Đột nhiên một giọng nam giống như một lưỡi dao sắc bén đâm phá khung cảnh vốn ái muội xung quanh bọn họ.
Phương Thu Trừng có chút mê mang, rồi sau đó tầm mắt mới chậm rãi dừng trên người đàn ông lên tiếng quấy rầy bọn họ. . . . . .bạn trai trước của cô. Mấy năm không gặp, vốn khuôn mặt anh tuấn bởi vì cảnh tượng hiện thực mà trở nên tàn khốc; bất quá, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm thành thục ổn trọng, khiến hắn càng thêm hấp dẫn!
"Thu Trừng, chúng ta đã lâu không gặp rồi." Trần Dương Quang ung dung đi về phía cô chào hỏi, một chút xấu hổ hoặc áy náy cũng không có.
Phương Thu Trừng nheo mắt lại, không hiểu hắn ta làm sao có thể còn mặt dày như vậy xuất hiện trước mặt cô, còn làm bộ thản nhiên như không có việc gì.
Nếu không phải hồi ức đó khắc thật sâu trong não cô, cô sẽ nghĩ rằng tất cả chỉ là do cô ảo giác mà ra thôi .
Nhưng này không phải, này đều là chân thật.
"Thu Trừng,em thay đổi làm anh suýt nữa không nhận ra em, may mắn anh nhớ kỹ giọng nói em, bằng không chúng ta lại lỡ mất gặp lẫn nhau rồi." Trần Dương Quang nói, trong lời nói có ám chỉ mãnh liệt.
"Anh ta là ai vậy?"Cứng ngắc đem cô ôm vào trong lòng, Đỗ Y Phàm tựa vào bên tai cô vô cùng thân thiết thấp hỏi, hoàn toàn không để mắt Trần Dương đang đứng trước mặt họ.
Thân mình Phương Thu Trừng cứng ngắc bởi vì anh tới gần mà thoáng trầm tĩnh lại,đúng vậy, cô còn có Đỗ Y Phàm cùng cô, cho nên cô không cần sợ.
Cô liếc mắt nhìn Trần Dương một cái, rồi sau đó giống như bắt chước phương thức của Đỗ Y Phàm, tựa vào bên lỗ tai anh nói nhỏ: "Anh ta là Trần Dương Quang, là em. . . . . . bạn trai trước."
"Anh ta là nguyên nhân mà mấy năm nay em luôn luôn không dám nói chuyện yêu đương sao?" Đỗ Y Phàm nhăn mày lại, hỏi: "Anh ta làm cái gì?"
Phương Thu Trừng trừng mắt nhìn, không nghĩ tới anh cư nhiên biết nguyên nhân vì sao cô mấy năm nay cô không có nói chuyện yêu đương, là vì Trần Dương Quang vức bỏ cô.
Cô hạ tay xuống một chút, lẳng lặng đặt trước ngực ấm áp của anh.Sau đó cô phát hiện, bản thân bởi vì gặp Trần Dương Quang sinh ra tức giận cùng với khổ sở, thế nhưng dần dần tiêu giảm, thậm chí, đoạn tình cảm thất bại lưu luyến làm cô khổ sở, trở nên buồn cười.
Đúng vậy,thật là buồn cười. Vì bản thân chấp nhất trước kia mà cười, vì bản thân lần nữa vì Trần Dương Quang thương tâm rơi lệ mà cười, vốn, thời gian thật sự có thể hòa tan hết thảy, đạo lý này,bây giờ cô rất tin.
"Anh ta cùng bạn tốt nhất của em lên giường, bị em bắt gặp còn chỉ trích em không có mùi vị phụ nữ, ngay cả cùng em hôn cũng không có cảm giác, cùng hôn nhau giống như cùng cây cọc gỗ không có phản ứng." Cô nói xong, có chút khó thể tin mình có thể đem những lời khó nói nói ra, bây giờ cô lại có thể lưu loát nói ra, không có chút chần chờ, "Thật là một câu chuyện khó ngờ? Nhưng nó chính xác xuất hiện trong cuộc sống của em."
Nghe vậy, mày Đỗ Y Phàm nhíu lại càng nhanh.
Khi cô hôn anh nhiệt tình, đủ để cho anh trong nháy mắt cứng rắn lên, thầm nghĩ đè cô ở trên giường ép buộc cô một hồi, mà cái người đàn ông kia lại còn noí phản ứng cô không tốt nữa chứ?
"Nếu cảm giác em hôn cũng không có, anh thật sự không thể tưởng tượng khi em tới trong miệng anh gọi là phản ứng gì,anh sẽ không bởi vậy kiệt sức mà chết." Anh lấy sự lý luận nói.
Anh nói rất bình thản, nhưng Phương Thu Trừng lại nghe đến đỏ mặt tai nóng, "Ai muốn anh nói vậy?" Cô trừng anh, ngăn cản anh nói ra càng nhiều càng làm người khác không lọt vào tai.
Ai ngờ, cảnh tượng hiện trong mắt Trần Dương Quang đứng một bên, bộ dáng hờn dỗi của cô như người phụ nữ nhỏ, lại giống như một sấm sét đánh vào hắn, làm tim hắn đập nhanh không thôi. Trong trí nhớ của Trần Dương Quang, Phương Thu Trừng chưa từng có một bộ dạng quyến rủ như thế.
Cô luôn luôn đều anh tuấn, thậm chí ngay cả cô gái luôn theo đuổi hắn, cũng không phải đối thủ của cô.Hắn ghen tị cô dễ dàng được ánh mắt của phụ nữ cùng với nhìn chăm chú, hơn nữa rõ ràng cô cũng là một người phụ nữ, cho nên lúc hắn biết cô đối hắn có tình cảm,hắn không chút lo lắng liền đối với cô đưa ra yêu cầu kết giao.
Như trong suy nghĩ của hắn, cô lập tức đáp ứng. Lúc đầu hắn tính chọc ghẹo cô,để cô nếm thử mùi vị thất bại.Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cho dù cô một chút mềm mại đáng yêu cũng không, cho dù cô cho tới bây giờ cũng sẽ không đối với hắn làm nũng, cô anh tuấn gọn gàng , nhưng cũng sẽ làm hắn kìm lòng không đậu thích cô .
Hắn sợ hãi.
Hắn cho rằng bản thân có khuynh hướng đồng tính luyến ái, bằng không làm sao có thể sẽ thích một người hoàn toàn không có mùi vị phụ nữ,ngay cả yêu cầu cơ thể cũng không thể nói? Cho nên hắn bắt đầu rời xa cô,tránh né cô khắp nơi, cùng những người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình, làm ái muội.
Hắn biết, cô tin tưởng hắn, cho dù có nhiều người nói với cô,hắn cùng người phụ nữ khác ra vào khách sạn, cô vẫn là lựa chọn tin tưởng hắn,không tồn tại, khiến hắn cảm thấy một trận chột dạ. Nhưng tâm tình cao ngạo của hắn làm sao có thể vì nó mà khuất phục? Cũng bởi vậy,hắn làm một quyết định sai lầm nhất.
Hắn quyến rũ bạn tốt nhất của cô, cùng bạn tốt của cô lên giường.
Khi cô bắt gặp bọn họ ở trên giường, hắn cho rằng cô sẽ cuồng loạn,sẽ gào to rống lớn chất vấn bọn họ. Nhưng cô không có, cô tựa như một cái người lạ nhìn bọn họ một hồi lâu, lẳng lặng, thậm chí khi hắn nói ra lời càng khó nghe, cô cũng không nói chuyện.
Một khắc đó, hắn cực kì chột dạ,muốn cô tiến lên thưởng cho hắn vài bạt tay cỡ nào, hoặc là hung hăng mắng hắn một chút. Nhưng cô không có, cứ như vậy mà rời phòng hắn, không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Hắn hẳn là nhẹ nhàng thở ra.
Khi cô đi rồi, hắn lập tức cùng đủ loại kiểu dáng phụ nữ kết giao lên giường, lại phát hiện, hắn luôn luôn tìm bóng dáng của cô, thậm chí, hắn thật sự đi tìm nam đồng tính luyến ái giả kết giao, lại vẫn là không được.
Thẳng đến thời khắc đó, hắn mới thừa nhận, không phải vấn đề nam hoặc nữ, mà là những người đó, tất cả đều không phải cô, không phải Phương Thu Trừng cô,hắn yêu cô,lại mất đi cô rồi.
Hắn buông tha tìm những người thế thân cô, chuyên tâm tìm kiếm cô, nhưng luôn luôn không tìm thấy cô.Cho đến hôm nay, một lần tâm huyết dâng trào,hắn đến bờ biển tản bộ, lại gặp cô trở nên xinh đẹp,có mùi vị người phụ nữ như vậy.
Hắn rốt cuộc không thể kiềm chế bản thân, cho dù bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác, hắn cũng nghĩ muốn cô, muốn cô trở về bên cạnh hắn, tiếp tục giống trước kia, thích hắn như vậy.
"Chúng ta đi thôi?" Đỗ Y Phàm lại tựa vào bên tai cô nói nhỏ, cánh tay ôm sát vòng eo của cô.
Ánh mắt Trần Dương Quang nhìn cô quá mức càn rỡ, ánh mắt này cũng không phải là ánh mắt bạn trai trước sẽ có,người đàn ông vô lại này, muốn cùng Thu Trừng hợp lại.
Nếu không phải không muốn để cô thấy một mặt thô bạo của anh, Đỗ Y Phàm sẽ trực tiếp tiến lên đánh cái bạn trai trước ác ý vứt bỏ cô, hiện tại người đàn ông vô sỉ này lại quay đầu nhỏ dãi thèm cô.
Trần Dương Quang muốn hợp lại, cũng không chắc Phương Thu Trừng cũng có ý tưởng giống vậy!
Phương Thu Trừng tùy ý để Đỗ Y Phàm ôm lấy cô lướt qua Trần Dương Quang, triệt để coi thường tồn tại của đối phương; cô không muốn gặp Trần Dương Quang, tuy rằng hiện tại cô có thể thoáng giải thoát, nhưng cô không thể tha thứ cho hắn ta được.
"Đợi chút!" Thấy cô phải đi, tay Trần Dương Quang không chút nghĩ ngợi, muốn bắt trụ cô. Nhưng tay hắn còn chưa có đụng tới cô, một tay đanh thép cũng đã cầm cổ tay hắn,lực đạo giống như muốn bóp nát cổ tay hắn vậy, "Buông ra!" Hắn đau đến thái dương đổ mồ hôi, nhịn không được mở miệng.
"Hiện tại là giờ chúng tôi hẹn hò, mời anh không cần gây trở ngại chúng tôi, được chứ?" Đỗ Y Phàm không có lập tức buông tay ra, chỉ là mở miệng quá độ hữu lễ, cảnh cáo .
Lúc này, Trần Dương Quang mới phát hiện,người đàn ông ngoại quốc này cũng không thể khinh thường. Người đàn ông này chỉ dùng một bàn tay, cũng đã khiến tay hắn đau như là đã đứt ra.Ở đâu mà Phương Thu Trừng, tìm được người đàn ông này? Trần Dương Quang quay đầu, nhìn về phía Thu Trừng thủy chung đối với hắn nay chẳng quan tâm.
Một cái ý niệm xẹt qua trong đầu.
"Hắn ta biết chuyện của em sao? Thu Trừng,hắn ta đều biết hết sao?" Trần Dương Quang hỏi, nhìn đến khuôn mặt vốn lạnh lùng, nổi lên một chút kinh ngạc.
Trần Dương Quang có thể khẳng định,người đàn ông này hoàn toàn không biết!
"Nếu hắn ta biết,em cảm thấy, hắn ta sẽ nghĩ về em như thế nào?" Hắn uy hiếp hỏi, không ngờ lực đạo kiềm chế trên tay đột nhiên tăng thêm, khiến hơi thở hắn trở nên nặng nề.
"Tất cả về cô ấy, tôi đều rất rõ ràng." Đỗ Y Phàm dùng sức bỏ hắn ra, không để hắn tới gần Phương Thu Trừng.
Không chỉ là Trần Dương Quang, Phương Thu Trừng cũng kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh ấy đang nói cái gì?
Anh biết tất cả về cô?
Phương Thu Trừng theo bản năng phủ định. Bởi vì Đỗ Y Phàm không giống Trần Dương Quang, Trần Dương Quang chỉ là bởi vì năm đó cô tin tưởng hắn, cho nên chủ động nói với hắn. Nhưng còn Đỗ Y Phàm? Cô chưa bao giờ cùng anh đề cập qua nửa câu, cho nên anh nói như vậy, chính là muốn hù dọa Trần Dương Quang thôi.
Cô nghĩ như vậy, rồi sau đó càng thêm tới gần Đỗ Y Phàm,dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Dương Quang, dùng hành động nói cho Trần Dương quang, hiện tại người cô lựa chọn là ai.
Không nghĩ tới mình làm chẳng những không chiếm được ưu đãi,ngược lại còn khiến Phương Thu Trừng càng chán ghét mình hơn, Trần Dương chỉ nhìn cô, sau một hồi khá lâu mới cắn răng một cái, "Ít nhất, có thể cho anh cách liên lạc với em như thế nào được không." Khó có gặp lại, hắn không muốn cứ bỏ qua như vậy, cho dù có mất mặt hắn cũng không để ý.
Trần Dương Quang ăn nói khép nép,làm Phương Thu Trừng chần chờ rồi.
Chần chờ của cô, lại làm Đỗ Y Phàm tức giận không kềm được kéo cô qua ,đánh một quyền về bụng dưới của Trần Dương Quang, trực tiếp khiến hắn ta quỳ rạp trên mặt đất không thể đứng lên, liền hô đau cũng không thể làm được.
"Tôi cảnh cáo anh,anh tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy, bằng không tiếp theo, anh không chỉ ăn một quyền đơn giản như vậy đâu." Đỗ Y Phàm trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng thốt, trong mắt sát ý rõ ràng đáng sợ, làm Trần Dương Quang không khỏi nổi lên một trận rùng mình.
Nhưng muốn nói từ buông tha, lại nói dễ hơn làm?
"Trả lời tôi!" Thật lâu không nghe được cam đoan đối phương, Đỗ Y Phàm dùng sức tóm cổ Trần Dương Quang lên,mặt lạnh leo uy hiếp tới gần.
"Tôi. . . . . ." Động tác này của anh làm Trần Dương Quang không thể hô hấp hốc mồm,trương một mặt sung huyết đỏ bừng, tựa như người sắp thiếu Dưỡng khí (oxygen, kí hiệu O) mà ngất đi.
"Anh làm cái gì vậy?" Đỗ Y Phàm thình lình tức giận cùng với bạo lực,Phương Thu Trừng lắp bắp kinh hãi kêu lên, vội vàng tiến lên kéo anh ra, không để anh tiếp tục tóm cổ Trần Dương, "Mau buông tay anh ra đi!"
Lạnh lùng liếc cô một cái, gân xanh giữa trán Đỗ Y Phàm hiện lên, tựa hồ thập phần để ý ngăn cản của cô.
"Đỗ Y Phàm !" Cô tức giận hô to, mắt thấy mặt Trần Dương Quang từ hồng chuyển xanh trắng, cô càng thêm sốt ruột,"Mau buông tay ra!"
Nhìn nhìn người đàn ông trên tay muốn chết ngất, Đỗ Y Phàm hừ lạnh một tiếng, dùng sức ném bỏ Trần Dương Quang trong tay, tùy ý để đối phương ngã quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng ho khan, thở phì phò.
Phương Thu Trừng hô hấp hỗn hễn, không tự giác tiến lên, muốn đỡ cái người suýt nữa là gặp diêm vương lên; chỉ là cô còn chưa đi được hai bước, Đỗ Y Phàm mạnh mẽ kéo cô về, không cho cô tiếp cận cái người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất giả chết kia, "Đừng để ý đến hắn ta."
"Anh ta bị thương!" Cô phản bác anh, ngay sau đó lại bị anh chặn ngang ôm lấy, "Đỗ Y Phàm, anh làm cái gì nữa vậy hả?" Cô dùng sức đấm vai anh, anh cư nhiên ở trong một ngày mà hai lần coi cô như bao gạo khiêng trên vai!
Đỗ Y Phàm thẳng tắp khiêng cô đi trở về trên xe mình, khi cô không kịp giãy dụa thay cô nịt giây an toàn, sau đó chuyển động cơ, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi bờ biển.
"Anh rốt cuộc đang bị gì vậy hả?" Bị anh giống như thổ phỉ cướp người một loại bắt đi, Phương Thu Trừng bất chấp anh bây giờ còn đang lái xe, một chưởng phách về phía cánh tay anh.
"Em trong lòng đau vì hắn?" Nghe được cô còn nhớ kỹ cái người đàn ông kia, tâm Đỗ Y Phàm bốc cháy, đột nhiên đạp phanh lại, dừng xe ở bên đường, một đôi mắt xanh hung tợn liếc nhìn cô.
"Anh. . . . . ." Anh khó mà không khống chế được tức giận,làm Phương Thu Trừng ngốc nghếch.
Cô không có phản bác, anh liền cho là cô thừa nhận, "Nhìn đến anh đánh hắn, em thật đau lòng phải không? Cần anh đưa em trở về bên cạnh người đàn ông kia,thật tốt an ủi hắn không?"
"Anh ở đây mà nói bậy bạ gì đó?" Rốt cục Phương Thu Trừng cũng hiểu người đàn ông này vì sao thất thường, là vì anh đang ghen.
"Anh nói bậy? Không phải em đang đau lòng cho hắn đó sao?"
"Đỗ Y Phàm,hiện tại em không muốn cùng anh nói chuyện này, chờ anh tỉnh táo lại,sau đó chúng ta bàn lại." Tức giận làm cho người ta hoàn toàn không để ý mình đang nói gì, mà Phương Thu Trừng cũng không tính cùng anh cứng đối cứng, miễn cho không khí trở nên càng bế tắc.
Liếc nhìn động tác cô xoay mặt,Đỗ Y Phàm cắn chặt khớp hàm.
Thưc sự, theo như tình huống hiện tại như anh, nói thêm gì cũng chỉ sẽ khiến một trận cãi lộn,khiến mọi chuyện trở nên càng tệ hơn,"Trong lòng em thực sự không còn đau vì hắn sao?" Nhưng anh vẫn là nhịn không được, hỏi.
Nghe được giọng nói của anh có biến chuyển dịu dàng, không còn cố chấp nữa, cô tức giận trợn mắt nhìn anh,"Em cần phải đau lòng vì một người đối với em không quan hệ à?" Hơn nữa còn là một tên hỗn đản hung hăng đem em vứt bỏ?
Đáp án của cô, giống như một gáo nước lạnh,làm lửa giận trong lòng anh hừng hực thiêu đốt tất cả đều dập tắt. Đỗ Y Phàm thật sự không muốn thừa nhận, cảm xúc bản thân bị cô chi phối, nhưng thật rõ ràng ,cảm xúc của anh thật sự theo nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười mà thay đổi.
Vươn tay xoa mặt anh thở dài một tiếng, nhận thức rồi. Bất quá, có chuyện còn phải hỏi trước cho rõ ràng: "Anh đánh hắn,em vì sao tức giận như vậy?"Làm anh hiểu lầm, cho rằng cô đối với Trần Dương Quang nhớ mãi không quên.
"Anh vô duyên vô cớ đánh người, nếu Trần Dương Quang báo nguy thì làm sao bây giờ?" Vừa nói đến chuyện này, Phương Thu Trừng lại nhịn không được đánh cánh tay anh một cái, "Một ngày nghỉ êm đẹp, em hoàn toàn không muốn kết thúc ở cục cảnh sát đâu nhá, hiểu chưa?"
Đỗ Y Phàm đã hiểu, càng biết rõ kỳ thực hết thảy chính là anh lo xa.
Cô không muốn cùng Trần Dương Quang kết hợp lại, cô căn bản là không có cái ý tứ kia, đều là Trần Dương Quang tự mình tình nguyện mà thôi.
Khó có thể tự chế, anh cười to ra tiếng.
Bởi vì cô đã từng thích bạn trai trước,anh lại kinh hoảng đã quên cô có phải cũng có ý đó hay không! Này đối với anh luôn luôn am hiểu phân tích suy xét, đến cùng là một chuyện tốt, hay vẫn là chuyện xấu?
"Này, anh đang cười cái gì đó?" Mắt Phương Thu Trừng nhìn anh, giống như đang nhìn người bệnh thần kinh.Rõ ràng lúc nảy tức giận đến muốn giết người, ngay sau đó lại cơ hồ ghé vào vô lăng cười không ngừng.
Cô không nên theo một người thần kinh kết giao đi?
"Thu Trừng." Câu hỏi của cô làm anh ngừng cười, quay đầu nhìn về phía cô.
"Sao vậy?" Cô tiếp tục tức giận cho anh xem tròng trắng mắt.
"Đi đến nhà của anh,được không?"
Điên cuồng cười xong, anh lại biến trở về người ngaọi quốc Phương Thu Trừng quen thuộc; chẳng qua, anh vừa mới hỏi cái gì? Đi đến nhà của anh?
"Đi nhà anh làm chi?" Cô hỏi lại, không nghĩ tới anh sẽ cho cô đáp án như vậy. . . . . .
"Làm tình a."
Có người ở lần đầu tiên hẹn hò liền lừa người ta về nhà mình làm tình à?
Hơn nữa, nhà nữ cũng cư nhiên thật sự đáp ứng nhà trai, đêm đó ở nhà anh, vừa vào cửa liền giống như mất mạng.
Thực không tiết tháo.
Bị ăn triệt để một lần, Phương Thu Trừng than nhẹ ra tiếng.
"Như thế nào? Không đủ thỏa mãn sao?" Người đàn ông phiá sau trần trụi,khi cô phát ra than nhẹ anh bá đạo ôm cô vào ngực mình, thẳng coi cô như gối ôm thơm thoa ấm áp.
"Câm miệng!" Người đàn ông này, vì sao trên giường, dưới giường muốn giống như hai người khác nhau vậy chứ?
Vừa lên đến giường, hôm nay sở hữu săn sóc giống như tất cả những gì cô suy nghĩ giống nhau, đã bá đạo lại tùy hứng, hoàn toàn không để ý kháng nghị của cô, tự mình buộc cô phối hợp cùng anh một lần lại một lần, làm những tư tế kích thích kỳ quái, làm bây giờ thắt lưng cùng chân của cô đau.
Anh cười nhẹ ra tiếng, ôm lấy cánh tay của cô kéo lại.
"Không cần ôm chặt như vậy,em thở không nổi." Muốn anh buông tay căn bản là không có khả năng, cho nên Phương Thu Trừng chỉ có thể điều hoà muốn anh nhẹ sức tay một chút, đừng ôm chặt khiến cô không thể hô hấp.
Giới hạn yêu cầu này anh có thể chấp nhận, cho nên anh thoáng thả lỏng sức tay,để cô có thể nằm thoải mái một chút.
Anh ở phiá sau ấm áp dễ chịu, điều hòa không khí lạnh tràn ngập trong phòng lần lần thấy thoải mái. Sáng sớm rời giường, liền đi theo anh đi dạo,đi xung quanh, hơn nữa vừa mới một màn hoan ái, Phương Thu Trừng chỉ cảm thấy rất mệt, khép mắt con liền muốn ngủ thật say.
"Thu Trừng,em ngủ chưa vậy?"Anh ở phiá sau, bàn tay to nhẹ nhàng mà mềm mại mơn trớn bờ vai cô, rồi sau đó ở khẽ hôn lên cái bớt của cô.
Cảm giác nhột làm cô rụt rụt đầu vai, gián tiếp nói cho anh, cô còn chưa có ngủ say.
"Chuyện Trần Dương nói, anh cũng muốn biết." Anh cũng không chút lãng phí thời gian nào, trực tiếp sảng khoái mở miệng.
Một giây sau, anh có thể cảm thấy thân thể của cô, theo cực độ thả lỏng đến cực độ bó cứng hết độ.
Gian đoạn trưởng thành đối với cô mà nói, là một cái cấm kỵ.
Cho nên Phương Thu Trừng bắt đầu giả chết, không chịu xoay người đối mặt anh.
Anh không chấp nhận im lặng trốn tránh, cho nên anh đem cô xoay lại, muốn cô đối mặt anh."Thu Trừng,mở mắt ra nhìn anh. Vì sao hắn ta có thể biết, mà anh lại không thể?"
Nghe vậy, cô như anh mong muốn mở mắt ra, trừng anh, "Em không nghĩ tới,anh cũng ăn giấm chua dữ vậy đấy." Ngay cả chuyện này cũng muốn so sánh nữa là sao?
"Hiện taị em biết rồi đó thôi." Anh cũng không phủ nhận, hiện tại thầm nghĩ từ trong miệng cô nghe được cô tự mình kể những chuyện đã xảy ra với cô.
Nhìn mắt của anh, cô biết, anh là nghiêm túc; nhưng mà đối mặt đôi mắt kia, cô lại một chữ cũng nói không nên lời.
Cô không muốn, nếu cô đem những chuyện đã xảy ra nói ra, anh có phải cùng Trần Dương Quang giống nhau hay không, cho rằng cô là vì quá mức cô quạnh nên mới cùng anh ở một chỗ? Cô thừa nhận, thật ra lúc đầu cô cũng bởi vì nghĩ cho mình, cho nên mới cùng anh kết giao; nhưng trải qua hôm nay,cô lại phát hiện, kỳ thực cô không phải bởi vì cô quạnh mới cùng anh ở chung một chỗ.
Cô thích anh, thành tâm chân thật, thích anh rồi.
Cô cũng có nghĩ tới, có lẽ cô nên đánh cuộc một chút, đánh cuộc sau khi cô nói ra với anh, một đôi mắt xinh đẹp sâu thẩm này còn có thể ôn nhu giống như bây giờ nhìn cô,hay là kinh ngạc, sau đó chất vấn tình cảm cô đối với anh, có phải thật lòng hay không?
Nhưng cuối cùng cô vẫn là sợ hãi. Ý thức được vì anh, cô cư nhiên trở nên không quả quyết như thế, cô thực sự rất đần, từ lúc bắt đầu,ảnh hưởng của anh đối với cô,sẽ trở nên lớn như vậy? Mà cô tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Là vì diện mạo anh đẹp trai? Hay là thân thể anh cường tráng? Hoặc là tính cách anh mâu thuẩn đã bá đạo lại ôn nhu?
Cô không nghĩ ra,chỉ là im lặng nhìn anh.
Anh còn chờ, chờ cô mở miệng.
Vì sao không chịu nói cho anh, mà nguyện ý nói cho Trần Dương Quang? Bởi vì cô yêu người đàn ông kia nhiều hơn, tin tưởng hắn ta nhiều hơn sao?Ngay cả đoán thôi,cũng khiến trái tim của anh như bị người ta lấy dao đâm một nhát,đau đớn đến hô hấp cũng khó.
Anh không có lại ép cô, chỉ nằm lại bên kia giường của mình,trở mình đưa lưng về phiá cô.
Trừng mắt nhìn lưng của anh, cô có một chút kinh ngạc, cô cho rằng, cô còn phải cùng anh tiêu hao thời gian một chút, anh mới có thể buông tha cho. Không nghĩ tới, anh lại buông tha nhanh như vậy!
Chẳng qua vừa nảy nhìn vẻ mặt mất mác của anh,cô đau đớn.
"Này." Chủ động, cô tới gần anh bày tỏ, bất quá người đàn ông đưa lưng về phía cô bất vi sở động.
Cô lấy tay sờ sờ cái mũi mình,cô không có kinh nghiệm làm nũng, thật sự không biết làm như thế nào để cho anh có thể hết giận.Thì ra khi đàn ông ồn ào kỳ quái cũng khó trị giống như phụ nữ.
Cô đại khái có thể bày ra mặc kệ anh,thứ nhất cô vốn là không biết nên làm như thế nào, thứ hai Phương Thu Trừng cô chưa bao giờ đối với người đàn ông nào dùng giọng nói ấm áp mềm mại?
Ngay cả Trần Dương Quang,người đàn ông mà cô đã từng thích sâu đậm cũng chưa từng dùng qua, Đỗ Y Phàm là người đầu tiên cô dùng giọng nói như vậy mà còn kiêu ngạo! Đổi lại là ngày thường, Phương Thu Trừng không thưởng cho anh một cước đạp xuống giường,học theo anh đưa ưng về phiá anh ngủ; nhưng chỉ cần cô nghĩ đến anh kỳ quái như vậy là bởi vì anh ghen, nâng chân lên không thể đá liền bỏ xuống,nghĩ ngã đầu liền ngủ càng không có khả năng.
Bất đắc dĩ lại thở dài,lúc này đây cô đem giọng nói nhẹ nhất, mềm nhất, bắt chước những động tác cùng giọng nói của các cô gái đối với bạn trai làm nũng,vươn lòng bàn tay di chuyển nhẹ nhàng trên lưng anh, trong miệng nỉ non mà nói: "Ivan, đừng lưng lại với em được không. . . . . ."
Không thể dám chắc cô có làm như vậy với người đàn ông khác không, hoặc là cô làm những động tác đặc biệt khác, Đỗ Y Phàm xoay người trở về đối mặt, trên mặt mang theo tim đập mạnh và biểu cảm loạn nhịp.
Mặt cô như bị phỏng, thẹn thùng xoay mặt. Một hồi lâu đều không có nghe anh mở miệng, Phương Thu Trừng cho rằng anh bị cô dọa đến.
Cô tự giễu cười lên, "Có cần phải dừng vẻ mặt kinh ngạc đó nhìn em không? Em biết em làm nũng rất quái dị, một chút cũng không êm tai, nhưng còn không đến mức làm cho anh sợ tới mức không thể nói chuyện chứ. . . . . . A! Anh!" Lời còn chưa nói hết, anh đột nhiên hôn môi của cô, cô kinh hô kêu ra tiếng.
Đỗ Y Phàm quả thực không thể tin tưởng, cô làm sao có thể cho rằng cô làm nũng với anh là quái dị, không hấp dẫn?Tuy rằng giọng nói của cô vẫn là gựơng ngùng mất tự nhiên,cũng đủ làm anh thay đổi một chút, nhưng nghe ở trong tai anh, giọng nói êm dịu cô làm nũng lại giống như thanh âm êm tai nhất thế giới, khiến tim anh đập thình thịch.
Bị anh nhìn có chút lúng túng, Phương Thu Trừng bắt đầu hối hận làm cái cử chỉ mất mặt này.Cô học anh, trở mình đưa lưng về phía anh, không dám để anh nhìn thấy khuôn mặt hồng lên vì lúng túng.
Cô làm sao vậy? Làm sao có thể cho rằng bản thân đối với anh nũng nịu một chút, anh sẽ không tức giận nữa? Lại không ngẫm lại bản thân là người phụ nữ thế nào, cô làm nũng nào có khả năng sẽ đáng yêu kiều mị chứ?
Cảm giác vừa lúng túng lại thẹn đánh úp cô, thậm chí còn cảm thấy hốc mắt cay lên. Cô cắn chặt môi, không dám tin ở trước mặt anh, cô lại yếu đuối như vậy, thậm chí muốn khóc.
Đáng chết, Phương Thu Trừng,không được khóc! Không được khổ sở!
Cô ở trong lòng ra lệnh bản thân,đem hốc mắt ẩm ướt toàn bộ áp trở về.
Đúng vậy! Cô vốn là không thích hợp với nước mắt, nước mắt mềm yếu, chỉ thích hợp với cô gái bé bỏng đáng yêu, phụ nữ như cô, rơi lệ chính là một loại hành động buồn cười.
Đỗ Y Phàm vươn bàn tay to, chà nhẹ lỗ tai phiếm hồng cô.
"Thu Trừng . . . . . ." Anh khẽ gọi, học giọng nói cô vừa rồi gọi anh. Nhưng là đồng dạng giọng nói, đồng dạng ngữ điệu, giọng cô là làm nũng,còn anh cũng là cưng chiều.
Cô rụt rụt gáy cùng bả vai, bởi vì tay anh luôn luôn cọ xát lỗ tai cô.Lỗ tai cô là một trong những vùng mẫn cảm của cô, anh biết; cho nên,hiện tại anh là cố ý cọ cô?
Cô nửa tức giận nửa xấu hổ lúng túng quay đầu lại, mà lúc này anh lại phủ lên cô, môi mỏng hôn môi cô, đầu lưỡi trực tiếp tham tiến bên trong cánh môi cô, khiêu khích lưỡi của cô, muốn động tác cô phản ứng lại anh.
Anh mút cô, cô cũng bắt chước động tác của anh, khẽ liếm anh, lúc tay anh cách drap không hề che lấp bộ ngực xoa nắn,tay cô chỉ đặt lên lưng anh, vuốt ve cơ bắp trên lưng anh.
Dáng người anh rất tốt,một chút cũng không giống người đàn ông luôn ngồi trong phòng làm việc, không phải quá gầy yếu hay mập mạp.
"Thu Trừng,khi em làm nũng thật đáng yêu, rất đẹp." Hôn đến khi cả hai sắp thở không nổi mới dừng lại. Anh nhìn xuống người phụ nữ xinh đẹp dưới thân thở hào hển, chân thành mà nghiêm túc nói.
Cô trừng mắt to, cho rằng bản thân nghe lầm rồi.
Phản ứng của cô làm tâm Đỗ Y Phàm đau cực kỳ. Cô cho rằng, thân cô là người phụ nữ sẽ không có cái loại bẩm sinh trời phú này sao? Nếu vậy cô liền mười phần sai rồi.
Cô là một người phụ nữ mê người, chính là không có gặp gỡ đúng người, đem xinh đẹp của cô hoàn toàn phát huy ra hết; mà anh, Đỗ Y Phàm chính là người đó có thể đem vẻ vô cùng xinh đẹp cùng mền mại của cô toả ra! Anh tự kiêu nghĩ, cúi đầu xuống lại hôn cô, lấy hành động nói cho cô, anh đến cùng có bao nhiêu rục rịch bởi vì cô làm nũng .