Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis.

Nói là bắt cá, thực chất ai cũng biết đây chỉ là một nhiệm vụ gây cười, càng chưa kể tới thời gian bọn họ ở ngư trường là không quá dài. Vì vậy nên nhiệm vụ của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm chỉ đơn giản là mặc ủng và quần yếm làm việc, tới khu nước cạn kéo lưới đánh cá đã đặt sẵn ở đó lên.

Lần đầu xuống biển thu lưới, Thẩm Hàm kích động như thể một ngư dân thực thụ!

Phương Nhạc Cảnh hoàn toàn không thể hiểu nổi tâm trạng của cậu ta, chỉ làm dáng để quay chút thôi mà, đâu cần vui như Tết thế đâu.

Dù là khu nước cạn nhưng để đến được cũng khá tốn sức, sau khi kéo được lưới, Thẩm Hàm vui vẻ kêu: “Mọi người nghe tui chỉ huy, một, hai, ba, kéo!”

Phương Nhạc Cảnh 囧囧, xem như cậu giỏi.

Lưới đánh cá màu xanh biếc từ từ được kéo lên, cá biển với vây bạc lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời, Thẩm Hàm ra sức tiếp tục kéo, kéo tới mức mặt cũng bị bắn đầy nước.

Phương Nhạc Cảnh: …

Trợ lý đạo diễn cho quay cận cảnh cảnh này nhiều lần, sau đó lập tức đăng lên trang chủ của chương trình. Fans còn đang buồn bực không biết chiếu cái gì, mở ra xem xong đều bị sự dễ thương này đánh cho không còn mảnh giáp, bày tỏ tụi tui cũng muốn đi biển, đồng thời không quên nhấn mạnh khiển trách Dương Hy vì sao không đi nhận bắt cá, khiến Mập Mập nhà chúng ta muốn ăn cá còn phải tự mình xuống biển kéo lưới. Tiểu công này chưa thật sự cố gắng à nha!

“Nhanh chụp hình cho tớ!” Thẩm Hàm ôm một giỏ cá to, phấn khởi híp mắt.

Phương Nhạc Cảnh bên này vừa lấy điện thoại ra, cá lớn bên kia đã vung đuôi lên vả cho Thẩm Hàm quay đầu.

“A!” Thẩm Hàm sợ hãi kêu lên, đặt mông ngồi luôn xuống nước.

Phương Nhạc Cảnh lại cảm thấy thật đau đầu…

Đến khi nhiệm vụ bắt cá kết thúc, Phương Nhạc Cảnh toàn thân sạch sẽ, không khác gì lúc đến. Còn Thẩm Hàm lại cả người ướt đẫm, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong, nghiễm nhiên chính là một bạn mập ướt nước.

Đoàn chương trình cùng các nhân viên ở ngư trường đồng loạt dùng ánh mắt vô hạn đồng tình nhìn cậu ta.

Bởi trước đó, chẳng ai nghĩ chỉ bắt cá thôi cũng có người tự làm mình ngã xuống biển được. Vì không mang đồ dự phòng, lại không thể để cậu ta cứ ướt sũng như vậy, các nhân viên trong ngư trường đành phải tìm một bộ quần áo mới cho cậu ta ___ tuy rằng kích cỡ không vừa vặn, nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác.

Fans thấy được ảnh này đều vỗ bàn cười to, bình luận đều là một tràng ha ha ha ha ha ha! Bình luận xong lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, bèn quay ra biểu thị Mập Mập nhà chúng ta mới không có khả năng ngã xuống biển đâu, nhất định là cố ý ngã đó!

Về phần vì sao cố ý muốn rơi xuống biển là vì cậu ấy là con trai của biển, là một bé người cá mập mạp đáng yêu! Vậy nên khi nhìn thấy biển mới kích động, không kiềm chế được mà muốn trở về vòng tay của mẹ biển cả đó!

Suy luận quá hợp lý luôn, đây nhất định chính là chân tướng.

Hoàn toàn không cần hoài nghi.

Thẩm Hàm ngồi trên xe, vừa xem di động vừa phẫn nộ, “Bọn họ có thật là fans của tớ không vậy!”

Phương Nhạc Cảnh an ủi vỗ vỗ đầu cậu ta, sau đó lại tiếp tục nhắn tin với Nghiêm Khải.

Thẩm Hàm nhiều chuyện ghé lại gần.

Phương Nhạc Cảnh đẩy mặt cậu ta sang hướng khác.

Thẩm Hàm thầm hừ hừ, tớ thấy hết rồi, quả nhiên vẫn lại là chú sáu.

___ lúc quay chương trình nhớ chú ý an toàn, mai gặp.

Phía sau cùng còn thêm vào một cái mặt cười toe, mắt mở to trông đến là ngốc.

Khóe miệng Phương Nhạc Cảnh cũng bất giác giương lên.

Thẩm Hàm chẹp miệng, vẻ mặt này…

Boss nhất định lại nói mấy lời sến sẩm gì rồi.

“Nhạc Nhạc đang nhắn tin với ai thế?” Trợ lý đạo diễn ngồi ghế trước, thấy vậy cũng thuận miệng hỏi, “Cười vui vẻ vậy.”

“Là chú sáu đó.”

Phương Nhạc Cảnh còn chưa lên tiếng, Thẩm Mập đã đoạt lời trước, vô cùng trượng nghĩa nói, “Rất tốt với Nhạc Nhạc.”

“Vậy à?” Trợ lý cười nói, “Tôi còn tưởng là bạn gái chứ.”

“Không đâu.” Thẩm Hàm nghiêm túc, “Nhạc Nhạc không có bạn gái đâu.”

Chỉ có bạn trai thôi.

Hơn nữa còn không phải bạn trai bình thường.

Nói ra có thể dọa chết người đó.

Chờ bọn họ trở lại địa điểm cắm trại, các đội viên còn lại cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Tưởng Nhất Bạch thấy bộ dạng lúc này của Thẩm Hàm thì kinh ngạc: “Cậu bị rơi xuống biển đó hả?”

“Không phải.” Thẩm Hàm lạnh lùng phủ nhận.

“Lừa ai đó.” Tưởng Nhất Bạch rõ ràng là không tin.

“Thật mà.” Thẩm Hàm nói, “Tôi cảm thấy mặc như này rất đẹp luôn.”

Tương Nhất Bạch: …

“Mau thay đồ đi.”

Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, vỗ đầu cậu ta, tống cổ người về trong lều.

Sắc trời dần tối, Dạ Phong Vũ đốt lửa trại, hoạt động ban đêm lúc này chính thức bắt đầu.

Ngô Vy Vy và Mục Điềm đứng một bên giúp nướng thịt. Thẩm Hàm và Tưởng Nhất Bạch đi rửa cá, Vệ Dật và Dạ Phong Vũ mang củi lên. Phương Nhạc Cảnh giặt đồ xong bèn tranh thủ thời gian gọi cho Nghiêm Khải.

“Sao lại gọi lúc này?” Nghiêm Khải có hơi bất ngờ, “Bây giờ chắc vẫn đang quay đúng không.”

“Ừm, nhưng để quay lại cũng được mà.” Phương Nhạc Cảnh đưa mặt nhìn lửa trại phía xa, tìm một chỗ ít cát ngồi xuống, “Vừa mới quay xong một đoạn rồi, bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi.”

“Nhớ anh à?” Nghiêm Khải cười.

“Chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hai ngày nay ở trong núi nên không có tín hiệu điện thoại.”

“Anh có thấy phản hồi của chương trình rồi, sau này cố gắng không nên tự chủ trương tham gia hoạt động mạo hiểm.” Nghiêm Khải nói, “Công ty cũng sẽ không chấp thuận đâu.”

“Em biết rồi.” Phương Nhạc Cảnh hơi ngừng lại, “Đoán ngay anh nhất định sẽ nói chuyện này mà.”

“Dù đứng ở lập trường công ty hay cá nhân, anh cũng sẽ không đồng ý với việc này.” Nghiêm Khải nói, “Dù em có lấy lý do gì đi chăng nữa thì không được là không được.”

“Sẽ không có lần sau nữa đâu.” Phương Nhạc Cảnh bảo đảm.

“Là vì Vệ Dật đó sao?” Nghiêm Khải hỏi.

Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Điều này mà anh cũng đoán được?”

Nghiêm Khải nhíu mày, “Trong thời gian này có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Còn chưa tới mức trở mặt với nhau.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Anh yên tâm đi, chuyện không lớn, đợi em về sẽ kể anh nghe sau.”

“Nhạc Nhạc, mau tới chuẩn bị đồ ăn!” Thẩm Hàm lớn tiếng gọi.

“Tới đây!” Phương Nhạc Cảnh vẫy tay, nói với Nghiêm Khải: “Em phải về rồi.”

“Ừ”, Nghiêm Khải lại dặn dò, “Chú ý an toàn.”

“Biết biết, phải chú ý an toàn ____” Phương Nhạc Cảnh nghịch ngợm kéo dài giọng, sau đó hôn lên di động một cái, “Nghỉ ngơi sớm nhé, chúc anh ngủ ngon.”

“Em cũng vậy.”

Khóe miệng Nghiêm Khải cong lên, đợi cậu cúp máy mới hạ di động xuống, để sang một bên.

Phương Nhạc Cảnh chạy về.

Vệ Dật từ cửa tiệm phía sau đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng cậu.

Tuy khoảng cách giữa hai người không gần, hắn cũng không rõ Phương Nhạc Cảnh nói gì, nhưng nhìn biểu cảm, nhất là lúc hôn kia, rõ ràng là đang gọi điện thoại cho người yêu.

Người này… có bạn gái? Vệ Dật đắc ý nhướn mày, sải bước trở về theo.

“Hàm Hàm, tới quay cảnh ăn cá.” MC kêu.

Thẩm Hàm hỏi, “Sao phải quay cảnh đó vậy?”

“Trên mạng bỏ phiếu đó.” MC trả lời, “Top 5 thì đến ba mục là của cậu, theo thứ tự là ‘Xem Hàm Hàm ăn cá’, ‘Xem Hàm Hàm ăn thịt’ và ‘Xem Hàm Hàm uống sữa’.

Thẩm Hàm Hàm: …

Người dùng internet bây giờ đều dễ thỏa mãn vậy sao.

“Cảnh ăn cá, action!” MC kiêm luôn nhiệm vụ hô lên.

Phương Nhạc Cảnh yên lặng kéo giãn khoảng cách, tránh cho bản thân vô tội rồi trở thành phông nền trong cảnh quay.

Thẩm Hàm rất phối hợp, quay cảnh ăn cá xong lại ăn thêm một cái đùi gà, cuối cùng còn uống hết một quả dừa to.

Không có Dương Hy ở cạnh giám sát sinh hoạt, thật là thoải mái!

“Người tiếp theo, Nhạc Nhạc.” MC nhìn kịch bản, “Bỏ phiếu trên mạng cậu đứng thứ hai, nhiệm vụ là cõng Hàm Hàm chạy ba vòng.”

Thẩm Hàm nghe vậy lập tức kháng nghị, “Sao tui lại trở thành đạo cụ rồi hả?”

“Có thể đổi thành cậu cõng tớ ba vòng cũng được.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tớ rất vui lòng làm đạo cụ.”

Thẩm Mập lập tức ngậm miệng, nhanh chóng vọt lên úp sấp trên lưng cậu.

Tính ra thì, được cõng vẫn là sảng khoái hơn.

“Một vòng.” MC đếm.

Thẩm Hàm quay về phía camera, làm thủ thế ‘Yeah’.

Phương Nhạc Cảnh: …

“Hai vòng!” MC lại nói.

Thẩm Hàm vẻ mặt rạng rỡ như đỗ trạng nguyên về vinh quy bái tổ.

Phương Nhạc Cảnh khép chặt tay, tránh để cậu ta ngã xuống.

“Vòng cuối cùng!” MC giơ tay cổ vũ.

“A!”

Phương Nhạc Cảnh đạp hụt một bước, kêu một tiếng kinh ngạc rồi lảo đảo đổ về phía trước.

Thẩm Mập thê thảm bị quăng ra ngoài.

“Không sao chứ.” Những người khác khẩn trương bỏ đồ trên tay xuống chạy tới.

“Tôi không sao.” Thẩm Hàm phủi cát trên người, đỡ Phương Nhạc Cảnh đứng dậy, “Nhạc Nhạc, cậu sao rồi?”

“Không sao.” Phương Nhạc Cảnh thử đi hai bước, cảm thấy cổ chân có hơi đau.

Trên bãi cái có một cái lỗ to, vì trời tối nên không ai chú ý tới, có lẽ là do cua hoặc con gì đó đào lên, đúng lúc Phương Nhạc Cảnh lại dẫm phải.

Trợ lý và đội y tế ở nhà nghỉ cách đó không xa, chưa đến mười lăm phút đã chạy tới.

“Trật khớp nhẹ, cũng may xương không bị tổn thương.” Bác sĩ kiểm tra nói, “Bôi thuốc là được, nếu không nghiêm trọng thì khoảng sáng mai sẽ đỡ.”

“Cũng may.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Lúc nãy dẵm lên đó tôi không dùng nhiều sức.”

“Cậu có chắc không?” Phùng Chử nhíu mày, “Hay là vẫn tới bệnh viện kiểm tra lại thì hơn.”

Sau chương trình này còn vô số hoạt động khác, nếu chân thật sự bị tổn thương thì thật xem như lợi bất cập hại.

“Em chắc mà.” Phương Nhạc Cảnh đứng lên thử, “Yên tâm đi, ngày trước em học Thái cực quyền cũng thường bị thương nên có kinh nghiệm lắm, đến sáng mai là ổn thôi.”

“Được rồi,” Phùng Chử hiểu tính cậu nên cũng không nói thêm nhiều, “Vậy có việc gì thì gọi cho tôi.”

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhận thuốc và nghe hướng dẫn từ bác sĩ.

Cảnh quay lửa trại đã gần hoàn thành, vì thế đạo diễn cho phép Phương Nhạc Cảnh về lều nghỉ ngơi trước, Thẩm Hàm cũng chủ động xin phép chăm sóc cho cậu.

“Thật không sao đó chứ?” Thẩm Hàm giơ đèn nhìn kỹ cổ chân cậu, “Hình như sưng lên rồi.”

“Bôi thuốc một đêm là ổn rồi, không nghiêm trọng vậy đâu.” Phương Nhạc Cảnh nói.

“Hay là xin rút lui đi.” Thẩm Hàm ngồi bên cạnh cậu, “Cậu đã bị vậy rồi, ngày mai còn phải làm nhiệm vụ cuối nữa.”

“Nếu không thể kiên trì được, tớ nhất định sẽ xin rút lui mà.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Đợi sáng mai hãy nói, chắc là không sao đâu.”

“Sớm biết sẽ như vậy thì tớ đã ăn ít đi một chút.” Thẩm Hàm hối hận thở dài.

Phương Nhạc Cảnh nói: “Cậu ăn ít một chút cũng đâu gầy được là bao.”

Thẩm Hàm nghe vậy thì căm giận lắm, “Tớ đang quan tâm tới cậu đó!”

Đánh người không đánh mặt, cậu có còn là anh em cây khế của tớ nữa không hả!

Tối đó, Phương Nhạc Cảnh ngủ không yên. Thẩm Hàm phải dậy thay thuốc cho cậu ba bốn lần, có điều lại thực sự có hiệu quả __ sáng hôn sau thức dậy, cổ chân nhìn qua đã hoàn toàn khôi phục, cũng không bị sưng lớn!

“Cậu đi bộ được không đó?” Thẩm Hàm hỏi.

“Không thành vấn đề.” Phương Nhạc Cảnh thử nhảy lên, “Đã nói hôm qua ngã không nặng mà.”

“Cậu chắc chứ?” Thẩm Hàm đỡ lấy vai cậu, “Cậu rút lui cũng không sao, một mình tớ cũng có thể đối phó với họ Vệ kia được.”

“Không liên quan tới anh ta.” Phương Nhạc Cảnh gõ trán Thẩm Hàm, “Tớ thực sự không sao.”

“Được rồi, để tớ đi xem mọi người chuẩn bị xuất phát chưa.” Thẩm Hàm chui khỏi lều.

Phương Nhạc Cảnh hoạt động gân cốt xong thì ngồi xuống thu dọn đồ đạc. Thẳng thắn mà nói, cậu không muốn rút lui đích xác có liên quan tới Vệ Dật. Một là không muốn thua, hai là càng không muốn để lại Thẩm Hàm một mình ___ lúc trước cũng đã nói rồi, mối thù khi nhảy bungee đã kết, dựa vào tính cách của hắn ta, sớm muộn cũng sẽ tìm cơ hội chơi họ lại một vố.

Thẩm Hàm và Tưởng Nhất Bạch ở bên kia cãi nhau ầm ĩ, thành công tự làm mình ngã trên bãi cát.

Trong lòng Phương Nhạc Cảnh thầm lắc đầu, bộ dáng này, ba mẹ Thẩm và Dương Hy rốt cuộc làm sao an tâm thả ra vậy…

“Chân cậu không sao rồi chứ?” Vừa ra ngoài, Dạ Phong Vũ đã tới hỏi.

“Không sao.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Yên tâm đi, nếu thực sự không thể tiếp tục, tôi sẽ xin rút lui.”

Phùng Chử cũng gọi điện thoại tới, dặn dò tới lui mười mấy lần, đến khi Thẩm Mập nghe lén thôi cũng mọc kén tai mới cúp điện thoại.

“Lải nhải y như Dương Hy vậy.” Thẩm Hàm cảm khái.

Nghĩ lại thì Nhạc Nhạc cũng thật không dễ dàng gì, vừa phải đối mặt với người đại diện có thủ đoạn mạnh mẽ và trợ lý nhiều chuyện như quản gia, lại còn phải dùng thân thể để thỏa mãn BOSS.

Nghĩ thôi cũng gớt nước mắt rồi.

Hoàn toàn có thể quay thành một bộ phim tình cảm dài tập.

“Cậu lại đang nghĩ vớ vẩn gì đó?” Phương Nhạc Cảnh phẩy phẩy tay trước mặt cậu ta, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.

“Không có gì.” Thẩm Hàm hoàn hồn, “Tớ chỉ đang suy nghĩ về cuộc đời theo góc nhìn triết học thôi.”

Phương Nhạc Cảnh: …

“Cậu không thể đánh tớ đâu.” Thẩm Hàm nhanh chóng lùi về sau, đồng thời không quên nhắc nhớ, “Có camera đang quay kìa.”

Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh, “Cho cậu nợ lần này.”

“Chuyện như vậy cứ quên đi là được rồi.” Thẩm Hàm hừ hừ, không cần nhớ dai như vậy đâu!

Khoảng cách tới đảo san hô tuy xa nhưng được cái bằng phẳng nên cũng không khó đi. Các nghệ sĩ đều vui vẻ tự tại ghi hình với phong cảnh ___ dù sao sau khi biên tập thì cảnh quay còn lại cũng không nhiều lắm.

Sau khi hoàn thiện các cảnh hỗ trợ nhau trên đường thì thời gian cũng đã đến ba bốn giờ, từ đây đến đích còn khoảng một giờ đi là có thể kết thúc toàn bộ hành trình. Lúc này tinh thần của tất cả đội viên đều phấn chấn ____ ngoại trừ Phương Nhạc Cảnh.

“Nhạc Nhạc, cậu sao thế?” Thẩm Hàm phát hiện cậu khác thường đầu tiên.

“Không sao.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chỗ bị trật hơi đau chút thôi.”

“Cậu còn nói không sao!” Thẩm Hàm nghe vậy lo lắng.

“Lúc sáng đúng là không sao mà.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chắc là do đi đường xa cả ngày.”

“Đội trưởng!” Thẩm Hàm gọi Dạ Phong Vũ, “Có thể nghỉ ngơi một lát được không? Vết thương của Nhạc Nhạc hình như có hơi nghiêm trọng.”

Tất cả đội viện bèn vây lại, Dạ Phong Vũ ngồi xuống kiểm tra, “Hơi sưng lên rồi, cậu có đau lắm không?”

“Một chút thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói.

Thẩm Hàm lấy thuốc dự phòng khỏi balo, giúp cậu bôi lên chân.

“Cậu không thể đi bộ thêm nữa.” Dạ Phong Vũ nói, “Gọi đội y tế đến đi.”

“Hả?” Mục Điềm tiếc nuối, “Chúng ta chỉ còn một tiếng nữa thôi là đến, thật sự phải rút lui sao?”

“Sức khỏe là quan trọng nhất.” Ngô Vy Vy nói, “Nhạc Nhạc không thể đi tiếp, nếu không chỗ trật sẽ nặng thêm.”

Tổ chương trình cũng đồng ý với ý kiến của Dạ Phong Vũ, dù sao đây là chương trình gây hài, cũng không cần làm đến mức phải khiến nghệ sĩ bị thương. Thẩm Hàm nhéo nhéo tay Phương Nhạc Cảnh, hít một hơi sâu, nói: “Tôi sẽ cõng Nhạc Nhạc!”

“Cậu chắc chắn chứ?” Ngô Vy Vy mở to mắt.

Phương Nhạc Cảnh cũng thoáng kinh ngạc.

“Cậu muốn cõng Nhạc Nhạc?” Dạ Phong Vũ ngừng gọi điện thoại.

“Hẳn là ổn thôi.” Thẩm Hàm nói xong lại tự thấy chột dạ, “Chỉ có một tiếng thôi mà.”

“Đừng làm loạn.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Một tiếng đi đường không phải gần đâu, huống chi chúng ta cũng đã đi suốt gần một ngày rồi.”

“Thử một lần xem, dù sao cũng đắp thuốc rồi mà.” Thẩm Hàm nói, “Không cần gọi cho đội y tế nữa, lúc này từ bỏ thì thật đáng tiếc.”

“Đúng thế, tôi cũng có thể giúp cõng Nhạc Nhạc.” Tưởng Nhất Bạch nói, “Mỗi người cõng hơn mười phút, như vậy chắc là không thành vấn đề rồi.”

“Oa.” Mục Điềm che mặt, “Thật là người tốt!”

Tổ chương trình mừng rỡ, dù sao lại có thêm một đề tài để thu hút người xem. Dạ Phong Vũ cũng gật đầu đồng ý, các đội viên nam còn lại giúp hai người xách hành lý.

Thẩm Hàm cõng Phương Nhạc Cảnh lên, cảm thấy cũng không quá khó khăn!

“Hàm Hàm có lời gì muốn nói không?” MC theo sát hỏi.

Thẩm Hàm thật lòng nói, “May là Nhạc Nhạc không mập.”

Bằng không sao cậu ta cõng nổi.

Phương Nhạc Cảnh nằm trên lưng cậu ta, vừa cảm động vừa buồn cười.

Đoàn người tiếp tục xuất phát. Hai mươi phút sau, Tưởng Nhất Bạch đi qua hỏi có cần giúp đỡ không lại bị Thẩm Hàm từ chối.

“Cậu làm được không đó?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Được chứ.” Trán Thẩm Hàm lấm tấm mồ hồi, “Tương lai tớ còn muốn diễn vai siêu anh hùng đó!”

“Hay cậu nhờ đội trưởng cõng tớ thay đi.” Phương Nhạc Cảnh nói.

“Không được.” Thẩm Hàm cắn răng, “Nếu giao cậu ra, rất có thể Vệ Dật sẽ cõng đó!”

Dù sao có nhiều camera như vậy, không thể để chỉ Dạ Phong Vũ và Tưởng Nhất Bạch cõng giúp được, đến lúc đó nếu Vệ Dật chủ động xin, cậu cũng không tiện cự tuyệt.

“Hắn hèn hạ như vậy, ngộ nhỡ ném cậu xuống biển thì phải làm sao.”

Thẩm Hàm lo lắng cũng không phải vô lý, dù không ném xuống biển cũng sẽ khó bảo đảm không xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn là tự mình làm thì an toàn hơn.

Phương Nhạc Cảnh còn chưa kịp cảm động lại nghe thấy Thẩm Hàm bổ sung một câu, “Hơn nữa cậu còn là tiểu yêu tinh mê hoặc người mà BOSS thích nhất nữa!”

Thân là tiểu đệ hạng sao, cậu ta nhất định phải tung hết hỏa lực bảo vệ người!

Phương Nhạc Cảnh nuốt cục cảm động xuống.

Lá cờ ở đích đến dần rõ ràng, Thẩm Hàm cõng Phương Nhạc Cảnh dũng mãnh phi thương chạy nốt đoạn đường cuối cùng!

Xung quanh một mảnh reo hò.

“Thế mà cậu còn sức để chạy cơ à.” Phương Nhạc Cảnh giật mình.

Thẩm Hàm thở mạnh, “Tớ bây giờ là đang hồi quang phản chiếu thôi.”

Hồi quang phản chiếu: trước lúc chết, con người trở nên tỉnh táo, khỏe mạnh hơn.

Phương Nhạc Cảnh: …

Có nên đưa cậu ta về trường học lại cách dùng từ không đây!

“Hàm Hàm giỏi quá!” Mục Điềm nhào tới ôm Thẩm Hàm.

Kết quả khác biệt với suy đoán trên internet, vốn mọi người cho rằng ‘Đội viên xuất sắc nhất’ sẽ là Phương Nhạc Cảnh nhưng cuối cùng Dạ Phong Vũ vẫn quyết định trao huy chương cho Thẩm Hàm.

Fans một bên gõ bàn hoan hô, một bên lau nước mắt biểu thị hình ảnh này thật đẹp. Giúp đỡ lẫn nhau gì đó thật đúng là bạn bè tốt, có cảm giác bạn Mập nhà chúng ta sắp trưởng thành rồi!

Phương Nhạc Cảnh cổ chân quấn đầy băng, tựa trên giường trong khách sạn lướt iPad.

“Lại nhắn tin với Boss hả?” Thẩm Hàm từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt khinh bỉ nói ___ ngày mai được về rồi, lại có thể show ân ái rồi.

“Dương Hy ở ngay sát vách đó.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Cậu có thể lén chạy qua.”

“Không đi, nhỡ bị phát hiện thì sao”, Thẩm Hàm nghiêm túc bò lên giường, “Một đêm thôi, tớ vẫn nhịn được.”

Sau lưng Phương Nhạc Cảnh tê dại.

Cảm giác đói | khát của tên này thật không thể diễn tả bằng lời.

“Chân cậu thế nào rồi?” Thẩm Hàm hỏi.

“Không sao.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

“Hay là tớ ra sofa ngủ vậy.” Thẩm Hàm ngáp một cái, “Tránh cho đè lên chân cậu.

“Không cần đâu.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tớ _____”

“Khò…” Thẩm Hàm cất tiếng ngáy trầm bổng.

Phương Nhạc Cảnh bật cười.

Thẩm Mập đạp chăn, lại ngủ tiếp.

Thật là mệt chết tui ròi.

Phương Nhạc Cảnh giúp cậu ta đắp kín chăn, nghiêng người tiếp tục nhắn tin cho Nghiêm Khải.

Ánh sáng nhỏ chiếu qua chăn trong bóng tối, đến khuya mới tắt.

Chạng vạng hôm sau, trên đường trở về, Phùng Chử lái xe phải xác nhận mãi chân cậu đã không sao, không cần có người chăm sóc nữa mới chịu rời đi.

Nửa giờ sau, Nghiêm Khải vào cửa đã thấy Phương Nhạc Cảnh đang khập khiễng vào toilet.

“Em… đang rửa tay.” Phương Nhạc Cảnh nói.

. “Biết ngay vẫn sẽ bị thương mà.” Nghiêm Khải bất đắc dĩ bế người trở về salon.

“Chỉ trật thôi mà.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Bây giờ không sao nữa rồi.”

“Bị trật sao em vẫn còn muốn tham gia hoạt động hả?” Nghiêm Khải nhíu mày, “Lúc trước anh đã nói gì với em hả, an toàn là quan trọng nhất. Kết quả thì sao, em bị thương chưa nói, còn cố chấp đi cùng đoàn, rõ ràng có xe… Ừm.”

Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, khép mắt hôn sâu.

Nghiêm Khải vốn muốn đẩy người ra, đến khi chạm tới eo cậu lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Em biết lỗi rồi mà.” Phương Nhạc Cảnh úp mặt lên vai anh, “Phùng Chử đã nói một lần, Lý Tĩnh lại nói thêm một lần nữa, xin anh đừng nhắc lại nữa có được không.”

Nghiêm Khải vỗ lưng cậu, cắn răng nói, “Ngày mai anh sẽ cho Thẩm Hàm đi giảm béo.”

Thẩm Mập lần thứ hai nằm không cũng trúng đạn, vừa uống sữa vừa hắt xì.

Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Mệt.”

“Mệt cũng phải nghe anh nói xong đã.” Nghiêm Khải không hề nao núng.

Phương Nhạc Cảnh chôn mặt trên hõm vai anh, “Muốn ngủ cơ.”

Lấy lòng rõ ràng vậy à… Nghiêm Khải xoa cằm.

“Ngủ mất rồi này.” Phương Nhạc Cảnh chơi xấu.

Kết quả sau đó chính là __ BOSS cũng đành thỏa hiệp.

Quả nhiên vô cùng có nguyên tắc.

Trên giường lớn ấm áp quen thuộc, Phương Nhạc Cảnh an tâm nhắm mắt:

“Chúc ngủ ngon.”

Nghiêm Khải cười khẽ, một nụ hôn nhẹ đặt lên trán cậu, “Chúc ngủ ngon.”

- Hết chương 108-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui