Sở Ái

Anh nói cái gì?

Muốn – làm – phụ – nữ???

Quan Ánh bị sốc.

Thế nên phòng ngủ lâm vào trạng thái yên tĩnh hồi lâu.

Chu Tân Hạc hơi câu môi dưới: “Ngại hửm?”

Ngại? Không đến mức đó.

Lỗ tai Quan Ánh hơi hơi nóng lên, tim đập thình thịch, có chết cũng không thừa nhận.

Một bàn tay từ phía sau đưa tới, Quan Ánh run lên bần bật, tư thế nằm dần trở nên cứng ngắc.

Muốn lên sao? Chú ấy muốn lên sao!

Nhưng Chu Tân Hạc chỉ đang giúp cô dém chăn.

Quan Ánh: “…”

“Chú đi mở cửa sổ, đắp chăn kín vào.” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vẫn như thường, nhưng giờ phút này cô lại bị bao bọc bởi sự mập mờ.

Quan Ánh: “Cảm ơn.” Cô quên mất mình vẫn còn đang tức giận.

Hương thơm lành lạnh đi xa, rèm cửa sổ được kéo ra một chút, Không khí thoáng đãng lưu thông trong căn phòng kín kẽ, Quan Ánh vươn tay chân ra, thoải mái nhắm mắt lại.

Ngủ một giấc đến sáng.

Quan Ánh sờ điện thoại cạnh gối đầu, mở một mắt ra xem thời gian, Chu Tân Hạc gửi cho cô một tin nhắn, nói là anh sang nhà chú hai ở đối diện ăn sáng, bảo cô dậy thì qua thẳng đó tìm anh.

Quan Ánh xem vài mẩu tin nhắn trong khung chat đến nhập thần.

Mọi thứ đều không khác gì trước kia, nhưng dường như trong lúc vô hình không nhìn thấy lại thay đổi to lớn. Cảm giác này giống như một loại báo trước nhạt nhẽo, trong đó lại có sự ngọt đến ngấy, tiếp nữa là nước hoa mùi hoa quả kéo dài, thoang thoảng vị ngọt ngào tận đáy lòng.

Quan Ánh lưu luyến ổ chăn ấm áp, vùi mình vào gối, hít sâu một hơi, nằm một lát nữa rồi mới xốc chăn lên.

Lúc Chu Tân Hạc ra nước ngoài, Quan Ánh vừa mới lên cấp 2, anh nhờ bà Hoắc giúp cô mua quần áo, bà Hoắc không có con gái, cực kỳ thích trưng diện cho Quan Ánh, mua toàn quần áo có hình chim cánh cụt cho cô, sau này Quan Ánh thân với Chu Thần Thao, cũng dần thân với nhà chú hai, thím hai mới giúp cô mua mấy bộ quần áo bình thường.

Về sau khi lên cấp 3, Quan Ánh có thẩm mỹ của riêng mình, nên bắt đầu vẽ một số trang phục thường ngày, không biết Chu Tân Hạc nhìn thấy ở đâu, thoáng cái đã giúp cô biến quần áo trong mơ thành thực tế.

Sau này nữa, quần áo của Quan Ánh đều được anh nhận làm hết. Lúc mà những bạn đồng trang lứa vẫn còn đang làm nũng, cãi nhau với bố mẹ vì mấy chiếc váy xinh đẹp thì Quan Ánh đã “tự do quần áo và trang sức”.[1]

[1] Gốc là cụm “tự do cherry”, Đối với giới trẻ Trung Quốc, cụm từ “tự do cherry” có nghĩa là đã khá giả đến mức có thể mua trái cây cao cấp thỏa thuê, bất cứ khi nào mình thích. Cụm từ “tự do quần áo và trang sức” ở đây cũng có nghĩa như vậy nhưng tác giả nói lái đi.

Một hôm ở đại học, có hai cô gái theo đuổi thần tượng, vì idol nhà mình mà cãi nhau, khoe khoang xem anh nhà ai mặc nhiều đồ cao cấp hơn, Quan Ánh mới biết thương hiệu của Chu Tân Hạc đắt đỏ cỡ nào, đồ cao cấp thật khó mua bao nhiêu, cô cũng biến thành phú bà nhỏ trong mắt bạn bè một cách khó hiểu.


Quan Ánh không thể nào tưởng tượng được, nếu như năm đó không gặp được Chu Tân Hạc, cuộc đời của cô trớ trêu thế nào.

Có lúc ngay cả cô cũng không phân biệt được là cô thích Chu Tân Hạc vì cảm giác được tiền bạc và vật chất vây quanh, vì sợ mất đi tất cả cho nên muốn có được anh để giữ sự hư vinh, hay chỉ đơn thuần là thích, thích con người của anh.

Mãi đến hôm ấy, cô bị Trương Thành Miểu nhốt ở trong phòng, Chu Tân Hạc phá cửa đi vào, ôm lấy cô đang run rẩy khóc mãi không thôi, thấp giọng hứa hẹn: “Chú lấy cháu.”

Đáp án mơ hồ thoáng chốc đã rõ ràng.

Ngừng nhớ lại, Quan Ánh thay áo khoác ngoài bằng bông thoải mái, đi đến hành lang, nhớ đến câu “muốn làm phụ nữ” mà Chu Tân Hạc nói tối qua.

Hình như, có thâm ý khác?

Cho dù không phải tự mình đa tình, nhưng làn nước ấm tồn tại trong lòng là thật, kiểu tấn công ngọt ngào này khiến người ta điên cuồng tiết ra sự trông mong, gây nghiện, về phần đáp án thật sự, ai thèm nguyện ý đi tìm đến cùng. Quan Ánh khẽ mím môi, miệng nhếch lên, mặc kệ bản thân tạm thời biến thành kẻ đần độn đang yêu đương.

Đi xuống tầng, nhìn thấy khách không mời mà tới trong phòng khách, tâm trạng vui sướng của Quan Ánh mất hẳn.

Cô thu lại nụ cười, cầm điện thoại mặt vô cảm đi ra ngoài.

Trương Thành Miểu cũng không ngờ gặp được Quan Ánh ở đây, thấy cô đi ra từ phòng Chu Tân Hạc, cười xùy một tiếng.

Giá trị nhan sắc của anh em nhà họ Trương cũng không thấp, Trương Thành Miểu chừng ba mươi tuổi, không ngờ giữ dáng khá tốt, dáng người cao gầy khoẻ khoắn, mặc vest rất có hương vị của người đàn ông thành đạt, toả ra khí chất cao quý vị kỉ từ trong ra ngoài.

Mấy năm nay anh ta có rất nhiều bê bối, yêu hot girl, bị chụp rất nhiều ảnh đi khách sạn với hot girl.

“Chào buổi sáng.”

Quan Ánh không để ý, mắt nhìn thẳng, đi đến nhà đối diện.

“Quan Ánh.” Trương Thành Miểu gọi cô lại, hai tay đút túi: “Chuyện hôm đó tôi xin lỗi em.” Dáng vẻ cao cao tại thượng, không hề có thành ý.

Quan Ánh thầm cười lạnh.

“Tôi uống nhiều quá.” Trương Thành Miểu kiên nhẫn giải thích: “Em tin hay không thì tùy. Có điều tôi hy vọng em sẽ không đến khó chịu với em gái tôi nữa, hai nhà chúng ta cũng có quan hệ họ hàng ít nhiều, nói thế nào thì cô tôi cũng là nữ chủ nhân của nhà họ Chu, hà tất gì phải vạch mặt nhau để không vui chứ?”

“Vạch mặt?” Giọng điệu Quan Ánh không tốt lành gì: “Anh có mặt để tôi vạch sao?”

Khóe miệng Trương Thành Miểu nhếch lên: “Quan Ánh, em có biết em đáng yêu nhất ở điểm nào không? Giống như bây giờ vậy, giương nanh múa vuốt giả bộ hung dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rất kích th/ích ha/m m/uốn chinh phục của đàn ông. Nói thật, em là một sự cám dỗ với tôi.”

Công khai trêu chọc, không biết hai từ “tôn trọng” viết như thế nào.

Quan Ánh lạnh giọng: “Trương Thành Miểu, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn đấy.”

“Buồn nôn sao? Tôi cũng thấy mình buồn nôn, nhưng tôi tuyệt đối không phải buồn nôn nhất. Chỉ cần một ánh mắt của tôi, đã có vô số người phụ nữ dùng đủ mọi cách lấy lòng tôi. Em nói xem, không phải bọn họ còn buồn nôn hơn cả tôi sao?”

Ánh mắt Quan Ánh nhìn anh ta đầy chán ghét, một câu cũng không muốn nói, xoay người rời đi.


“Chờ chút, tôi vẫn chưa nói xong.”

Quan Ánh mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”

Ánh mắt Trương Thành Miểu nhìn cô không chút che giấu: “Tôi muốn nói, đàn ông bình thường nhìn thấy người phụ nữ mình thích đều sẽ xúc động. Giống như đám phụ nữ đó nhìn thấy tiền của tôi sẽ nói “yêu tôi” vậy.”

“Phiền anh đừng hạ thấp phụ nữ nữa, không phải tất cả con gái đều như vậy. Tôi chỉ có thể nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mấy người cũng không phải loại tốt đẹp gì thì đừng lấy người khác ra so sánh.”

“Không dùng lời th/ô t/ục mà mắng tôi đấy à? Nhưng mà tại sao, trừ nữ súc sinh ra thì phụ nữ theo đuổi tôi lại nhiều như vậy?”

“Chắc anh là người tự tin đến tự phụ[2] trong truyền thuyết nhỉ?”

[2] Nguyên văn: 普信男 (phổ tín nam): ý chỉ người đàn ông bình thường không có gì nổi bật nhưng lại tự tin đến mức tự phụ, kiểu thượng đẳng. (Nguồn: Trích Tinh Lâu).

Trương Thành Miểu chậc chậc nói: “Tôi không hiểu nổi, Quan Ánh, sao em thà kết hôn với loại người lạnh nhạt như Chu Tân Hạc chứ không chịu bên tôi?”

Quan Ánh: “Người ngựa khác đường.”

“Anh ta cưới em chẳng qua là vì bù đắp cho món nợ ân tình với nhà họ Quan thôi, Chu Tân Hạc anh ta tệ lắm, chuyện lớn đến đâu mà phải bù đắp bằng hôn nhân chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta bù đắp là một chuyện, em chủ động muốn thì lại là chuyện khác. Quan Ánh, em có cần phải quấn lấy người ta mãi không buông như vậy không?”

Không thể trúng kế, không được mắc mưu!

Quan Ánh nắm chặt thành nắm đấm: “Tôi cứ quấn lấy đấy, anh quản được chắc?”

Trương Thành Miểu nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên nói: “Buổi họp báo ra mắt trang phục mùa xuân của Trúc, tôi sẽ tìm người hỏi Chu Tân Hạc vài vấn đề.”

Quan Ánh lạnh mặt, ánh mắt kiên định: “Tôi khuyên anh chớ tự rước lấy nhục. Anh dám động đến anh ấy, tôi sẽ kiện anh.”

“Chỉ là một cuộc phỏng vấn bình thường trong ngành thôi, em lo cái gì?” Giọng điệu Trương Thành Miểu ung dung: “Thế nào? Còn giữ chứng cứ, chuẩn bị cá chết lưới rách với tôi à? Quan Ánh tôi nhắc nhở em, chuyện lộ ra đối với tôi có ảnh hưởng cực kỳ nhỏ, tôi vẫn kiếm được đầy tiền như thường, hướng gió của truyền thông đều ở trong tay tôi, em cũng biết bọn họ hiểu nhất là tẩy trắng cho tôi như thế nào. Còn về phần em, hậu quả thì chắc em hiểu rất rõ, hai năm trước đây tôi đã dạy em rồi.”

Trương Thành Miểu cầm trong tay vài cổ phần môi giới của công ty gia truyền, còn có cổ phần của một số nền tảng phát sóng trực tuyến, nắm giữ “quyền phát ngôn” trên mạng, người dưới tay anh ta chỉ cần động một chút, bức tường lại bị mọi người đẩy xuống, có rất nhiều người không phân biệt được đen trắng thị phi.

Hai năm trước Trương Thành Miểu uy hiếp Quan Ánh, trừ phi qua lại với anh ta, nếu không anh ta có rất nhiều cách khiến cô gặp scandal. Sau đó anh ta thật sự làm được.

Những người kia mắng Quan Ánh quyến rũ Trương Thành Miểu, nói cô là người thứ ba cướp bạn trai của người khác, muốn đi ngược lại đạo đức bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Kỳ lạ hơn là cái tội danh vô căn cứ này lại có người tin tưởng không hề nghi ngờ.

Những chỉ trích trên mạng kéo đến tới tấp, tiếng chửi rủa khiến Quan Ánh không thể nào sinh hoạt học tập bình thường được. Các giáo viên trong trường rối rít tìm cô nói chuyện, bạn bè bạn cùng phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.

Quan Ánh bị trên mạng tấn công hơn nửa năm trời.

Cô không muốn thêm phiền toái cho Chu Tân Hạc, nên không nói cho anh biết chuyện này, nhưng cô đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của bản thân. Lúc sụp đổ, Quan Ánh nhờ bạn giúp đỡ, nhưng đau khổ của con người cũng không tương thông, có một người bạn nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không lên mạng nữa là được.”

Một bạn khác nói: “Ra vẻ quá đấy, nếu tôi có tiền giống cậu như thế, ngày nào tôi cũng vui chết mất.”


- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Không ai có thể đồng cảm với cô.

Quan Ánh thu thập chứng cứ, in ra một tập cao những lời chửi rủa ác độc, từng câu đều đầy tính công kích. Khoảng thời gian đó cô phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.

Một đêm khuya thanh vắng, khi Quan Ánh không chịu nổi áp lực chuẩn bị từ bỏ, thì chợt nhận được tin tức của Chu Tân Hạc, nói ngày mai anh về nước, bảo cô đợi anh.

Thật ra Quan Ánh không nghĩ Chu Tân Hạc sẽ thực hiện lời hứa, cho rằng lúc ấy anh chỉ vì muốn trấn an cô nên mới nói sẽ lấy cô.

Ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Chu Tân Hạc trở về.

Trưởng bối nhà họ Chu cùng ép hôn, anh em nhà họ Trương vô cùng lớn lối.

Chu Tân Hạc nắm chặt tay cô, lộ ra nụ cười lạnh lùng kiên định: “Vợ sắp cưới của con đang ở đây, con xem ai dám chia rẽ chúng con.”

Một câu không nhẹ không nặng, khiến cho cô có đủ dũng khí để tiếp tục yêu anh.

Có lẽ lúc ấy Chu Tân Hạc chỉ là muốn tìm một người làm bia đỡ đạn cho quan hệ thông gia, nhưng đối với Quan Ánh mà nói, đó là một lần sống lại.

Quan Ánh không hề nghi ngờ năng lực của Chu Tân Hạc, nhưng một người có giỏi đến đâu thì cũng không chịu được danh dự bị tổn hại, đặt biệt Chu Tân Hạc có xuất thân là một nhà thiết kế, danh tiếng bị tổn hại chẳng khác nào án tử hình. Cho dù là scandal của đại sứ hay là một tin tức không có căn cứ cũng có thể khiến cho công ty gặp khủng hoảng với quần chúng, huống chi trong tay Trương Thành Miểu có nhiều người như vậy.

“Hèn hạ!” Cô tức giận mắng.

“Tôi hèn hạ? Tôi nhiều nhất chỉ tính là say rượu rồi cợt nhả em, miệng vẫn chưa chạm vào đâu. Vẫn là em giỏi, có thể khiến Chu Tân Hạc chấp nhận. Cô bé, thủ đoạn cao đấy.”

“Trương Thành Miểu! Anh đừng có mà quá…”

Quan Ánh còn chưa nói hết lời, sau lưng vụt qua một bóng đen, người đàn ông vung nắm đấm, một giây sau, Trương Thành Miểu đã ngã xuống đất.

“Con mẹ nó…”

Lại là một cú đấm mạnh khác.

“Chú nhỏ!”

Trên tay Chu Tân Hạc bị thương, Quan Ánh lo anh chịu thiệt, muốn tìm vũ khí để giúp đỡ, thuận tay cầm lấy gạt tàn trên bàn, vung lên một nửa lại sợ đập sai người, cô quay đầu, mở miệng kêu cứu với cánh cổng đối diện!

Chú hai đang chuẩn bị dắt chó đi dạo, nghe thấy tiếng kêu bên này, lập tức xông đến khuyên ngăn, bị Trương Thành Miểu đánh một quyền, đẩy lùi vài bước.

“Dừng tay! Hai đứa dừng tay lại!”

Sợi dây thừng trên tay chú hai bị hất ra, con chó Border Collie lớn dường như cảm nhận được cơn tức giận của chủ nhân, gâu một tiếng, đột nhiên nhào vào Trương Thành Miểu.

Chu Tân Hạc thấy vậy thì tránh đi, hai người đàn ông đang đọ sức biến thành một người một chó, tình cảnh nhất thời trở nên đoàn kết.

Vài giây sau.

Chu Tân Hạc là người đầu tiên phản ứng lại: “Đừng cắn chết.”

Quan Ánh: “…”

Chú hai chợt hoàn hồn, che miệng hét lớn một tiếng: “Vượng Tài[3], dọa thôi được rồi!”


[3] Chương trước bà tác giả gọi Lai Phúc, giờ kêu Vượng Tài -.- Mình không biết sao nên giữ nguyên nhé!

“Ôi giời chó săn nhà ai thế!” Dì hai đứng trên hành lang hét lớn: “Mau đi gọi bác sĩ Lưu! Đi mau!”

Vượng Tài là một chú chó quân đội đã xuất ngũ, nghe hiểu được lời nói, quả thật chỉ hù dọa một chút.

Nhưng Trương Thành Miểu không biết, bị dọa sợ đái, mất hết mặt mũi, tìm luật sư kiện chú hai.

Bố Chu để ý đến mặt mũi, sai dì hai bảo cháu trai rút đơn kiện.

Dì hai không đồng ý, một khóc hai quậy ba thắt cổ.

Trò cười này tiếp đến một tuần sau mới kết thúc.

Trương Thành Miểu vẫn kiện chú hai lên tòa án.

Vì chuyện này mà bố Chu và bà mẹ kế cãi nhau mãi không thôi, một người thì bảo vệ cháu trai nhà mình, một người thì che chở con ruột, bà mẹ kế dưới xúc động đòi ly hôn, bố Chu không hề nghĩ ngợi, đồng ý ngay.

Kế tiếp, ngày nào Chu Niệm niệm cũng “livestream” tiếng gào khóc thảm thiết của dì hai cho Quan Ánh.

Hai tháng sau, cuộc sống cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Bởi vì có hợp đồng hôn nhân trước, bà mẹ kế ra đi trắng tay.

Bố Chu là một nhà tư bản tuyệt tình, thu hồi hết tất cả nhà ở xe cộ, gọi taxi tiễn dì hai đi.

Sau khi bất động sản của Trương thị phá sản, nhà họ Trương cũng bị công việc kinh doanh chính kéo xuống, ngân hàng tín dụng tổn hại, đã không còn là nhà họ Trương năm đó từ lâu rồi, đối với ông ta mà nói, dì hai đã mất đi giá trị lợi dụng. Chỉ đợi đến khi bà ta chủ động mở miệng, chuyện lần này chẳng qua là biết thời biết thế.

Về phần địa vị của Trương Thành Miểu tại công ty truyền thông, Quan Ánh biết được từ chỗ Chu Niệm Niệm, tỷ lệ cổ phần của anh ta ít đến đáng thương, có thể nói được tập đoàn hoàn toàn là mặt mũi của bác Chu, ông ta mới là cổ đông lớn nhất ở phía sau.

Sau khi thủ tục ly hôn của dì hai và bố Chu hoàn tất, Trương Thành Miểu cũng không dám làm càn trên mạng nữa, ngày thường lên giọng bây giờ thì ở nhà yên tĩnh như gà.

Bởi vì chuyện này mà show thời trang mùa xuân của Trúc bị hoãn đến giữa tháng năm.

Đúng lúc Quan Ánh nghĩ, đi đến chỗ trình diễn với Chu Tân Hạc.

Lần này cô không trốn tránh nữa, công khai đứng bên cạnh anh.

Chủ đề của buổi diễn lần này là “Sự lãng mạn nơi biển xanh” chưa từng có trong lịch sử. Người mẫu đi trên đường bờ biển, khán giả ngồi bên cạnh biển, lắng nghe thủy triều, thưởng thức tác phẩm trong sương khói khắp trời.

Bởi vì lý do sức khỏe nên từ trước đến nay Quan Ánh chưa từng đến biển, khứu giác của cô vốn nhanh nhạy, lại ngồi ở hàng đầu tiên, có thể ngửi thấy hương vị của nước biển, cảm thấy vừa mới mẻ vừa thần kỳ.

Sau khi kết thúc, có người đặt câu hỏi: “Nghe nói nửa năm trước Hạc gia đã bắt đầu xây dựng biển nhân tạo này, có thật không?”

Chu Tân Hạc nhận microphone: “Nói chính xác thì là một năm trước.”

“Nghe nói những hạt cát này và nước biển đều được mang từ biển tới?”

Chu Tân Hạc cẩn thận nói: “Là mua.”

“Woa, xin hỏi Hạc gia, tại sao năm nay lại chọn cách trình diễn này?”

Chu Tân Hạc nhìn về phía Quan Ánh: “Vợ tôi thích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận