Sợ Cưới

“Cô bé đó là con của Liễu Nhạc Hạ à?”Khả Dĩ An vội vàng hỏi Phương Chi Viễn.

“Mặc dù không nghe thấy cô bé đó gọi Liễu Nhạc Hạ là mẹ, nhưng cô bé chính là phiên bản thu nhỏ của Liễu Nhạc Hạ, chắc chắn chính là con của cô ấy.” Phương Chi Viễn xoay xoay ly rượu trong tay.

“Cậu nói chuyện với Liễu Nhạc Hạ chưa? Có gặp chồng cô ấy không?” Khả Dĩ An vội vàng hỏi.

“Nhìn thấy Liễu Nhạc Hạ tôi giật mình vô cùng, liền gọi tên cô ấy, nhưng mà, cô ấy không nhận ra tôi.” Phương Chi Viễn cầm ly rượu lên uống một ngụm.

“Cô ấy không nhận ra cậu? Làm sao có thể? Lúc cô ấy bị bệnh rồi sau đó còn đi tìm cậu!” Khả Dĩ An thốt lên.

“Như tình huống của cô ấy, bản thân phải chịu đả kích nghiêm trọng về mặt tinh thần, có thể khôi phục đã không dễ dàng rồi, quên mất chuyện quá khứ cũng là dễ hiểu, huống chi, thiên tính của con người, sẽ tự tránh đi những ký ức khiến mình đau khổ.” Phương Chi Viễn kiên nhẫn giảng giải cho Khả Dĩ An.

“Vậy là cậu không hề nói chuyện với cô ấy? Chỉ nhìn thấy cô ấy thôi à?” Khả Dĩ An vô cùng không cam lòng.

“Đối với tôi mà nói, nhìn thấy cô ấy sống tốt, cũng là đủ rồi. Ít nhất tôi không cần tự trách mình. Đây chính là kết quả tốt nhất. Cô ấy sống tốt, tôi cũng phải sống tốt cuộc sống của mình.” Giọng Phương Chi Viễn thoải mái hơn rất nhiều.

Khả Dĩ An lại không dễ dàng bỏ qua như vậy: “Cậu đưa địa chỉ của Liễu Nhạc Hạ cho tôi đi, lúc có thời gian tôi đi tìm cô ấy.”

“Thực ra muốn tìm được cô ấy cũng vô cùng đơn giản. Nhà họ có một khách sạn tên là Hinh Nặc Nhạc Hạ, trong sảnh của khách sạn có bức tranh của cô ấy và chồng, vừa nhìn thấy tranh là sẽ nhận ra là cô ấy, cô ấy bây giờ là tổng giám đốc khách sạn đó.” Giọng điệu của Phương Chi Viễn vô cùng bình thản.

“A, khách sạn Nặc Hinh Nhạc Hạ à? Lần trước tôi đi đảo Cổ Lãng, suýt cũng ở khách sạn đó. Nhưng mà đêm đó chúng tôi lại quay lại nội thành nghỉ, không ở lại đảo.” Khả Dĩ An kinh ngạc nói, hóa ra mình suýt nữa cũng gặp được cô ấy rồi.

Khả Dĩ An nhìn bức ảnh, hồi lâu không nói gì. Giấc mộng đẹp thời niên thiếu cuối cùng cũng thực hiện được, nhưng mà, là người khác thay anh thực hiện. Nhìn thấy mộng cảnh biến thành hiện thực, trong lòng anh ngũ vị tạp trần.

Khả Dĩ An cầm ly rượu lên, Phương Chi Viễn cũng cầm ly rượu lên, hai người nhẹ nhàng cụng ly, uống hết. Nhờ ly rượu này, khúc mắc trong lòng họ cuối cùng cũng được giải quyết, có thể đặt xuống tất cả chuyện cũ, ân oán xóa hết.

Khả Dĩ An đặt ly rượu xuống, đứng lên: “Tôi đi tắm cái, ngày mai còn phải đi làm!”

Phương Chi Viễn gật đầu, cầm ly rượu lên uống cạn vài giọt còn sót lại. Gần đây anh đã uống rượu hai lần. Sau lần say rượu này, anh muốn từ nay kiêng rượu, về sau sẽ không cần dùng tới chất cồn làm mình trở nên vô cảm. Cuối cùng anh cũng đặt xuống được gánh nặng, nhẹ nhàng bước đi.

Ngày hôm sau, lúc Phương Chi Viễn dậy, Khả Dĩ An đã đi làm. Phương Chi Viễn uống một cốc sữa, đi ra ngoài. Lên xe xong, anh đi mà chẳng có mục đích đi về phía trước. Anh chính đang lâm vào tình cảnh ngã ba đường trong tình cảm. Bên trái là tình yêu, bên phải là tình thân, ở giữa chỉ có một đường ngăn cách, khó mà nhận được rõ ràng.

Phương Chi Viễn theo quán tính đi tới nhà họ Phương, nhưng anh không xuống xe. Bây giờ, anh còn chưa suy nghĩ kỹ, không thể tùy tiện gặp người nhà họ Trình. Anh đi qua nhà họ Liễu, đi tới sân cầu trước đây vẫn chơi cùng Khả Dĩ An, cuối cùng, lại về nhà họ Khả.

Phương Chi Viễn dù bụng đã đói kêu ọc ọc, nhưng lại chẳng muốn ăn cái gì. Anh ngồi trên xe, đột nhiên có cảm giác mờ mịt, anh không muốn bụng rỗng về nhà họ Khả, nhưng lại cũng không biết đi đâu.

Lúc này điện thoại của Phương Chi Viễn kêu, là bà Trình gọi. Phương Chi Viễn để điện thoại qua một bên, bây giờ anh vô cùng hỗn loạn, nếu lúc này về nhà, anh không biết phải đối mặt với anh mắt mong chờ của hai ông bà Trình như thế nào, cũng không biết làm sao đối mặt với Trình Mai Tây.

Phương Chi Viễn không nhận điện thoại, bà Trình vẫn gọi tiếp, Phương Chi Viễn không chịu nổi, nghe điện thoại, giọng bà Trình bên kia đầy lo lắng: “Viễn Viễn, Cô lo lắng quá, cháu mau về ăn cơm đi.”

Phương Chi Viễn lúc lâu không nói gì, bà Trình bên kia giọng càng lo lắng hơn, Phương Chi Viễn cuối cùng cũng mở miệng: “Cô, cháu về ngay đây.”

Bà Trình như trút được gánh nặng, Phương Chi Viễn quay lại nhà họ Phương, ông bà Trình đều đứng ở cửa chờ anh. Trình Mai Tây đứng ở chỗ nhà ấm trồng hoa vẫy tay với anh. Những lo lắng tràn đầy trong lòng anh đột nhiên biến mất, sự ấm áp của gia đình cứ thế ập đến.

Đi vào nhà, bà Trình đã làm cả bàn đồ ăn, vội vàng mang nước canh đã hầm cùng cá hấp tới. Phương Chi Viễn đứng bên cạnh bàn ăn, cái bụng không biết xấu hổ kêu ọt ọt. Bà Trình múc bát canh cá nóng sốt đưa cho Phương Chi Viễn, làn hơi nước dày đặc quanh mắt Phương Chi Viễn không nhịn được mà trào ra, rơi vào trong bát.

Phương Chi Viễn cầm thìa múc thìa canh cho vào miệng, để che dấu sự xúc động của mình, không ngờ lại bị bỏng tới mức ‘a’ lên một tiếng. Bà Trình đau lòng quát lên: “Cháu từ từ thôi, có ai ăn tranh đâu.”

Phương Chi Viễn xúc động, thốt lên: “Mẹ nuôi, cám ơn mẹ!”

Bà Trình giật mình, nhưng nhanh chóng nở nụ cười hạnh phúc. Ông Trình đỡ Trình Mai Tây vào nhà, vừa lúc nghe được Phương Chi Viễn nói, ông Trình không đồng ý: “ Tiểu Phương, con cũng phải gọi ba!”

Phương Chi Viễn nhìn về phía ông Trình: “Ba nuôi!”

Trình Mai Tây chọc tức Phương Chi Viễn: “Em trai, mau gọi chị!”

Phương Chi Viễn nhìn thoáng qua Trình Mai Tây, mau chóng cúi đầu, cuối cùng cũng không gọi ra tiếng, bà Trình liếc nhìn Trình Mai Tây: “Đừng làm loạn!”

Trình Mai Tây le lưỡi, ngồi xuống bên cạnh ông Trình. Ông Trình bắt đầu đút cơm cho Trình Mai Tây, bà Trình lại chuyên tâm chăm sóc cho Trình Mai Tây, cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn tối.

Lục Tử Minh ngược lại chẳng có những tháng ngày tự tại như thế. Tình hình bà Lục hoàn toàn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào. Ông Lục trải qua chuyện lần trước, cuối cùng cũng an phận. Chị Hoàng không có khả năng như cô Lý, Lục Tử Minh vừa phải chăm sóc Cốc Thư Tuyết, lại phải chú ý chị Hoàng, còn lúc nào cũng phải để ý ông Lục, chẳng có cách nào phân thân, vô cùng khó chịu.

Cốc Thư Tuyết lần trước suýt bị Lục Tử Minh bắt gặp, giờ cũng chẳng dám cho Mạch Tu Kiệt tới bệnh viện nữa. Đành phải nói tình hình của mình ổn định rồi, đòi về nhà ở, Lục Tử Minh bất đắc dĩ, đành tìm Lâm Như Sơ. Lâm Như Sơ làm các loại kiểm tra cho Cốc Thư Tuyết, kết quả thấy tình hình của Cốc Thư Tuyết ổn định, liền cho xuất viện về nhà.

Lục Tử Minh vội vàng làm thủ tục xuất viện cho Cốc Thư Tuyết. Ông Lục biết Cốc Thư Tuyết được xuất viện cũng rất vui. Lục Tử Minh dặn đi dặn lại ông Lục đừng làm thêm chuyện gì xấu hổ mất mặt nữa, ông Lục đương nhiên thề thốt đồng ý. Lục Tử Minh cho dù không yên tâm, cũng không có cách nào khác.

Sắp xếp ổn thỏa cho Cốc Thư Tuyết rồi, Lục Tử Minh định vào bệnh viện thăm bà Lục. Cốc Thư Tuyết vô cùng không nỡ, Lục Tử Minh không đành lòng đi. Buổi tối ngủ ở phòng ngủ chính, Lục Tử Minh ôm Cốc Thư Tuyết, vài lần định giở trò, đều bị Cốc Thư Tuyết cản lại. Lục Tử Minh muốn Cốc Thư Tuyết giúp hắn một lần, Cốc Thư Tuyết từ chối nói mình quá mệt, còn sợ ảnh hưởng tới đứa bé, Lục Tử Minh đành phải thôi.

Nửa đêm hai giờ, điện thoại reo vang. Sau khi nghe máy, đối phương nói mình ở đồn công an địa phương, ban đêm đi tuần, bắt được ông Lục, nghi ngờ ông đang chơi gái, gọi Lục Tử Minh tới đồn nhận người.

Lục Tử Minh vội vàng mặc quần áo, Cốc Thư Tuyết nghe được động tĩnh, mơ màng hỏi; “Ai thế? Muộn thế này rồi!”

“Đồn công an!” Lục Tử Minh vội vàng nói một câu, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Cốc Thư Tuyết xoay người ngủ tiếp. Lúc Cốc Thư Tuyết tỉnh lại, đã là hơn tám giờ sáng. Lục Tử Minh còn chưa quay về. Cô ta đã đói tới mức cồn cào, đành gọi điện cho Mạch Tu Kiệt, bảo hắn ta mang bữa sáng tới.

Mạch Tu Kiệt âm thanh buồn ngủ, Cốc Thư Tuyết mơ hồ nghe được tiếng phụ nữ hỏi “Là ai đấy?”, cố hỏi Mạch Tu Kiệt, Mạch Tu Kiệt lại một mực nói chỉ có mình anh ta ở nhà. Cốc Thư Tuyết cố thế nào cũng không nghe được âm thanh nào khác, đành phải thôi.

Nửa tiếng sau, Mạch Tu Kiệt gõ cửa. Mạch Tu Kiệt đưa xong bữa sáng liền muốn đi về, Cốc Thư Tuyết cũng không đồng ý. Mạch Tu Kiệt không có cách nào vào nhà, đành ở chỗ huyền quan thân thiết cùng Cốc Thư Tuyết một hồi. Cốc Thư Tuyết lần trước cũng bị dọa sợ, không dám cùng Mạch Tu Kiệt quá mức triền miên, sợ bị Lục Tử Minh về bắt gặp.

Cho dù là thế, lúc Mạch Tu Kiệt ra khỏi cửa thang máy vẫn gặp phải cha con Lục Tử Minh. Cũng may là Lục Tử Minh đang bận bực mình với ông Lục, cũng không quá chú ý những người khác, Mạch Tu Kiệt thế mới bình yên thoát thân.

Sau khi đi ra ngoài, Mạch Tu Kiệt nhìn cửa sổ tầng 17 mà lau mồ hôi, thầm nghĩ quá nguy hiểm. Lục Tử Minh vào nhà, thấy Cốc Thư Tuyết đang ngồi ăn sáng, trong lòng nổi lên nghi ngờ: “Em không ra ngoài, đồ ăn sáng ở đâu ra?”

“Em gọi mang tới.” Cốc Thư Tuyết cố gắng trấn tĩnh.

“Bây giờ bánh bao với sữa đậu nành cũng giao tận cửa, phục vụ thật đúng là quá tốt!” Lục Tử Minh có chút kỳ lạ.

“Là một nhà bán đồ ăn sáng mới mở ở gần đây, chắc là vì tuyên truyền cửa hàng, em liền thử xem sao, không ngờ giao cũng nhanh!” Cốc Thư Tuyết đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Lục Tử Minh cũng không truy cứu chuyện đồ ăn sáng nữa. Quay lại dặn dò ông Lục: “Ba, ba đi tắm rửa đi, xong chúng ta lại nói chuyện!”

Ông Lục đi sau lưng Lục Tử Minh xấu hổ nhìn Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết nhìn ông Lục cười khẩy. Cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao Lục Tử Minh lại dây dưa với mình, hóa ra đều là do di truyền.

Ông Lục cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, Lục Tử Minh ngồi trên sô-pha tự mình bực mình. Cốc Thư Tuyết cầm cốc nước cho Lục Tử Minh, ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn Lục Tử Minh mặt mày cau có, Cốc Thư Tuyết chu miệng hôn lên mi tâm hắn, lông mày Lục Tử Minh thoáng giãn ra, nhưng vẫn không cười nổi.

Cốc Thư Tuyết ngồi xa ra chút, Lục Tử Minh sợ cô ta suy nghĩ, liền đưa tay ôm lấy hai vai cô ta, Cốc Thư Tuyết ngoan ngoãn dựa vào lòng Lục Tử Minh: “Tóm lại là có chuyện gì?”

Lục Tử Minh ấp úng trả lời: “Ba anh và cái cô Lý kia thuê phòng ở khách sạn đối diện bệnh viện, kết quả bị công an bắt được. Đúng là xấu hổ chết người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui