Sơ Cửu Của Lục Hào

Lục Dao còn nhớ rất rõ lúc ở huyện Bình Dao, Hạ Thần Phong đã đỡ tảng đá thay cho mình, nên cánh tay bị thương. Hạ Thần Phong cúi đầu nhìn cánh tay của mình, “Rượu thuốc của cô rất có tác dụng, cánh tay của tôi đã khỏe từ lâu rồi.”

Sau khi nói sau, bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng, không biết là bắt đầu từ khi nào, dường như là bầu không khí giữa hai người có một cảm giác mập mờ nào đó.

Dường như là cả hai đều có thiện cảm với đối phương, nhưng lại sợ, sợ hai người không có khả năng, cho nên vẫn cứ giằng co như vậy, mãi cho đến khi đến nhà hàng Tứ Hải thì cảm giác này mới giảm bớt.

Sau gần hai tháng nghỉ ngơi, trông Tiểu Đao đã mập mạp hơn, ban đầu Tiểu Đao vốn là một cậu nhóc có khuôn mặt mũm mĩm, bây giờ lại càng thêm mũm mĩm hơn. Cảm giác rất vui khi nhìn thấy cậu như vậy.

“Nào! Anh Phong, Lục Dao, mọi người đều đến đủ hết rồi, chỉ còn thiếu hai người.” Tiểu Đao đã nhìn thấy xe từ xa, đợi xe dừng lại, cậu mới chạy đến, Lục Dao nhìn cái bụng hơi nhô lên dưới lớp áo sơ mi màu lam của cậu, nín cười nói, “Cảnh sát Phương, có vẻ như là anh nghỉ ngơi dưỡng bệnh khá tốt.”

Tiểu Đao cười ha ha, vuốt cái cằm hai ngấn của mình, “Thật sự là không muốn nói, nằm trong bệnh viện lâu như vậy, tôi cảm thấy các khớp xương của mình sắp bị gỉ sét rồi, tôi thật sự muốn có chuyện gì đó để tôi có thể ngay lập tức, cử động tay chân một chút.”

Hạ Thần Phong nghe Tiểu Đao nói vậy liền trực tiếp hung hăng đánh một cú vào vai cậu, “Nếu cậu thật sự bị ngứa da, nào, lại đây hai chúng ta thi đấu.”

Khó khăn lắm khoảng thời gian này mới được bình an, cái miệng quạ đen của Tiểu Đao đúng là không nên nói lung tung, Tiểu Đao cũng nhận ra được rằng mình đã lỡ miệng, lập tức tự vả vào miệng, “Phì phì phì, đồng ngôn vô kỵ(*).”

(*) Đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ con không có cố kỵ.

Đi vào trong nhà hàng Tứ Hải, vì nhân duyên của Tiểu Đao tốt, quan hệ với mọi người cũng tốt và rộng, lần này cậu trực tiếp gọi một phòng lớn bốn bàn, mở cửa phòng ra, bên trong đã bắt đầu ăn, bốn bàn thì đã ngồi đầy hai bàn, một bàn còn dư lại ghế trống bên cạnh Tạ Điền, còn một bàn khác thì còn hai ghế trống liền nhau.

Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía Hạ Thần Phong, nếu ngồi vào chỗ trống duy nhất của cái bàn kia, thì chính là ngồi cạnh Tạ Điền, nếu chọn bàn có có hai ghế trống kia, thì chính là ngồi cạnh Lục Dao. Dường như là nhìn ra được sự lúng túng này, mặc dù mọi người không thể hiện ra rõ ràng, nhưng ngầm chú ý xem sự lựa chọn của Hạ Thần Phong.

Mọi người đều biết Tạ Điền thích Hạ Thần Phong, nhưng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra mà từ lúc đầu năm, hình như giữa Hạ Thần Phong và Tạ Điền xảy ra vấn đề gì đó, hai người gặp nhau cũng không thoải mái như trước. Hình như là Hạ Thần Phong một mực muốn phân rõ giới hạn, còn đối với Lục Dao thì anh lại không như thế, lần này cũng là do Hạ Thần Phong tự mình đến đón.

Hình như mọi người đều đang tò mò về tin đồn này…

Dường như Lục Dao nhìn ra được sự lúng túng này, cô thấy Tiểu Quách ngồi bên cạnh Tạ Điền liền nghiêng đầu nhìn Hạ Thần Phong và Tiểu Đao, nói, “Tôi ngồi với Tiểu Quách.”

Nói xong liền không đợi phản ứng của hai người, Lục Dao đi về phía ghế trống ở giữa Tạ Điền và Tiểu Quách, “Chủ nhiệm Tạ, cảnh sát Quách.”

Tạ Điền nhìn Hạ Thần Phong và Tiểu Đao xoay người đi đến một cái bàn khác và ngồi xuống, cô quay đầu nhìn Lục Dao, “Chào cô Lục.”

Còn Tiểu Quách ngồi ở bên cạnh Lục Dao đã vui vẻ cười lớn, “Hầy, Lục Dao, chúng ta đã biết nhau lâu rồi, sao cô vẫn gọi tôi là cảnh sát Quách vậy, cô cứ gọi tôi là Hiểu Hiểu là được rồi, tên của tôi chính là dùng để gọi mà, tôi cũng gọi cô là Tiểu Dao nhé?”

Lục Dao cũng cười đón nhận sự nhiệt tình của Quách Hiểu Hiểu, nếu so với Lục Dao của trước đây thì Lục Dao của bây giờ đã thay đổi rất nhiều, cô đón nhận thiện chí của người khác.

Bởi vì trong bữa tiệc có Tiểu Đao và mấy người có tính tình hài hước, nên không khí của bữa tiệc rất sôi nổi, mặc dù không uống rượu nhưng đã rót rất nhiều nước có ga, Tiểu Đao ợ chua, liên tục xua tay, “Không được, uống nhiều nước có ga khiến bụng no, không được, tôi phải đi nhà vệ sinh.”

Tiểu Đao đứng dậy xin tha, Hạ Thần Phong nhận được điện thoại từ cục, “Được, chúng tôi sẽ đến ngay.”

Trong lúc Hạ Thần Phong nghe điện thoại, cả căn phòng đều yên tĩnh, thấy anh nói như vậy, chứng tỏ có vụ án mới, Tiểu Đao kéo quần lên, “Đợi, đợi tôi đi vệ sinh đã.” Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.

Có vụ án mới, đương nhiên mọi người phải trở về vị trí công tác, cũng may là họ không uống rượu. Hạ Thần Phong đứng dậy, nhìn Lục Dao cũng đứng dậy, “Tiểu Quách, cô đưa cô ấy về trường.”

“Không cần đâu, tôi tự về cũng được...” Tiểu Quách cũng là cảnh sát nên phải trở về cục, nhưng nơi này với trường học lại là hai hướng ngược nhau.

“OK, anh Phong cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Tiểu Dao về trường an toàn! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Tiểu Quách cười kéo Lục Dao lại, véo cánh tay của Lục Dao, ngăn cô nói câu tiếp theo.

Hạ Thần Phong liếc nhìn Lục Dao và Tiểu Quách, sau đó trực tiếp xoay người bước ra khỏi phòng.

Còn Tạ Điền ở bên cạnh thì cũng trầm mặc, dẫn Tiểu Viên đi ra khỏi phòng.

“Tôi tự về cũng được.”

Đợi đến khi mọi người đi hết, người phục vụ đi vào và dọn dẹp, Lục Dao thở dài, quay sang nói với Quách Hiểu Hiểu.

“Được rồi, chuyện anh Phong đã quyết định thì có rất ít người có thể thay đổi được. Hơn nữa, chỗ này cách trường học của cô khá xa, tôi có xe, tôi đưa cô về thì sẽ an toàn hơn.”

Tiểu Đao hưng phấn mở cửa xe của Hạ Thần Phong ra, từ sau khi bị tai nạn xe, về cơ bản thì xe của cậu đã hỏng, lần này được tiếp tục lái xe, cảm giác cả người đều lâng lâng, “Ôi chao, kỹ năng lái xe của em mà không được khai thác thì đúng là phí!”

Hạ Thần Phong liếc nhìn đồng hồ đo tốc độ, nhìn kim tốc độ còn chưa tới 70km/h, anh khẽ nhắm mắt lại.

Phải biết là lúc trước mỗi lần có vụ án mới, tốc độ lái xe của Tiểu Đao chưa bao giờ thấp hơn 80 km/h. Tiểu Đao rất phấn khích, cậu không được tham gia vào vụ án lớn lúc trước, bây giờ có vụ án mới, nhiệt huyết trong người cậu sôi sục, như thể muốn ngay lập tức bắt lấy hung thủ.

Người báo cảnh sát là người sống ở một khu dân cư cao cấp, còn chưa đến gần thì đã thấy làn khói đen lơ lừng trên đỉnh tòa nhà cao tầng, “Cháy?” Tiểu Đao ngẩng đầu và khẽ nhíu mày, cậu dừng xe lại ở chỗ xa khu dân cư.

Bởi vì có đám cháy, nên toàn bộ dân cư đã được sơ tán. Tạ Điền dẫn theo Tiểu Viên cầm hộp dụng cụ bước xuống, đúng lúc gặp Tiểu Đao và Hạ Thần Phong.

Tiểu Viên nói đùa, “Hầy, Tiểu Đao, tôi và chị Tạ còn phải về cục lấy hộp dụng cụ, vậy mà cậu và anh Phong cũng vừa mới đến!”

“Đi đi đi, anh đây được gọi là lái xe an toàn!” Tiểu Đao đeo khẩu trang, từ từ đi qua đám đông, đội trưởng đội cứu hỏa đi phía trước, “Chào cậu, cậu là đội trưởng Hạ phải không, tôi là Lưu Kỳ của đội cứu hỏa vùng này.”

“Chào đội trưởng Lưu, tình hình hiện tại như nào rồi?” Bây giờ Hạ Thần Phong không được phép đi vào, phải đợi đội cứu hỏa chữa cháy xong, xác nhận không có nguy hiểm thì mới được đi vào.

“Là như thế này, chúng tôi nhận được điện thoại báo có cháy của một hộ gia đình, chỗ bị cháy là tầng mười sáu của tòa nhà. Lúc chúng tôi đi vào dập lửa thì phát hiện ra có một thi thể trong phòng của một căn hộ đang cháy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui