấn công máu bùn, những chiếc mũ trùm đen tàn nhẫn giống như sứ giả của ác ma, khiến cho tất cả những con đường vốn sầm uất nhộn nhịp giờ trở nên trầm lặng và chết chóc.
Voldemort không hề có ý định kiềm chế thuộc hạ của mình.
Thông qua hành động hung hăng phách lối của đám Tử thần thực tử, sự thống trị của gã đang từng bước được bơm vào đầu óc những phù thủy bất mãn hay có ý đồ phản kháng gã.
Gã sẽ nhân từ, cho những kẻ mang dòng máu phép thuật một chút thời gian thích ứng.
Thế lực bóng tối tà ác như làn sóng lớn cuộn trào nuốt chửng trời xanh, sự chống cự của Hội Phượng Hoàng có vẻ nhỏ bé đến đáng thương, chẳng đáng để kể đến.
Mất đi Dumbledore, đám ăn hại ấy thậm chí còn chẳng có nổi kế hoạch phòng thủ.
Voldemort hết sức thất vọng về điều này.
Từ sau khi thu những mảnh hồn còn lại về, lý trí và tư duy của gã vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo đáng kinh ngạc, như thể đồng thời có mấy bản thân đang giúp gã xem xét vấn đề, các mặt đều được suy tính thấu đáo hết mức.
Đối với sự biến mất đột ngột của cụ Dumbledore, Chúa tể Hắc Ám thấy phẫn nộ nhiều hơn là vui sướng.
Lão phù thủy già miệng đầy nhân ái ấy thế mà lại thật sự đi theo Grindelwald, rời khỏi ngôi trường của mình và giới phép thuật mà mình luôn bảo vệ.
Nói về ích kỷ và giả tạo, ai có thể so sánh được với lão đây? Chúa tể Hắc Ám nước Đức đã dùng cách gì, dụ dỗ giảo hoạt hay cưỡng ép cứng rắn, Voldemort hoàn toàn không quan tâm.
Bởi vì gã đã hình dung rất rõ ràng về tương lai của bọn họ – thối nát thảm hại như mụn nhọt.
Gã phù thủy hắc ám gian ác và thông minh có một kế hoạch vô cùng chặt chẽ và tỉ mỉ để xâm chiếm giới phép thuật, gã không hề gấp gáp.
Cho dù trước mắt toàn bộ vận may và những thế lực nghiêng về phía gã đã đủ để gã thực hiện một kế hoạch chinh phục vĩ đại hơn, nhưng Voldemort rất vui lòng hưởng thụ từ từ.
Vứt bỏ sự trống rỗng khi không có kẻ địch xứng tầm, gã lựa chọn đi con đường của Grindelwald, không chỉ tập trung vào nước Anh mà bắt đầu xây dựng quân đội của riêng mình, thiết lập cho bản thân sức mạnh và thế lực quân sự mang tính áp đảo.
Gã muốn vươn bàn tay đến mọi lĩnh vực, hoàn toàn thâu tóm tất cả, chỉ tiếc là dẫu có dùng đến bùa Biến hình cao cấp nhất thì gã cũng không có khả năng đạt được mong muốn.
Voldemort phải nhìn thẳng vào một vấn đề, không có ai để gã có thể yên tâm giao nhiệm vụ chính thức cho.
Đám Tử thần thực tử dẫu đông đảo, trong đó cũng không thiếu những kẻ trung thành cuồng dại, nhưng đó đều là đám ngu xuẩn điên khùng, đần độn, đầu óc đơn giản đến tệ hại.
Chúa tể Hắc Ám khó mà chịu nổi, gã không biết trước kia sao mình có thể đánh dấu Dấu hiệu Hắc Ám cho bọn chúng.
Sự hoàn hảo và hùng mạnh của gã khiến đám bầy tôi trở nên hết sức khó coi.
Đúng, quả thật gã đã mất đi Severus và Lucius, những người bạn đã từng trung thành.
Trong quá khứ gã rất hài lòng với bọn họ, cho nên khi thấy Lucius còn muốn trợ giúp Snape, khi thấy khuôn mặt tái nhợt vì sợ sệt của tay quý tộc ngạo mạn ấy, Voldemort đã rất mất kiên nhẫn và cũng hơi đau lòng.
Không ai hiểu được chỗ vĩ đại và niềm vinh quang chói lọi của gã, thế cho nên sự phản bội mới bám lấy gã như bóng với hình.
Gã phù thủy tàn ác không nghiêm khắc trừng trị Lucius, nhưng cái giá tương đương là gã sẽ không bao giờ cho y cơ hội lấy lại được niềm tin của mình.
Chúa tể Hắc Ám đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống từ đỉnh cao nhất của tòa lâu đài cao vút nghiêng vẹo.
Sương mù dày đặc che phủ ánh tà dương, con rắn trắng lớn thường ngày quấn quýt bên chân hắn giờ đã không thể giao tiếp với gã được nữa, uể oải cuộn mình nằm ngủ bên cạnh lò sưởi âm tường.
Voldemort có ảo giác rằng, lúc này gã vô cùng cô độc.
Hủy diệt là cách để giải quyết cảm xúc yếu mềm.
Đôi mắt đỏ au của gã phù thủy bóng tối phóng ra ánh nhìn như thiêu đốt về phía xa xăm.
Gã sẽ có được sự vĩnh hằng, gã không bao giờ sai lầm.
Dù cụ Dumbledore đã rời đi, Hogwarts vẫn thân thiết chào đón học sinh cả mới và cũ quay về.
Voldemort đã thu lại những mảnh linh hồn rải rác của mình, nhiệm vụ mà nhóm Harry cần hoàn thành cứ thế bị cướp đi hoàn toàn, vì thế họ chỉ đành trở về Hogwarts với tâm trạng phức tạp.
Trên tàu tốc hành Hogwarts, Ron nghiêm túc hỏi y nghĩ sao về việc nhật báo Tiên tri trắng trợn rêu rao sự biến mất của cụ Dumbledore.
"Bồ thấy thế nào?" Harry đá nhẹ chân Ron, suy tư rồi nói chậm rãi: "Chẳng phải bọn mình đã học được từ lâu rồi sao? Không thể ỷ lại vào thứ mình tận mắt nhìn thấy, huống chi chỉ là 'chân tướng' do tờ nhật báo Kẻ điên ấy bịa ra? Thành thật mà nói, mình thà tin rằng có một ngày Voldemort sẽ cải tà quy chính, chứ không tin thầy Dumbledore chạy trốn bởi sợ gã."
"Nhưng mình cứ cảm thấy bồ còn nửa câu sau chưa nói hết." Ron ngồi ở vị trí đối diện Harry, khoanh hai tay trước ngực, dáng điệu làm bộ làm tịch ấy nhận được ngay một cái trừng mắt của Hermione.
Harry rung tay một cách thoải mái, cũng không nói thêm gì nữa.
Không chỉ vì Hermione đang ở đây, lý do lớn hơn là bởi y không biết mình nên nói rõ thế nào.
Con người luôn luôn ích kỷ, Grindelwald lại là người mà kẻ khác không nhìn thấu nổi.
Bất kể từ mặt nào, ông ta cũng không thể ủng hộ cụ Dumbledore đối đầu trực tiếp với Voldemort đang sở hữu Hòn Đá Phục Sinh.
Harry luôn nhớ đến tình cảnh mình lần đầu làm bừa lại gặp được Grindelwald.
Xuyên qua song sắt, lão phù thuỷ tóc trắng nhìn chăm chú vào ánh mặt trời phía ngoài, trên mặt mang biểu cảm vui sướng như một cậu thiếu niên, nói cho y nghe nguyện vọng của mình.
Kẻ Được Chọn nghĩ cho dù Grindelwald dùng thủ đoạn đặc biệt để giúp cụ Dumbledore thoát thân khỏi mớ phiền phức vô tận chưa từng có điểm dừng này, y cũng không có tư cách gì trách cứ ông ta.
Voldemort đưa chiếc cúc áo y đã giao cho Grindelwald ra là muốn châm chọc y bị phản bội, đáng tiếc ngoài việc có hơi ngạc nhiên ra thì y thật sự không có cảm xúc đặc biệt nào khác.
Ngọn nguồn dẫn đến mọi thay đổi là y, mà mong ước được bầu bạn bên người mình yêu thương, cùng nhau chung sống cả đời, y thấu hiểu hơn ai hết.
Nếu như hết thảy những chuyện này đều là thật, y bằng lòng trao đi lời cầu chúc chân thành nhất.
Học kỳ mới của Hogwarts được rất nhiều người chờ mong.
Năm nay số học sinh đến trường ít đến đáng thương, gần như không bằng một nửa của năm học trước.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ tình hình đang rất căng thẳng.
Sự khủng khiếp của Chúa tể Hắc Ám đã ăn sâu bám rễ từ nhiều năm trước, chắc hẳn đa số các gia đình đều mong giữ con trẻ ở bên mình.
Cô McGonagall – quyền hiệu trưởng – không phát biểu gì về điều này.
Vị phù thủy nghiêm nghị mím môi theo thói quen, truyền đạt tới mọi người những điều cần lưu ý và sự sắp xếp giáo viên trong học kỳ mới một cách cực kỳ nghiêm túc.
Mãi cho đến cuối, khi hơn một trăm người thưa thớt chuẩn bị rời khỏi Đại sảnh đường nay quá mức trống trải, bà mới cất cao giọng nói to với họ:
"Cảm ơn mọi người, đã trở về trường."
Harry, Ron và Hermione ngoảnh lại thì thấy bà đã quay lưng đi.
Bác Hagrid mặt mày buồn bã, đưa bàn tay to vỗ khẽ lên bờ vai gầy guộc của cô McGonagall khiến bà gần như loạng choạng.
Năm thứ bảy trước cô McGonagall phải tiếp nhận Hogwarts đã mất đi cụ Dumbledore, dường như cũng là thế này.
Dẫu bà cứng cỏi giả bộ như không có gì khác biệt, nhưng vẻ kiệt sức mơ hồ vẫn khiến bà như già đi vài tuổi.
Harry đối diện thoáng qua với vài người mặc đồng phục nhà mang màu sắc khác nhau.
Luna nhếch miệng và vẫy tay với y.
Cedric gật đầu mỉm cười hiền hòa.
Malfoy nhíu mày rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Thiếu niên Slytherin kiêu ngạo chịu quay về Hogwarts, phỏng chừng là có liên quan tới sự thuyết phục của Ron.
Harry không khỏi cảm thấy mối liên hệ trong đó thật kỳ diệu.
Nếu như ngay từ ban đầu Ron đã trở về cùng y thì chắc chắn đã không phát triển ra mối quan hệ nào khác với Malfoy ngoài đối địch.
Trùng hợp là, dù y nói cho Ron biết bí mật của họ thì cũng đã không thể ngăn cản ký ức của cậu ấy bị sửa đổi được nữa.
Ron đã thay đổi cái nhìn đối với Malfoy, lại biết kết cục thật sự vào năm thứ bảy, quả thật như định mệnh muốn giúp nhà Gryffindor có được tình bạn của Slytherin.
Chương trình học của học kỳ mới không khác lắm so với năm thứ sáu, các giáo sư bộ môn thì lại thay đổi liên tục.
Sau khi cụ Dumbledore biến mất thì giáo sư Slughorn cũng từ chức theo.
Ước chừng sau khi phân vân giữa việc giữ vững lời hứa và không tin tưởng vị phù thủy phe sáng, ông ta đã nghiêng về vế sau.
Dù sao ngài hiệu trưởng nhìn xa trông rộng đã rời đi mà không có dấu hiệu báo trước nào, việc ông ta lo lắng cho sự an toàn của mình trước tiên thật sự không có gì sai.
Snape tiếp tục dạy môn Độc dược của mình.
Người đàn ông tóc đen âm trầm lặp lại lịch sử, lại dọa đám học sinh năm nhất kinh hồn bạt vía.
Harry thi thoảng sẽ chống cằm ngóng nhìn về phía hắn, trên khóe miệng luôn thoáng hiện nét cười mơ hồ.
Hắn đã lựa chọn ở lại đây, bên cạnh y – xin đừng nói y tự mình đa tình, y biết chính xác là thế – đương nhiên điều này có nghĩa giáo sư Độc dược có sự lựa chọn khác ngoài tránh né và chạy trốn.
Nếu không thể làm bạn bên nhau vào thời điểm khó khăn và gian khổ nhất, thì tương lai rốt cuộc còn có thứ gì thật sự đáng để ăn mừng đây?
Chiếc ghế của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám bị bỏ trống, không ai sẵn lòng hi sinh thời gian rảnh để nhận lời đảm nhiệm chức vị đầy vẻ thần bí này, ngoài Cedric đầy ắp nhiệt tình vội vã trở về từ sân bóng quidditch.
Đáng tiếc hiện giờ chàng trai trẻ chưa có năng lực tự mình giảng bài, các giáo sư khác trong trường bèn thay phiên nhau đến giúp anh.
Có lúc là cô McGonagall, có lúc là thầy Flitwick, có khi là Snape, thậm chí Kingsley cũng sẽ tới trường dạy mọi người vài tiết vào lúc rảnh rỗi.
Bất kể là giáo sư nào, nội dung giảng dạy đều có sự thay đổi rất lớn.
Các giáo sư hoàn toàn từ bỏ kiến thức lý thuyết trong sách giáo khoa, chuyển hết sang dạy họ những phương pháp tấn công hoặc phòng thủ thực dụng, trực tiếp và sắc bén.
Sự căng thẳng mơ hồ bám lấy trái tim mỗi người.
Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Chúa tể Hắc Ám đang nghỉ ngơi dưỡng sức, Bộ Phép thuật thì từ từ sụp đổ...!Ít nhất, học sinh xuất thân từ Hogwarts, vào thời khắc đón nhận tử vong, không nên hèn yếu đến mức không có chút sức phản kháng nào.
Ngày tháng được hong khô dưới ánh mặt trời, mùa hạ nắng cháy chuyển sang cuối thu, cuối thu chuyển sang đầu đông.
Mỗi ngày trên bàn cơm ở Đại sảnh đường đều có từng đàn cú bay vào để chuyển báo chí và tin tức từ thế giới bên ngoài.
Nhóm thiếu niên vẫn đang trong thời kỳ nhiệt huyết sục sôi luôn háo hức đánh hơi xem phía dưới những lời tường thuật chính thức khô khan của báo chí, âm mưu nào đang ngấm ngầm cuộn trào, Chúa tể Hắc Ám lại đã âm thầm xâm chiếm vùng đất nào, gây nên hỗn loạn ra sao.
Tâm trạng nóng nảy và cộc cằn cần được xoa dịu, những tổ chức ngầm quy mô nhỏ bỗng dưng trở nên phổ biến một cách trắng trợn, trở thành một con đường đặc biệt để kích thích tiềm năng của nhóm học sinh đang hưng phấn.
Đây là lần tụ tập đông đủ nhất từ trước tới nay.
Không chỉ có những người bạn Harry quen thân, Malfoy cũng dẫn những học sinh Slytherin đến giờ vẫn còn ở Hogwarts tới.
Trong phút chốc Harry đã nghĩ tới chuyện trong số đó có khả năng có kẻ phản bội, nhưng ngay sau đó y đã tức khắc gạt bỏ thành kiến ấy.
Cụ Dumbledore từng nói, Hogwarts sẽ luôn giúp đỡ những người đáng để giúp đỡ.
Giữa tình thế rối ren bất ổn này, họ vẫn lựa chọn ở lại nơi này, vậy là đủ rồi.
"Có thể bắt đầu chưa?" Malfoy lên tiếng trước tiên.
Mái tóc bạch kim được chải thật chỉnh tề, cậu ta đã khôi phục lại hoàn toàn vẻ ngạo mạn bốc mùi nhất quán trước giờ, dài giọng mà nói: "Đầu tiên, tôi cho rằng cái tên Quân đoàn Dumbledore nên được sửa lại.
Hiệu trưởng của chúng ta đã chạy rồi, không phải sao?"
Đám người có hơi xôn xao.
Ron giang hai tay, đáp lời với giọng điệu quái dị: "Cậu thật sự không thể im miệng lại à?"
Luna với vẻ mặt mơ màng nhìn đăm đăm vào Harry, cũng không biết có phải đang cố ý chọc giận Malfoy hay không: "Vậy chúng ta đổi thành Quân đoàn Potter đi, Harry nhé?"
Harry nhìn thoáng qua Malfoy, quả nhiên thấy khuôn mặt cậu ta xuất hiện biểu cảm như vừa ăn phải thứ bẩn thỉu nào đó.
"Nhìn có vẻ Draco cũng không thích cho lắm."
"Chi bằng gọi là Quân đoàn Hogwarts." Một giọng nói trầm thấp mà vững vàng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Cedric ngại ngùng xoa gáy, quả nhiên dáng vẻ giống với một thủ lĩnh học sinh hơn là một giáo viên dạy thay.
"Kẻ kia cũng đang xây dựng quân đội của mình đúng không? Tuy rằng chúng ta kém hơn về mọi mặt, thế nhưng tấm lòng muốn bảo vệ tòa lâu đài này của chúng ta chắc chắn sẽ không thua."
Nhóm học sinh Hufflepuff phía sau Cedric lác đác vỗ tay, chàng trai trẻ nở một nụ cười cảm kích.
Hermione viết vài chữ lên cuốn sổ, thi hành chế độ độc tài một cách gọn gàng dứt khoát.
"Cứ quyết định thế đi.
Harry, giờ nói cho mọi người biết vì sao việc thành lập...!Ừm, quân đội của chính chúng ta, lại hết sức cấp bách như vậy đi."
Harry hít sâu một hơi, trong đôi mắt xanh lắng đọng rất nhiều quả cảm, khiến người ta không khỏi tin phục.
"Bởi vì mình tin rằng không bao lâu nữa, Voldemort sẽ phát động đợt tấn công bề thế nhất, vào Hogwarts."
Sắc mặt Dean tức khắc trắng bệch, cậu ta hô to với vẻ kinh hoàng: "Cậu nói thật sao, Harry? Cậu biết gã..."
"Đúng vậy, mình biết." Harry bình tĩnh gật đầu.
Tuy rằng giữa y và Voldemort đã mất đi mối liên kết tư tưởng, nhưng y biết rất rõ suy nghĩ của Voldemort.
Cho dù lặp lại bao nhiêu lần thì lối suy nghĩ ấy cũng sẽ không thay đổi.
"Hogwarts có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với Voldemort, giống như đối với mình vậy.
Nó không phải một tòa lâu đài trống trải, mà mang ý nghĩa là ngôi nhà đầu tiên.
Gã không muốn rời xa nơi đây, điểm ấy rất giống tụi mình.
Chẳng qua thứ gã muốn làm là xâm chiếm và hủy diệt, còn điều mình và các cậu muốn làm là coi giữ và bảo vệ."
Cậu học trò Slytherin cao lớn bên cạnh Malfoy phát ra một tiếng chế nhạo khó nghe, cũng không để ý ánh mắt mà người khác ném tới, ý tứ hết sức rõ ràng.
Trước khi bất cứ người nào căm tức mở miệng, Malfoy đã khoanh hai tay trước ngực, nghếch cằm lên rồi cất tiếng thờ ơ:
"Tôi và cậu đều là Slytherin, Adrian Pucey.
Slytherin lựa chọn tin tưởng cái gì, trợ giúp ai, làm như thế nào, đều cho chúng ta tự mình quyết định.
Tôi có thể nói một cách rõ ràng cho cậu biết, vào giờ phút này, tôi lựa chọn giúp chính mình bước ra khỏi bóng ma của Chúa tể Hắc Ám, cũng có nghĩa là trợ giúp Potter bảo vệ lâu đài.
Nếu như cậu có gì bất mãn, thì hãy mang theo lòng kiêu ngạo của cậu, rời khỏi bọn tôi.".
Bạn đang đọc truyện tại { TRЦ мtrцуen.
mE }
Pucey ngập ngừng mấp máy môi, lướt nhìn thật nhanh mấy Slytherin khác.
Bọn họ không ai có dự định cất bước, ánh mắt kiên định một cách bất ngờ.
Cuối cùng, cậu trai Slytherin trẻ tuổi quay mặt đi hầm hừ hai tiếng, không hơn.
"Được rồi." Harry nói nhẹ nhàng, cây đũa phép trượt vào lòng bàn tay.
Y nắm chặt rồi giơ nó lên giữa không trung, một vầng sáng trắng êm dịu nhưng ẩn chứa sức mạnh vô hạn tỏa ra từ đầu đũa phép: "Tôi thề nhân danh Gryffindor."
Đôi mắt trắng bạc của Luna mở thật to.
Thật hiếm thấy, khuôn mặt cô không hề mang vẻ mịt mờ, khiến cô trở nên dịu dàng một cách bất ngờ.
Cô nhẹ nhàng rút đũa phép ra rồi tiến tới trước mặt Harry: "Ravenclaw."
Cedric chần chừ nhìn về phía sau, dường như đang hỏi mình bước lên có thích hợp hay không.
Một lát sau, dưới ánh mắt thân thiện của mọi người, chàng trai trẻ tuấn tú giơ đũa phép lên gia nhập với họ, cất giọng bình tĩnh: "Hufflepuff."
Malfoy nhướng cao lông mày, không hề do dự dư thừa mà vẫy nhẹ đũa phép một cách tao nhã, ngâm nga như đang hát: "Slytherin."
"Chúng tôi lấy tư cách Quân đội của Hogwarts, bảo vệ lâu đài.
Cho đến khi cái chết mang đi vinh quang được bảo vệ."
Phòng cần thiết dần được rọi sáng bởi ánh sáng trắng mỏng manh, vầng sáng dịu êm chiếu rọi mỗi một khuôn mặt trẻ tuổi.
Neville và Luna nhìn nhau mỉm cười, Cedric tìm kiếm bóng dáng Cho Chang, Ron lặng lẽ nắm tay Hermione, Harry chú ý thấy ngay cả đầu đũa phép của Adrian Pucey cũng tỏa ra ánh sáng trong trẻo.
"Nói thật, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ hợp tác với cậu đấy, Draco."
Chàng thiếu niên tóc bạch kim liếc nhìn Harry như thể khiêu khích, nói đầy ác ý: "Tôi cũng thế, Potter."
Thật ra họ đều đơn thuần tốt đẹp, có thể vì một mục đích đơn giản thế này mà lập nên Lời thể bất khả bội, mỗi người đều là nhân chứng của đối phương.
Thậm chí dám mời tử vong giáng xuống, phát ra lời than thở phá tan đêm đen.
Sau lần tụ họp này, những sự kiện xung đột giữa học sinh bốn nhà trong hành lang giảm bớt rất nhiều.
Chủ nhân của bốn màu sắc dường như đã tìm được điểm then chốt để cân bằng mâu thuẫn.
Sự biến chuyển không giải thích nổi này khiến những học sinh năm nhất vừa biết quy tắc về các phe đối lập cảm thấy hết sức mờ mịt.
Chớp mắt kỳ nghỉ giáng sinh đã đến, giống như những hộp quà được chất trên xe tuần lộc.
Harry và Ron sợ trở về trang trại Hang sóc sẽ phải đối mặt trực tiếp với cơn giận khó đối phó của bà Weasley, bèn quyết định cùng tới số 12 quảng trường Grimmauld trước.
Không có pháo giấy tung bay khắp nơi đón chào họ, chỉ có Sirius say khướt nằm trên sô pha, Kreacher gắng sức kéo cổ chân gã, muốn đưa gã về giường.
"Nói đến thì, chú Sirius trở về cũng rất lâu rồi." Ron cố hết mức để tránh nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy như bộ xương khô của Sirius, chỉ nhìn chằm chằm lên phía trên tai Harry.
"Bọn mình có thể biết chú ấy có cứu được thầy Lupin hay không không? Ý mình là...!Tình trạng này của chú ấy có phải là...!Chậc?"
Harry thuận tay tóm lấy con nhện con vừa đáp xuống vành tai mình rồi đặt lên mu bàn tay Ron.
Ron tức khắc vẫy rơi nó như thể nó là một củ khoai lang nóng.
"Cho dù đã cứu được, thầy Lupin cũng sẽ chỉ sống lại trong thực tế.
Chú Sirius chưa từng về năm thứ bảy này, giờ chúng ta sẽ không thấy được tác động của chú ấy đối với quá khứ.
Chỗ tiện lợi của cỗ máy thời gian là ở đây, muốn cứu một người rất đơn giản, giống như mình...! Nói thế nào đây, tiện tay cứu được Cedric.
Nhưng đồng thời chỗ phiền toái cũng ở đó..." Harry nhún vai, dùng đũa phép khiến Sirius trôi lơ lửng, giúp Kreacher di chuyển gã về phòng ngủ.
"Việc tụi mình cần làm bây giờ trở nên khó khăn hơn nhiều rồi."
Sau khi giải quyết xong bữa tối một cách tùy tiện, Harry tạm biệt Ron, tiễn cậu trở về Hang sóc đoàn tụ với người nhà thông qua hệ thống floo.
Tiếp đó, chàng trai trẻ một mình đi lên tầng hai, mở cửa căn phòng ngủ thuộc về mình ở trong hiện thực.
Ngăn nắp sạch sẽ, cũng vô cùng trống trải.
Bên cửa sổ không có chiếc bàn y cố tình kê ở đó, cạnh giường cũng không có bức tranh trống không.
Trong lòng Harry vốn không bình tĩnh nhẹ nhàng như ngoài mặt.
Y rất thấu hiểu nỗi đau khổ hiện giờ của Sirius.
Bất kể là quá khứ hay tương lai sẽ ra sao, thì người phải chịu đựng nỗi giày vò trong khoảng thời gian này vẫn là chính Sirius.
Y khiến rất nhiều người lâm vào nguy hiểm và khổ cực theo mình, nhưng y nhất định phải cười, bất kể là đối diện ai, đây là trách nhiệm của y.
Nếu như cứu vớt tính mạng của một người thật sự đơn giản như y nói, dẫu sao cỗ máy thời gian có thể sửa đổi những kết cục không hoàn mỹ vô số lần, thì y không rõ rốt cuộc vì sao bản thân vẫn đang cứng đầu, vì sao không lựa chọn cách thức thoải mái hơn, trở về biến mỗi lần kích khích khuấy đảo trái tim đều trở nên nhạt nhẽo.
Đó mới là con đường nhanh chóng và tiện lợi nhất.
Không biết nữa.
Có lẽ là bởi vì...!Harry ngồi trên thảm, tựa lưng vào chân giường, hai tay ôm lấy đầu gối rồi ngửa đầu nhìn bức tường trống.
Có lẽ là bởi nếu từ bỏ đoạn đường gian truân này, y sẽ hoàn toàn mất đi gì đó.
Harry chưa bao giờ tin rằng mình có thể đạt được kết quả như mong muốn dẫu không nỗ lực.
So với việc cố gắng hời hợt sau đó nếm trải sự hối hận và mất mát, thì y thà rằng thực hiện thử thách khó khăn nhất, sau đó giữ chặt từng chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà mình có thể nắm lấy trong tay.
Y móc từ trong chiếc túi vẫn luôn mang bên người ra một lọ độc dược nhỏ trong suốt, còn có ảnh chụp chung của cha mẹ y, rồi nhẹ nhàng bày chúng lên tấm thảm.
Đón lấy ánh sáng yếu ớt, James và Lily nhìn Harry, vui sướng xoay tròn và mỉm cười.
Vành mắt Harry bỗng hơi nóng lên, y vội vàng vùi đầu vào giữa hai cánh tay, một hồi lâu sau mới ngẩng lên.
Đây là niềm an ủi duy nhất của y.
Những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, cho dù giữa đêm khuya cũng không trở nên ảm đạm.
Tiếng cười to thoải mái vọng tới loáng thoáng nhắc nhở Harry hôm nay là ngày lễ gì.
Đương nhiên y nhớ rõ, đêm nay là đêm Giáng sinh.
Ngay lúc này, trong căn phòng tối, y nhớ lại mấy năm mình từng dốc hết sức để thay đổi, những chuyện đã trải qua như từng đợt sóng lớn tràn vào lòng y.
Tiếng vang trong trẻo khi những ly rượu chạm nhau; một mình lẻ loi nhìn những bông tuyết bay lả tả; kẹt chân ở bậc thang, rướn người tới in lên một nụ hôn khẽ; gần như bất chấp lý lẽ, mặt dày đòi quà Giáng sinh...!
Sao y có thể kìm nén được nỗi nhớ nhung và nôn nóng chứ? Khi giữa họ bị đan xen nhiều gian khổ đến thế, thì chỉ một cái đụng chạm nhỏ nhoi, cũng trở nên lãng mạn như thể thơ tình.
Quyết định của Harry vừa đột ngột vừa hấp tấp, nhưng điều ấy nào đâu quan trọng.
Khi lý trí quay trở lại với cơ thể nay đã đứng ở đường Bàn Xoay của y, có một giọng thân thiết nói cho y biết, y làm rất đúng.
.