Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Sau nửa ngày chườm đá, cục sưng trêи trán Phương Nhạc Cảnh cũng tan đi một ít, nhưng vẫn đỏ rực một mảng lớn, nhìn rất rõ ràng.

“Sáng mai sẽ hết.” Nghiêm Khải lại gần thổi thổi. “Có đau không?”

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.

Nghiêm Khải lau khô tay rồi ôm cậu vào lòng. “May mắn còn chưa công khai quan hệ của chúng ta, em cũng không cần ra ngoài làm việc, nếu không lúc đám phóng viên e sợ thiên hạ không loạn nhìn thấy, không biết sẽ viết thành cái dạng gì.”

Phương Nhạc Cảnh đỏ mặt hồng tai… Cảm giác vừa rồi thật doạ người!

Nghiêm Khải vươn tay tắt đèn đầu giường, giọng điệu rất dịu dàng. “Ngủ ngon.”

Hồi lâu sau, Phương Nhạc Cảnh mới nhỏ giọng đáp lại anh một câu. “Ngủ ngon.”

Nghiêm Khải cười khẽ, cúi đầu hôn hôn tóc cậu.

Lại qua vài ngày, Phương Nhạc Cảnh kéo vali, một mình đến Anh thăm cha mẹ. Đối với việc tách ra trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ, giám đốc Nghiêm đương nhiên cũng không ngoại lệ! Cho nên Bạch Dực vào một bữa trưa nào đó, nhịn không được hỏi. “Có phải gần đây anh đang có tâm sự không?”

“Không có.” Nghiêm Khải lắc đầu. “Chỉ là có chút mệt.”

“Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc công ty cũng không quá bận.” Bạch Dực nói.

Nghiêm Khải buông ly nước. “Được, ngày mai tôi sẽ nghỉ.”

Bạch Dực:…

Đợi đã, vừa rồi hắn chỉ tiện mồm khách sáo một chút thôi mà!!

Cái gì gọi là ngày mai liền nghỉ?!

Nhìn Bạch Dực trợn mắt há hốc mồm, Nghiêm Khải nói. “Có ý kiến?”

Bạch Dực lập tức nói. “Có rất nhiều.”

Nghiêm Khải đưa cho hắn một chén canh. “Muốn được an ủi không?”

Bạch Dực rơi lệ đầy mặt. “Anh chỉ thuận miệng nói thôi, đúng không?” Nếu bảo nghỉ là nghỉ thì cũng quá tuỳ tiện rồi, lỡ như gặp lúc bác trai đến kiểm tra, tôi nhất định sẽ không giúp anh kiếm cớ đâu!

“Ừm.” Nghiêm Khải lắc lắc chén nước. “Tôi đúng là thuận miệng nói một câu.”



Bạch Dực cảm giác bản thân rất muốn lật bàn rít gào.

Loại đùa giỡn này đừng có nói bậy được không, còn có thể tuỳ hứng hơn được không hả!

Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn dòng xe cộ nườm nượp ngoài cửa sổ, cảm giác có chút muốn thở dài.

Nếu có khả năng, anh thật sự rất muốn để bản thân nghỉ ngơi một chút.

Mà tại nước Anh bên kia đại dương, Phương Nhạc Cảnh trải qua một tuần rỗi rãi, rốt cuộc cảm giác có chút… nản. Vì thế cậu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, có nên xem thử có việc gì làm hay không.

“Phục vụ cà phê?” Sau khi nhận được điện thoại của cậu, Nghiêm Khải có chút ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, nhàn rỗi quá cũng chán mà.” Phương Nhạc Cảnh vừa ngủ trưa dậy, đang nằm sấp trêи giường lật báo. “Sắp hỏng mất rồi.”

“Cho nên em muốn đến làm việc ở quán cà phê?”  Nghiêm Khải hiển nhiên không tán thành.

“Là quán của dì em, em chỉ đến giúp đỡ một chút, visa thăm người thân không thể làm thêm.”

Nghiêm Khải thẳng thắn. “Anh không nghĩ rằng đó là ý tốt.”

Phương Nhạc Cảnh kháng nghị, thời gian chỉ hơn một tháng, không thể có yêu cầu cao, ngân hàng cũng sẽ không nguyện ý muốn tuyển em.

“Nếu em cảm thấy quá nhàn rỗi, vậy thì đi học đi?” Nghiêm Khải đề nghị.

“Học cái gì?” Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy.

“Xem như là du học ngắn hạn, công ty sẽ liên hệ giúp em.” Nghiêm Khải nói. “Học về lịch sử điện ảnh và cách diễn xuất, hẳn cũng sẽ không quá nhàm chán, còn ý nghĩa hơn so với pha cà phê.”

“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh đáp ứng.

“Ngày mai anh sẽ sắp xếp.” Nghiêm Khải tùy tay kéo rèm lên. “Xong việc công, giờ nói việc riêng?”

“Việc riêng gì?” Phương Nhạc Cảnh ôm gối đầu.

“Có nhớ anh không?” Nghiêm Khải tựa vào đầu giường, khóe miệng có ý cười.

“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh nằm ngang giường. “Sắp tới anh sẽ qua đây sao?”

“Gần đây công ty có chút bận rộn, có thể sẽ chậm trễ vài ngày.” Nghiêm Khải nói. “Anh sẽ cố gắng.”

“Nhạc Nhạc.” Mẹ Phương ở dưới lầu gọi. “Có khách tìm con kìa!”

“Vâng!” Phương Nhạc Cảnh lớn tiếng đáp một câu, sau đó bảo Nghiêm Khải đi ngủ một giấc, bản thân liền đi dép lê xuống lầu.

“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm vui vui vẻ vẻ nhào tới.

“Sao hôm nay đã tới rồi?” Phương Nhạc Cảnh vừa bất ngờ vừa vui vẻ. “Không phải ngày mai mới đến sao, tớ còn định đi đón hai người.”

“Công việc kết thúc sớm, nên tớ đổi vé máy bay!” Thẩm Hàm nói. “Chúng tớ ở khách sạn đối diện khu phố này, đi khoảng mười phút.”

“Đến đây ăn một chút nào.” Mẹ Phương bưng trà bánh đi ra.

“Cám ơn bác.” Dương tiên sinh rất là nho nhã lễ độ.

“Cám ơn dì nha.” Bộ dáng Thẩm Hàm vốn rất đáng yêu, sau khi cởi áo lông là một chiếc áo pull màu nâu nho nhỏ, cánh tay trắng trẻo, vừa thấy đã biết mềm nhuyễn vô cùng!

Vì thế tánh cưng thứ đáng yêu của mẹ Phương lập tức bị đánh trúng chuẩn xác không trật tí nào, tình mẹ lan tràn hơn bao giờ hết, rất muốn ôm lấy xoa bóp!

Con trai nhà người ta, quả thật rất đáng yêu!

Trong phòng khách rất ấm áp, bữa trà chiều tình yêu của mẹ Phương cũng rất ngon lành, ngồi trước cửa sổ thuỷ tinh còn có thể nhìn thấy tuyết trắng bên ngoài. Thẩm Hàm thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều nở ra, rất muốn ở lại nơi này ba năm năm năm.

“Cậu còn giảm béo không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không có!” Nhắc tới đề tài này, Thẩm Hàm lập tức phấn khởi. “Dương Hi nói tớ có thể tự do ăn uống một tuần!” Chuyện này quả thật sung sướиɠ.

Phương Nhạc Cảnh bỏ thêm mật ong vào hồng trà cho cậu. “Vậy buổi tối tớ mang cậu đi ăn tiệc lớn.”

“Được!” Thẩm Hàm nhẹ giọng hoan hô, ánh mắt sáng long lanh.

Dương Hi tùy tay lật tạp chí, nghe hai người líu ríu một bên, khó có được lúc thả lỏng thanh bình.

Thời điểm hơn năm giờ, Phương Nhạc Cảnh lên lầu thay quần áo, Thẩm Hàm ăn luôn cái cookie cuối cùng, sau đó xoa bóp cánh tay. “Hẳn sẽ không mập thêm bao nhiêu thịt đâu ha?” Hi vọng nhỏ nhoi thật sự đơn thuần và tốt đẹp.

Dương Hi cười cười. “Ừ.”

“Anh làm sao vậy?” Thẩm Hàm nhíu mày. “Sắc mặt tái như vậy.”

Dương Hi lắc đầu. “Không có việc gì, dạ dày có chút không thoải mái.”

“Sao lại không nói sớm.” Thẩm Hàm nhanh chóng thò tay, thử độ ấm trêи trán hắn.

Dương Hi có chút bó tay. “Dạ dày đau và phát sốt là hai việc khác nhau.”

“Tôi biết, nhưng lỡ như dạ dày cảm lạnh thì sao?” Thẩm Hàm tiếp tục hỏi. “Là ăn phải thứ gì sao?”

“Có lẽ vậy, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn.” Dương Hi nói. “Đừng lo lắng.”

“Vì sao bị bệnh lại không nói cho tôi biết?” Thẩm Hàm có chút sốt ruột. “Tôi đi hỏi dì thuốc dạ dày là được.”

Mẹ Phương đang bận rộn trong phòng bếp, sau khi nghe được cảm giác có chút ngoài ý muốn, bởi vì bà cảm giác Dương tiên sinh rất giống anh hùng siêu cấp trong phim điện ảnh, mạnh mẽ lại rất lạnh lùng, ngàn lần không nghĩ tới vậy mà cũng sinh bệnh! Vì thế nhanh chóng tìm thuốc đau dạ dày từ trong ngăn tủ, lại nấu một nồi cháo nhỏ.

“Anh phải nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi nhìn hắn uống thuốc, Thẩm Hàm nói. “Có lẽ vì thời gian trước đây mệt mỏi quá, cho nên mới đột nhiên không hợp khí hậu.”

“Ừ.” Dương Hi nói. “Đi ăn cơm với Nhạc Nhạc đi, lúc gần về thì gọi điện cho tôi, tôi tới đón cậu.”

“Anh đã vậy rồi, tôi còn đi ăn thế nào được.” Thẩm Hàm trượng nghĩa vô cùng, vỗ vỗ mặt hắn. “Chúng ta về khách sạn, anh ngủ một giấc sẽ khoẻ liền.”

Xúc cảm mềm mại trêи khuôn mặt, Dương Hi hơi hơi cứng người một chút.

“Hay là cứ nghỉ lại ở phòng cho khách đi.” Phương Nhạc Cảnh đề nghị.

“Không cần, Dương Hi không quen ngủ lại nhà người khác, nhà bạn tốt cũng không được.” Thẩm Hàm mặc áo lông vào. “Dù sao khách sạn cũng rất gần.”

“Cũng được.” Phương Nhạc Cảnh cầm cháo gạo đã được đóng gói từ phòng bếp ra, lái xe đưa hai người về khách sạn.

Thật ra Dương Hi cơ bản sẽ không bị bệnh, cũng không nghĩ tới mình đời này tự nhiên còn có thể không hợp khí hậu. Tuy rằng dạ dày đã đỡ đau hơn rất nhiều, toàn thân lại bắt đầu đau nhức mệt mỏi. Có lẽ thời gian trước đây thật sự cạn kiệt sức lực, mới có thể không thích ứng kịp với thời gian thần kinh được buông lỏng.

Thẩm Hàm ngồi ở bên giường xung phong nhận việc. “Tôi giúp anh lau người nha?”

Dương Hi chống người ngồi dậy. “Tôi tự mình làm.”

Thẩm Hàm ngăn chặn hắn. “Anh là bệnh nhân.”

Dương Hi đi dép lê, sắc mặt bình tĩnh nói. “Không có việc gì rồi.”

Thẩm Hàm tận tình khuyên bảo. “Bị bệnh cũng không phải việc gì xấu xí, có gì mà không thừa nhận được chứ.”  

Dương Hi đóng cửa phòng tắm.

Sao lại quật cường như vậy chứ… Thẩm Hàm lấy iPad, bắt đầu tìm hiểu xem thử nên chăm sóc bệnh nhân đau dạ dày như thế nào.

Không thể không nói, nếu bàn về tố chất thân thể, Dương tiên sinh chính xác mạnh hơn người bình thương rất nhiều. Tuy bảo không hợp khí hậu dẫn đến phát sinh bệnh có chút đột ngột, thế nhưng sau khi ăn cháo rồi tắm rửa, cũng đã tốt hơn bảy tám phần, tinh thần cũng khôi phục không ít.

“Dương Hi!” Thấy hắn đi ra từ phòng tắm, Thẩm Hàm giơ một túi giữ ấm hình heo nhỏ trong tay lên, bình thường đều dùng cái này để ủ ấm ở trường quay.

Dương tiên sinh:…

“Mau tới nằm xuống!” Thẩm Hàm vỗ giường. Dương Hi nhìn nhìn đồng hồ. “Tôi mang cậu đi ăn cơm?”

“Đêm nay không ăn cơm.” Thẩm Hàm mạnh mẽ áp người lên giường, nhanh chóng nhét túi giữ ấm vào trong quần áo hắn.

Thân thể Dương Hi cứng lại.

“Còn đau không?” Thẩm Hàm ngồi trước mặt hắn, quan tâm nói. “Hay tôi xoa xoa giúp anh nhé.”

“Không cần!” Dương Hi nhanh chóng cự tuyệt.

“Vậy anh muốn cái gì?” Thẩm Hàm thực cố chấp.

“Cái gì cũng không muốn.” Dương Hi xoa xoa đầu cậu. “Tôi thật sự khoẻ rồi mà.”

“Không được, hiếm lắm mới thấy anh bị bệnh.” Thẩm Hàm rầm rì. “Tôi nhất định phải chăm sóc anh thật tốt.”

Dương Hi bật cười. “Để tôi ngủ một đêm là được rồi.”

“Là vì quá mệt mỏi sao?” Thẩm Hàm đắp chăn cho hắn, có hơi áy náy.

Dương Hi lắc đầu. “Đừng nghĩ nhiều.”

“Dương Hi.” Thẩm Hàm ôm hắn. “Anh đối với tôi thật tốt.”

Dương Hi vỗ vỗ lưng cậu. “Những lời này giữ lại, chờ lần sau tôi thu đồ ăn vặt của cậu rồi nói.”

“Khi đó thì không tốt.” Thẩm Hàm rất có nguyên tắc, như heo con rầm rì, đầu dụi dụi trước ngực hắn.

“Tự mình xuống lầu kiếm gì ăn đi.” Dương Hi nhìn nhìn đồng hồ. “Đi sớm kẻo nhà hàng đóng cửa. Tôm hùm pho mát ở nơi này ăn rất ngon, cậu hẳn sẽ thích.”

“Tôi không ăn.” Thẩm Hàm nói, “Coi như giảm béo.”

“Không đói bụng?” Dương Hi hỏi.

“Không đói bụng.” Bụng Thẩm Hàm ột ột kêu.

Dương Hi:…

“Tôi lập tức quay lại ngay.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.

Dương Hi gật đầu, nhìn cậu ra khỏi phòng. Vốn dĩ cho rằng cũng phải mất nửa tiếng, vì thế liền nằm xuống muốn ngủ một chút, không nghĩ tới mới qua mười phút, Thẩm Hàm đã ôm một túi giấy màu nâu trở về.

“Tôi mua sandwich cùng đồ uống.” Thẩm Hàm nói. “Trở về ăn với anh.”

Đáy mắt Dương Hi ngập đầy ý cười dịu dàng. “Cám ơn.”

Thẩm Hàm lấy sandwich ăn hai miếng, lại cảm giác hình như có phần không phúc hậu, vì thế ôm túi giấy ra phòng bên ngoài, ăn vài miếng cho xong rồi đến phòng tắm tắm rửa đánh răng, sau đó dùng vận tốc ánh sáng mà trèo lên giường, quả thực không thể thoăn thoắt hơn.

Dương Hi ngẩn người. “Không ngủ ở giường cậu?”

“Thời gian còn sớm, lát nữa tôi qua đó ngủ.” Thẩm Hàm tựa vào người hắn. “Anh buồn ngủ chưa?”

Thật ra cũng có chút mệt… Dương tiên sinh lắc đầu. “Chưa buồn ngủ.”

Thẩm Hàm hì hì cười, lấy iPad ra cùng hắn xem trang cá nhân.

Người hâm mộ biết cậu gần đây nghỉ phép, cho nên bắt đầu bình luận cầu đăng ảnh chụp, tỏ vẻ Hàm Hàm chúng tôi rất nhớ cậu! Đương nhiên trong đó còn kèm theo không ít thổ lộ tâm tình. Thầm Hàm xem từng cái từng cái một, sau đó chọt chọt Dương Hi. “Có người hỏi thông tin liên lạc của anh!”

“Hả?” Dương Hi ngoài ý muốn, lại gần nhìn thoáng qua, liền thấy một tấm ảnh chụp mình đang bảo vệ Thẩm Hàm đi khỏi nhóm fan điện ảnh và người hâm mộ, có lẽ đã dùng hiệu ứng đặt biệt xử lý, nhìn qua rất giống một bộ phim bom tấn Hollywood. Vì thế đã thu hút rất nhiều chú ý từ phía các chị em, vỗ tay gào thét trầm trồ khen ngợi đẹp trai quá đẹp trai quá! Quả thật không thể mạnh mẽ hơn, rất muốn làm quen, lăn lộn xếp hình gì gì đó!

Thẩm Hàm quyết đoán lưu ảnh chụp về máy.

Dương Hi:…

“Nhưng tôi sẽ không giao thông tin liên lạc ra đâu!” Thẩm Hàm oán hận nắm chặt tay. “Ai tới cướp tôi đều chém!”

Dương Hi:…

“Ngủ!” Thẩm Hàm ra lệnh.

Dương Hi:…

Thẩm Hàm mạnh mẽ nhét hắn vào ổ chăn, sau đó tiếp tục phẫn nộ lướt iPad, quả thực tức giận.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, sắc trời cũng càng ngày càng tối, Thẩm Hàm mơ mơ màng màng co người lại, iPad rơi ở trêи chăn.

Dương Hi nhẹ nhàng nhét cậu vào chăn.

Thẩm Hàm ngủ giống heo con, ép buộc thế nào cũng sẽ không tỉnh.

Dương Hi sửa chăn cho cậu, mắt nhìn một chiếc giường trống rỗng khác, sau một thoáng chần chờ, vẫn không có ôm cậu qua.

Coi như ngẫu nhiên tùy hứng một lần cũng tốt.

Sau nửa đêm, Thẩm Hàm thuận lợi cọ lết vào lòng Dương tiên sinh, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt hắn, thật giống bạch tuột nhỏ.

Nhưng mà… cũng thật ấm áp…

Ở trong nước, Nghiêm Khải cũng nhanh chóng liên hệ trường học cho Phương Nhạc Cảnh, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng chương trình học được an bài rất có thành ý, thậm chí còn mời giáo sư điện ảnh đương đại đến giảng dạy.

“Cảm giác thế nào?” Sau ngày đầu tiên lên lớp, Nghiêm Khải gọi điện cho cậu.

“Cũng không tệ lắm.” Phương Nhạc Cảnh đặt sách mượn được lên bàn. “Có điều chương trình học rất nhiều, cho dù anh có đến đây, có thể em sẽ không đi với anh được.”

Nghiêm Khải nhướn mày, nghĩ nếu như anh có thể đến, cũng sẽ không đăng ký lớp này cho em…

“Không nói chuyện nữa, trưa nay em còn phải đi ăn với Hàm Hàm.” Phương Nhạc Cảnh nhìn nhìn đồng hồ. “Anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.” Nghiêm Khải hôn hôn cậu. “Gặp lại sau.”

“Giám đốc Nghiêm.” Thư kí gõ cửa.

“Sao còn chưa tan tầm?” Nghiêm Khải có chút ngoài ý muốn. “Có chuyện gì?”

“Vừa mới chuẩn bị đi, lại nhận được điện thoại của giám đốc Bạch.” Thư kí đưa điện thoại cho anh. “Có văn phòng tạp chí nào đó tuyên bố chụp được ảnh thân mật của Hạ Tình và một cấp cao trong giới truyền thông nào đó, xem miêu tả cụ thể, hình như có phần hướng về ngài.”

Nghiêm Khải nhận di động nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời âm trầm.

“Tin tức vừa tuôn ra, bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.” Thư kí nói. “Nhưng căn cứ vào nội dung tin tức, tựa hồ là bên Hạ Tình cố ý tuyên truyền, tám phần đã sớm có chuẩn bị, sau này còn trò lớn khác.”

Nghiêm Khải gật đầu. “Tôi sẽ xử lý thích đáng.”

“Tôi đi trước đây, ngài cũng nên về nghỉ sớm.” Thư kí rời khỏi văn phòng. Nghiêm Khải tựa lưng vào ghế ngồi trầm tư một lát, trực tiếp gọi điện cho Bạch Dực. “Tìm mấy nhà truyền thông, trưa mai cùng nhau ăn một bữa cơm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui