Sợ Cưới

Thật lâu sau đó, Phương Chi Viễn ngẩng đầu lên từ đầu gối Trình Mai Tây, hai mắt đẫm lệ nhìn Trình Mai Tây. Trình Mai Tây trong lòng vô cùng băn khoăn, nhưng lại chỉ có thể im lặng không nói gì. Người đàn ông khiến cô khó mà cự tuyệt lại phải cự tuyệt, xứng đáng có được người phụ nữ tốt đẹp hơn.

Bà Trình ở bên cạnh theo dõi mấy lần muốn xông lên, Phương Chi Viễn chính là người con rể mà bà chọn, lại bị Trình Mai Tây quả quyết từ chối. Bà đã thấy Trình Mai Tây chịu nhiều tổn thương, không thể để mặc cô bỏ qua cho người đàn ông tốt như vậy, ông Trình níu bà lại: “Chuyện của bọn trẻ chúng nó, để chúng nó tự giải quyết.”

Bà Trình quay lưng đi, không đành lòng nhìn Phương Chi Viễn ủ ê mất tinh thần, Phương Chi Viễn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trình Mai Tây, cuối cùng đứng thẳng dậy, đờ đẫn đi ra khỏi sân, bà Trình muốn đi tới an ủi, ông Trình lại lắc đầu: “Giờ có nói gì, cũng không có cách nào an ủi nó, cứ để nó đi đi.”

Bà Trình trơ mắt nhìn Phương Chi Viễn đau lòng mà đi, cảm giác giống như mất đi điều mà mình vô cùng yêu thương. Tất cả các bà mẹ, lúc chọn con dâu con rể, thực ra chính là dùng ánh mắt kén vợ kén chồng của mình để đánh giá, đây chính là cơ hội duy nhất để bù đắp cho cuộc sống của mình, nhìn thấy cơ hội mất đi, bà Trình càng đau lòng hơn Trình Mai Tây, bởi vì, bà là người ngoài cuộc, nhìn được rõ ràng.

Phương Chi Viễn vừa đi khỏi, bà Trình liền chạy tới trước mặt Trình Mai Tây: “ Mai Tây, con làm sao thế? Bác sĩ Phương chỗ nào không tốt? Sao con phải từ chối nó?”

“Không phải anh ấy không tốt, mà là con không tốt, con không xứng với anh ấy.” Trình Mai Tây đau lòng muốn chết.

“Con không tốt? Con không tốt chỗ nào? Con muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, làm sao không xứng với nó?” Bà Trình dù thế nào cũng không có cách nào đồng ý với cách nói của Trình Mai Tây.

“Con là con gái mẹ, mẹ đương nhiên thấy con chỗ nào cũng tốt. Nhưng sự thật là con đã kết hôn, lại sắp ly hôn. Con ở cùng với anh ấy, chẳng phải là hại anh ấy sao?” Trình Mai Tây hỏi lại mẹ.

“Con chỉ biết suy nghĩ cho người khác, sao không nghĩ cho mình? Bác sĩ Phương thực sự là người đàn ông tốt mà, đẹp trai, công việc lại có thể diện, con lại đi đâu tìm người đàn ông tốt như nó?” bà Trình nói chuyện rất có logic.

“Mẹ có biết con hơn anh ấy 2 tuổi, lại còn không sinh con được? Bác sĩ Phương trẻ tuổi như thế, con không xứng với anh ấy, anh ấy sẽ tìm được người phụ nữ khác tốt hơn.” Trình Mai Tây tiếp tục nói ra khuyết điểm của mình.

“Nhiều hơn 2 tuổi thì sao chứ? Giờ có ối người tình yêu chị e đấy thôi? Con lớn hơn nó, càng biết đau lòng, quan tâm chăm sóc nó, nó từ bé không có mẹ là thiếu tình mẹ. Không có con thì sao chứ? Giờ có bao nhiêu gia đình không sinh con kìa!” bà Trình dẫn chứng hùng hồn làm cho Trình Mai Tây không biết nói sao.

“Mặc kệ mẹ nói gì đi nữa, con đã từ chối anh ấy rồi. Con đã quyết rồi, chắc chắn sẽ không thay đổi đâu. Mẹ nói bác sĩ Phương thiếu tình mẹ, người mẹ trong trí nhớ của anh ấy chắc chắn tuổi cũng chừng con bây giờ, có khi anh ấy còn cho con là mẹ anh ấy rồi ấy chứ?” Trình Mai Tây không muốn cãi nhau với bà Trình thêm, đơn giản là một câu vào trọng tâm để bà Trình ngừng lại.

“Giờ nó không coi con là mẹ, con còn trẻ như thế, sao có thể coi con là mẹ nó được?” bà Trình than thở.

“Vậy anh ấy coi ai là mẹ? Là ai? Là mẹ à?” Trình Mai Tây hỏi xong liền hứng lên, quan sát kỹ bà Trình.

Bà Trình ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Trình Mai Tây: “mẹ cũng thuận miệng nói, con đừng đoán mò. Nếu không muốn cho con và nó đến với nhau, sợ hai người thành chị em bị cắt đứt duyên phận, thì mẹ nhận nó làm con nuôi luôn. Tiểu Phương này, mẹ nhìn là thấy thích, thằng Bộc Tấn bạc tình kia, còn có thằng khốn Lục Tử Minh kia làm sao có thể so sánh được.”

Trình Mai Tây chợt nhận thấy, cách dễ nhất để giải quyết vấn đề, là để cho quan hệ của cô và Phương Chi Viễn được xác định, có thể cắt đứt mối duyên phận kia, có thể xoa dịu nội tâm cha mẹ, còn có thể mượn cớ từ chối tình cảm của Phương Chi Viễn. Trình Mai Tây vỗ tay khen hay: “Được, mẹ hãy nhận anh ấy làm con nuôi đi, con sẽ thành chị của anh ấy, đúng là ý kiến hay.”

Bà Trình vừa nghe liền cuống lên, vỗ một cái lên người Trình Mai Tây: “Con đừng có mà nói gió là mưa, mẹ còn đang muốn nó làm con rể mẹ, con cũng đừng phá hủy tính toán của mẹ!”

“Dù sao con cũng cảm thấy ý này rất hay, mẹ nên cân nhắc, mẹ chẳng phải vẫn muốn có con trai đấy sao? Lần này thì tốt rồi, mẹ sẽ có một người con trai hiếu thuận nghe lời, còn có con gái hiếu thảo là con đây, cuộc sống của ba mẹ chẳng phải sẽ viên mãn rồi sao?” Trình Mai Tây vô cùng hào hứng giúp bà Trình lên kế hoạch.

Bà Trình đưa tay ngăn lại Trình Mai Tây: “Con đừng vội, để mẹ nghĩ thêm. Mẹ mất con rể hiền, nhưng lại có con trai bảo bối đúng không? Để mẹ nghĩ xem bút trướng này có lời hay không?”

Trình Mai Tây vụng trộm cười. Bà Trình chính là điểm này đáng yêu, đầu óc đơn giản, đối tốt với người khác, thường xuyên bị ông Trình và Trình Mai Tây lừa cho xoay quanh. Đương nhiên những sự lừa gạt này đều là thiện ý, nhìn thấy dáng vẻ bà Trình cố gắng tính toán nhưng lại chẳng bao giờ vượt qua được bọn họ, ông Trình và Trình Mai Tây sẽ vô cùng đắc ý.

Lúc này tâm trạng ông Trình rất phức tạp. Ông đương nhiên mong muốn Trình Mai Tây có thể chọn Phương Chi Viễn, lựa chọn một đoạn tình cảm vững chắc, nhưng ông cũng tôn trọng lựa chọn của Trình Mai Tây. Cho dù Phương Chi Viễn có tốt hơn nữa, ông cũng sẽ không cố gắng đi ảnh hưởng tới quyết định của cô. Tình yêu, chung quy lại là sự lĩnh hội, cảm giác chân thực nhất của mỗi người, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy những thứ bên ngoài như dáng vẻ và gia thế, mà cảm giác tình yêu, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu.

Còn về việc nhận con nuôi mà bà Trình và Trình Mai Tây nói, ông cũng cảm giác không phải là không được. Phương Chi Viễn chân thành, lương thiện, người không có gia đình là không thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, Phương Chi Viễn vì gia đình họ làm nhiều chuyện như vậy, sự báo đáp tốt nhất mà ông Trình nghĩ được, chính là cho anh một gia đình, cho anh cảm giác ấm áp của gia đình.

Ông Trình đi tới bên cạnh Trình Mai Tây, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Quyết định rồi?”

Trình Mai Tây sửng sốt, ánh mắt kiên định nhìn về phía ông Trình: “Quyết định rồi.”

“Không hối hận chứ?” ông Trình lại hỏi.

“Không hối hận!” Trình Mai Tây giọng bình tĩnh.

“Con đã quyết định là được. Ba lúc nào cũng ủng hộ con vô điều kiện!” ông Trình ý ít lời nhiều, nhưng mà mỗi câu đều là tâm huyết.

“Chỉ có ông là dung túng cho nó, nên là nó mới thích làm gì là làm cái đó, đối tượng kết hôn tốt như Phương Chi Viễn, nó nói từ chối là từ chối rồi!”bà Trình trách cứ ông Trình.

“Mai Tây nó muốn người đàn ông như thế nào, chỉ có mình nó hiểu được rõ ràng, chúng ta chỉ có thể cung cấp những tham khảo, nhưng quyết định cuối cùng, vẫn chính là bản thân nó. Bác sĩ Phương tuy không thể làm con rể chúng ta, nó vẫn có thể làm con trai chúng ta mà.” Ông Trình giọng nói dần dần trở nên thoải mái hơn.

“Ông cũng đồng ý với ý kiến của Mai Tây à? Ông cũng muốn nhận nó làm con nuôi?” bà Trình vặn hỏi ông Trình.

“Bác sĩ Phương đối với chúng ta có ân lớn, chúng ta nhận nó làm con nuôi, quan tâm chăm sóc nó, có gì không được?” ông Trình thuyết phục bà Trình.

“Đúng là như thế, nhưng mà, như thế, nó sẽ không làm con rể nhà chúng ta được rồi!” bà Trình vẫn tiếc nuối vô cùng.

“Nếu nó làm con rể nhà chúng ta, chúng ta cũng chỉ có nó và Mai Tây hai đứa. Nếu nó làm con nuôi nhà chúng ta, sau này Mai Tây tìm cậu con rể hiền, nó lại tìm cô con dâu ngoan, chúng ta sẽ có tận 2 đôi con trai con gái. Phép tính này bà chẳng lẽ còn không tính ra?” ông Trình trêu tức nhìn bà Trình.

“Được, được, được, nói thế nào cũng là hai người có lý. Vừa rồi cũng chẳng biết giữ bác sĩ Phương ở lại ăn cơm! Chắc chắn nó còn đang đói bụng kìa.” Bà Trình sớm đã coi Phương Chi Viễn như con mình, tình cảm đau lòng không lời nào nói hết được.

Lúc này Phương Chi Viễn đang ngồi trên xe gặm nhấm vết thương của chính mình. Lái xe ra tận nơi khoáng đạt, Phương Chi Viễn dừng xe, nằm úp mặt lên vô-lăng. Sau khi gặp Trình Mai Tây, quỹ đạo cuộc sống của anh dường như đã bị chệch đi. Trải qua sự đau xót vì mất đi cha mẹ, anh vốn nghĩ mình chỉ cần thoải mái đối mặt, không để chính mình hãm sâu vào bất cứ tình cảm phức tạp nào, lại càng không tiến vào một mối quan hệ thân mật nào.

Sau khi gặp lại Trình Mai Tây, cuộc sống của anh có vô số lần đầu tiên. Lần đầu tiên dẫn người khác về nhà mình sau khi cha mẹ qua đời, lần đầu tiên dẫn phụ nữ về nhà, lần đầu tiên muốn bảo vệ một người. Nhưng mà, những lần đầu tiên này sẽ trở nên không còn ý nghĩa, bởi vì, Trình Mai Tây chẳng cần tới tình yêu chân thành của anh. Anh đã từng suy nghĩ làm cho Trình Mai Tây rất nhiều chuyện, nhưng mà, sẽ không còn cơ hội làm.

Thời gian từng giây phút trôi qua, Phương Chi Viễn cuối cùng cũng thoát ra từ cảm xúc đau khổ. Anh nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ chiều rồi, anh khởi động xe đi về phía tiệm chụp ảnh, lấy ảnh chụp, anh muốn đi tới nhà họ Liễu xem có được gì hay không, có thể lần này gõ cửa, cửa sẽ mở.

Người chụp ảnh đưa ảnh cho Phương Chi Viễn, tùy ý liếc qua: “Đây là ảnh chụp trước đây của cậu à? Bé gái này xinh quá, giờ hai người còn ở bên nhau không?”

Phương Chi Viễn trầm mặt xuống: “Là ảnh chụp của chúng tôi trước đây. Tôi giờ cũng không biết cô ấy ở đâu. Tôi chụp lại hình, là muốn tìm lại cô ấy.”

“Cậu có thể đăng báo, đăng lên mạng mà, như thế cả thế giới này đều biết được, có lẽ sẽ tìm được người cậu muốn tìm.” Ông chủ là người nhiệt tình, có lẽ bị vẻ đẹp của cô bé gái trong tấm ảnh làm cho rung động, chỉ sợ Phương Chi Viễn sẽ không nghĩ ra cách đó.

Những cách mà ông chủ này nói, Phương Chi Viễn không phải không nghĩ tới, nhưng mà anh biết, dùng những cách này đi tìm Liễu Nhạc Hạ, sẽ chỉ làm cho chú Liễu giấu Liễu Nhạc Hạ càng kỹ hơn. Anh chỉ có thể dùng cách yên lặng của mình để tìm kiếm cô, có lẽ sẽ có ngày gặp lại được Liễu Nhạc Hạ.

Phương Chi Viễn cẩn thận cất tấm ảnh vào trong ngực, lại dặn dò ông chủ chuyển bản điện tử vào hòm thư của mình, lúc này mới lên xe đi về phía nhà họ Liễu.

Bây giờ, Phương Chi Viễn cũng không tùy tiện gõ cửa nữa, anh chắc rằng, nếu ông lão câm không muốn mở cửa, thì chắc chắn sẽ yên lặng ở trong nhà. Nhưng mà chỉ cần sau khi xác định xong, anh cứ canh giữ bên ngoài, ông lão câm vẫn phải ăn uống vệ sinh, chắc hẳn không thể cứ thế không mở cửa chứ?

Xác định xong chủ ý, Phương Chi Viễn tìm được một tòa nhà cao gần đó, tìm lên quán café tầng 2, gọi một ly café, yên lặng ngồi nhìn chăm chú vào nhà họ Liễu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui