Sợ Cưới

Cốc Thư Tuyết dần dần yên tâm, ánh mắt nhìn qua vai Lục Tử Minh, hướng về phía cửa ra vào trống rỗng, vừa nãy Mạch Tu Kiệt chính là đi ra từ đó. May mắn có Mạch Tu Kiệt xuất hiện như hiệp sĩ, nếu không Cốc Thư Tuyết không sao tưởng tượng nổi, mình phải làm sao để ứng phó được với Lục Tử Minh.

Cô ta đương nhiên có thể lấy đứa bé trong bụng ra uy hiếp Lục Tử Minh, Lục Tử Minh cũng chẳng thể làm gì cô ta. Nhưng giờ chuyện ở lại trường còn chưa có kết quả, cô ta nhất định còn phải dựa vào Lục Tử Minh. Nếu anh ta hoài nghi về đứa bé chưa ra đời này, như thế, toàn bộ kế hoạch của cô ta sẽ đổ vỡ.

Cốc Thư Tuyết mệt mỏi nhắm mắt lại, trải qua lần kinh sợ vừa rồi, cô ta thực sự mệt mỏi. Rất nhanh sau đó, Cốc Thư Tuyết liền ngủ mất, Lục Tử Minh đứng dậy, rón rén đi ra ngoài cửa, nhân lúc Cốc Thư Tuyết đang ngủ say, hắn phải tranh thủ thời gian về nhìn qua ông Lục, rồi sau đó mua đồ ăn cho Cốc Thư Tuyết nữa.

Giờ phút này, Lục Tử Minh đã bình tĩnh bước ra khỏi sự sung sướng khi vừa có con. Từng tai họa từng cái ập đến làm cho hắn vô cùng mệt mỏi. Trong phút chốc, khi bị áp lực từ cả bên trong lẫn bên ngoài, hắn có chút nghi ngờ về tất cả những gì mình đã làm. Nhưng mà, đây chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên, hắn nhanh chóng bóp chết cảm xúc này từ trong trứng nước.

Lục Tử Minh về tới nhà, mở cửa lại mở không được, cửa bị khóa trái từ bên trong. Hắn vô cùng kinh ngạc, ba hắn ở nhà, nhưng sao lại khóa trái cửa?

Lục Tử Minh cố gắng gõ cửa, ông Lục ở trong nhà lại chẳng quan tâm, Lục Tử Minh lo lắng ông Lục bị bệnh, gõ cửa mạnh hơn, nhưng ông Lục ở trong nhà lại chẳng lên tiếng, Lục Tử Minh cuống lên: “Ba, ba có trong đó không thế? Con gọi cảnh sát nhé?”

Lúc này, mới vang lên âm thanh của ông Lục: “Đây rồi, đừng gọi, đừng gọi!”

Ông Lục quần áo xộc xệch ra mở cửa, nhìn thấy Lục Tử Minh liền vô cùng hốt hoảng, Lục Tử Minh nhìn dáng vẻ này của ông Lục liền hiểu ngay, chạy vào nhà mở cửa ra: “Ba, ba đưa ai về nhà thế? Không phải là gái đấy chứ?”

Ông Lục kéo Lục Tử Minh: “Không, không phải, sao ba lại mang gái về nhà được chứ?”

Lục Tử Minh hất cánh tay ông Lục ra: “Ba, con còn tưởng rằng tật xấu này của ba đã sửa được rồi, giờ là sao đây? Mẹ con đã thành ra như vậy, ba còn ở đây mèo chuột với gái?”

Ông Lục thẹn quá thành giận: “Mày giỏi rồi, dám mắng cả ba mày? Nếu không phải mày có bồ nhí bên ngoài, mẹ mày có thành ra như vậy không? Tao còn chưa trách mày hại vợ tao, mày còn dám dạy dỗ tao à?”

Lục Tử Minh chạy vào phòng cho khách, trong phòng không có ai. Hắn lại chạy từ trong phòng cho khách ra, vọt vào phòng ngủ của hắn và Trình Mai Tây, không ngờ lại thấy cô Lý đang vội vàng mặc quần áo, một chân đã chui vào ống quần, một chân còn đang cuống cuồng xỏ vảo, chân còn đang lộ ra bên ngoài.

Thấy Lục Tử Minh, cô Lý có chút lúng túng: “Tiểu Lục, là cháu về rồi à?”

Lục Tử Minh quay mặt đi hướng khác: “Bà mặc quần áo vào đi, rồi ra ngoài!”

Lục Tử Minh quay lại phòng khách, ông Lục ngượng ngùng đi sau hắn: “Tử Minh à, ba cũng là đàn ông, đàn ông là có nhu cầu, con hiểu mà?”

“Ba, giờ mẹ con thành người thực vật nằm trên giường, ba được lắm, còn ở đây… ba không làm mẹ con thất vọng sao?” Lục Tử Minh chất vấn ông Lục.

“Đây thì có gì mà phải với không phải! Mẹ con nằm đó, dùng cũng không dùng được, mà ba cũng là nhàn rỗi, hơn nữa, mẹ con sau này cái kia cũng không được, chẳng nhẽ còn không cho ba đi ra ngoài vui vẻ tí à?” ông Lục mạnh miệng.

“Nhưng mà mẹ con mới nằm đó có vài ngày, ba có gấp thế sao? Cũng không thể chờ đợi thêm được?” Lục Tử Minh nhỏ giọng trách cứ ông Lục.

“Mẹ con con cũng không phải không biết, bao nhiêu năm qua, chuyện của ba mẹ toàn là bà ấy quyết định, bà ấy không cho ba cũng không dám động vào bà ấy, lại cũng không dám ra ngoài xằng bậy, sợ bà ấy làm loạn lên, ba con trong lòng cũng khổ lắm, 1-2 tháng còn chưa được cái kia rồi!” ông Lục có chút tủi thân.

“Ba đã bao nhiêu tuổi rồi, còn ham mê cái đó? Ba cũng không sợ vẹo lưng, cẩn thận ba gục trên người đàn bà mà không dậy nổi!” khẩu khí Lục Tử Minh có chút mềm đi.

“Không sao không sao, ba con tinh thần rất tốt mà, phong độ so với năm đó không giảm, đó là con không thấy, vừa rồi ba làm cho cô Lý con nói gì nghe nấy!” ông Lục có chút đắc ý vênh váo.

Lục Tử Minh trợn mắt nhìn ông Lục: “Ba mang cô Lý về đây thì mẹ làm sao, ai chăm sóc mẹ?”

“Chúng ta canh thời gian rồi, khoảng 2 tiếng cô Lý sẽ quay về, nhỡ đâu mẹ con đi vệ sinh thì cô ấy tắm cho bà ấy là được.” ông Lục cuống lên giải thích với Lục Tử Minh.

“Ba kiềm chế chút đi, đều người cao tuổi rồi, nhỡ có xảy ra vấn đề gì.” Lục Tử Minh nhắc nhở ông Lục.

“Cô Lý của con cũng đáng thương mà. Chồng bị tai nạn xe cộ, nằm trên giường nhiều năm rồi, bên trong bên ngoài một tay cô ấy lo liệu, cũng như ba không có người bên cạnh quan tâm!” ông Lục than thở.

“Ba chỉ biết thương hại người ta, cũng không nghĩ tới mẹ con. Nếu không mời được hộ lý, thì chính ba sẽ phải chăm sóc cho bà ấy.” Lục Tử Minh chặn họng ông Lục.

“Đúng thế, đúng thế, may mà hai đứa con có cách, chứ nếu không ba sẽ phải tự tay chăm sóc bà ấy.” ông Lục vội vàng phụ họa Lục Tử Minh.

Cô Lý đã mặc quần áo xong đi ra, tóc trên đầu vừa nãy còn loạn giờ đã buộc lên gọn gàng, nét mặt có chút mất tự nhiên, đi tới trước mặt Lục Tử Minh, ông Lục mở miệng gọi: “Em gái, mau qua đây ngồi!”

Cô Lý nhìn Lục Tử Minh một cái, người cũng không nhúc nhích, Lục Tử Minh mới nói: “ Cô Lý, cô tới đây ngồi đi.”

Cô Lý xấu hổ cúi đầu, đi tới trước mặt Lục Tử Minh, đưa tay lên bạt tai mình: “Tiểu Lục à, chuyện này còn bị cháu biết được, cô thực sự không còn mặt mũi nào. Đều là cô không tốt, làm chuyện mất mặt này với ba cháu!”

“Cô đừng làm những chuyện này cho tôi xem làm gì? Cô nói đi, chuyện này, cô và ba tôi, là ai chủ động?”

Cô Lý nhìn ông Lục một cái, ông Lục liền mở miệng: “Tử Minh, chuyện như vậy cũng không trách được cô Lý. Lúc cô ấy rót nước cho ba, ba chạm vào tay cô ấy liền thấy ngứa ngáy, ba lại nhân cơ hội sờ mông cô ấy một cái, cả người cô ấy đều mềm nhũn, ba muốn ôm cô ấy cô ấy còn không cho!”

Lục Tử Minh xua tay cho ông Lục đừng nói nữa, quay lại nói với cô Lý: “ Cô chẳng phải muốn để ba tôi đi về nhà sao? Cô chẳng phải ngại ông ấy ở bệnh viện phiền à? Hóa ra là hai người thương lượng tốt rồi?”

“Cũng không thể nói như thế! Hai chúng ta làm gì có bàn bạc gì đâu? Ông ấy ở bệnh viện đi qua cái lại sờ mông cô, đi lại lại véo vào đùi cô, hơi không chú ý ông ta lại sờ ngực cô, cô sống cuộc sống nửa quả phụ bao nhiêu năm rồi, làm sao chịu được sự trêu chọc của ông ấy, thế nên mới bảo cháu đưa ông ấy về nhà!”Cô Lý vội vàng giải thích.

“Thế hai người chưa bàn bạc được, sao lại lăn lên cùng giường rồi? Chẳng lẽ ba tôi còn trói cô mang tới đây được à?” Lục Tử Minh cười lạnh.

“Ba cháu nói nhà lâu không có ai bừa bộn, ông ấy đàn ông đàn ang lại không biết dọn dẹp, để cô tới dọn dẹp giúp. Cô còn phải chăm sóc mẹ cháu, ông ấy bảo đằng nào cũng 2 tiếng mới trở mình một lần, căn giờ đi trong vòng hai tiếng là được, cô thấy có lý nên đi theo ông ấy!” cô Lý giải thích.

“Thế dọn dẹp làm sao lại dọn tới lên giường rồi, ba tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, có phải cô quyến rũ ông ấy hay không?” Lục Tử Minh vẫn không tin là ông Lục chủ động, mà chỉ tin sẽ là cô Lý chủ động.

“Tiểu Lục à, cô cũng không biết nói dối, cô đang đổi ga giường, ông ấy liền ông lấy cô từ đằng sau. Ông ấy sức khỏe như vậy, cô bị ông ấy ôm không nhúc nhích được, cô bị ông ấy ôm lên giường, cô đã không gần đàn ông bao nhiêu năm rồi, làm sao chống lại được?” cô Lý xấu hổ.

“Ba tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể lợi hại như vậy?” Lục Tử Minh vẫn không tin người cha tuổi đã hơn 60 của mình có thể như vậy.

“Ba cháu lớn hơn ông chồng nhà cô tận hơn 10 tuổi, nhưng lúc ông ấy khỏe, cũng không so bằng ba cháu!” cô Lý cuống lên, liền buột miệng nói.

“Được rồi, được rồi, dù sao chuyện cũng đã rồi, ba tôi nói cho cô bao nhiêu tiền?” Lục Tử Minh quay về chủ đề chính.

“Ông ấy nói mỗi lần cho 100 tệ, cô nghĩ mình vất vả chăm sóc mẹ cháu cả ngày mới được 200 tệ, giờ chẳng làm gì có 100 tệ, nên đã đồng ý.” Cô Lý cúi đầu.

“Vậy được, tôi cho cô 200 tệ. Cô đừng tìm ông ấy nữa, càng không thể cùng ông ấy tới đây!” Lục Tử Minh lấy 200 tệ từ trong ví ra đưa cho cô Lý.

“Vậy sau này, cô còn có thể chăm mẹ cháu không?” Cô Lý rụt rè hỏi.

“Cô nghĩ gì vậy? Cô đã như thế với ba tôi, cô còn đòi chăm sóc mẹ tôi? Có chết tôi cũng không đồng ý!” Lục Tử Minh tức giận nói.

“Nếu không cho tôi làm nữa thì tiền công hôm nay cũng trả luôn đi.” Cô Lý ngẩng đầu nhìn Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh lại mở ví lấy ra 200 tệ, đưa cho cô Lý: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy bà nữa.”

Cô Lý cầm lấy tiền, bước đi không quay lại, ông Lục gọi từ phía sau: “Em gái ơi, chờ chút chúng ta cùng về bệnh viện.”

Ông Lục quay đầu lại oán trách Lục Tử Minh: “Con làm sao thế? Nói cho nghỉ là cho nghỉ luôn, mẹ con làm sao bây giờ?”

“Ba chẳng phải thương xót người ta phải chăm sóc chồng nằm liệt giường sao? Giờ ba tự chăm sóc người vợ hôn mê bất tỉnh của mình đi. Lúc nào rồi, ba còn làm những chuyện khó giải thích được như thế này. Thật là chó không đổi được tật ăn cứt!” Lục Tử Minh tức giận nói.

“Tao là ba mày đấy, mày mắng ai là chó? Chính mày cũng là con của chó!” ông Lục hùng hổ.

Ông Lục lúc còn trẻ liền có tật trêu hoa ghẹo nguyệt, không may lại gặp phải bà Lục cọp mẹ, hai người chơi trò mèo vờn chuột cả đời. Con chuột nhìn thấy lúc mèo lim dim, liền trốn đi trêu chọc phụ nữ, bị bà Lục phát hiện sau đó chính là bị một trận, khỏi rồi lại bệnh cũ tái phát.

Lúc đó còn chưa có chuyện ly hôn như bây giờ, hơn nữa bà Lục không có công việc chính thức, dựa vào việc làm công ở lâm trường nuôi con cái. Bà Lục cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng có giới hạn của phụ nữ, cả đời đều phải đấu tranh với tính tình phong lưu của ông Lục, cho tới lúc già rồi mới dần dần bình yên lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui