Sợ Cưới

Edit: beyours07

Tình hình bà Lục không tồi, trải qua chuyện ngày hôm qua, dường như chị Hoàng cũng chăm sóc bà Lục tận tâm hơn, Lục Tử Minh biết cứ ở lại bệnh viện thêm sẽ muộn, đành để cho chị Hoàng đi ăn cơm, thuận tiện hít thở không khí, chính mình chăm sóc bà Lục một lúc, chị Hoàng nghe vậy vô cùng vui sướng đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi chị Hoàng trở về, Lục Tử Minh dặn dò chị Hoàng phải cẩn thận chăm sóc bà Lục, chị Hoàng luôn miệng đồng ý. Lục Tử Minh rời khỏi bệnh viện, lại đi tới chợ gần nhà mua đồ ăn, lúc mới kết hôn hắn thường xuyên cùng Trình Mai Tây đi chợ, cũng không biết từ khi nào, hắn cũng không đi cùng Trình Mai Tây nữa, bây giờ một mình đi chợ, lại là một phen tâm tình khác rồi.

Về nhà, thật bất ngờ là Cốc Thư Tuyết không mất vui, mà là vui mừng chào đón Lục Tử Minh, Lục Tử Minh thói quen tính xấu của Cốc Thư Tuyết, đột nhiên thấy cô ta nhẹ nhàng nghe lời thật có chút không quen: "Làm sao vậy, hôm nay làm sao mà vui như vậy, ba anh đi rồi em vui vẻ thế cơ à?"

"Làm gì có, có điều nếu bác ở đây, em đúng là có cảm giác không thoải mái lắm, lúc đi ra khỏi phòng cũng phải chú ý mặc đồ ổn chưa, làm sao thoải mái như chỉ có hai chúng ta!" Cốc Thư Tuyết kéo cánh tay Lục Tử Minh làm nũng.

"Được, chỉ cần em vui vẻ là được!" Lục Tử Minh ngắn gọn trả lời, mang đồ ăn vào phòng bếp.

Cốc Thư Tuyết chủ động lên tiếng:: "Tử Minh, hôm nay để em nấu cơm đi?"

Lục Tử Minh cực kỳ bất ngờ: "Em có thể làm cơm sao? Không phải ngửi mùi dầu mỡ sẽ buồn nôn sao?"

"Em đã qua ba tháng rồi, nên cũng không có chuyện gì, anh cứ yên tâm đi!" Cốc Thư Tuyết đẩy Lục Tử Minh khỏi phòng bếp.

Lục Tử Minh đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sofa phòng khách, hút một điếu thuốc, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân, gia đình, công việc của mình đều đang gặp đủ loại khó khăn, lúc này trong lòng tràn đầy u sầu, mà lại chẳng có cách nào.

Cốc Thư Tuyết làm xong cơm đi ra gọi Lục Tử Minh, đã thấy trong phòng khách khói thuốc mù mịt, có chút mất hứng: "Anh sao lại thế này, không phải đã nói với anh em mang bầu không thể ngửi khói thuốc à? Anh còn muốn con trai anh khỏe mạnh không?"

Lục Tử Minh vội vàng dập thuốc vào gạt tàn, đứng dậy mở cửa sổ: "Xin lỗi, Tiểu Tuyết, anh có chút khó chịu, nên đã quên.”

Cốc Thư Tuyết nghe vậy cũng không trách Lục Tử Minh nữa: "Tử Minh, đi ăn cơm đi, anh cũng đừng quá phiền chán, không phải anh nói còn phải đi tìm Viện trưởng Cát sao? Cơm nước xong anh đi tìm ông ấy đi!"

Lục Tử Minh ngồi vào bên bàn ăn: "Buổi tối lại đi, ban ngày đi trong học viện nhiều người phức tạp, chỉ sợ lại hoàn toàn ngược lại."

"Vậy anh có phải tặng gì cho Viện trưởng Cát hay không?" Cốc Thư Tuyết thử thăm dò hỏi.

"Không cần, anh có biện pháp." Lục Tử Minh trả lời chắc chắn.

Hai người khó có lúc không khí hòa hợp như vậy, cơm nước xong, Cốc Thư Tuyết không cho Lục Tử Minh động thủ, để cho hắn đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Lục Tử Minh quả thật cũng có chút mệt mỏi, vào nhà là ngủ say.

Chờ tới khi Cốc Thư Tuyết thu dọn xong vào phòng nằm lên giường, Lục Tử Minh đưa tay kéo  Cốc Thư Tuyết, trong miệng lại lẩm bẩm nói: "Mai Tây"

Cốc Thư Tuyết nghe thấy thế đẩy Lục Tử Minh ra, Lục Tử Minh quay người ôm lấy Cốc Thư Tuyết, đang ngủ cũng lật người đè lên Cốc Thư Tuyết, miệng xoa nắn trước ngực cô ta, Cốc Thư Tuyết tức giận: "Lục Tử Minh, anh làm cái gì?"

Lục Tử Minh bị tiếng rống của Cốc Thư Tuyết giật mình tỉnh hẳn, kinh ngạc trước phản ứng của Cốc Thư Tuyết: "Làm sao vậy? Hôn em thì làm sao?

"Không phải đã nói với anh em mang thai không được sao? Làm sao anh lại quên rồi hả?” Cốc Thư Tuyết nén giận mắng Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh trơ mặt ra: "Ba anh cũng đi rồi, hôm nay trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta, chỉ một lần thôi! Lại vẫn giống lần trước, em giúp anh, có được hay không?"

"Ngươi chỉ nghĩ được bản thân mình, anh không nghĩ cho dù là em giúp anh, cảm xúc của em cũng sẽ dao động, cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé! Chính anh đi ra phòng khách ngủ đi!" Cốc Thư Tuyết dùng chăn quấn chặt mình đuổi Lục Tử Minh ra ngoài.

Lục Tử Minh phẫn nộ đứng lên, đi phòng khách, Cốc Thư Tuyết ngủ ở trên giường, lại vẫn lo lắng, đứng dậy đi khóa trái cửa.

Lục Tử Minh vừa ngủ dậy, đi sang lấy quần áo, lại phát hiện Cốc Thư Tuyết khóa trái cửa, Lục Tử Minh tức giận, ở bên ngoài kêu to: "Cốc Thư Tuyết sao em lại thế này, ở trong nhà anh còn khóa cửa nhốt anh ở bên ngoài, trong đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy!"

Cốc Thư Tuyết rời giường mở cửa cho Lục Tử Minh, bộ dạng buồn ngủ mông lung khiến cho Lục Tử Minh khó có thể tự chế, ôm lấy Cốc Thư Tuyết đè lên trên giường, Cốc Thư Tuyết dùng mọi cách vùng vẫy mới đẩy được Lục Tử Minh ra, lại lấy đứa bé khuyên bảo Lục Tử Minh, Lục Tử Minh đành buông Cốc Thư Tuyết, vào buồng vệ sinh tắm nước lạnh.

Cốc Thư Tuyết không có cách nào, đành phải giục Lục Tử Minh đi thăm bà Lục. Lục Tử Minh lắc đầu: "Chị Hoàng chăm sóc ổn cả, mẹ cũng ổn, hôm nay không cần đi."

"Thế nhà này, chúng ta cũng không thể vẫn cứ ở mãi được chứ. Tòa án đã phán cho Trình Mai Tây, chẳng phải anh nói một tuần sau phải trả nhà cho chị ta à? Dù sao chúng ta cũng phải có chuẩn bị đi chứ!" Cốc Thư Tuyết tiếp tục tìm cớ.

"Anh đã đi chỗ đại lý bất động sản rồi, chỉ chờ bọn họ gọi điện đi xem nhà thôi." Lục Tử Minh vẫn bình thản như cũ.

Cốc Thư Tuyết lại chẳng có cách nào,  đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ở đó sắp nửa tiếng, Lục Tử Minh ở bên ngoài gọi: "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy, đừng ngồi xổm lâu quá, không tốt cho đứa bé...!"

Cốc Thư Tuyết lấy cớ dạ dày mình không thoải mái, sau nửa tiếng mới đi từ trong phòng vệ sinh ra, trên mặt vẫn là vẻ mặt buồn thương, Lục Tử Minh thân thiết hỏi: "Tiểu Tuyết, làm sao vậy, có phải tiêu chảy hay không, sắc mặt không tốt lắm?"

"Không có, giống như táo bón lúc mang bầu, anh đi mua chút hoa quả về đi!" Cốc Thư Tuyết nảy ra ý hay.

"Ai nha, xem đầu óc anh này, làm sao lại quên mua hoa quả cho em cơ chứ, phải ăn nhiều hoa quả làn da đứa bé mới tốt, em chờ nhé, anh đi mua ngay." Lục Tử Minh vỗ vỗ đầu.

Lục Tử Minh vừa mới ra khỏi cửa, Cốc Thư Tuyết đã đón Mạch Tu Kiệt, Cốc Thư Tuyết phiền não không chịu nổi, Mạch Tu Kiệt khổ sở khuyên giải, khuyên can mãi Cốc Thư Tuyết mới đồng ý chịu vài ngày nữa, đợi chuyện ở lại học viện có kết quả cuối cùng rồi tính.

Mạch Tu Kiệt mới vừa ra cửa, Lục Tử Minh đã vào, thấy Cốc Thư Tuyết liền hỏi: "Em có nhớ cậu thanh niên lần trước gặp ở bệnh viện không?"

Cốc Thư Tuyết ra vẻ không biết: "Anh nói thanh niên nào? Đứa bé ở bệnh viện? Mỗi ngày đều ra ra vào vào bao nhiêu!"

"Chính là cái cậu, làm rơi  mũ ở phòng em ấy, hôm nay cậu ta cũng đến khu nhà chúng ta, chẳng lẽ có người thân ở cùng tầng này? " lòng nghi ngờ của Lục Tử Minh bỗng nhiên dấy lên.

"A..., em không nhớ nữa, anh mua hoa quả gì vậy, em muốn ăn!" Cốc Thư Tuyết cố gắng lái chủ đề sang hoa quả trong tay Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh mang theo hoa quả đi vào phòng bếp rửa, trong lòng lạicó chút hoài nghi với Cốc Thư Tuyết. Nếu một hai lần còn dễ giải thích, nhưng là năm lần bảy lượt gặp phải cậu thanh niên kia, là tình huống gì, nếu không thể dùng duyên phận để giải thích, như thế  nguyên nhân duy nhất chính là Cốc Thư Tuyết giấu mình làm chuyện gì đó.

Người đã từng phản bội người khác, luôn luôn đặc biệt nhạy cảm đối với chuyện phản bội. Lục Tử Minh chính là như thế, hắn đã từng phản bội Trình Mai Tây, giờ lại nhìn biểu hiện của Cốc Thư Tuyết, thế nào cũng thấy khả nghi.

Lục Tử Minh rửa sạch hoa quả mang ra, Cốc Thư Tuyết cầm lấy một cái dĩa đưa cho Lục Tử Minh, Lục Tử Minh lột xong đưa vào miệng Cốc Thư Tuyết, lúc này hắn mới hồi tưởng, lúc trước lần đầu mình ở cùng Cốc Thư Tuyết. Chỉ vài ngày sau Cốc Thư Tuyết đã nói với mình cô ta mang thai, mà mình cùng Trình Mai Tây bỏ các biện pháp tránh thai bao nhiêu lâu cũng không có bầu, liên hệ như vậy, trong lòng Lục Tử Minh đột nhiên sản sinh một giả thiết lớn mật, chẳng lẽ đứa bé trong bụng Cốc Thư Tuyết căn bản không phải của mình?

Lục Tử Minh lắc đầu, không thể tin được giả thiết này của chính mình nếu là thật, sẽ là chuyện đáng sợ tới mức nào. Hắn lại nhìn Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết cười với hắn, trong ánh mắt lại vô cùng bằng phẳng, Lục Tử Minh cười tự giễu, nào có ai tự mình đội nón xanh (*) cho mình! Chính mình chắc chắn là thần kinh quá nhạy cảm rồi.

(*) Đội nón xanh: bị cắm sừng

Buổi tối, Lục Tử Minh đi gặp Viện trưởng Cát, trước khi đi ra ngoài, cố gắng dặn dò Cốc Thư Tuyết:"Tiểu Tuyết, anh đi gặp Viện trưởng Cát, có lẽ sẽ lâu, em mệt mà anh chưa về, thì không cần chờ anh, Viện trưởng Cát thích đi chơi, hôm nay anh phải dỗ cho ông ấy vui vẻ.”

Hai mắt Cốc Thư Tuyết sáng lên, vẫn nghe nói Viện trưởng Cát yêu thích tầm hoa vấn liễu, chẳng lẽ Lục Tử Minh có thể vừa mắt Viện trưởng Cát, chính là vì năng lực tiền trạm và khả năng che dấu xuất chúng sao? Những thứ này cũng không là điều Cốc Thư Tuyết quan tâm, chỉ cần Lục Tử Minh có thể nói gì thay mình trước mặt Viện trưởng Cát, cô đã thỏa mãn rồi.

Thực ra Lục Tử Minh cũng không hẹn Viện trưởng Cát, ban ngày hôm nay hắn cũng đi gặp Viện trưởng Cát. Viện trưởng Cát đã nói lâu rồi, điều tra đối với hắn chỉ là hình thức, nhưng mà chuyện ở lại học viện của Cốc Thư Tuyết, tám phần là thất bại, hắn gặp cũng vô dụng, chỉ có thể chờ quyết định cuối cùng của trường học.

Lục Tử Minh nói dối là đi tìm Viện trưởng Cát, chẳng qua là mượn cớ theo dõi Cốc Thư Tuyết. Sự hoài nghi đối với Cốc Thư Tuyết tựa như một con rắn độc quấn quanh trái tim hắn, không tìm ra được manh mối, hắn không có cách nào an tâm.

Lục Tử Minh trốn bên ngoài góc chết của thang máy, hắn có thể nhìn thấy người ra vào thang máy, nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy hắn được, nửa giờ sau, người thanh niên kia xuất hiện, đi thẳng vào thang máy.

Thang máy ngừng ở tầng 17+ một chút, tim Lục Tử Minh đập rộn lên, lúc thang máy khởi động đi xuống tiếp, hắn vào thang máy, đứng ở trước cửa nhà mình, hắn yên lặng chờ đợi 10 phút, mới mở cửa phòng, ở bên cửa có một đôi giầy thể thao nam, máu xông lên đầu Lục Tử Minh. Hắn đóng cửa lại, vọt vào phòng ngủ.

Hai người nghe được tiếng cửa phòng mở chợt ngẩn ra, không kịp có bất cứ động tác gì, Lục Tử Minh chạy ra khỏi phòng ngủ, một cảnh kia khiến hắn cả đời khó quên. Cốc Thư Tuyết đã cỡi hết, nở cụ cười thỏa mãn nằm trên giường, mà thằng con trai kia đang ghé vào bên dưới phần bụng nổi lên của Cốc Thư Tuyết. Tuy nhiên động tác đã dừng lại, nhưng là ngốc cũng tưởng tượng được trước đó bọn họ đang làm gì.

Lục Tử Minh vọt tới trước mặt Cốc Thư Tuyết, bắt lấy cánh tay trần trụi của cô ta: "Cô không nhịn được sao? Không nhịn được tại sao không bảo tôi? Tôi sẽ phục vụ cô!”

Cốc Thư Tuyết cười lạnh: "Ông chú già như anh, chẳng có chút tình thú nào, muốn làm như thế nào còn phải nói cho anh, chán tới mức nào cơ chứ, làm sao bằng thanh niên thanh xuân đẹp trai, có thể lực lại sáng tạo!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui