Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

“Cậu còn biết làm bánh kem cơ à?”, Phương Nhạc Cảnh tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đương nhiên biết”, Thẩm Hàm vô cùng đắc ý, “Lúc tớ làm dẫn chương trình cho show ẩm thực đã từng học qua.”

Lo trước tính sau đúng thật là một kỹ năng không thể tốt hơn.

“Sinh nhật của Dương Hi là hôm nào?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Ngày kia”, Thẩm Hàm nói, “Em đã hỏi mượn phòng bếp và nguyên vật liệu của tiệm bánh ngọt xong rồi.”

“Thế cậu không sợ bị người khác chụp lại đăng lên mạng à?”, Phương Nhạc Cảnh chọt má cậu ta.

“Có sao đâu chứ”, Thẩm mập vô cùng khí phách nói.

Phương Nhạc Cảnh nhìn cậu ba giây, nói:

“Làm sao tớ lại quên nhỉ,  cậu hẳn là háo hức muốn công khai mới đúng.”

“Đúng vậy. “ Thẩm Hàm vui vẻ uốn trái ẹo phải.

Phương Nhạc Cảnh cũng bị cậu ta chọc cười, lấy gối đập tới.

“Ngốc ơi là ngốc.”

“Còn cậu thì sao?”, Thẩm Hàm quay người lại nhìn, “Thế cậu định lúc nào công khai với BOSS?”

“Chắc phải chờ một thời gian nữa”, Phương Nhạc Cảnh nghĩ một chút mới nói, “Ít nhất phải chờ đến khi hai bộ điện ảnh này công chiếu đã.”

“Đừng lo “. Thẩm Hàm nói đầy trượng nghĩa, “Đến lúc đó tất cả mọi người bọn tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu”.

Tình anh em vô cùng cảm động.

Rất xứng đáng được gọi một phần bít tết lớn để chúc mừng.

Đêm khuya khoắt, Thẩm Hàm ôm cánh tay Phương Nhạc Cảnh chảy nước miếng.

Thật muốn ăn quá đi.

Mặt trái dư luận từ từ đã bị ép xuống, rất nhiều dân cư mạng bày tỏ thiếu sót trong bài đăng lúc trước quá nhiều. Tôn Khôi ảo não nói:

“Anh Dật, lần này em bị gài bẫy rồi, thông tin đưa ra đều là giả, còn tiêu mất nhiều tiền như vậy.”

“Vậy tôi mới bảo cậu cứ dùng tài khoản nặc danh đăng tin đi trước, ít ra hỏng việc còn có đường lui.” Vệ Dật dựa vào sô pha đọc sách, bình tĩnh trả lời hắn ta.

“Cứ nghĩ lần này lại kiếm được một khoản rồi chứ.”

Tôn Khôi đóng cửa tủ lạnh __ từ sau khi Vệ Dật kể về chuyện cuộc sống buông thả của Doãn Nhiên, hắn vất vả thu thập thông tin khắp nơi, khó lắm mới móc nối quan hệ với một kẻ tự xưng là ‘bạn Doãn Diên’ đồng thời trả tiền để đối phương đăng bài viết kia lên, không ngờ chưa được ba ngày đã bị hiện thực phang tỉnh.

“Trong giới này chuyện nào cũng có mặt thật mặt giả”, Vệ Dật buông tạp chí xuống, “Tìm được sự thật xem như may mắn, còn đụng trúng giả dối chỉ có thể trách mình xui xẻo, nếu nghe được tin đồn nào cũng phải xác thực thật giả thì người khác cũng hết hứng thú chỉ phí công mà thôi”.

“Cái này thằng em biết, thực ra cũng không có gì, chỉ phàn nàn với anh mấy câu thôi”, Tôn Khôi ngồi cạnh hắn.

“Lần này là giả không có nghĩa đối phương cũng hoàn toàn sạch sẽ”, Vệ Dật nói, “Ngành giải trí trong nước là dạng gì tự cậu hiểu, nước ngoài càng loạn hơn thế. Doãn Nhiên sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy ít nhiều vẫn sẽ có điểm yếu, chỉ là cậu có bản lĩnh tìm được hay không thôi”.

“Còn phải điều tra nữa?”, Tôn Khôi bối rối.

“Tôi chỉ kiến nghị mà thôi”, Vệ Dật nhắc nhở, “Chẳng qua vì chuyện lần này cậu chi không ít tiền, nếu như cứ thế bỏ qua, tiền này cũng chỉ đành mất không”.

“Nói cũng đúng”, Tôn Khôi động lòng, “Em sẽ thử lại lần nữa”.

“Doãn Nhiên hiện giờ là tiêu điểm chú ý, chỉ cần cậu có bản lĩnh tìm ra tin tức thì chắc chắn sẽ hot”, Vệ Dật nói, “Dù sao dạo gần đây giải trí trong nước cũng không có vụ lớn gì, cậu cũng đang nhàn rỗi”.

“Sao lại không có chuyện lớn được, phim điện ảnh của anh Dật sắp khai máy còn không phải chuyện lớn sao”, Tôn Khôi nịnh hót, “Đây lại còn là đạo diễn Khấu Sương nữa, bao nhiêu nghệ sĩ nằm mơ cũng muốn quay phim của ông ta”.

Vệ Dật cười, xem khá rất vui vẻ.

“Đáng tiếc cái văn phòng tạp trí của tụi em quá nhỏ, nghệ sĩ dính phải lại hạ giá không thể giúp ông anh tuyên truyền”, Tôn Khôi lại nói, “Chẳng qua khi cái tạp trí lớn đưa tin nhất định sẽ tiếng lành lan xa, quay xong phim lại lấy thêm danh ảnh đế, đến lúc đó trở thành ông hoàng của giới này rồi”.

Vệ Dật không góp lời, “Cậu cần về rồi đấy”.

“Được được, em đi ngay”, Tôn Khôi đứng lên, ra đến cửa lại nói, “Anh Dật yên tâm, những lời này em sẽ không nói với bất cứ ai, cũng tuyệt đối không để kẻ khác biết hai chúng ta có liên hệ”.

Vệ Dật gật đầu, đợi hắn ta ra khỏi cửa mới ngồi xuống trước máy tính tự tìm tin tức về bản thân ___ Không thể không nói, từ sau khi thoát ly khỏi giải trí Thiên Tế làm việc với Tiền Quân, bất kể là chất lượng làm việc hay tần suất xuất hiện đều tăng lên không chỉ một bậc, xuôi nước thuận gió như vậy xem như trong họa được phúc. Chỉ là mỗi lần nghĩ tới Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm vẫn đè trên đầu thì tâm trạng có tốt đến mấy cũng bị quét sạch ___ nếu không phải năm đó hắn có việc ngoài dự tính phải đi Canada thì hai người kia làm gì có chỗ đứng như bây giờ.

Thế nhưng giờ đây đã có cơ hội, chỉ cần quay tốt bộ phim này, đoạt ảnh đế năm sau mới là cuộc cạnh tranh quan trọng nhất.

Song, Thẩm Hàm hiển nhiên không coi dã tâm của hắn ra gì, thậm chí là không thèm để ý, trong lòng đều là suy nghĩ làm sao mới có thể làm ra một chiếc bánh kem vừa tinh tế ấm áp lãng mạn lại còn ăn cũng phải ngon! Phương Nhạc Cảnh sáng sớm đã tìm Dương Hy, nói Phùng Chử đang bận việc, nhờ anh lái xe tới gần sân bay mua ít đồ, Dương tiên sinh hiển nhiên đồng ý. Kể cả tình huống không kẹt xe, từ chỗ đoàn phim tới sân bay đi đi về về cũng phải mất năm tiếng, đủ cho Thẩm Hàm chuẩn bị rồi!

Quay xong cảnh hôm nay, Phương Nhạc Cảnh chạy vào phòng bếp giúp vui, vào cửa đã thấy Thẩm Hàm vừa đội mũ bồng đầu bếp vẽ hoa vừa hát ư ử, tay còn không quên quẹt một miếng kem tươi bỏ vào miệng ăn vô cùng vui vẻ.

“Lớn quá”, Phương Nhạc Cảnh khiếp sợ, “Chỗ này chỉ sợ hai chục người mới ăn hết”.

Lại còn có hẳn ba tầng!

“Cái này tớ làm cho đoàn phim”. Thẩm Hàm chỉ cái bánh bên cạnh, “Bên này mới là cho cho Dương Hy”.

Chiếc bánh nho nhỏ còn chưa kịp trét kem, nhìn qua hơi giản dị.

“Muốn thử làm một bông hoa không”, Thẩm Hàm chìa túi kem qua, “Lại còn rất thú vị nữa”.

“Tớ không”, Phương Nhạc Cảnh từ chối, “Tớ chỉ đến góp vui thôi”.

“Không được, cậu tới làm đi”, Thẩm Hàm cưỡng chế đưa túi kem qua, “Tớ làm chán rồi, hơn nữa còn ít thời gian tớ phải làm cái bên này cho Dương Hy”.

“Biết ngay mà”, Phương Nhạc Cảnh bóp một đụn kem, “Nói trước là tớ không biết làm đâu”.

“Tùy cậu muốn làm thế nào thì tùy”, cũng đâu phải tặng cho Dương tiên sinh, Thẩm Hàm hoàn toàn không để bánh ngọt bự trong lòng, vui vẻ trang trí cho chiếc bánh mini.

Phương Nhạc Cảnh đành miễn cưỡng phủ kem cho bánh kem, tiện tay gắn chút mứt hoa quả lên chốc xem như trang trí.

“Như vậy được chưa?”

“Được rồi”, Thẩm Hàm đến nhìn cũng lười, tiếp tục viết chữ lên bánh kem nhỏ.

Phương Nhạc Cảnh tiến tới nhìn thoáng qua, chỉ thấy Thẩm Hàm đang dùng sô cô la viết tên hai người, vẽ thêm trái tim nhỏ, xung quanh là quả cherry đỏ thẫm đáng yêu, ngay cả lớp kem ở giữa cũng trang trí bằng kẹo socola.

Nhìn lại bánh kem bự mình vừa trang trí, Phương Nhạc Cảnh thầm nghĩ chênh lệch hình như quá lớn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui