Sở Ái

“Không có gì ạ.” Quan Ánh siết chặt tấm thư trong tay, tim đập dữ dội, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ đảo nói sang chuyện khác: “Muộn lắm rồi, chú nhỏ muốn đón giao thừa sao?”

Tầm mắt Chu Tân Hạc dừng trên tay Quan Ánh.

Quan Ánh âm thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng hỏi cháu, ngàn vạn lần đừng hỏi!!!

“Mấy bức thư này là cháu viết à?”

Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, nhưng trái tim Quan Ánh đã siết chặt.

Ai cần chú tinh ý như vậy chứ! Quan Ánh cắn răng, tỏ vẻ bình tĩnh: “Vâng ạ.”

Đừng hỏi nữa đổi đề tài đi mà!

Chu Tân Hạc: “Cho Chu Thần Thao?”

Vẫn không thể thoát được.

Đầu óc Quan Ánh rối bởi, nhất thời không biết trả lời như thế nào, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô nuốt nước bọt, ra vẻ “À” nhẹ một tiếng, đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

“Thư tình hả?”

“Không, không phải đâu, là thư thăm hỏi, chúc Tết. Do trường tổ chức, yêu cầu viết cho trưởng bối một lá thư thể hiện tình yêu thương… Và lòng biết ơn.” Quan Ánh cũng sắp bị thuyết phục bởi chính lý do vô cùng xuất sắc mà tự bản thân mình vừa mới nghĩ ra.

Cửa kéo ở ban công đang mở ra, tia sáng ấm áp mỏng manh chiếu lên mặt Chu Tân Hạc, không thấy rõ biểu cảm.

“Cháu muốn ly hôn à? Ánh Ánh.”

Ly hôn!?

Quan Ánh không thể tin được, bởi vì mấy thứ này, Chu Tân Hạc lại muốn ly hôn với cô?!

Lòng cô bùng lên ngọn lửa không tên, càng lúc càng lớn, xông thẳng lên đầu: “Nếu cháu không muốn thì sao?”

Khác với phản ứng gay gắt của cô, Chu Tân Hạc vô cùng bình tĩnh: “Tùy cháu.”

Anh quá lạnh nhạt, loại bình tĩnh này làm Quan Ánh cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, tự mình diễn kịch.

Nếu anh đã không quan tâm đến, cô cũng không cần phải cố gắng thêm nữa.

Lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, anh không muốn thì thôi!

Quan Ánh cắn môi, nhìn chằm chằm thùng giấy kia, dùng chân đá một cái.

Đều tại nó!

Cái thùng chứa đầy đồ bên trong, đá một cái khiến ngón chân đau nhức, Quan Ánh không nhịn được thấp giọng rên: “A…”

Chu Tân Hạc đỡ cô: “Sao lại tức giận với nó? Chú bế nhé?”

Quan Ánh nổi nóng, không thể kiểm soát được lửa giận của bản thân: “Không cần chú lo.” Cô cố ý đẩy Chu Tân Hạc ra, vịn vào tường, nhảy lò cò từng bước ra ngoài.

Đi được vài bước, chợt nhớ ra gì đó, Quan Ánh xoay người quay về che cái thùng lại, trừng mắt: “Chú không được nhìn lén!”

Chu Tân Hạc: “…”

Cô dựa vào tường, giống như một con thạch sùng nhỏ, từ từ chuyển hướng về phòng sách, lúc đi thỉnh thoảng còn quay đầu lại kiểm tra.

Không có gì thay đổi, Quan Ánh thầm nghĩ, cứ làm theo điều thứ nhất trong bản “Thỏa thuận không công bằng”, ai bảo chú ấy chọc giận cô!

———

Quan Ánh một giây cũng không muốn đối mặt với Chu Tân Hạc.

Cô không giải thích rõ ràng về đống thư tình, cũng không muốn nhắc đến chuyện lúc trước.

Ngay từ đầu người ta đã không thích cô, chăm sóc một đứa trẻ yếu ớt như cô đã không dễ dàng gì, chẳng lẽ cô còn có thể mặt dày đưa thư tình đưa ra, muốn làm cảm động ai đây chứ?

Ai mà chưa từng trải qua giai đoạn loli não tàn chứ.

Quan Ánh hít sâu: Tha thứ cho bản thân.

Cô sắp trở thành một phú bà độc thân có cả chục tỷ trong tay! Chưa tốt nghiệp đại học đã dẫn đầu xu hướng, trong tay có nhiều đồ thời trang cao cấp ngay cả ảnh hậu còn phải đến thuyết phục, như vậy mà cần bám mãi không buông sao? Không cần!

Quan Ánh xoa ngón chân, cầm lấy một xấp dày giấy thỏa thuận ly hôn, kiêu ngạo mà “lén lút” bước vào phòng Chu Tân Hạc.

Phòng anh được trang trí rất đơn giản, một chiếc giường lớn, một cái tủ nhỏ, cạnh gối là bộ đồ ngủ bằng bông không có lấy một nếp nhăn, được xếp gọn gàng, ga giường chăn màn cũng có mùi thơm.

Còn sạch sẽ hơn cả phòng cô.


Quan Ánh đặt giấy thỏa thuận ly hôn lên giường của anh.

Cô quên dùng ghim kẹp lại, mấy tờ giấy không đều nhau, Quan Ánh xếp gọn lại lần nữa, đặt bên cạnh gối.

Cửa sổ không đóng, có gió thổi vào, sợ tài sản của mình bị thổi bay, Quan Ánh dùng gối để chặn lại, lúc này mới yên tâm rời đi.

Chưa đầy mười phút, Quan Ánh bình tĩnh lại, thấy hối hận.

Hình như cô trúng kế rồi.

Trương Mị Khanh chửi bới cô không phải là muốn cô áy náy chủ động ly hôn với Chu Tân Hạc hay sao?

Suýt chút nữa đã nghe theo lời bạch liên hoa này rồi.

Quan Ánh bắt đầ u tìm nguyên nhân từ trên những người khác, đổ toàn bộ xúc động đêm nay của cô lên người Trương Mị Khanh.

Lúc đầu còn đang thấy chột dạ, về sau càng nghĩ càng giận.

Bày mưu tính kế cô đúng không? Càng muốn cô rời xa Chu Tân Hạc, cô càng không đi đấy!

Không chỉ không rời xa, cô còn muốn kéo anh đi thể hiện tình cảm nữa kìa! Gạo nấu thành cơm!

Còn Chu Thần Thao, đã nhận nhầm thư cũng không mở miệng nói câu nào, đúng vậy, anh ấy có ý gì chứ? Sẽ không tự luyến đến mức cho rằng cô thích anh đấy chứ?

Không từ chối, không chịu trách nhiệm, cũng không nhắc đến chuyện này, cái thái độ giả câm thế này cũng không hơn đàn ông cặn bã bao nhiêu! Thảo nào Chu Tân Hạc không thích cô tiếp xúc với anh ấy quá nhiều, rõ ràng là kẻ phong lưu hàng thật giá thật.

Khoan đã, nếu Chu Thần Thao hiểu lầm, vậy có phải Chu Tân Hạc cũng sẽ nhận sai thư không?

Quan Ánh bình tĩnh phân tích lại, bởi vì đống thư này nên Chu Tân Hạc hiểu lầm cô thích Chu Thần Thao, như vậy, nguyên nhân thực sự chú ấy giữ khoảng cách với cô chính là muốn cho cô cơ hội chọn lựa?!

Còn nhớ trước khi Chu Thần Thao trở về, Chu Tân Hạc còn cố ý hỏi: “Nó về rồi à?”

Vậy nên có thể thấy được, chú ấy chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện ly hôn, mà bởi vì lầm tưởng cô thích Chu Thần Thao, vì muốn “tác thành” cho bọn họ nên mới đề nghị ly hôn với cô!

Chắc chắn là vậy, chú ấy là người theo chủ nghĩa không kết hôn, sao có thể giục cô ly hôn chứ? Chú ấy cũng không cần tìm một mái nhà khác.

Hơn nữa hôn nhân của bọn họ cũng xem như Chu Tân Hạc được lợi, anh cần một thân phận đã kết hôn, trong giới này có quá nhiều phụ nữ muốn tiến lên móc nối quan hệ, hết người này đến người khác, giấy kết hôn có thể cản cho anh không ít phiền toái.

Dừng lại một chút, hình như Chu Tân Hạc cũng không cần phải giục cô ly hôn.

Sau khi phân tích, Quan Ánh cảm thấy việc quan trọng nhất lúc này không phải xem suy nghĩ của cô có đúng hay không, mà là lấy giấy thoả thuận ly hôn về!

Vừa rồi Chu Tân Hạc còn ở phòng sách, cuộc sống hằng ngày của anh làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, về phòng việc đầu tiên là tắm rửa, chắc sẽ không phát hiện thứ gì đó dưới gối nhanh vậy đâu.

Quan Ánh vén chăn lên, chạy đến trước cửa phòng Chu Tân Hạc trốn một lúc.

Sau khi chắc chắn anh vẫn chưa về, cô đẩy cửa phòng ra, rón rén bước vào, lại cảm thấy cũng không cần phải như vậy?

Cả đời mà không sinh hoạt tì/nh dụ/c thì cũng thật nhàm chán.

Thôi kệ đi, cô xoay người.

Không trộm nữa.

Không được, Quan Ánh dừng ở cửa, không thể theo mong muốn của người phụ nữ độc ác đó! Cán cân trong lòng Quan Ánh đang dao động.

Trong lúc rối rắm, trên đỉnh đầu bỗng tối sầm, Chu Tân Hạc đã về rồi.

Nói chính xác thì anh đã tắm xong, trên người quấn chiếc khăn tắm quay về.

Dáng người của Chu Tân Hạc không thể chê vào đâu được, Quan Ánh không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả, cô sợ sẽ miêu tả bằng một đống từ ngữ lưu manh mất. Bởi vì dáng vẻ bây giờ của anh thật sự quá quyến rũ, cô có thể đảm bảo rằng bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ rung động.

Chóp mũi Chu Tân Hạc đọng nước, tóc tai rối bời, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn chiếu xuống khiến nửa bên mặt của anh trở nên mông lung. Khuôn mặt nhìn qua dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Quan Ánh sẽ không dùng ánh mắt lộ liễu nhìn Chu Tân Hạc, bởi vì cô đã từng nghe Chu Tân Hạc nói rằng, anh thích những cô gái e lệ.

Có đôi lúc giả vờ là do bản năng, không phải nói không giả vờ là không giả vờ nữa, Quan Ánh mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên cũng không biết là do quá nhập vai hay thật sự là do thẹn thùng nữa.

“Chú đi đâu vậy?” Cô hỏi một câu vô nghĩa.

Chu Tân Hạc: “Đi tắm.”

“Tắm xong rồi sao?” Vẫn tiếp tục hỏi vô nghĩa.

Chu Tân Hạc: “Theo cháu thì sao?”

Quan Ánh ngang nhiên “nhìn” anh từ đầu đến chân một lần, nghiêm túc đưa ra kết luận: “Tắm xong rồi.”


“Còn giận không?” Chu Tân Hạc muốn giải quyết mâu thuẫn, không định lẩn tránh xích mích vừa rồi.

“Không.” Tầm mắt Quan Ánh dừng ở eo của anh: “Nhưng có một vấn đề cháu muốn hỏi chú, là về anh hai.”

Chu Tân Hạc: “Được. Nhưng cháu phải trả lời chú trước, cháu thích Chu Thần Thao à?”

Không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, Quan Ánh bình tĩnh nói: “Hồi bé thì thích, nhưng sau này lớn lên thì không thích nữa. Anh hai quá vô trách nhiệm.” Bây giờ cô còn hận không thể bó/p chế/t anh ấy.

Chu Tân Hạc: “Vậy nghĩa là bây giờ không thích.”

“Nhưng trước đây cũng không phải thích kiểu đó, chú có thể hiểu được mà đúng không?” Sợ anh hiểu lầm, Quan Ánh đưa ra ví dụ: “Giống như tình cảm của chú dành cho cháu, là tình thân.”

“Nếu vậy sao lại muốn ly hôn?”

“Không muốn.” Biết không thể giấu được, Quan Ánh nói thật: “Cháu mua những cuốn sách đó không phải là để tranh giành tài sản khi ly hôn, mà là để có thể cãi thắng người khác. Lúc chú không ở nhà, dì ấy cứ bắt nạt cháu, nếu không học chút bản lĩnh, cãi nhau thua tối cháu làm sao ngủ được.”

Chu Tân Hạc: “…”

Anh ngừng một chút, tiếp tục hỏi: “Thế còn đống thư đó thì sao?”

Quan Ánh cúi đầu nghịch ngón tay: “Nói sao đây, là gửi cho chú. Ừm, là thư hỏi thăm.” Cô đánh phủ đầu: “Cháu vẫn còn chưa hỏi chú, sao thư gửi chú lại chạy đến tay anh hai?”

Lúc ấy sự nghiệp của Chu Tân Hạc vừa mới khởi sắc, gặp khó khăn rất lớn trong việc thu mua, vừa xoay chuyển vòng vốn, vừa phải tìm cách thoát ra khỏi nghịch cảnh, anh không muốn để Quan Ánh biết tình cảnh của mình, bán nhà cửa đi cũng không nói cho cô. Chu Thần Thao vẫn luôn muốn có được căn biệt thự đó, thế nên bố mẹ cậu ta liền mua lại nó từ trong tay Chu Tân Hạc với giá thấp cho con trai.

Ngay từ đầu Quan Ánh đã gửi nhầm bức thư này rồi.

Nét mặt Chu Tân Hạc khẽ thả lỏng, tựa như khúc mắc trong lòng đã được gỡ bỏ, khuôn mặt giãn ra, bỗng nhiên bật cười.

Lại nữa rồi lại nữa rồi, người đàn ông này lại bắt đầu toát ra vẻ quyến rũ nữa rồi!

So với những chuyện cần nói, lúc này Quan Ánh càng quan tâm đến dáng người dưới lớp khăn tắm hơn.

Ánh mắt của cô cũng không quá trắng trợn, giảm nhẹ cảm giác nhìn lướt qua nơi nào đó trên cơ thể anh.

Nhìn bề ngoài, cũng không giống là không được.

Trước mắt tối sầm, đôi mắt Quan Ánh bị một bàn tay che khuất.

“Cô bé, đừng nhìn lung tung.”

“…”

Quan Ánh đỏ mặt phản bác: “Không bé.”

Chu Tân Hạc sửng sốt, vô thức cúi đầu nhìn xuống: “Cháu thấy gì rồi?”

“Thấy hết.” Cô cố tình trêu anh.

Chu Tân Hạc quả nhiên trúng chiêu, rút tay về, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, nhìn ánh mắt tìm tòi của cô, nhưng anh lại thấy mình như đang xúc phạm cô, lại sợ làm cô sợ, anh quay người bước nhanh về phòng.

Cửa vừa đóng lại, Quan Ánh chắp hai tay sau lưng, nhón chân thăm dò, anh mắt nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Trắng trợn xem trộm.

Chờ Chu Tân Hạc mặc quần áo xong, Quan Ánh lập tức đứng thẳng dậy.

Anh mở cửa ra thấy cô vẫn đứng đó, đưa tay vuốt tóc cô, như đang dỗ dành: “Lần sau chú sẽ chú ý.”

Nhưng cũng không cần quá chú ý đâu.

Quan Ánh cúi đầu, gật đầu như gà con mổ thóc.

“Phòng ngủ này không có phòng tắm, chú cũng thấy khá bất tiện đúng không?” Cô vẫn không quên mục đích của bản thân, trải qua chuyện lần này, lòng Quan Ánh kiên định, nhất định không thể ly hôn! Nhưng việc trước mắt là phải dụ dỗ Chu Tân Hạc rời khỏi đây: “Chú nhỏ, đêm nay ngủ ở phòng ngủ chính, được không ạ?”

Đôi mắt cô lấp lánh, nhiệt tình gọi anh.

“Không được.” Chu Tân Hạc từ chối.

Quan Ánh kiên trì nói: “Tin tưởng bản thân, chú nhất định được.”

Chu Tân Hạc ngừng hai giây, nhẹ dỗ dành: “Ánh Ánh, cháu vẫn còn nhỏ, hơn nữa tình trạng sức khỏe bây giờ của cháu, không thích hợp để vận động mạnh.”

Đây không phải là phong cách nói chuyện thường ngày của Chu Tân Hạc, tựa như rào cản vô hình nào đó giữa bọn họ bị phá vỡ, khoảng cách giữa bọn chợt gần hơn, bình đẳng hơn, cũng mập mờ khó hiểu.

Nhưng anh đang nói gì vậy????


Anh sẽ không cho rằng cô thèm khát đàn ông đến điên rồi nên mới muốn vận động mạnh với anh đấy chứ!?

Quan Ánh cảm thấy không ổn: “Sao cháu lại không thể vận động?”

Chu Tân Hạc: “Bác sĩ khuyên vậy.”

Quan Ánh bịt tai lại: “Ai khuyên cũng không được, đêm nay chú phải vào phòng cháu ngủ.”

Chu Tân Hạc bị đẩy vào phòng, cũng không đề phòng Quan Ánh, bình thường cô vốn là một cô gái yếu đuối, không biết lấy đâu ra nhiều sức đến vậy, chợt đẩy anh ngã xuống giường.

Quan Ánh cũng không để ý đến nét mặt kinh ngạc của Chu Tân Hạc, cô buông anh ra, dùng tay sửa cổ áo lại cho anh, chưa kịp ổn định lại nhịp thở đã nhanh chân chạy đi mất.

“Ánh….” Cửa phòng bị đóng lại.

Chu Tân Hạc bất đắc dĩ thở dài.

Bên ngoài vang lên âm thanh vặn chìa khoá, vài giây sau, tiếng bước chân xa dần.

Phòng ngủ của cô gái nhỏ yên tĩnh, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Chu Tân Hạc nhắm mắt, nhớ lại những chuyện mấy tháng nay.

Bỗng dưng cảm thấy thật kỳ diệu. Anh cưới cháu gái của bạn, hơn nữa không có ý định ly hôn.

Chu Tân Hạc và Quan Viễn có duyên kết bạn, tìm được bạn cùng chung chí hướng đã khó, kết bạn với người có tính cách trầm lặng như anh lại còn khó hơn. Quan Viễn làm người rất trượng nghĩa, vô tình cứu Chu Tân Hạc một mạng. Kỳ nghỉ hè năm ấy, anh nghe tin gần nhà Quan Viễn xảy ra động đất, có hơn hàng trăm người gặp nạn, anh đến đó không chút suy nghĩ.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Đi ngang qua một đống đổ nát, anh nhìn thấy một cô bé nằm co quắp trong góc, tầm mười hai, mười ba tuổi, trên người lấm lem như người gặp nạn gần đó.

Anh lập tức xuống xe bước tới, ngồi xổm trước mặt cô, cụp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Chú đưa cháu về nhà nhé?”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa bất lực vừa do ự: “Cháu không có nhà.”

Anh sững sờ: “Đưa cháu về nhà chú nhé?”

Cô bé nén nước mắt, lặng lẽ kéo tay áo của anh: “Vâng ạ.”

Chu Tân Hạc định đưa cô bé đi, anh là một người đàn ông độc thân, giữ cô bé ở bên cạnh cũng bất tiện. Nhưng lúc cô rửa mặt đi ra, anh liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là cháu gái của Quan Viễn.

Chu Tân Hạc giữ Quan Ánh lại bên mình, đúng là vì người bạn thân đã mất. Anh còn nợ Quan Viễn một mạng. Nếu không phải chấp nhận lời mời của anh, Quan Viễn cũng sẽ không về nhà, cũng sẽ không gặp nạn.

Vì thế khi Quan Ánh khóc nói: “Không ai muốn lấy cháu, chú nhỏ, sau này cũng sẽ không ai lấy.”

Anh mới có thể không chút do dự hứa hẹn: “Chú lấy cháu.”

Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng theo thời gian kết hôn, anh bắt đầu rơi vào đủ loại mờ mịt.

Tình yêu và trách nhiệm lẫn lộn vào nhau, anh không thể bước ra được.

Quan Ánh là nàng thơ, là nguồn cảm hứng của anh, thiết kế khiến anh thành danh cũng lấy cảm hứng lúc nhìn thấy cô đứng trong rừng trúc. Anh là người vô cảm, mọi người xung quanh thấy anh lạnh nhạt, ngay cả anh cũng nghĩ vậy.

Từ lúc sinh ra anh đã không có mẹ, chưa từng cảm nhận được tình thương. Yêu và không yêu anh lại càng không biết, anh chỉ biết Quan Ánh là lí do duy nhất để anh quay trở lại thành phố này.

Còn về phần đáp án của cô, anh cảm thấy cũng không quan trọng.

Nhưng Quan Ánh bỗng muốn ly hôn với anh.

Đây là điều mà Chu Tân Hạc không ngờ đến, anh bị bất ngờ không kịp trở tay.

———

Lúc Quan Ánh về phòng, Chu Tân Hạc đã ngủ rồi.

Anh mặc một chiếc quần đen dài thoải mái, nằm nghiêng, dáng người thon dài, vòng eo nổi bật, giường dài một mét chín, có lẽ là do anh ngủ quá sâu, đôi chân dài miên man suýt nữa không để thẳng được. Chân anh đè lên chăn bông, Quan Ánh như phát hiện ra thế giới mới, nam thần lúc ngủ thế mà cũng đè lên chăn.

Quan Ánh khẽ bước lên giường, nằm sấp sau lưng Chu Tân Hạc, chống cằm nhìn góc nghiêng của anh.

Nghĩ đến tay anh bị thương, Quan Ánh đến gần, thổi nhẹ.

Một cái thổi nhẹ này lại đánh thức Chu Tân Hạc.

Lông mi anh khẽ chớp, chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen mang theo chút mông lung, tựa như không phân biệt được hiện thực và cảnh trong mơ, vài giây sau mới dần tỉnh táo.

“Ánh Ánh?” Giọng anh hơi mang theo chút khàn khàn lúc vừa tỉnh ngủ.

Quan Ánh cảm thấy trong màng nhĩ tựa như có trăm hoa đua nở, l!ếm môi, hỏi: “Tay chú còn đau không?”

“Đau.” Chu Tân Hạc cụp mắt, lông mi dài che đi nốt ruồi, ngỡ như mỹ nhân rơi lệ khiến người khác đau lòng.

Quan Ánh khẽ nói nhỏ: “Để cháu xem, có phải vết thương bị hở không?”

“Có khi thế thật.” Chu Tân Hạc rất phối hợp, đưa tay ra để cô kiểm tra, anh không nhìn tay, mà chăm chú nhìn khuôn mặt của cô.

Quan Ánh kiểm tra kỹ, không thấy có gì khác thường, nghi ngờ hỏi: “Chắc vừa nãy chú ngủ sâu quá, không cảm thấy đau, tỉnh dậy mới có cảm giác.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Chắc vậy.”

Người đẹp mở to đôi mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, tim của Quan Ánh cũng bị anh nắm được rồi.

Sao Chu Tân Hạc có thể trêu cô thế này? Nhưng cũng có thể anh không có ý đó… Quan Ánh không chìm đắm vào những điều tự suy diễn, đặt tay bị thương của anh xuống.


Ngón út bị nắm lấy, Quan Ánh cúi đầu, ngón tay thon dài của Chu Tân Hạc đặt lên mu bàn tay của cô, tay anh rất to, có thể dễ dàng nắm trọn cả tay cô.

Trước đây Chu Tân Hạc giống như một ngọn núi lớn, vững vàng đáng tin, dường như mãi mãi không biết mệt mỏi, nhưng có lẽ Tết năm nay trong nhà quá vắng vẻ hay, cũng có thể do anh quá nhớ người thân, hôm nay nhìn Chu Tân Hạc vô cùng yếu ớt.

“Đến phòng chú làm gì?” Anh hỏi.

Quan Ánh né tránh ánh mắt anh, chột dạ nói: “Hôm nay dì đã đến đây ạ?”

Chu Tân Hạc: “Ừm.”

“Khi nào? Dì ấy dọn đồ trong phòng chú à? Cháu bị mất một thứ.”

Chu Tân Hạc: “Lúc cháu giận.”

Quan Ánh lo lắng nói: “Dì ấy có lấy cái gì không?”

Cô gái nhỏ bỗng dưng đến gần, trong không khí thoáng một mùi hương ngọt ngào, cổ áo cô mở rộng, lộ ra đường cong xương quai xanh, Chu Tân Hạc khẽ dời mắt: “Mất cái gì, quan trọng lắm sao?”

Quan Ánh vẫn giữ nguyên tư thế nằm bên cạnh anh: “Cũng không quan trọng lắm, chỉ là cảm thấy rất lạ, rõ ràng là đặt ở chỗ đó bỗng dưng lại chẳng thấy đâu nữa.”

Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm bức tường phía sau lưng cô: “Không để ý.”

Quan Ánh nhìn theo tầm mắt của anh.

Bức tường thì có gì đẹp chứ? Cô không đẹp sao? Không đúng. hiện tại điều nên lo lắng là giấy thỏa thuận ly hôn tự dưng biến mất: “Vậy chú có nhìn thấy… Tài liệu nào không?”

Cuối cùng Chu Tân Hạc cũng dời ánh mắt đến khuôn mặt của cô.

Yên lặng vài giây, anh đáp: “Không.”

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.. Quan Ánh thở phào nhẹ nhõm: “Đêm nay chú ngủ ở đây đi, cháu sẽ trông chú.” Cũng xem như đón giao thừa rồi.

Chu Tân Hạc nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên: “Cháu định trông chú thế nào?”

Quan Ánh đảo mắt, vỗ vỗ một chiếc gối khác: “Đây vốn là giường đôi, có thể ngủ được.”

Chu Tân Hạc thấp giọng hỏi: “Muốn ngủ cùng với chú hả?”

Quan Ánh nghiêng đầu nhìn anh hai giây, chợt hiểu, người như anh rất có giới hạn cảm xúc, nếu không đã chẳng còn là xử nam từ lâu rồi, khụ, Quan Ánh cũng là nhờ Hoắc Tinh Dã mới biết được “bí mật” này. Hoắc Tinh Dã nói Chu Tân Hạc cấm dục tới mức biến thá!, người đẹp cỡ nào cũng không thể lọt vào mắt anh. Quan Ánh đã sớm không còn ôm hy vọng với chuyện quyến rũ Chu Tân Hạc, đêm nay anh lại vì cô bị thương, cô thật lòng muốn chăm sóc anh.

Sợ anh bài xích, Quan Ánh cuộn chăn bông thành một hàng, ngăn cách hai người bọn họ.

“Chia ra rồi, không tính là ngủ cùng nhau.”

“Được.”

Chu Tân Hạc thế mà lại đồng ý.

Một lúc sau, di động đột nhiên nhảy ra một loạt tin nhắn chúc mừng, Quan Ánh nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, thì ra là năm mới rồi. Cô đang định nói thì Chu Tân Hạc mở miệng nói trước: “Chúc mừng năm mới, Ánh Ánh.”

Ánh mắt anh nhìn cô đêm nay rất lạ, nhưng cũng không thể nói là lạ ở điểm nào, Quan Ánh giật mình: “Chúc mừng… năm mới.”

Đón giao thừa, cũng có thể gọi là thức đên.

Quan Ánh không thể chịu được đến quá nửa đêm, gục xuống, liếc mắt nhìn Chu Tân Hạc, ngủ trước cả anh.

———

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, mặt trời lười biếng buông xuống tán cây, tạo nên một khung cảnh tráng lệ.

Quan Ánh hơi vươn vai định xoay người, phát hiện đôi tay đã bị kẹt, đầu gối đá vào thứ gì đó, cô ngơ ngác hai giây, cúi đầu, đập vào mắt là dáng người tuyệt mỹ của người đàn ông.

Mùi hương trên người Chu Tân Hạc rất dễ nhận ra, Quan Ánh không cần nhìn cũng biết chủ nhân của cánh tay đang ôm lấy cô.

Cơ thể anh ấm áp dễ chịu, Quan Ánh bị hun đến nỗi khuôn mặt hơi đỏ, tim đập loạn nhịp, con sâu ngủ trong người cũng bị dọa trốn đi mất.

Tóc cô quấn lấy cánh tay anh, Quan Ánh kéo tóc, đầu ngón tay chạm vào tay anh mới nhớ ra tối qua mình đã làm n gì.

Quan Ánh muốn xem thử tay Chứ Tân Hạc có đang bị đè nặng hay không, bị anh ôm đến chặt đến nỗi không thể xoay đầu, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của bản thân, chắc chỉ có cánh tay bị đè, không chạm đến bàn tay.

Sau khi lo lắng tay của anh, Quan Ánh mới nhớ tới tư thế hiện tại, hình như, có hơi không thích hợp.

Tuy cô hay lao vào ngực Chu Tân Hạc làm nũng, nhưng đều là do lúc trước còn nhỏ, sau khi trưởng thành đã không làm như vậy nữa. Chu Tân Hạc luôn rất có chừng mực, không thể nào chủ động ôm cô vào lòng.

Như vậy sự thật chỉ có một.

Chính cô đã kéo tay anh, chui vào trong ngực anh.

Anh là người nghiêm túc như vậy, chờ lúc tỉnh dậy lại phát hiện một người nằm trong vòng tay mình thì sao đây?!

Quan Ánh lén lút, tốc độ vô cùng chậm chạp, từng chút từng chút một, nhúc nhích về phía sau như một con trùng nhỏ.

Được một nửa, cánh tay Chu Tân Hạc chợt thu lại, bàn tay ôm lấy đầu cô, ấn cô vào trong lòng.

Quan Ánh đột nhiên cứng người, ngừng thở, ngước mắt lên, gương mặt Chu Tân gần trong gang tấc.

Anh nhắm mắt, khuôn mặt đẹp trai yên tĩnh, động tác vừa rồi tựa như việc làm vô thức trong mơ.

Rèm cửa dày che khuất ánh mặt trời, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của anh, và tiếng tim đập như nai con chạy loạn của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận