“Sao anh biết?” Lời này là Chu Niệm Niệm hỏi.
Thím hai cười mắng: “Con hỏi ngốc thế, người ta là một đôi, ngủ chung giường có thể không biết được à?”
“…”
Quan Ánh quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Tân Hạc, đáy mắt anh thoáng qua ý cười nhàn nhạt đầy thâm ý, không e dè gì, đôi mắt đen bình thản, điềm tĩnh ẩn dưới cặp kính màu xanh lam, lại càng lộ ra anh đang cất giấu điều gì đó, trông hơi không đứng đắn.
Quan Ánh thu hồi tầm mắt, điềm nhiên như không có việc gì chọc vào miếng táo, dày mặt nói: “Đúng vậy, không sai.”
“Ồ.” Chu Tân Hạc khẽ rướn môi: “Buổi sáng dậy sớm như vậy, chú còn tưởng cháu ngượng nên trốn mất.”
????
Thì đúng là ngượng mà!
Sao chú ấy có nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người vậy chứ!
Không đúng, chú ấy biết…
Chú ấy biết hết!!!!!
Người đàn ông này giả vờ ngủ! Lại còn trêu chọc cô, anh có ý gì?!
“Thôi được rồi đừng nói nữa, con bé đang ngại kìa.”
“Ha ha ăn trái cây đi, ăn cái cây để lớn thêm.”
———
Ăn cơm xong, từ nhà chú hai ra, Chu Tân Hạc hỏi: “Về nhà?”
Quan Ánh nhìn về phía đối diện: “Nhà nào?”
Chu Tân Hạc chạm vào đồng hồ: “Muộn rồi, đêm nay ở nhà bên kia nhé?”
Anh nói “nhà bên kia”. Vì “nhà” là chỉ căn hộ đứng tên của cô.
Bôn ba một ngày, quả thật Quan Ánh cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa tâm trạng khá tốt, đồng ý: “Vâng.”
“Nhà bên kia” bây giờ không có phòng ngủ của Quan Ánh, Chu Tân Hạc dọn giường: “Chú ngủ ở sô pha.”
“Chú nhỏ.” Quan Ánh ôm gối đứng bên cạnh anh, bỗng dưng nói: “Cháu xin lỗi.”
Chu Tân Hạc: “Ngoại tình hả?”
“Làm gì có.” Quan Ánh đặt gối xuống, xoay người ngồi lên giường, ngẩng mặt nói: “Cháu xin lỗi vì những suy nghĩ trẻ con lúc trước của mình. Lúc trước, khi mà chú giận cháu, cháu định lấy nửa tài sản của chú.”
Chu Tân Hạc để gối lên: “Của chú cũng là của cháu.” Anh chậm rãi nói, giọng điệu có ẩn ý khác: “Nếu ông già chết sớm thì toàn bộ là của cháu.”
Quan Ánh lúng túng: “… Cháu nói lung tung đấy, chú không già chút nào.”
“Ánh Ánh, theo góc độ tâm lý học, mọi người thường quan tâ m đến điểm yếu.”
“Ý chú là chú không già, nên không để tâ m đến chuyện bị gọi là ông già, nhưng cháu lại vô cùng để ý đến việc bị gọi là cô bé, vậy cháu chính là đồ trẻ con hả?”
Chu Tân Hạc đưa ra lời nhận xét: “Suy nghĩ rất cặn kẽ.”
“Nhưng chú không đồng ý.”
Chu Tân Hạc cười khẽ: “Cô bé, để ông già trải giường chiếu nhé?”
“Mời chú.” Quan Ánh đứng dậy tránh sang một bên.
Yên tĩnh vài giây.
Quan Ánh trong lòng thầm mắng một hồi, cuối cùng thành thật nói: “Thật ra, cháu còn đặc biệt in thêm một tờ giấy thỏa thuận ly hôn quá đáng.”
Chu Tân Hạc à một tiếng, hình như cũng chẳng bất ngờ: “Quá đáng mức nào?”
“Cũng không quá đáng lắm, nếu nhìn qua, ý trên mặt chữ, tài sản chia cho cháu khá nhiều, nhưng cháu cũng không muốn lấy hết.” Cô nhấn mạnh: “Cháu sẽ lấy hai căn hộ, tiền còn dư lại, cả cổ phần nữa, còn hơn sáu mươi thứ khác, cháu đều để phần cho chú.”
Chu Tân Hạc ừm một tiếng.
Quan Ánh căng thẳng nói: Chú nhỏ giận sao?”
“Không.”
“Thế sao chú không nói gì?” Nói cô vài câu hay mắng cô hám giàu cũng được.
Chu Tân Hạc khom người, Quan Ánh không nhìn thấy vẻ mặt anh, anh dùng tay vuốt phẳng ga trải giường, giọng điệu cũng không thay đổi gì: “Là một cô bé biết kính già yêu trẻ.”
“…”
“Hãy rủ lòng thương xót ông già này.”
“…”
Vẫn còn tâm tư trêu cô, xem ra cũng không giận. Sống lưng Quan Ánh thẳng tắp, hắng giọng nói: “Chú có cảm thấy cháu thay đổi quá nhiều không?”
Ánh mắt Chu Tân Hạc thoáng nhìn về phía cô.
“Không.”
Quan Ánh mát tự nhiên thay đổi dáng ngồi: “Cháu không nói đến vẻ ngoài.”
Chu Tân Hạc: “Hửm? Nói chú nghe thử xem?”
Quan Ánh ngạc nhiên: “Chú không cảm nhận được sao?”
Chu Tân Hạc khựng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô vài giây.
“Có.”
Quan Ánh: “Vậy chú có cảm thấy cháu trở nên hung dữ, cọc cằn, không ngoan ngoãn đáng yêu không?”
“Có sao? Để chú xem thử.” Chu Tân Hạc nâng cằm cô lên, cụp mắt cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô.
Đối mặt với anh là cực hình, tai Quan Ánh nóng bừng, hơi nghiêng đầu: “Nhìn người ta như vậy làm gì?”
“Cũng đúng.” Chu Tân Hạc buông cô ra, trong đôi mắt đen láy chứa ý cười nhàn nhạt: “Giống như hồ ly nhỏ ấy.”
Ý nói cô vừa xảo quyệt vừa lắm mưu kế?
Quan Ánh không thừa nhận: “Đó là vì cháu không biết rõ mọi chuyện. Nếu sớm biết chú kiếm tiền không dễ dàng, cháu sẽ không thế đâu.”
Chu Tân Hạc vỗ đầu cô: “Nếu đã biết chú kiếm tiền không dễ, thì ngoan ngoãn chăm sóc mình cho tốt đi.”
“Còn chuyện ly hôn…”
“Ánh Ánh.” Chu Tân Hạc ngắt lời cô: “Chú hỏi cháu một chuyện.”
Quan Ánh ngồi thẳng dậy: “Chú hỏi đi.”
Chu Tân Hạc đến ngồi bên cạnh cô: “Lần này vì sao nhất quyết phải tham gia thi đấu?”
Quan Ánh thu lại vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Vì muốn chứng minh bản thân.”
Chu Tân Hạc hỏi: “Chứng minh cho ai xem?”
Cô ngẩng đầu: “Tất nhiên là cho chú…. Mọi người xem.”
Chu Tân Hạc: “Vì sao nhất định phải chứng minh?”
Quan Ánh ngừng một chút, nghiêm túc nói: “Cháu không muốn để mọi người nghĩ cháu chỉ biết làm nũng, không làm mà vẫn có ăn, là một đứa trẻ tham lam. Cháu cũng muốn được công nhận, không muốn cả đời đều ở trong vùng an toàn. Không muốn làm chú thấy mất mặt.”
Lúc nói những lời này, cô mang theo cảm xúc mãnh liệt, ánh mắt kiên định, có sự kiên trì bền bỉ.
Người có thể thiết kế được bộ sưu tập “Sống lại” tuyệt đối không thể nào chỉ là một cô bé ngốc nghếch, ngọt ngào với cái não trống trơn được. Những gì mọi người nhìn thấy bên ngoài chỉ là vẻ ngoài giả vờ không tim không phổi của cô mà thôi, thông qua tác phẩm cũng có thể thấy được, sự thấu hiểu về bản chất con người của Quan Ánh đã vượt qua cả độ tuổi của cô.
Ban giám khảo công nhận cô cũng không phải là không có lý do. “Sống lại” của cô không thể hiện sự luân hồi của sinh mệnh mà là người trưởng thành dần tìm về sự hồn nhiên ngày thơ bé đã mất đi.
Tuổi thơ của Quan Ánh đầy tiếc nuối. Cô lần lượt mất đi người thân, mình lại tìm được đường sống trong chỗ chết, từ đó bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Chu Tân Hạc từ lâu đã biết cô không phải kiểu người yếu ớt dễ bắt nạt.
Nếu như có người thân, ai ra vẻ yếu đuối làm gì
“Còn gì nữa không?” Chu Tân Hạc hỏi.
Quan Ánh lấy lại vẻ kiêu ngạo: “Nhân tiện làm kẻ địch của cháu biết khó mà lui.”
“Ồ, là kẻ địch nào?”
Tất nhiên là tình địch rồi.
Quan Ánh biết rõ còn cố hỏi: “Kẻ địch còn phân loại nữa sao?”
Chu Tân Hạc đưa ra vài ví dụ cho cô: “Cuộc sống, học tập, công việc.”
“Là cuộc sống.”
“Cô Trương?” Chu Tân Hạc thử hỏi: “Chuyện năm ngoái vẫn chưa buông bỏ được sao? Ánh Ánh.”
Quan Ánh lắc đầu: “Cũng không hẳn là vì chuyện năm ngoái.”
Khoé miệng Chu Tân Hạc cong lên nụ cười nhạt: “Bởi vì chú à?”
Ánh mắt Quan Ánh né tránh: “Ấy? Quần áo của cháu được chú dọn đến đây sao? Để… Để chỗ nào vậy ạ?”
“Trong tủ quần áo.” Chu Tân Hạc nâng cằm, bỗng hỏi một câu không đầu không cuối: “Cuối tuần bọn cháu đi ăn sinh nhật thầy Vương à?”
“Vâng, cháu đã chuẩn bị quà xong rồi.” Thế mà anh vẫn còn nhớ rõ.
“Thấy thầy Vương nghiêm khắc không?”
Thầy Vương là chủ nhiệm lớp cấp 3 của cô, rất nghiêm khắc, cô gật đầu: “Có.”
Chu Tân Hạc: “Biết thầy Vương trước mặt vợ mình trông như thế nào không?”
“Rất yêu vợ, vô cùng lãng mạn, chiều nào dạy xong tặng hoa cho vợ. Hoàn toàn là hai người khác nhau trước mặt bọn cháu.”
“Ừm.” Chu Tân Hạc chăm chú nhìn vào đôi mắt Quan Ánh: “Sao lại có sự thay đổi này?”
Đương nhiên là bởi vì yêu vợ!
Khoan đã, lời này của anh là có ý gì? Đây là ám chỉ những thay đổi gần đây của anh sao?
Những xúc tua nhỏ bé đầy sự tò mò duỗi ra khắp mọi hướng, một đáp án mơ hồ sắp chui từ dưới đất lên, trái tim Quan Ánh thoáng vui vẻ, câu hỏi trong lòng suýt nữa đã thốt ra.
Lời nói nghẹn nơi cổ họng, lý trí làm cô nuốt câu hỏi về.
Chu Tân Hạc cũng dừng lại thêm ở vấn đề này, giống như chỉ thuận miệng nhắc đến, anh đứng dậy, mở tủ quần áo ra: “Quần áo của cháu ở đây, Ánh Ánh?”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Quần áo còn lại của cô ở nhà họ Chu phần lớn đều là đồ ngủ, Quan Ánh tìm mãi mới chọn được một cái bình thường.
Cô ôm lấy quần áo: “Chú nhỏ, cháu đi tắm đây.”
Chu Tân Hạc bắt đầu giải quyết công việc bộn bề của ngày hôm nay, không ngẩng đầu: “Ừm.”
Chiếc rèm dày nơi phòng ngủ ngăn cách hết thảy mọi tiếng động bên ngoài.
Khoảnh khắc cửa phòng tắm đóng lại, Chu Tân Hạc không tĩnh tâm được nữa.
Cửa kính phủ một tầng hơi nước, tiếng nước tí tách rơi xuống sàn nhà, Chu Tân Hạc tắt máy tính đi, bỗng muốn hút điếu thuốc, nghĩ đến Quan Ánh lại thôi.
Tắm xong, Quan Ánh vén hết tóc ra phía trước để che, cô không có thói quen mặc nội y khi đi ngủ. Hơn nữa, Chu Tân Hạc cũng sẽ không nhìn cô.
Đẩy cửa ra, Quan Ánh ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Tân Hạc.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Mái tóc dài của Quan Ánh xoã trên vai, làn khói mờ ảo trong phòng tắm vẫn còn lượn lờ trên cánh tay mảnh khảnh của cô, làn da ửng hồng sau khi tắm, hai đường cong ở dây váy lộ rõ, hơi hơi nhô ra, thấp thoáng, tóc cũng không che được.
Tầm mắt Chu Tân Hạc dừng lại ở nơi đó.
Đầu tiên Quan Ánh đờ người, sau đó đột ngột xoay người.
“Chú… Không được nhìn!”
Giọng nói Chu Tân Hạc trầm thấp, mang theo chút nuông chiều: “Không nhìn, lên giường đi.”
Anh bình tĩnh đến nỗi Quan Ánh nghi ngờ mình làm quá vấn đề lên, đôi tay đang ôm ấy bản thân có vẻ thừa thãi, giống đang ra vẻ.
Cô bỏ tay xuống, đỏ mặt bước qua, nhấc chăn bông lên, nhanh chóng chui vào bên trong, thản nhiên như không có gì nói: “Cháu nghĩ chú đang bận, không để ý đến cháu.”
Ý là, không phải cô cố tình.
Sao khi Chu Tân Hạc trả lời xong email cuối cùng, anh ngả người về phía sau, điềm tĩnh nhìn về phía cô: “Đúng là đang bận.”
Anh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt vô dục vô cầu, nhưng chính vẻ lạnh nhạt này lại là sự chí mạng, thoáng chốc Quan Ánh thấy mình như một chú thỏ con lạc đường, bị thợ săn dùng mật ngọt dụ dỗ, chỉ còn thiếu bước nhảy vào bẫy nữa thôi.
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng lại giống ảo giác của cô hơn, Quan Ánh cũng không để trong lòng.
Cô cuộn mình vào ổ chăn, chỉ để đầu lộ ra ngoài. Chỉ là vô tình nhìn nhau vài giây, cô đã không thể bình tĩnh được, hoàn toàn chìm đắm vào tình cảm trong ánh mắt người đàn ông, suy nghĩ miên man.
Quá kém cỏi.
Quan Ánh thấy hơi thất vọng về bản thân, kéo chăn lên che kín đầu.
“Ánh Ánh.” Chu Tân Hạc nhắc nhở cô: “Trong phòng ngột ngạt, đừng che mặt lại.”
Rõ ràng anh không nhìn cô, nhưng nhất cử nhất động của cô anh đều biết.
Quan Ánh “Vâng” một tiếng, kéo chăn xuống dưới cằm. Chiếc chăn này là do Chủ Tân Hạc thay mới cho cô, thoang thoảng hương nước giặt và mùi ánh mặt trời, sạch sẽ dễ chịu, hình như còn lưu lại chút hương vị của anh.
Phòng của Chu Tân Hạc được thiết kế với tông màu lạnh, tuy bình thường dì hai thích bày trò, nhưng tầng ba chính là cấm địa của nhà họ Chu, không ai dám đến gần, Chu Niệm Niệm đến đây cũng chỉ dám đứng ở cầu thang nhìn mà thôi. Khi đó Quan Ánh không biết nguyên nhân, hôm nay nghe Chu Niệm Niêm nói đến mới hiểu được.
Nghĩ đến hồi chiều Chu Niệm Niệm nói chuyện đó với cô, Quan Ánh đột nhiên ghét chiếc giường này.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang bận rộn ngồi trên ghế sô pha: “Chú nhỏ.”
Chu Tân Hạc không ngẩng đầu: “Hửm?”
“Cái giường này, trừ cháu ra, có ai từng ngủ không?”
Anh đáp: “Có.”
Vẻ mặt Quan Ánh bắt đầu tan vỡ, “À” xong lại hừ một tiếng.
Chu Tân Hạc bắt chước cô, nhưng anh hừ ra lại chỉ còn hơi thở trầm thấp: “Chú ngủ.”
Quan Ánh vờ như vô tình nhắc đến: “Người khác cơ, không phải còn vào phòng chú rồi à.”
“Cô bé.” Chu Tân Hạc cười khẽ: “Thói ở sạch nghiêm trọng quá đấy.”
Chỉ gọi “ông già” một tiếng, lại ghi thù một ngày!
Quan Ánh chui vào chăn, giọng nói ồm ồm từ khe hở truyền ra: “Cháu không phải cô bé, cháu giả vờ đấy.”
“Ừm, cháu không phải.”
“… Chu Tân Hạc, chú nghiêm túc chút đi.”
“Không gọi chú nhỏ nữa hả?”
“Xem tâm trạng đã.” Tâm trạng hiện giờ của cô không tốt!
Chu Tân Hạc không trêu nữa: “Bởi vì cái giường nên không vui à? Đổi lâu rồi.”
“Ồ.”
Quan Ánh nín thở, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang, hôm nay Chu Tân Hạc mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, ngón tay xinh đẹp đang nhẹ nhàng gõ trên bàn phím, thoáng chốc Quan Ánh muốn biến thành bàn phím.
Cô l!ếm môi: “Sao lại đổi?”
Chu Tân Hạc: “Dính mùi phụ nữ.”
Quan Ánh nói bóng gió: “Bây giờ thì sao? Bây giờ cũng dính mùi của phụ nữ.”
Chu Tân Hạc: “Cháu là phụ nữ sao?”
“?“ Khuôn mặt Quan Ánh thiếu chút nữa không giữ nổi bình tĩnh.
Chu Tân Hạc gập máy tính lại: “Cô bé, muốn kể chuyện đi ngủ hả?”
“Không muốn!” Quan Ánh hơi bực bội, xoay người thật mạnh, đáng tiếc trên người cô không có bao nhiêu thịt, quá nhẹ mà giường lại bền chắc, có xoay người một cái cũng không ra chấn động gì, ngay cả đệm cũng không có động tĩnh gì, cô uổng công dùng sức rồi.
Cơn tức không được thể hiện ra thành công, cô đành phải trút giận lên chiếc đèn trên đầu giường: “Tắt đèn, cảm ơn.”
Bắt đầu giận dỗi.
Chu Tân Hạc bất đắc dĩ bật cười.
Quan Ánh nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần, trong không khí phảng phất hương tuyết tùng lạnh nhạt, người đàn ông sau lưng không nói chuyện, nhưng cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
Chừng nửa phút, Chu Tân Hạc vẫn còn đứng ở mép giường.
Cảm nhận được ánh mắt người đàn ông, Quan Ánh thấy da đầu tê dại, không nhịn được mở miệng: “Nhìn gì, chú muốn ngủ trên giường à?” Chia cho anh một nửa, cũng không phải là không được.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Chu Tân Hạc tắt đèn lớn, cúi người tắt luôn đèn ở đầu giường, một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên trên đỉnh đầu cô: “Muốn làm phụ nữ?”