Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Bồn tắm mát xa vừa lớn lại vừa thoải mái, dòng nước lướt qua da thịt, như người yêu dịu dàng vuốt ve. Hơi nước ngập tràn trong không gian, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Nụ hôn nóng bỏng dừng trêи má, lời yêu khàn khàn ái muội, như thuốc phiện khiến người ta sa đoạ lạc lối.

Phương Nhạc Cảnh khóa ngồi trêи người anh, cắn môi dưới có chút vội vã.

Nghiêm Khải ôm lấy vòng eo mảnh mai, chầm chậm kéo cậu về phía mình.

Hốc mắt Phương Nhạc Cảnh phiếm hồng trong nháy mắt, có chút dỗi mà cắn bờ vai của anh.

Đau đớn như dòng điện, tê dại truyền đến nơi sâu nhất dưới đáy lòng, khiến Nghiêm Khải cơ hồ không khống chế được. Cuối cùng anh vẫn bắt buộc bản thân mình nhẫn nại, dạy cậu về sự thích thú trong chuyện này từng chút từng chút một.

Một giờ sau, Phương Nhạc Cảnh cuộn tròn trong chăn, bọc kín mình một lần nữa.

“Còn anh thì sao?” Nghiêm Khải giả vờ tội nghiệp mà ôm lấy cậu. “Lạnh như thế, em không thể bắt anh ngủ ngoài sô pha chứ?”

Phương Nhạc Cảnh đơn giản chui cả đầu vào chăn.

Nghiêm Khải đành phải tự lực cánh sinh, mạnh mẽ kéo một góc chăn ra, vươn tay ôm người vào lòng. “Được được, chúng ta quên chuyện lúc nãy đi có được không, đừng xấu hổ nha.” Nói xong anh lại có chút buồn cười, lần trước xoa thuốc cũng không có phản ứng lớn như vậy, hiện tại ngẫm lại có lẽ đã mê man, cho nên mới mơ mơ màng màng để mình thực hiện.

Một bàn tay vươn từ trong chăn ra, chính xác che miệng anh lại, rồi rầu rĩ một tiếng. “Ngủ!”

Nghiêm Khải nắm đầu ngón tay cậu hôn hôn, vươn tay tắt đèn đầu giường. “Ừa, ngủ.”

Trở thành như vậy, sau này có lẽ lại đau đầu rồi…

Ngày hôm sau, đến giữa trưa Phương Nhạc Cảnh mới tỉnh lại. Nghiêm Khải cúi người hôn hôn cậu. “Có nơi nào không thoải mái không?”

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, đẩy chăn ra ngồi dậy.

“Anh đã xin nghỉ giúp em rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Nghiêm Khải nói. “Anh ở nhà làm việc với em.”

“Anh xin nghỉ giúp em?” Phương Nhạc Cảnh lập tức mở to hai mắt.

“Đâu có ngốc như vậy?” Nghiêm Khải xoa bóp mặt cậu. “Yên tâm đi, tìm một người bạn có thể tin cậy, giả làm người thân em mà gọi điện cho Lý Tĩnh.”

Phương Nhạc Cảnh nhẹ nhàng thở ra, lười biếng nằm trong lòng anh. “Đói bụng.”

“Đi rửa mặt trước, sau đó có thể ăn cơm liền.” Nghiêm Khải nói. “Đã gọi canh măng hầm và nấm sò nướng mà em thích ăn nhất rồi.”

“Là nhà hàng mà đạo diễn Chung mở kia?” Phương Nhạc Cảnh còn nhớ rõ nhà hàng này.

“Chỉ có thể tin tưởng bạn bè mình được thôi em ạ.” Nghiêm Khải mang dép lê vào chân cậu. “Không có cách nào, anh chỉ biết hầm cháo mà thôi.”

Tuy thỉnh thoảng vào bếp sẽ rất lãng mạn, nhưng cũng không thể cứ cho cậu ấy ăn cháo mãi, nghe qua đã thấy thảm rồi.

Nắng trưa mùa đông chiếu vào phòng ăn, không gian thật ấp áp. Sau khi ăn cơm xong, hai người ôm nhau ngồi trêи sô pha, lười biếng nghiêng người xem TV, khó được lúc tự do thanh thản như thế.

Tin tức buổi trưa vừa vặn là tin Vệ Dật muốn trở về giới giải trí. Bỗng nhiên nghe được tên của mình, Phương Nhạc Cảnh ngây người như dự kiến.

Nghiêm Khải đưa iPad cho cậu. “Tối hôm qua đã trở thành tin tức đầu bảng, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên không nói với em.”

Phương Nhạc Cảnh cầm iPad rồi nhìn qua một lượt, cảm giác tư thế đầu súng hướng về mình lúc này thật lạ kỳ.

“Hắn thật sự bắt chước em.” Nghiêm Khải ôm chặt cậu từ phía sau. “Bên phía Thiên Tế thường dùng loại thủ đoạn tuyên truyền này, cũng không ngạc nhiên.”

“…” Phương Nhạc Cảnh không nói gì.

“Bực bội?” Nghiêm Khải đổi tư thế, để cậu dựa hẳn vào lòng mình.

“Cũng không phải.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Đây có lẽ chỉ là khởi đầu.” Nghiêm Khải chỉnh chỉnh tóc cho cậu. “Em nổi tiếng quá nhanh, nếu hắn không dùng thủ đoạn, thì rất khó có đề tài chung với em.”

“Cho nên còn có thể có lần sau?” Phương Nhạc Cảnh nhíu mày.

Nghiêm Khải gật đầu. “Anh sẽ giúp em.”

“Anh từng nói sẽ không nhúng tay vào trong một thời gian.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Em muốn tự mình thử xem xem.” Nếu quyết định gia nhập giới này, cũng không thể lúc nào cũng dựa vào anh ấy.

“Được.” Nghiêm Khải nghĩ nghĩ. “Nhưng hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn là không thể nào, anh sẽ đưa quyết định khách quan từ lập trường của công ty, em vốn dĩ cũng là nghệ sĩ của Đông Hoàn.”

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh đặt iPad qua một bên, cả người đều nằm trọn trong lòng anh. “Hôm nay không muốn nghĩ những chuyện này nữa.”

Nghiêm Khải xoa bóp gáy cậu. “Mệt mỏi?”

“Không phải.” Phương Nhạc Cảnh ôm eo anh. “Muốn nhàn rỗi chút.”

Nghiêm Khải nhếch khóe miệng, ôm cậu đặt lên chiếc xích đu bên cửa sổ.

Nắng trời mềm mại vô cùng, bao lấy cả người cậu, như được phủ một tầng vàng kim êm ái.

Sự yên lặng vô cùng tốt đẹp.

Đối với hành động của Vệ Dật, Phương Nhạc Cảnh thật ra cũng không quá để trong lòng, tóm lại so với đợt tuyên truyền của Tề Thuỵ lúc trước, đây thật sự không phải là chuyện quá quắt gì.Nhưng Thẩm Hàm hiển nhiên không nghĩ như vậy, vào buổi chiều sau khi chấm dứt hoạt động, chuyện đầu tiên cậu làm khi lên xe là xem tin mới, muốn xem thử Vệ Dật còn có hành động nào khác hay không.

“Nhạc Nhạc đã nói cậu đừng để tâm nhiều quá.” Dương Hi thắt dây an toàn cho cậu.

“Vừa trở về đã chơi bẩn.” Thẩm Hàm tức giận.

“Không chỉ là giới giải trí, nghề nào cũng như nhau cả, cuối cùng vẫn có người dùng trăm phương ngàn kế để bò được lên trêи.” Dương Hi nói. “Nhưng giới nào cũng sẽ có một mặt sáng lạn tích cực, cậu không thể lúc nào cũng nhìn vào mặt u ám đó.”

“Tôi biết rồi.” Thẩm Hàm quay đầu nhìn hắn. “Nhưng người hắn nhắm vào lần này là Nhạc Nhạc.”

“Bởi vì cậu đã từng nếm qua mệt mỏi, cho nên không muốn Nhạc Nhạc cũng chịu thiệt?” Dương Hi hỏi.

Thẩm Hàm gật đầu.

“Yên tâm đi, Nhạc Nhạc không dễ bị bắt nạt như vậy.” Dương Hi khởi động xe. “Cậu cũng không dễ bị ăn hϊế͙p͙.”

Thẩm Hàm vẫn tựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ.

“Buổi tối đi ăn bò hầm không?” Dương Hi hỏi.

Đôi mắt Thẩm Hàm rực sáng, nhưng lại nhanh chóng tối đi. “Không được, tôi còn đang giảm béo.” Nếu ăn sẽ bị mập thật sự.

“Thỉnh thoảng ăn một lần sẽ không sao đâu.” Khoé miệng Dương Hi cong cong, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.

“Tối hôm qua tôi còn mơ thấy canh thịt bò.” Thẩm Hàm cảm thán, không nghĩ rằng hôm nay sẽ được ăn, thật sự rất có thần giao cách cảm.

Ý cười trêи mặt Dương Hi càng sâu. “Tôi biết.”

Thẩm Hàm buồn bực. “Sao anh biết được?”

“Bởi vì cậu nửa đêm đang ngủ lại cắn tôi.” Dương Hi nói. “Còn nói mớ rồi chảy nước miếng.”

Thẩm Hàm:…

Thật sự là quá sức dọa người.

Chiều tối, Vệ Dật tựa vào sô pha siêu lớn trong nhà, nhàn nhã bưng một tách hồng trà trêи tay.

“Tám giờ sáng mai trợ lý sẽ đến đón cậu.” Tiền Quân dọn dẹp mọi thứ, ra đến trước cửa rồi dặn dò. “Tuyệt đối không được đến muộn hội thảo ngày mai, đây là chương trình tuyên truyền công ty đã thiết kế đặc biệt cho cậu.”

“Yên tâm đi.” Vệ Dật nói. “Tôi sẽ đến đúng giờ.”

Tiền Quân gật đầu rời khỏi chung cư, cảm giác so sánh với hai năm trước, Vệ Dật hình như dễ nói chuyện hơn rất nhiều, tính cách cũng không còn hung hăng bức người, trái lại có phần khiêm tốn. Cho dù là giả vờ hay thật sự đổi tính, ít nhất cũng có thể khiến người xung quanh thoải mái hơn.

Trải qua khoảng thời gian tuyên truyền này, chuyện Vệ Dật muốn trở về giới giải trí đã náo loạn đến nỗi ai ai cũng biết. Người hâm mộ trước đây lại đến tụ tập một lần nữa, mỗi ngày lăn lộn giả bộ đáng yêu trêи trang chủ, hơn nữa truyền thông và thuỷ quân tận dụng thời cơ, độ nổi tiếng cơ hồ một đường tăng lên.

Vệ Dật đặt tách trà trong tay xuống bàn, tuỳ tay truy cập diễn đàn của mình, liền thấy bài viết trêи cùng là tuyển người điều hành diễn đàn mới, khiến không ít người xin vào. Thỉnh thoảng có một vài câu thảo luận này nọ, đều đang cảm thán ban quản lý cũ thế nhưng lại không phụ trách nữa, thế nhưng lại mặc kệ bỏ rơi Vệ Vệ linh tinh gì đó, rất có ý tứ lòng đầy căm phẫn.

Người sáng lập diễn đàn gọi là Dâu Tây Đường, xem như là người quản lý fan sớm nhất, cũng thường xuyên tham dự hoạt động với gã. Khi đó Vệ Dật vừa vào nghề, tất nhiên có ấn tượng khắc sâu với cô. Kéo xuống mấy trang nữa, lại có người hâm mộ lòng đầy căm phẫn nói Dâu Tây Đường hiện tại đã trở thành quản lý nhỏ ở diễn đàn Phương Nhạc Cảnh. Một thời gian trước cô còn tổ chức tham gia hoạt động gì gì đó, vì thế lại khiến nhiều người chỉ trích, lại bỏ rơi Vệ Vệ như thế.

Vệ Dật đặt máy tính qua một bên, thuận tiện đổ một ly vang đỏ.

Giới này vốn dĩ chính là có mới nới cũ, bản thân mình đã biến mất quá lâu, bị quên lãng cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu như đã trở lại, vậy tương lai lại sẽ có cơ hội để từ từ tranh đấu.

Trước khi ngủ, Vệ Dật lại dựa theo kế hoạch mà đăng một trạng thái mới, kèm với hình ảnh một quyển tiểu thuyết. Bộ phim sắp tới mà gã diễn chính là được chuyển thể từ tiểu thuyết này, tuy chỉ là một câu chuyện tình yêu thần tượng bình thường, tình tiết lời kịch đều có hơi máu chó lố bịch, nhưng vẫn có một điểm tốt: Tiểu thuyết này rất nổi tiếng cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý, nam chính có thể nói là tình nhân hoàn mỹ cho nên có thể hấp dẫn người xem. Hai điểm này với hắn đã đủ, dựa theo lời của Tiền Quân mà nói, mặc kệ có thế nào, nổi đã lại nói.

Sau khi trạng thái được đăng lên, truyền kỳ giới fan hâm mộ “Tui là tiểu yêu nghiệt đầu hói” lại từ trêи trời giáng xuống, chiếm cứ sô pha tỏ vẻ “chủ post nhất định là muốn diễn đại gia phim ‘Boiler Room’ (1), ánh mắt của đạo diễn quả thật sắc bén, đây hoàn toàn là một người mà”, vặn vẹo với vận tốc ánh sáng.

(1) Boiler Room: Boiler Room là câu chuyện về những nhà môi giới chứng khoán dùng những tiểu xảo tạo áp lực bán hàng, nhằm ép buộc các cá nhân mua các sản phẩm tài chính họ không hề mong muốn. Hai kẻ lừa đảo chứng khoán trong him mua cổ phiếu ở mức giá thấp, sau đó thổi phồng giá trị của chúng để kiếm lời. Phim này nhắm thẳng vào chỗ hiểm tối tăm của giới tài chính nơi những tay môi giới chứng khoán của New York kiếm tiền bằng thủ đoạn vô liêm sỉ đẩy những cổ phần ảo cho những khách hàng cả tin. 

Băng chưa xem phim này, nhưng có lẽ Nặc Nặc có ý bảo Vệ Dật cũng vô liêm sỉ như vậy(〃・・〃)

Vệ Dật nghiến răng nghiến lợi, di chuột đến dòng “Xoá” rồi lại do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhấp vào. Bởi vì id thật sự quá mức thần kỳ, cho nên gã đã khắc sâu ấn tượng từ hai năm trước. Chỉ là vạn lần không nghĩ đến đã qua lâu như vậy, tên này vẫn mò đến cửa nhà một cách chính xác. Khu vực bình luận bắt đầu mắng chửi, yêu nghiệt đầu hói bắt đầu lấy một chọi trăm dũng mãnh vô cùng, tốc độ đánh chữ như bay. Vệ Dật nhìn xem mà đau đầu, trực tiếp đóng máy tính đi tắm, để lại người hâm mộ đau khổ chiến đấu, hình ảnh quả thực thảm thiết.

Buổi chiều hôm sau, các trang web quả nhiên đăng bài chứng thực về việc Vệ Dật sắp diễn “Rừng ánh sao.” Chẳng qua điều làm cho Phương Nhạc Cảnh bất ngờ là, nữ nhân vật chính vậy mà lại là Hạ Tình.

Ôm tâm tình xem náo nhiệt không tha chuyện lớn, có dân mạng bắt đầu viết bài phân tích đối lập, so sánh đối chiếu những diễn viên mới đối gần đây. Người xếp hạng cao nhất thế nhưng lại là Phương Nhạc Cảnh, Vệ Dật thì bị xếp hạng thứ năm. Bởi vì nội dung bài này rất tỉ mỉ, số liệu chính xác hợp lý, thậm chí còn đăng kèm không ít hình ảnh, cho nên rất được dân mạng tìm đọc. Một lúc sau còn có các trang web khác đăng lại.

Trong bài viết nhắc đến tổng cộng mười nghệ sĩ, chín người còn lại chưa có động tĩnh gì, chỉ có Vệ Dật chia sẻ bài này, hơn nữa biểu lộ bản thân mình vừa xem phim “Tâm Thứ” cách đây không lâu, thật sự rất hay. Bởi vì mấy ngày hôm trước vừa gây ra chuyện bắt chước, cho nên sau khi trạng thái này được đăng lên đã hấp dẫn không ít sự chú ý. Mọi người đều suy đoán không biết Phương Nhạc Cảnh có thể đáp lại gì hay không.

“Quá đê tiện.” Thẩm Hàm nhíu mày.

Dương Hi đưa cho cậu một ly sữa, cũng cầm iPad xem tin một lúc. Lần này nếu Phương Nhạc Cảnh trực tiếp đáp lại, khó nói sẽ không bị hắn lợi dụng điều đó mà tuyên truyền cho bản thân. Nhưng nếu không trả lời, lại có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Tóm lại đối với dân mạng, chuyện xảy ra giữa hay người chỉ là việc bắt chước lần đó, thật sự không đáng vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà canh cánh trong lòng.

“Tính toán làm gì?” Trong ngôi nhà phía bên kia, Nghiêm Khải hỏi Phương Nhạc Cảnh.

“Ngủ.” Phương Nhạc Cảnh nhào vào người anh.

“Không đáp lại?” Nghiêm Khải hỏi.

“Ngày mai sẽ trả lời.” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh.

Nghiêm Khải cười cười, vươn tay tắt đèn, cũng không hỏi nhiều.

Giữa trưa ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh quả nhiên cũng chia sẻ tin tức đó trêи trang chủ của mình, có điều lại không đáp lại Vệ Dật câu nào, mà nêu cảm giác rằng diễn xuất của bản thân mình còn rất nhiều khuyết điểm, hi vọng về sau có thể không ngừng tiến bộ, không để người xem thất vọng vân vân. Từ cậu dùng có chút khách quan cũng có chút nhàm chán, nhưng cũng vì nguyên nhân khách quan và nhàm chán đó mà giới truyền thông cũng không có hứng thú đào sâu thêm. Tóm lại cho dù Phương Nhạc Cảnh nổi tiếng, lại nói một câu khiêm tốn như vậy cũng không đáng viết ra một bài tin tức. Sau một lúc lâu, Thẩm Hàm đứng thứ ba cũng chia sẻ tin tức, đăng icon đỏ mặt thẹn thùng, rất đáng yêu, cũng phù hợp với hình tượng xưa nay của cậu. Ba trong số mười người đã đăng tin, những nghệ sĩ khác trong bảng xếp hạng cũng mừng rỡ mà chia sẻ, tóm lại trong thời gian người mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp như bây giờ, được nằm trong danh sách mười người đó cũng xem như rất tốt rồi, khoe một chút cũng không có gì xấu cả. Tất nhiên mọi người đều tìm từ khiêm tốn như Phương Nhạc Cảnh, chẳng có ai ngu đến mức chủ động thừa nhận bản thân mình nổi tiếng. Xem qua một vòng, trạng thái của Vệ Dật ngược lại có chút không hợp, bị anti fan phân tích thành muốn nịnh nọt.

Tiền Quân lắc đầu. “Sau này trang chủ của cậu sẽ có chuyên gia xử lý, nếu bản thân muốn đăng tin, tốt nhất nên hỏi qua tôi trước.”

Vệ Dật mím môi, cũng không nhiều lời, nhưng nhìn qua rõ ràng có chút âm trầm.

“Tốt nhất đừng chọc vào Phương Nhạc Cảnh.” Tiền Quân nói. “Dựa vào tốc độ nổi tiếng của hắn, hẳn có người nâng đỡ sau lưng.”

“Ai?” Vệ Dật hỏi.

“Là ai không quan trọng, quan trọng là không liên quan đến cậu.” Tiền Quân nói. “Ít nhất tạm thời không liên quan đến cậu.”

Vệ Dật lắc lắc tách trà trong tay, không nói chuyện.

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Tiền Quân nói. “Ngày mai là lễ tuyên bố bấm máy, giữ trạng thái tốt một chút.”

Vệ Dật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm. Hai năm trước đây, gã cảm giác bị Tô Nặc cản đường, cho nên muốn âm thầm chơi xấu một phen, không nghĩ tới lại đá vào tấm đinh nhọn, cuối cùng loạn đến mức không thể tiếp tục ở lại trong giới, gã tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế nữa.

Trong ngôi nhà bên kia, Phương Nhạc Cảnh đang say mê cuồng nhiệt hôn môi với Nghiêm Khải, đột nhiên di động ong ong kêu.

“Ưm…” Phương Nhạc Cảnh ra sức đẩy anh.

“Lại là Thẩm Hàm?” Nghiêm Khải thực đau đầu. “Có thể đưa ra quy định cho cậu ấy, sau mười giờ đừng có quấy rầy được không?”

“Đừng làm ồn.” Phương Nhạc Cảnh an ủi vỗ vỗ vai anh, sau đó lấy di động trêи tủ đầu giường, sau khi nhìn thì thấy ngoài ý muốn. “Không phải Hàm Hàm.”

“Vậy là ai?” Nghiêm Khải hỏi.

Phương Nhạc Cảnh nói. “Chị Ngô Huyên nhắn tin.”

Giám đốc Nghiêm nhất thời chua lè. “Vì sao lại nhắn tin vào rạng sáng cho em?”

Phương Nhạc Cảnh véo véo miệng anh, gọi điện thoại qua.

“Nhạc Nhạc.” Ngô Huyên cười nói. “Tôi đoán là cậu chưa ngủ.”

“Có chuyện gì ạ?” Phương Nhạc Cảnh tựa vào đầu giường, hơn nữa còn đá văng người nào đó bò lên muốn ăn đậu hủ.

“Tôi sắp về nước, ngày mai vừa lúc là cuối tuần, cho nên muốn tìm cậu và Hàm Hàm cùng ăn một bữa cơm.” Ngô Huyên nói. “Nhân tiện còn có chuyện tốt khác.”

“Được ạ.” Phương Nhạc Cảnh đáp ứng ngay. “Hay là tới nhà của tôi đi? Chúng ta cùng làm cơm.”

Nghiêm Khải:..

Tình huống gì thế này.

“Cũng được, tôi đặt vé máy bay đây, ngày mai gặp lại.” Ngô Huyên thực sảng kɧօáϊ.

Sau khi tắt điện thoại, Nghiêm Khải xách người vào lòng mình. “Sao lại thế!”

“Chị Ngô Huyên về nước, muốn tìm em và Hàm Hàm cùng ăn cơm.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Ở ngoài không tiện, hơn nữa Hàm Hàm vẫn luôn muốn ăn món bò tụng do chị Tiểu Nguyệt làm, cũng kêu ca với em bảy tám lần rồi, lần này vừa lúc có cơ hội.”

“Còn anh thì sao?” Nghiêm Khải kháng nghị.

“Tạm thời về biệt thự ở một đêm đi.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, lắc lắc lấy lòng.

Nghiêm Khải kéo mặt cậu. “Buồn lắm.”

Phương Nhạc Cảnh vô tội nói. “Em cũng không có cách nào, phòng của anh ở tầng trêи chẳng có thứ gì, cũng không thể ngồi chờ mãi.” Bóng đèn mờ nhạt trêи đầu, trông cậu rất đáng thương.

Nghiêm Khải xoay người đặt cậu lên giường. “Bồi thường một chút đi.”

“Không.” Phương Nhạc Cảnh vô tình cự tuyệt.

Nghiêm Khải nói. “Anh quá dư thừa tinh lực.”

Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ. “Hay em đánh với anh một trận.”

Nghiêm Khải cúi đầu trực tiếp hôn xuống.

Một tay Phương Nhạc Cảnh bắt lấy vai anh, thoải mái lật người kia nằm xuống giường, thuận tiện tha gối qua che đầu anh, sau đó chạy bước nhỏ vào toilet.

Giám đốc Nghiêm buồn rầu xoa xoa chán, bắt đầu nghiêm túc suy xét bản thân mình có nên sắp xếp chút thời gian rãnh, đi tìm thầy học quyền anh không…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui