Lấy cây kim ra xong.
Chu Tân Hạc bóc một viên kẹo chuẩn bị đút cho Quan Ánh: “Đau không?”
Quan Ánh nhón chân lên cúi đầu cắn: “Hơi hơi.”
Chu Tân Hạc giúp cô mặc áo khoác vào: “Đừng để bị lạnh.”
Quan Ánh đang ngậm viên kẹo cứng, mặc kệ anh nắm lấy tay cô nhét vào tay áo khoác giống như đang chăm sóc trẻ con vậy.
Tóc đuôi ngựa của cô vướng vào trong cổ áo khoác, phồng lên làm nổi bật khuôn mặt có chút ngây thơ, ngón tay thon dài của Chu Tân Hạc vén những lọn tóc cô ra ngoài, nắm chặt lấy tay cô. Ngón tay cô mảnh mai, bàn tay nho nhỏ được anh giữ trong lòng bàn tay mình, người nhỏ nhắn xinh xắn, tay cũng mềm.
Người qua đường nhìn thấy một đôi nam nữ xinh đẹp cũng không kìm được dừng chân nhìn nhiều thêm một chút.
Cặp đôi này cũng rất cao quý, có điều “cao quý” cũng có đặc điểm không giống nhau, cô gái thì mong manh dễ vỡ, xinh đẹp. Người đàn ông thì yên tĩnh trầm ổn, ánh mắt nhìn cô gái vẫn luôn dịu dàng, không gì phá nổi.
Mộng ảo, đẹp mắt, cảm giác giống như là cặp đôi đẹp nhất bước ra từ truyện tranh.
“Ôi? Kia có phải là Quan Ánh không?” Cô gái cùng đi tiêm phòng vaccine nhận ra Quan Ánh: “Đúng là cô ấy!”
Người bạn nhìn về phía cô gái như tiên nữ: “Cậu biết à?”
“Mình biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết mình, hoa khôi của khoa học viện bọn mình đó, là một bạch phú mỹ[1] sống ở khu biệt thự Giang Âm Việt, lái xe thể thao đến trường, túi của thương hiệu lớn mua mỗi màu một cái, quần áo chưa bao giờ mặc lần thứ hai, ngay cả Triệu Điềm Bội cũng quen biết cô ấy, hơn nữa thành tích siêu giỏi! Có điều mình nghe nói nhà cô ấy cũng có mấy thầy cô giáo, từ nhỏ đã có người dạy piano. Haizz, đầu thai cũng là một môn kỹ thuật sống.”
[1] Bạch phú mỹ (白富美): từ lóng Trung Quốc, bạch (trắng), phú (giàu có), mỹ (xinh đẹp), là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
“Anh chàng đẹp trai bên cạnh là bạn trai của cô ấy à?”
“Chưa từng nghe nói cô ấy có bạn trai à? Chậc, lần này chắc có nhiều chàng trai thất tình lắm đây.”
Nữ sinh nhìn cô gái da trắng xinh đẹp, cặp chân trắng nõn như phản quang, ngũ quan tinh xảo như búp bê, tìm không ra khuyết điểm: “Tuýp đàn ông như thế nào mới xứng đôi với bạch phú…”
Khoảnh khắc nữ sinh nhìn thấy người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy chính mặt anh, kinh ngạc đến mức quên cả hô hấp.
Tại sao lại có người đẹp đến như vậy cơ chứ!
“Nhìn cái gì?” Quan Ánh nhìn về phía hai cô gái như đang chạy trốn, thu hồi ánh mắt, chỉ mặt gọi tên: “Chu Tân Hạc, ở trước mặt em nhìn cô gái khác, có phải anh không muốn theo đuổi em nữa không?”
“Không biết à?” Chu Tân Hạc nắm tay của cô: “Anh tưởng đấy là bạn em.”
Quan Ánh hừ một tiếng: “Viện cớ.”
Một cánh tay chặn ngang, ngón tay thon dài của người đàn ông bên cạnh nâng cằm của cô lên, Quan Ánh cứng đờ: “Làm gì vậy.”
Hai má cô ửng đỏ, chiếc mũi xinh xắn nhìn không thấy lỗ chân lông, đôi môi đỏ hồng, Chu Tân Hạc cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt: “Anh đang nghĩ, một cô gái như thế nào mới có thể sánh với Quan Ánh của chúng ta.”
Quan Ánh không chịu nổi ánh mắt cùa anh, hơi căng thẳng: “… Sánh với em cái gì?”
Đầu ngón tay Chu Tân Hạc xoa nhẹ lên hai má nhẵn nhụi của cô: “Xinh đẹp.”
“…”
Sao người đàn ông này lại có thể như vậy chứ!
Quan Ánh được anh dỗ dành đến nai con trong lòng chạy loạn, làm gì còn tâm tư để tức giận chứ.
Cô quay mặt đi, khóe miệng cong lên, khẽ cười trộm.
———
Từ bệnh viện đi ra, Quan Ánh liếc mắt nhìn về hướng khách sạn nhỏ kia.
Đáng tiếc, một ngày rõ đẹp.
Được rồi, thời gian còn dài.
Thoáng cái đã đến thời gian ăn tối: “Về nhà ăn tối không?” Quan Ánh ngẩng đầu hỏi.
Chu Tân Hạc dừng lại: “… Ra ngoài ăn nhé?”
“Vì sao? Đồ ăn ở nhà rất ngon, vệ sinh sạch sẽ, tốt cho cơ thể.”
Chu Tân Hạc bóp bóp mi tâm: “Cơ thể anh rất tốt.”
“Cơ thể anh…” Quan Ánh chậm rãi cúi đầu, hai mắt nhìn xuống phía dưới thắt lưng của anh: “Đúng vậy, khá tốt, nhưng, nó còn có thể tốt hơn nữa. Không phải sao?”
Chu Tân Hạc thở dài than nhẹ, bất đắc dĩ nói: “Ánh Ánh.”
Quan Ánh nhìn vào ánh mắt “phiền muộn” của anh, đau lòng ôm anh: “Đừng lo.” Cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc chân thành: “Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, em sẽ không bỏ anh đâu.”
Chu Tân Hạc tức giận đến bật cười. Bỏ đi, loại chuyện này, anh cũng không có thể chứng minh ngay cho cô được.
“Được.”
Anh ấy đồng ý rồi!
Vẻ mặt Quan Ánh vui mừng, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ của Chu Tân Hạc, lắc lư làm nũng trên người anh: “Vậy sau này anh không được trốn tránh nữa, đợi thời gian này hết bận, em sẽ đi khám với anh. Có được không?”
Chu Tân Hạc nhẹ ôm lấy chiếc eo thon của cô: “Không cần đâu, anh tự đi khám.”
“Cũng được.”
Quan Ánh gật đầu tóc đuôi ngựa vung vẩy, lọn tóc đâm vào cổ tay Chu Tân Hạc có hơi ngứa, anh bắt được tóc đuôi ngựa của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng cuốn trong tay, những sợi tóc giống như tơ lụa tản ra giữa những ngón tay anh.
Lòng anh khẽ động, cúi đầu hôn lên trán cô: “Ngoan.”
Quan Ánh thừa dịp lúc này anh dễ nói chuyện: “Nhưng anh không được từ chối món canh tẩm bổ do dì giúp việc nấu nữa.”
Chu Tân Hạc đáp ứng: “Được.”
“Cũng không biết khi nào mới có thể chữa xong.” Quan Ánh đau lòng vài giây, “Thử vài lần đi, nếu như vẫn không chữa khỏi thì thôi vậy. Em không sao đâu.”
Chu Tân Hạc hỏi: “Thử thế nào?”
Quan Ánh đỏ mặt: “Anh… anh muốn thử như thế nào, đều được.”
Chu Tân Hạc ừ một tiếng: “Đợi em tốt nghiệp, chắc là chữa xong hết rồi.”
Quan Ánh đột nhiên có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, cúi đầu xuống, xoa nhẹ cái trán được anh hôn: “Ờm.”
Cô đột nhiên nghĩ đến blogger kia nói phải điều trị theo đợt: “Vậy đợi đợt trị liệu đầu tiên thứ nhất kết thúc, anh tìm em thử.” Như vậy mới biết được là có hiệu quả thực tế hay không.
Chu Tân Hạc khẽ cười một tiếng, cẩn trọng nói: “Vẫn nên chữa xong rồi mới tìm em.”
Quan Ánh: “… Cũng được.”
Đi qua đường quốc lộ, đứng bên cạnh chỗ đậu xe, Quan Ánh mới bất giác nhận ra.
Cô đang nói gì với anh vậy chứ!!!
Quan Ánh mày có biết “xấu hổ” viết như thế nào không! A!!!
———
Khoảng thời gian sau, Chu Tân Hạc bị ngập trong canh hải sâm.
Anh đem canh bổ đến công ty, chia cho trợ lý.
Trợ lý uống đến chảy máu mũi, phải xin nghỉ 2 ngày, đến lúc đi làm thì hai mắt xanh đen, hai chân run rẩy: “Ổng chủ, canh này cũng không thích hợp, nếu không thì anh chia cho anh Hoắc đi? Cơ thể anh ta cường tráng, chứ tôi, thật sự là ăn không tiêu nữa.”
Trợ lý thật sự muốn khóc.
“Đồ ngon gì thế?” Hoắc Tinh Dã vừa vặn đi vào, nhìn thấy bình giữ nhiệt trên bàn, đề sát vào ngửi một cái: “Thơm quá, được đấy Chu Tân Hạc, lén ăn hải sâm bào ngư sau lưng tôi.”
Chu Tân Hạc: “Cậu ăn đi.” Nói xong, anh đưa hai bình còn lại cho anh ta.
“Cho tôi thật à?” Hoắc Tinh Dã nhìn thấy bình giữ nhiệt màu hồng này thì biết ngay: “Chắc là món canh tình yêu Ánh ngoan làm cho cậu nhỉ? Quỷ con này còn biết nấu canh, không tồi nha.”
Chu Tân Hạc lại lấy hộp tôm xào rau hẹ trong ngăn kéo ra.
“Cho cậu hết.”
“?” Hoắc Tinh Dã thấy anh hào phóng như vậy: “Không có độc chứ?”
Trợ lý vội nói: “Không có độc, tôi có thể bảo đảm, tháng này tôi đã ăn tổng cộng 5 lần. Chưa chết, vẫn còn sống.”
“Trợ lý Mao.” Hoắc Tinh Dã nhìn chàng trai trước mặt: “Sao tôi cứ cảm thấy anh hơi yếu ớt không chịu bồi bổ, quầng thâm dưới mắt sắp rớt ra rồi, nhìn giống như túng dục quá độ?”
Trợ lý Mao nhỏ giọng thì thào: “Bạn gái tôi cũng nói như vậy.”
Hoắc Tinh Dã đột nhiên hiểu rõ, quay đầu lại trêu: “Hạc gia, đây là anh đang quan tâm cấp dưới hay là cam chịu từ bỏ điều trị hả?”
“Ánh Ánh vẫn còn đang đi học, tôi không súc sinh đến vậy đâu.”
“Không phải là học đại học à, là cậu xem cô ấy như trẻ con thôi. Nhưng đúng là tính Ánh ngoan trẻ con thật, chẳng thay đổi gì so với hồi cấp 3, cơ thể mỏng manh yếu đuối, còn cái cơ thể to dài này của cậu, tôi còn thật sự lo lắng cho sinh hoạt của hai người không hài hòa.”
“Tìm tôi có chuyện gì?” Chu Tân Hạc không muốn nói về đề tài này với anh ta.
“Chuyện thu mua, tôi đã xem báo cáo đánh giá, tôi cảm thấy cách ăn của chúng ta quả thật hơi khó coi, suy cho cùng thì Trương thị cũng đã từng có lúc huy hoàng, nếu chúng ta không qua trận, đợi lúc dây xích tài chính của bọn họ đứt rời ngân hàng đấu giá biệt thự, lại hạ giá thấp xuống, để bọn họ nhìn thấy ăn tươi nuốt sống, chẳng phải tướng ăn sẽ không xấu nữa ư?” Hoắc Tinh Dã nói một cách bỉ ổi.
“Cậu quyết định.”
“Cậu lên kế hoạch lâu như vậy chẳng phải là vì báo thù cho Quan Ánh sao, cơ hội tốt như thế, không biểu hiện một chút khí phách của cậu trước mặt Quan Ánh à?
Chu Tân Hạc đang định nói chuyện, thư ký đột nhiên vội vã đi vào: “Ông chủ, xưởng thủ công xảy ra chuyện rồi.”
Hoắc Tinh Dã cũng coi như cùng xây dựng với Chu Tân Hạc, làm cho Trúc đang hấp hối cải tử hồi sinh, chiếm được ít cổ phần ở tập đoàn, lo lắng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cháy rồi, bị cháy mất 2 tầng.”
Xưởng thủ công của Trúc ở nước ngoài có tổng diện tích hơn 20000 mét vuông, có hơn 500 thợ trong 12 xưởng. Cháy nặng nhất chính là tầng trệt và tầng 2, nguyên nhân vụ cháy đang được cảnh sát địa phương điều tra.
Thư ký nói: “Tài liệu khách hàng của chúng ta bị cháy hết, da hiếm, nguyên liệu độc quyền quý giá bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”
Sắc mặt Hoắc Tinh Dã trắng bệch nói: “Phiền toái lớn rồi.”
Chu Tân Hạc: “Công nhân có bị thương không?”
Thấy sếp không nóng không vội, thư ký điều chỉnh lại hô hấp, rồi bình tĩnh trả lời: “Tạm thời vẫn chưa thống kê được, tôi sẽ gọi điện thoại xác nhận với bên kia ngay.”
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Chu Tân Hạc: “Tài liệu thì không sao cả, quan trọng nhất là thương tổn của công nhân, cần phải xử lí tốt cho việc chữa trị. Chi phí sẽ do công ty thanh toán, tiền bồi thường sẽ được trả đúng hẹn.”
“Công nhân của chúng ta đã mua bảo hiểm hết, có thể đợi công ty bảo hiểm sắp xếp công việc bồi thường.”
“Ứng tạm ra đã.”
“Vâng, vậy tôi sẽ sắp xếp người đến động viên người nhà.”
“Không cần, để tôi tự đi.”
Đơn xin đi đường hàng không của máy bay tư nhân cũng không nhanh như vậy, thư ký hỏi: “Tôi giúp anh đặt vé máy bay cho chuyến bay gần nhất nhé?”
“Ừ.” Chu Tân Hạc dặn dò trợ lý Mao: “Đến Giang Âm Việt lấy giấy tờ của tôi, nếu như Ánh Ánh có ở nhà thì nói tôi đi công tác, đừng lỡ miệng đấy.”
“Vâng.”
Các hồ sơ trong xưởng thủ công đều là tài liệu khách hàng cao cấp, công nhân chuyên cơ bay đến khắp nơi trên thế giới để tính cho ra số liệu đặt thiết kế riêng chính xác, còn có da hiếm, tình hình thương vong của công nhân, ước tính kỹ của lần tổn thất này ít nhất phải mười con số.
Hoắc Tinh Dã nói: “Xảy ra chuyện lớn thế này, tôi cảm thấy có lẽ nên nói cho Quan Ánh biết, hiện tại cô ấy đã là người trưởng thành, đã có thể xử lý một số việc, cậu không cần phải bảo vệ cô ấy kỹ như vậy.”
“Vấn đề không phải có thể xử lý được hay không.” Chu Tân Hạc nói: “Hồi nhỏ tâm lý Ánh Ánh đã chịu tổn thương, tinh thần rất yếu.”
Tuy không đúng lúc, Hoắc Tinh Dã vẫn hỏi một câu: “A Tân, cậu có yêu Quan Ánh không? Hay vẫn xem cô ấy là trẻ con mà cưng chiều?”
“Yêu cô ấy và chiều cô ấy, không giống nhau.”
“Nhưng cô ấy là nữ chủ nhân của tập đoàn, là vợ cậu, cũng nên hiểu chuyện giúp cậu chia sẻ một chút chứ.”
Chu Tân Hạc mặc áo khoác vào, đi được vài bước, dừng chân xoay người lại: “Tôi không cần cô ấy hiểu chuyện, tôi chỉ muốn cô ấy không buồn không lo.”
———
Quan Ánh nhận được Wechat của Chu Tân Hạc, nói anh phải ra nước ngoài công tác vài ngày.
Cô gọi điện thoại cho anh, nhắc nhỡ đã tắt máy.
Mấy năm nay Chu Tân Hạc ở nước ngoài rất lâu, thương hiệu mới mở ở thị trường trong nước, thợ thủ công và xưởng thủ công đều ở nước ngoài, đi công tác là chuyện rất bình thường, Quan Ánh cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi tan học, Quan Ánh nghe thấy bạn bè đang bàn tán về chuyện vụ cháy của một xưởng thủ công cao cấp ở nước ngoài, hơi lo lắng cho xưởng thủ công của “Trúc”, cô đã nhấp vào một video xem bản tin nóng, nhưng phát hiện ra là cảnh trong phim mấy năm trước, không phải bản tin ở thời gian hiện tại.
Tin giả.
Quan Ánh ôm sách đi về phía cổng trường học.
Gần đây cô đang giúp LaLa thiết kế trang phục thi đấu, thời gian rảnh rỗi đều dùng để chạy nguyên liệu và làm thủ công, cũng không lên mạng xem tin tức, ngay cả cập nhật của blogger chuyên chữa trị bệnh kín đáo của đàn ông cũng không chú ý.
Lần đi công tác này của Chu Tân Hạc khá lâu.
Đã gần nửa tháng rồi, vẫn chưa về.
Chiều một hôm, Quan Ánh vừa mới ra khỏi cổng trường thì nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, cô vui mừng quay đầu lại: “Chú nhỏ…”
“Cục cưng.”
Là Chu Thần Thao.
Vui mừng tan biến, lại thêm nghĩ đến những bức thư tình bị gửi sai, thái độ Quan Ánh lạnh lùng: “Anh mất tích đã về rồi à?”
Chu Thần Thao mở cửa xe: “Lên đi, đưa em đến một nơi.”
“Không đi.” Quan Ánh từ chối: “Em còn phải về vẽ bản thảo.”
“Cuối tuần vẫn phải làm bài tập à? Sao trường đại học của các em giống trường cấp 3 vậy, nhiều bài tập thế.”
“Không phải bài tập, mà là công việc của em.”
Chu Thần Thao mở cửa xe thể thao sau lưng cô: “Lên xe đi, anh hai có chuyện muốn nói với em.”
Quan Ánh lạnh lùng nói: “Không lên.”
Chu Thần Thao nháy từ trong xe thể thao ra, chặn trước mặt Quan Ánh, thu lại biểu tình: “Vẫn còn giận anh vì những lá thư đó sao?”
Quan Ánh giương mắt: “Không nên sao?”
Nghĩ đến những lá thư kia, Chu Thần Thao liền hối hận không thôi. Lúc đó đúng là anh ta coi Quan Ánh như một đứa trẻ, hơn nữa anh ta cũng có bạn gái, khi đó nhận được thư tình của cô gái nhỏ, mặc dù giấu tên, nhưng anh ta liếc mắt một cái đã nhận ra nét chữ của Quan Ánh.
Nói thật, lúc đó tâm trạng của anh ta rất phức tạp, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, để cô chăm chỉ học hành chứ đừng nghĩ đến những chuyện viển vông này nữa.
Nhưng càng về sau, nhìn thấy Quan Ánh dần trổ mã ngày càng duyên dáng yêu kiều, càng quyến rũ, tình cảm mà anh ta đối với “em gái” đã thay đổi.
Anh ta dứt khoát chia tay với bạn gái.
Không ngờ được nửa đường lại nhảy ra một Trương Thành Miểu. Thừa dịp họ gàng trong nhà ăn mừng năm mới, Quan Ánh bị kéo đi kính rượu cho trưởng bối, với cái tửu lượng ấy của cô, uống rượu vào thì ngủ, chóng mặt bị Trương Thành Miểu đẩy vào phòng cho khách.
Khi đó lại đúng lúc anh ta đi khảo sát ở nơi khác, hoàn toàn không biết chuyện này, càng không ngờ Trương Thành Miểu sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ này để vạch mặt một cô gái vừa trưởng thành trên mạng lâu như vậy.
Càng không ngờ, người luôn luôn thờ ơ với tình cảm như Chu Tân Hạc lại đột nhiên tuyên bố kết hôn với Quan Ánh, gấp đến nỗi vừa đến tuổi là đưa cô đi lấy giấy kết hôn.
Bây giờ nghĩ đến chuyện này, Chu Thần Thao hối hận đến nỗi hận không thể tát cho mình một cái.
Nếu như người xuất hiện ở trước mặt Quan Ánh là anh ta, thì chính là một cuộc hôn nhân lưỡng tình tương duyệt[2].
[2] Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên yêu nhau.
Đáng tiếc bị Chu Tân Hạc đến trước một bước, nên anh ta đã bỏ lỡ.
“Rõ ràng là anh biết em gửi nhầm, lại còn cứ nhận lấy, an cái gì mà tâm.” Quan Ánh không vui, cũng không gọi anh hai: “Không muốn để ý đến anh nữa, anh đi về đi.”
Chu Thần Thao nghe vậy thì cả người cứng đơ tại chỗ.
Gửi nhầm à?
Quan Ánh vừa đi được vài bước, người đàn ông phía sau đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, tâm trạng kích động nói: “Cái gì mà gửi nhầm, nói rõ ràng. Những lá thư đó không phải cho anh sao?”
“Tất nhiên là không rồi!” Quan Ánh hất người đàn ông đã “chặn đường” hơn mười bức thư tình của cô ra, cố kìm nén bực bội trong lòng: “Anh đừng kéo em.”
Không phải cho anh ta…
Vậy anh ta trả lại cho cô, muốn gợi cô nhớ lại, định cứu vãn tình cảm, không phải tất cả đều uổng phí hết sao?
Anh ta cố gắng làm việc, không phải là vì đạt được chút thành tích để cô nhìn, để chọn anh ta lần nữa sao?
Kết quả từ đầu đến cuối cô chưa từng thích anh ta, cũng không có ý định hồi tâm chuyển ý…
Chu Thần Thao bỗng nhiên cảm thấy bi ai, chưa đến phút cuối chưa thôi: “Ngay từ đầu, người em thích chính là anh cả, đúng không?”
Quan Ánh mờ mịt: “Nếu không thì sao?”
Chu Thần Thao im lặng một lúc lâu.
Quan Ánh vội về để sửa bản vẽ: “Em đi đây.”
Cô xoay người, bị Chu Thần Thao kéo lại ôm lấy.
“Một chút.” Chu Thần Thao khàn giọng nói: “Chỉ một chút thôi, để anh ôm một chút. Xem như là nói lời tạm biệt, được chứ?”
Quan Ánh không ngờ Chu Thần Thao sẽ vì những lá thư đó mà thích cô.
Không kịp đề phòng bị anh ta đè trên vai, cô hơi hoang mang.
Lơ đãng ngước mắt lên, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở con đường đối diện.
“!”
Quan Ánh sợ đến mức ba hồn sáu phách chạy tán loạn.
Chu Tân Hạc vừa xuống máy bay là chạy thẳng đến trường học, không ngờ lại cho anh nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh mắt anh lạnh như băng, đứng đó như một cây tuyết tùng trong ngọn núi lạnh lẽo, như đang đợi xem lúc nào thì bọn họ ôm đủ.