Sợ Cưới

Trình Mai Tây ngẩng đầu, Bộc Tấn vẫn như là năm đó, toàn thân tràn ngập sức sống, chiếu sáng cả thế giới xung quanh anh. Chỉ là bây giờ càng thêm thành thục hơn năm ấy, càng có sức hấp dẫn của đàn ông. Trình Mai Tây si ngốc nhìn anh, trong nháy mắt, bao nhiêu chuyện trước đây tràn ngập trong lòng, mũi Trình Mai Tây hơi hơi chua xót.

Bộc Tấn dường như hiểu được tâm tư của Trình Mai Tây, anh từng bước tới gần cô. Cơ bắp toàn thân Trình Mai Tây khẩn trương lo lắng, toàn thân Bộc Tấn dường như có khí chất đặc biệt, ở nơi có hơi thở của anh, Trình Mai Tây run rẩy hạnh phúc, cảm giác tê dại hạnh phúc kia khiến cô trầm luân, mê say.

Bộc Tấn buông giỏ trái cây trong tay, cúi người nhìn về Trình Mai Tây đang chờ mong, khi tới gần trong gang tấc, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô. Bà Trình đứng bên ngoài nhà ấm trồng hoa vốn là muốn đi lên ngăn cản, thấy Bộc Tấn chỉ lướt qua rồi ngừng lại, liền tiếp tục đứng bên ngoài chờ.

Trình Mai Tây thấy Bộc Tấn dừng lại động tác, vốn là có một chút thất vọng, rồi sau đó lại càng thấy ngọt ngào, sự tốt đẹp của việc mong chờ, hạnh phúc chậm chạm đến muộn, luôn làm cho người ta có cảm giác chờ đợi ngọt ngào, lúc tình yêu đẹp nhất, cũng sắp bắt đầu.

Bộc Tấn đưa tay sờ lên mái tóc Trình Mai Tây, lúc trước, anh yêu nhất là mái tóc dài của Trình Mai Tây, đen bóng thẳng mượt, đưa tay sờ vào như là gấm vóc mềm mại. Trình Mai Tây nhắm mắt lại, cảm giác hạnh phúc như quay về ngày xưa. Nhưng Bộc Tấn chỉ chỉnh lại mái tóc Trình Mai Tây tới trước ngực, rồi sau đó ngồi xuống đối diện Trình Mai Tây.

Đã lâu không có sự tiếp xúc thân thể, làm cho Trình Mai Tây khó mà chịu đựng. Mặt cô ửng hồng, toàn thân như là rơi vào đám mây, có cảm giác bay bổng mê muội, Bộc Tấn lặng yên nhìn Trình Mai Tây: “Mai Tây, có một số việc, anh phải giải thích rõ ràng với em. Giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, anh đã không có cơ hội nói cho em, giờ anh muốn nói tất cả cho em biết.”

Nụ cười trên mặt Trình Mai Tây vụt tắt, đó là toàn bộ những chuyện ngăn cách giữa cô và Bộc Tấn. Mặc dù cô vừa nhìn thấy Bộc Tấn liền có cảm giác hạnh phúc, nhưng mà nghi ngờ và đau buồn trong lòng đều đã ở đó, lúc này Bộc Tấn muốn nói rõ, cô sẽ chăm chú lắng nghe.

Bộc Tấn cúi đầu, khi anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tối tăm: “Anh từ trước tới giờ chưa từng nói với em chuyện gia đình của anh, anh chỉ từng nói với em về ba anh, nhưng lại không nói về mẹ anh, em hoàn toàn không biết gì về người trong gia đình anh.”

Trình Mai Tây gật gật đầu, Bộc Tấn nhìn vào mắt Trình Mai Tây: “Năm đó bề ngoài anh nhìn vô cùng sáng sủa, nhưng thực ra, bởi vì nguyên nhân xuất thân, có rất nhiều bí mật không nói nên lời, thế nên với những vấn đề về gia đình, anh bình thường đều không dễ dàng nói ra.”

Trình Mai Tây nhớ lại, năm đó quả thật Bộc Tấn chưa bao giờ từng chủ động đề cập chuyện gia đình anh, cho dù có nói, Bộc Tấn cũng lảng sang chuyện khác, chưa bao giờ đáp lại thẳng thắn, Trình Mai Tây mở miệng: “Tất cả mọi người đều nói ba mẹ anh ở nước Mỹ, nghỉ đông và nghỉ hè anh hay đi Mỹ thăm ba mẹ.”

Bộc Tấn lắc đầu: “Thực ra cũng không phải vậy, ba mẹ anh đều không ở Mỹ, mẹ anh là con gái nhà giàu sống an nhàn sung sướng, là con gái duy nhất của ông ngoại anh, ba anh khi làm việc ở nhà anh, ông ngoại thấy ba anh thành thực, có năng lực nên quyết định cho họ kết hôn. Lúc anh hơn 2 tuổi, mẹ anh yêu một người đàn ông khác, cho nên liền bỏ ba anh, trốn đi cùng người đàn ông kia.”

Trình Mai Tây há hốc mồm, năm ấy cô cùng Bộc Tấn yêu nhau cũng hơn một năm, nhưng cũng không hề nghe anh nhắc tới những chuyện đau lòng đó, cô có chút bất ngờ: “Từ trước tới giờ cũng không nghe anh nói tới.”

Đây đều là việc xấu trong nhà, làm sao anh có thể nói chứ? Có một người mẹ vứt bỏ mình, cho dù thế nào cũng không phải chuyện vui vẻ gì, mẹ sau khi rời đi, ba anh cũng không gượng dậy được, không tới công ty làm việc nữa, ngược lại còn hay mượn rượu làm tê liệt chính mình. Khi đó bà nội anh còn sống, trước năm 10 tuổi, anh còn có bà chăm sóc, cuộc sống vẫn ổn, về sau bà mất, chỉ còn anh và ba sống nương tựa vào nhau, mà điều làm anh đau lòng nhất, điều khắc sâu nhất trong trí nhớ thời niên thiếu của anh chính là, đi từng góc thành phố T tìm người ba đã say rượu của mình.” Bộc Tấn nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được thổn thức.

Trình Mai Tây thật sự không ngờ, sau lưng vẻ bề ngoài vinh quang chói lọi của Bộc Tấn, lại là chuyện cũ đau khổ như thế, cô có chút giật mình: “Xin lỗi, năm ấy em không hề phát hiện ra anh phải chịu những đau khổ như thế.”

Bộc Tấn cười hào phóng: “Đều là chuyện quá khứ, chẳng qua là vì giải thích chuyện lúc trước, nên mới phải nói rõ cho em, vận đổi sao dời, anh không còn là cậu bé yếu đuối năm xưa nữa rồi.”

Bộc Tấn dừng cười: “Gia tộc mẹ anh có một bệnh di truyền, mỗi thế hệ sẽ có một người điên cuồng vì tình yêu, nhưng mà vô cùng đặc biệt, loại bệnh này chỉ truyền nữ, không truyền nam, cho nên năm đó ông ngoại anh biết được mẹ anh sinh được một đứa con trai, dường như vui mừng sắp khóc, cho rằng lời nguyền kia đến đời này coi như thất truyền rồi, nhưng mà, không ngờ rằng mẹ anh lại yêu một người khác, vứt bỏ anh và ba anh.”

Những chuyện cũ năm xưa làm cho Bộc Tấn cảm xúc kích động, Trình Mai Tây đưa chiếc cốc cho Bộc Tấn: “Uống chút nước rồi lại nói.”

Bộc Tấn nhận cốc nước, uống một hơi hết nửa cốc, cảm xúc hơi bình ổn lại, đặt cái cốc xuống rồi nói tiếp: “Mẹ anh khi đi du lịch Hạ Môn tình cờ gặp một người làm âm nhạc, sau một tuần, bà liền quyết định muốn cùng chung sống với người đó, vì thế nhà cũng không về nữa, chỉ gửi giấy thỏa thuận ly hôn, gọi cho ông ngoại báo bà muốn ly hôn, cho ba anh biết bà yêu người khác rồi.”

Trình Mai Tây có chút khó hiểu: “Ông ngoại anh vì sao không ngăn mẹ anh lại? Năm ấy chẳng phải là đã có anh rồi à?”

Bộc Tấn cười khổ: “Chính là vì mẹ anh có bệnh gia tộc, ông ngoại sợ ép bà quá, bà sẽ phát bệnh tinh thần gặp chướng ngại, cho nên cũng mặc kệ bà, chỉ có thể nói chuyện để ba anh đồng ý ly hôn. Cho dù ông ngoại cố gắng giữ, nhưng ba vẫn mang anh khi đó còn bé mà ra đi, rời nhà ông ngoại. Ông ngoại hứa rằng, tất cả các chi phí cho việc sinh hoạt và học tập của anh đều do ông chịu trách nhiệm, cũng nói sau khi anh tốt nghiệp sẽ đưa anh đi Mỹ học.”

“Nói như vậy mọi người đều đồn anh học xong đi Mỹ, là đúng? Cũng không phải ba mẹ anh ở Mỹ, mà là ông ngoại anh?” Trình Mai Tây có chút hiểu ra rồi.

“Đúng, sau khi ba mẹ anh ly hôn, anh cùng ba anh rời khỏi nhà ông ngoại. Ông liền bán hết tài sản, rồi sống ở Mỹ. Mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè anh đều đi Mỹ đoàn tụ với ông, ở cùng ông một khoảng thời gian. Vì thế, chuyện mọi người đồn cũng không phải hoàn toàn là giả.” Bộc Tấn gật đầu.

“Anh nói chuyện của em Đ/Đ LQ?Đ với ông ngoại, ý kiến của ông là anh đi Mỹ trước, sau khi sắp xếp xong sẽ sắp xếp cho em cùng đi Mỹ học. Nhưng sau khi anh đi Mỹ hai tháng, ông liền bị nhồi máu cơ tim mà mất, anh mới tới Mỹ, còn lạ nước lạ cái, mẹ anh và cha dượng tới Mỹ lo hậu sự cho ông, năm đó ông đi bất ngờ, nên cũng chưa kịp viết di chúc, mà anh thì đã đi theo ba anh, cho nên toàn bộ tài sản của ông năm đó là đều thuộc về mẹ anh cùng em gái cùng mẹ khác cha.” Bộc Tấn nói.

“Không nói chuyện sau khi anh tới Mỹ, lúc trước khi anh đi, vì sao cũng không nói với em câu nào?” Đây mới là chuyện Trình Mai Tây quan tâm nhất.

“Trước khi đi, anh nhiều lần gọi tới điện thoại ở Ký túc xá cho em, đều là Lục Tử Khanh nhận điện, cô ấy nói anh để lại lời nhắn, cho tới lúc anh đi rồi, cũng không nhận được điện thoại trả lời của em.” Bộc Tấn giải thích.

“Không thể nào, lúc đó em đang ở ký túc mà? Vì sao cô ấy không cho em nghe điện?” Trình Mai Tây nhớ lại tình hình trước khi Bộc Tấn đi vài ngày, đột nhiên nhớ ra, Lục Tử Khanh thường xuyên nhận được điện thoại quấy rầy, chẳng lẽ, đều là điện thoại của Bộc Tấn?

Trình Mai Tây bừng tỉnh: “Hóa ra chính là Lục Tử Khanh ngăn điện thoại của anh? Mỗi lần điện thoại vang lên, cô ấy đều giành nghe máy, sau đó tức giận cúp máy, nói là lộn số.”

“Sau khi xác định thời gian đi Mỹ, anh đã đi tìm em, nhưng em không ở phòng học, cũng không ở ký túc, điện thoại ký túc lại lúc nào gọi cũng không có nhà, ba anh lại vì phải rời khỏi đây mà mỗi ngày say tới bất tỉnh nhân sự. Anh phải vội vàng lo đủ các loại thủ tục xuất cảnh, lại dọn đồ đạc. Ngày cuối cùng trước khi anh đi, anh đến ký túc xá tìm em, còn mang theo một túi sữa dâu cho em. Ở dưới lầu gặp Lục Tử Khanh, cô ấy nói em không có nhà, để cô ấy chuyển cho em. Anh nói rằng anh phải bay chuyến bay đi Mỹ cùng ngày, cô ấy nói sau khi về sẽ bảo em đi tiễn anh, nhưng mà, cho tới khi máy bay cất cánh, cũng không thấy em đâu.” Giọng Bộc Tấn vô cùng tiếc nuối.

“Lúc ấy em đang thu dọn ở nhà trọ, vốn là muốn cho anh một bất ngờ, khi em về ký túc, Lục Tử Khanh nói cô ấy mua sữa dâu cho em, em dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ gì, hóa ra, cô ấy lừa em!” Trình Mai Tây giật mình hiểu ra.

“Em giấu anh thuê nhà trọ khi nào, sao anh không biết?” Bộc Tấn vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng, chúng ta chẳng phải đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sao? Mỗi ngày anh đều bận chuyện xuất ngoại, cho nên em đành tự mình chuẩn bị một bất ngờ cho anh. Cũng không ngờ, anh đột nhiên ra đi, nhà thuê đó lại trở thành nơi chữa vết thương của em.” Trình Mai Tây ảm đạm.

“Sao em không nói cho anh biết, chúng ta có thể cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau xây dựng ngôi nhà ấm áp của chúng ta? Vì sao em phải làm một mình?” Bộc Tấn trách cứ Trình Mai Tây.

“Ngọt ngào lãng mạn hơn nữa thì có ích gì, Còn chẳng phải không thể lưu lại anh sao? Anh chẳng phải vẫn lặng lẽ ra đi sao?” Trình Mai Tây vẫn có chút oán hận như cũ.

“Cho tới lúc cuối cùng rời đi, anh đều không từ bỏ việc tìm em, chỉ là có chút nhầm lẫn mà rồi không tìm được em. Sau khi tới Mỹ, ông ngoại anh lại bất ngờ bị bệnh, anh ngày đêm chăm sóc ông cũng không giữ được ông. Sau đó kinh tế của anh bị cắt đứt, chỉ có thể dựa vào việc làm công ở khách sạn để duy trì cuộc sống. Lúc đó, anh có gọi điện tới ký túc xá cho em, nhưng em đã rời trường, điện thoại lúc nào cũng là không có người bắt máy.” Bộc Tấn nhớ lại tình hình lúc đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui