Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Hàm gọi điện thoại cho Dương Hi, đầu kia nhắc nhở đối phương đang trò chuyện.

Mười phút sau, vẫn đang trò chuyện.

Thẩm Hàm dựa sát vào tường nghe ngóng, kết quả tất nhiên là chẳng nghe được gì.

Phòng ở khách sạn năm sao, hiệu quả cách âm cũng không nên quá tốt mà!

Chẳng lẽ lại gặp sao nữ muốn mời ăn cơm?! Đôi mắt Thẩm Hàm nheo lại, hơn nữa càng nghĩ càng cảm giác rất có khả năng. Phải biết là Dương tiên sinh vô cùng lạnh lùng đẹp trai, cho dù đặt trước người mẫu nam cũng chẳng kém cỏi chút nào, tất yếu được nhiều người mơ ước!

Vì thế đến khi Dương Hi nói chuyện điện thoại xong rồi vào phòng, liếc mắt liền thấy Thẩm Hàm đang thở phì phì mặc quần.



Thấy hắn còn cầm điện thoại trong tay, Thẩm Hàm ngồi lại lên giường, lại cởi chiếc quần vừa mới mặc được một ống ra, chỉ mang qυầи ɭót vịt nhìn hắn.

Dương tiên sinh:…

“Lại đây.” Thẩm Hàm vỗ vỗ giường.

Chân mày Dương Hi nhảy lên một chút.

“Điện thoại của ai?” Biểu tình của Thẩm Hàm quả thực nghiêm túc.

Dương Hi trả lời. “Đạo diễn Đỗ Mạc.”

“Thật sao?” Thẩm Hàm tỏ vẻ hơi hoài nghi.

Dương Hi đưa điện thoại cho cậu.

“Được rồi.” Thẩm Hàm khoanh chân ngồi ở trêи giường. “Tôi không xem.”

“Tôi đã nói với cậu từ sớm rồi, tôi sẽ không dẫn dắt nghệ sĩ khác, cũng sẽ không bị lôi kéo đi.” Dương Hi ngồi ở bên cạnh cậu. “Huống hồ lần này thật sự không phải là công ty môi giới, mà là đạo diễn Đỗ muốn tìm cậu bàn về một bộ phim mới.”

“Phim gì?” Thẩm Hàm hỏi.

“Phim hình sự găngxtơ, đóng vai nam chính số hai.” Dương Hi nói. “Pháp y.”

“Vậy sao?” Thẩm Hàm nghe vậy mắt liền sáng lên, nghe qua thật phong cách nha.

“Ừ.” Dương Hi nói. “Có điều chỉ vừa mới vào giai đoạn lên kế hoạch, vẫn chưa quyết định cái gì, chỉ là gọi điện thoại trước, trưng cầu ý kiến của cậu một chút.”

Rốt cuộc có thể diễn vai cảnh sát rồi, tuy rằng không thể bắn nhau thế nhưng cũng đã rất oách! Thẩm Hàm vui sướиɠ.

“Có hứng thú?” Dương Hi hỏi cậu.

“Đạo diễn Đỗ Mạc hẳn là rất đáng tin nhỉ?” Thẩm Hàm hỏi.

Dương Hi do dự một chút rồi gật đầu. Là đạo diễn có tiếng trong giới phim ảnh thương mại, Đỗ Mạc tuy rằng không có tác phẩm tiêu biểu tranh giải quốc tế, nhưng cũng chưa từng quay bộ phim nát bét nào, trêи cơ bản mỗi bộ phim điện ảnh đều có thể đắt khách, danh tiếng cũng không tệ lắm.

“Vậy sao anh nhìn qua lại có vẻ mất hứng vậy?” Thẩm Hàm khó hiểu nhìn hắn.

Biểu tình Dương Hi cứng lại một chút. Hắn vốn cho rằng đã che giấu cảm xúc rất tốt, không nghĩ tới vẫn sẽ bị nhìn ra.

“Dương Hi.” Thẩm Hàm cọ lại gần hắn. “Có phải anh không muốn tôi nhận đúng không?”

Dương Hi:…

Ánh mắt Thẩm Hàm thật nghiêm túc.

“Đợi có kịch bản rồi hãy nói.” Dương Hi nói. “Cũng không cần phải sốt ruột.”

“Thế nhưng rõ ràng anh có tâm sự.” Thẩm Hàm nhíu mày.

Dương Hi trầm mặc.

Thẩm Hàm siêng năng theo dõi hắn, phô bày tư thế “Anh không nói lời nào thì tôi đây vẫn cứ tiếp tục nhìn!”

Dương Hi thở dài. “Biên kịch là Sơn Viễn Thanh, vai nữ chính là Trương Tiểu Mạn.”

“Vậy thì sao?” Thẩm Hàm hỏi. “Anh không thích Trương Tiểu Mạn?”

Dương Hi có chút nghẹn lời, hắn vốn dĩ muốn nói lần trước vào buổi lễ họp báo cho “Tâm Thứ”, trong lúc vô ý từng nhìn thấy Trương Tiểu Mạn vào phòng của Sơn Viễn Thanh lúc nửa đêm. Vai nữ chính này thế nào mà có được không cần nói cũng hiểu. Thế nhưng thử ngẫm lại, chuyện giao dịch giữa “sắc” và “quyền” cũng hay gặp trong giới này, không phải là quá ngạc nhiên. Huống hồ cẩn thận nghĩ tiếp thì cũng chẳng có quan hệ gì với Thẩm Hàm cả, thật sự không thể từ chối một bộ phim điện ảnh chỉ bởi lý do thế này. Càng đừng nói thêm là cậu ấy thật sự rất muốn được diễn anh hùng siêu cấp và cảnh sát, lần này khó lắm mới có cơ hội.

“Đừng có nhíu mày.” Thẩm Hàm thò tay đè lên giữa trán hắn. “Anh không thích thì tôi không nhận, chỉ là một bộ phim điện ảnh thôi mà.”

Dương Hi còn muốn nói gì đó, lại bị cậu nhào qua ôm lấy.



“Anh quan trọng hơn phim ảnh.” Thẩm Hàm dụi dụi vào tai hắn.

Thân thể Dương Hi cứng ngắc đến mức cơ hồ không động đậy được.

“Mất hứng thì đừng nói, tôi không hỏi.” Thẩm Hàm buông hắn ra. “Cũng không phải chuyện gì quá khó xử, từ chối đạo diễn Đỗ là được rồi.”

Dương Hi do dự một chút, sau đó nói. “Trương Tiểu Mạn…” Nói một nửa rồi ngừng lại, khó được lúc rối rắm.

“Trương Tiểu Mạn có chuyện gì? Cô ta thật sự gây rối anh?!” Thẩm Hàm trừng lớn mắt.

Đáy mắt Dương Hi phức tạp, cái gì gọi là gây rối….

“Tôi biết mà, lúc trước đã thấy không đúng rồi, bằng không đang êm đẹp mời đi ăn cơm cái gì gì.” Thấy hắn không nói lời nào, Thẩm Hàm nhất thời nhảy xuống giường, bắt đầu lấy quần mặc vào. “Để tôi đi cảnh cáo trước, nếu không được thì chúng ta sẽ báo án!”

“Báo án?” Da đầu Dương Hi run lên.

“Anh ở chỗ này chờ tôi.” Thẩm Hàm hùng hổ xông ra bên ngoài.

Dương Hi vươn tay kéo cậu trở về. “Là chuyện vài năm trước.”

“Vài năm trước gây rối anh cũng không được!” Thẩm Hàm nghe được càng tức giận.

“Cậu nghe tôi nói hết đã.” Dương Hi có chút đau đầu, trước đó dù có thế nào hắn cũng không nghĩ đến, có một ngày bản thân mình sẽ được liên hệ với chuyện “bị gây rối”.

“Nói cái gì?” Thẩm Hàm dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn hắn, thật giống như đang nhìn thiếu nữ chịu khổ bị thổ phỉ ăn hϊế͙p͙.

Mày Dương Hi nhướn lên, vốn dĩ còn muốn sắp xếp ngôn ngữ một chút, kết quả thật sự chịu không nổi ánh mắt của cậu, vì thế dứt khoát gọn ghẽ nói (gốc là dao sắc chặt đay rối). “Vài năm trước Trương Tiểu Mạn muốn cùng một chỗ với tôi.”



Tiếng sét đánh vang đầy trời, cả người Thẩm Hàm rúng động!

Cái gì gọi là ở cùng một chỗ?!

“Hàm Hàm?” Dương Hi lắc lắc tay trước mặt cậu.

Thẩm Hàm nheo mắt lại đánh giá hắn.

Dương Hi:…

“Tình huống như thế nào!” Thẩm Hàm nghiêm túc vô cùng.

“Lúc trước đã nói với cậu rồi, khi cô ta còn chưa vào nghề thường xuyên bị người khác bắt nạt. Tôi từng giúp qua cô ta vài lần.” Dương Hi nói. “Sau đó cô ta liền thường xuyên tới tìm tôi.”

“Thường xuyên?!” Thẩm Hàm trừng lớn mắt.

“Cũng chỉ trong hai tháng đó, sau khi cậu quay phim xong thì chúng tôi cũng chưa từng gặp lại.” Dương Hi nói. “Huống hồ dù là trong hai tháng kia, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.”

“Vậy hiện tại thì sao?” Thẩm Hàm hỏi tận gốc vấn đề. “Ngoại trừ cô ta ra, còn có ai mơ ước anh không?”

Dương Hi dở khóc dở cười. “Thật sự chỉ có cô ta.”

Một cô này cũng đủ phiền rồi! Thẩm Hàm nhéo caravat của hắn. “Anh nghĩ như thế nào?”

“Cậu cảm giác tôi nghĩ như thế nào đây.” Dương Hi xoa bóp khuôn mặt cậu. “Đều qua rồi, còn muốn tôi nghĩ cái gì hả. Tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu nhận bộ phim điện ảnh này đâu.”

“Đúng, chúng ta tuyệt đối không nhận.” Thẩm Hàm quyết đoán đưa ra quyết định. Nếu như tiếp nhận, thì mỗi ngày đều phải gặp mặt  cô ta tại trường quay. Đến thời điểm đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự là không thể nguy hiểm hơn được nữa.

“Vậy chuyện này đến đây là ngừng?” Dương Hi nói. “Thời gian không còn nhiều, không đi sẽ đến muộn đó.”

“Ừ.” Thẩm Hàm kéo lỗ tai hắn. “Về sau có chuyện gì đều phải nói cho tôi biết!”

Dương Hi sửa lại áo giúp cậu. “Được.”

“Nếu giấu diếm thì tương lai không được ăn thịt!” Thẩm Hàm cường điệu, lời nguyền rủa này thật sự là phi thường phi thường ác độc.

Dương Hi cười ra tiếng, nhẹ nhàng xoa bóp mũi cậu.

Mà phía bên kia đại dương, Phương Nhạc Cảnh đang nằm trêи giường trong khách sạn ấm áp, đồng thời lướt iPad.

“Còn chưa dậy?” Nghe giọng cậu có chút lười biếng, Nghiêm Khải cười nói. “Đồ lười.”

“Còn đang lệch múi giờ.” Phương Nhạc Cảnh ôm gối đầu. “Anh đang ở công ty hả.”

“Mới vừa họp xong.” Nghiêm Khải đặt văn kiện lên bàn. “Dậy rồi thì đi ăn sáng đi, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái.”

Bức màn ở khách sạn che nắng rất tốt, cho nên ánh sáng có chút mờ tối, trong ổ chăn có hương sữa tắm thoang thoảng, lời yêu bên tai ngập tràn cưng chiều. Trong hoàn cảnh này, ngay cả trái tim cũng trở nên mềm mại.

“Sao lại không nói lời nào?” Thấy cậu cả buổi không lên tiếng, Nghiêm Khải có chút khó hiểu.

Phương Nhạc Cảnh xoa xoa lỗ tai cùng cái má đỏ bừng. “Ừa.”

“Chưa tỉnh ngủ?” Nghiêm Khải bật cười.

“Không có.” Phương Nhạc Cảnh dựa vào gối đầu. “Em nhớ anh.” Tuy rằng mới tách ra không đến hai ngày, nhưng chính là rất nhớ.

Nghiêm Khải hôn hôn cậu qua di động. “Anh sẽ tranh thủ đến thăm em.”

“Không cần đâu, nghe Lý Tĩnh nói gần đây hình như anh bề bộn rất nhiều việc.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Mỗi ngày có thể gọi điện thoại là tốt rồi.”

“Anh cũng nhớ em.” Biểu tình của Nghiêm Khải rất dịu dàng, thành công khiến Bạch Dực đẩy cửa tiến vào báo cáo công việc kinh ngạc một chút.

Đây là trúng tà hả….

“Xin lỗi, bây giờ tạm thời có chút việc.” Nghiêm Khải nhanh chóng khôi phục hình thức boss đẹp trai tàn khốc lạnh lùng.

“Em tắt máy trước đây, anh cũng chú ý nghỉ ngơi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Tan tầm lại gọi cho em nha.”

“Được.” Nghiêm Khải mặt không chút thay đổi mà tắt điện thoại.

Bạch Dực cầm tập văn kiện đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan thật đau khổ.

“Lần sau trước khi vào phòng, làm ơn nhớ gõ cửa.” Toàn thân Nghiêm Khải đều toát ra hơi thở “Ông đây đang nói chuyện yêu đương lại bị cắt ngang cho nên rất khó chịu.”

“Tôi sẽ chú ý.” Bạch Dực thức thời nhấc tay. “Hay là tôi ra ngoài gõ lại lần nữa?”

“Ra ngoài rồi thì đừng có vào lại nữa.” Boss thật sự là quá vô tình.

May mắn trái tim Bạch Dực đã sớm tôi luyện thành kim cương không thể vỡ nát, cũng chẳng bị đả kϊƈɦ chút nào, sau khi thông báo công việc thì liền ra cửa. Toàn bộ quá trình đều không để ý đến áp suất thấp từ Nghiêm Khải tỏa ra. Thật không hổ là trợ lý tổng giám đốc, tố chất thật sự chẳng giống người khác được.

“Giám đốc Bạch.” Thư ký đang chờ ngoài cửa. “Chủ tịch vẫn đang tìm ngài, bảo là di động không gọi được.”

Bạch Dực vừa nghe liền bắt đầu đau dạ dày, không gọi cho Nghiêm Khải được thì gọi cho mình, tám chín phần là lại muốn hỏi việc riêng rồi…

Nhà họ Bạch và nhà họ Nghiêm coi như cũng có quan hệ, bởi vậy ông bác Nghiêm cũng gần như xem Bạch Dực là con trai mình. Ngoại trừ bình thường giúp Nghiêm Khải quản lý chuyện bên ngoài công ty, còn thuận tiện gia tăng thêm công năng đâm thọc.

“Thưa bác.” Sau khi Bạch Dực trở lại văn phòng, việc đầu tiên làm là gọi điện thoại qua. “Xin lỗi, điện thoại con vừa hết pin.”

“Chuyện là thế nào?” Ông bác mở miệng liền hỏi.

“Vẫn chưa hỏi được ạ.” Bạch Dực thành thành thật thật khai báo. Từ lần trước Nghiêm Khải công khai thông báo xong, bác trai vẫn cứ gọi điện thoại đến đây, hỏi đến tột cùng là sao. Thế nhưng… thật sự không biết mà! Lúc trước một chút phong thanh cũng chẳng có thì thôi đi, bây giờ sau khi chuyện được truyền ra rồi, chính mình có nói bóng nói gió vài lần, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Quả thực không thể càng thêm thất bại được! Hắn thậm chí hoài nghi cái người “Honey” trong truyền thuyết kia là do Nghiêm Khải tự mình ảo tưởng ra. Nếu không chuyện này cũng quá cẩn thận đi. Đến cùng là đang yêu đương hay là đang buôn lậu thuốc phiện đây, có cần thiết phải giữ kín như vậy sao?

Bác trai đầu dây kia hít sâu một hơi, hiển nhiên chẳng vui vẻ tí nào.

“Con sẽ tiếp tục lưu ý.” Bạch Dực cũng rất đau đầu.

“Vất vả rồi.” Rõ ràng tính tình của Nghiêm Khải, bác trai cũng an ủi Bạch Dực một chút.

Sau khi gác điện thoại, Bạch Dực rất muốn đâm tường.

Thật sự không thể có một công việc đơn thuần sao! Loại chuyện trinh thám tình cảm này, mình thật sự là không am hiểu mà…

“Nhạc Nhạc.” Phùng Chử gõ cửa. “Nên rời giường rồi.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh ngậm bàn chải mở cửa. “Xong ngay đây ạ.”

“Tôi xem kế hoạch thì thấy lượng công việc hôm nay không phải quá lớn.” Phùng Chử nói. “Đến khoảng ba bốn giờ là có thể hoàn thành.”

Bởi vì là ngày quay đầu tiên, lại suy xét đến việc mọi người đều lệch múi giờ cho nên nội dung cũng rất đơn giản. Chỉ là những cảnh quay cơ bản nhất, đối với Phương Nhạc Cảnh mà nói tất nhiên không có vấn đề gì. Cậu còn có thể kết thúc tất cả các cảnh quay trước thời gian dự tính nửa giờ.

“Không tệ.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia rất vừa lòng. “Ngày mai nhớ tiếp tục duy trì trạng thái này.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Chúng tôi đi về trước nhé.”

“Không thành vấn đề, chúng tôi còn phải bố trí một số cảnh quay đường phố.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia đề nghị. “Thời gian còn sớm, cậu có thể đi dạo xung quanh. Mùa đông ở Rome rất tiêu điều, nhưng mà cũng rất đẹp.”

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, sau khi nói lời cảm ơn với các nhân viên công tác thì rời đi trước cùng với Phùng Chử.

“Có muốn đi dạo hay không?” Phùng Chử hỏi.

“Về khách sạn.” Phương Nhạc Cảnh thắt chặt dây an toàn. “Để tôi lái xe đi, anh có vẻ rất mệt.”

“Tôi không sao.” Phùng Chử nói.

“Rõ ràng anh rất mệt.” Phương Nhạc Cảnh có chút bất đắc dĩ. “Vẫn cứ ngáp hoài.”

Phùng Chử:…

“Tôi cũng không phải là con nít, phải để anh chăm sóc.” Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn hắn. “Ngủ một lúc đi, còn phải đi một đoạn đường nữa.”

Phùng Chử cười cười. “Cám ơn.”

“Là tôi phải cảm ơn anh mới đúng, đã bị lệch múi giờ còn phải ra ngoài với tôi.” Phương Nhạc Cảnh khởi động xe, nhanh chóng đưa hắn về khách sạn, rồi gọi cho hắn ít đồ ăn thanh đạm. Sau khi nhìn thấy hắn ăn no ngủ ngon, mới thật cẩn thận đi ra khỏi phòng.

Thời gian còn sớm, cậu chờ ở khách sạn cũng chẳng có việc gì làm. Phương Nhạc Cảnh tra xét bản đồ, vừa lúc có đài phun nước Trevi (1) ở gần đó, vì thế liền đi dạo một mình, vừa giải sầu vừa đi kiếm bữa tối.

Tuy rằng thời tiết không quá ấm áp, nhưng du khách vẫn chẳng ít chút nào. Phương Nhạc Cảnh mua kem ở gần đó rồi ngồi ở trêи ghế từ từ ăn.

Một đồng xu loé sáng được ném vào đài phun nước, một cô gái trẻ nắm chặt tay, cúi đầu thành kính cầu nguyện. Mái tóc dài đen bị gió thổi lên, cùng những hòn đá lớn cộng với đài phun nước trong suốt khổng lồ, hệt như cảnh quay trong phim điện ảnh.

Sau khi cầu nguyện, người con trai bên cạnh dịu dàng ôm lấy cô gái. Hai người nói nói cười cười nắm tay rời đi, ấm áp lại ngọt ngào.

Phương Nhạc Cảnh nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Có thể ở cạnh bên người mình thích, thật là rất tốt mà…

Trong túi có một đồng tiền xu, Phương Nhạc Cảnh đứng lên đưa lưng về phía đài phun nước, nhắm mắt và cầu nguyện một điều ước.

Một người đàn ông mặc đồ đen đang mỉm cười đứng cách đó không xa, đợi đến khi cậu ném đồng xu vào đài phun nước Trevi xong, mới phất tay chào hỏi.

“Taber?” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn.

“Không ngờ lại gặp được cậu.” Taber cười đi tới. “Đang cầu nguyện chuyện gì vậy?”

“Nói ra sẽ không thành hiện thực.” Phương Nhạc Cảnh từ chối tiết lộ.

“Cũng không nhất định là vậy, nói không chừng tôi có thể giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.” Taber thu cây gậy lại.

“Cái đó… Tôi vẫn không thể nói.” Giọng điệu Phương Nhạc Cảnh có đôi nét trẻ con.

“Chỉ có một mình cậu sao?” Taber hỏi cậu.

“Vâng, tôi ở khách sạn gần đây.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Hoàn thành công việc lúc thời gian hẵng còn sớm, nên tới đây giải sầu.”

“Có thể cùng nhau ăn cơm tối không?” Taber mời cậu.

“Đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Thế nhưng tôi lại không quen khu vực này.”

“Tôi cũng không quen, nhưng mà cậu hãy tin tưởng, có người địa phương thì sẽ có thức ăn.” Taber cười nói. “Tùy tiện tìm một con đường, trong vòng mười phút nhất định sẽ tìm gặp được một nhà hàng.”

“Cũng đúng.” Phương Nhạc Cảnh thật ra luôn làm việc rất có kế hoạch, lúc này cậu cũng nhiễm cảm giác tuỳ hứng từ ông. Hai người vừa đi dọc theo con đường nhỏ vừa trò chuyện, lại thật sự nhìn thấy một tiệm bánh pizza nho nhỏ. Thật sự là rất nhỏ, thậm chí chỉ có hai chỗ ngồi.

“Thật ấm áp.” Phương Nhạc Cảnh ôm ly chocolate nóng.

Taber uống một cốc rượu mạnh nhỏ. “Tôi đã xem phim mà cậu diễn, biểu hiện không tệ, bao gồm cả bộ phim ngắn bảo vệ môi trường của Chung Ly Phong Bạch kia, cũng rất có sức cuốn hút.”

“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn, lần trước gặp ông ta ở quán bar, cậu cho rằng đối phương chỉ là khách sáo, không ngờ rằng sẽ thật sự xem hết toàn bộ.

Taber lấy giấy bút từ trong túi áo ra, viết xuống một số cái tên. “Về sau nếu có cơ hội, có thể thử hợp tác với những đạo diễn này, sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu. Nhưng mà nhớ phải giữ bí mật, đừng nhắc đến tôi nhé.”

Phương Nhạc Cảnh chần chờ tiếp nhận tờ giấy, thì thấy phía trêи có tên của những đạo diễn thành danh đã lâu, cũng có những người mới vào nghề. Trong đó thật sự có rất nhiều cái tên là đối tượng mà công ty đang suy xét.

“Cụng ly.” Taber nâng ly rượu lên.

“Ngài rất quen thuộc giới điện ảnh.” Phương Nhạc Cảnh bưng ly chocolate nóng lên, nhẹ nhàng chạm vào ly ông, đáy mắt có chút tò mò.

“Tôi quen thuộc toàn bộ giới giải trí.” Taber đưa cho cậu một miếng pizza.

“Ngài vẫn luôn ở nước ngoài sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Muốn biết thân phận của tôi?” Đáy mắt Taber có chút ý cười.

Màn xiếc nhỏ bị nhìn thấu, Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh im lặng.

“Thời gian nghỉ ngơi không đề cập đến công việc.” Taber viết một dãy số điện thoại lên giấy. “Tư chất của cậu khá tốt, về sau nếu có vấn đề, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi. Nếu không có vấn đề gì cũng có thể tìm tôi nói chuyện phiếm.”

Có được một người bạn lớn tuổi ngoài ý muốn, tâm tình Phương Nhạc Cảnh rất tốt.

Tâm tình Taber cũng rất tốt.

Nếu tâm tình rất tốt, thì sẽ khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly. Sau khi cơm nước xong xuôi, Phương Nhạc Cảnh đỡ lấy Taber rõ ràng có chút men say, tính toán đưa ông về nơi ở.

“Không cần.” Taber khoát tay, tùy tay gọi điện thoại. “Nửa giờ sau sẽ có người tới đón tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Phương Nhạc Cảnh gọi giúp ông ta một ly nước trái cây chua, và ngồi chờ cùng.

Bởi vì không hiểu tiếng Ý, Phương Nhạc Cảnh cảm giác người tới đón Taber có lẽ sẽ là người thân, vợ hoặc con gì đó của ông ta. Kết quả nửa giờ sau, một chiếc limousine xa hoa đậu trước cửa hàng pizza, sau đó bốn người vệ sĩ mặc đồ bước ra ngoài.

Phương Nhạc Cảnh nhớ tới Mafia đầu tiên.

….

“Tôi phải đi rồi.” Taber đứng lên. “Cuộc trò chuyện hôm nay thật sự rất vui vẻ, hi vọng cậu sẽ có một chuyến du lịch thú vị ở Rome.”

“Tôi biết rồi.” Phương Nhạc Cảnh đưa mũ và gậy cho một người có vẻ giống quản gia, cảm giác có chút giống như đang đóng phim.

Đối phương sau khi dùng tiếng Anh lưu loát nói lời cảm ơn, liền đỡ Taber lên xe. Phương Nhạc Cảnh nhìn theo kia chiếc xe lái đi xa rồi mới xoay người trở về khách sạn, dự định ngày hôm sau sẽ hỏi Nghiêm Khải một chút, xem thử anh có biết người này hay không.

“Taber?” Nghiêm Khải lắc đầu. “Chưa từng nghe qua.”

“Nhưng ông ta rất quen thuộc với giới giải trí trong nước, bộ dáng nhìn qua rất sâu xa lợi hại, còn muốn em giữ bí mật.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đúng rồi, không cho anh nói ra đâu!”

“Anh đã không quen rồi, còn đi nói với ai nữa hả.” Nghiêm Khải dở khóc dở cười. “Về sau không được tùy tiện ra ngoài ăn cơm với người xa lạ đó.”

“Không phải người xa lạ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Ít nhất bây giờ không phải.”

“Lại không cẩn thận như vậy, anh sẽ tìm người cưỡng chế em mang về đây đó.” Nghiêm Khải nhíu mày. “Ở châu Âu vẫn có nơi rất loạn.”

“Em biết mà.” Thấy anh còn thao thao bất tuyệt xu thế dạy dỗ, Phương Nhạc Cảnh quyết đoán thừa nhận sai lầm, sau đó đổi đề tài. “Ở gần khách sạn có một nhà hàng rất ngon, lần sau nếu có cơ hội thì cùng nhau ăn.”

“Được.” Nghiêm Khải đứng lên từ trêи ghế. “Có một chuyện Phùng Chử hẳn sẽ nói với em ngay thôi. Công ty đang bàn về một bộ phim điện ảnh, vai nam chính. Chờ đến khi em trở về, xác định không có vấn đề nào thì sẽ nhanh chóng ký kết được.”

“Ừm, là phim gì vậy?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Gọi ông xã đi rồi nói cho em biết.” Nghiêm Khải nhếch nhếch khóe miệng.

Phương Nhạc Cảnh nghe vậy sửng sốt, sau đó nhắc nhở. “Anh từng nói là thời gian làm việc không thể đùa giỡn.”

“Em không thể đùa giỡn, anh mới có thể.” Nghiêm Khải thực bình tĩnh.

“Vì sao chứ!” Phương Nhạc Cảnh kháng nghị.

Nghiêm Khải nói. “Bởi vì anh là boss!”

Phương Nhạc Cảnh hơi nghẹn ngào.

Còn không có đạo lý hơn được không…

“Gọi một tiếng thôi.” Nghiêm Khải lừa thỏ trắng nhỏ.

“Không!” Phương Nhạc Cảnh cấp tốc cự tuyệt, hơn nữa bắt đầu đỏ mặt.

“Vậy nhớ em thì anh phải làm thế nào.” Nghiêm Khải nói. “Tối hôm qua còn nằm mơ thấy.”

Phương Nhạc Cảnh:…

“Không có ai khác nghe được mà.” Nghiêm Khải tiếp tục dụ dỗ.

Phương Nhạc Cảnh rất muốn đào hố nhảy vào.

Mười phút sau, Nghiêm Khải gác điện thoại, khóe miệng nhếch cao, tâm tình tốt đẹp.

Tuy rằng gọi nhỏ như tiếng muỗi, nhưng cuối cùng được phúc lợi mà.

“Nhạc Nhạc, chuẩn bị đi quay… Hả, cậu ốm sao?” Phùng Chử hồ nghi nhìn cậu.

“Không có!” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu theo phản xạ có điều kiện.

“Mặt hồng như vậy, bị sốt rồi?” Phùng Chử thò tay thử độ ấm trêи trán cậu.

“… Có lẽ.” Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh vô cùng.

“Vừa rồi còn khoẻ mạnh mà.” Phùng Chử buồn bực.

Môi Phương Nhạc Cảnh giật giật, sau đó nói. “Bệnh đến như núi đổ.”

Phùng Chử 囧 một chút.

Vì sao cảm giác lại quỷ dị như vậy nè…

———

Chú thích:

(1) Đài phun nước Trevi: (Trevi’s Fountain) là một nơi mang tính biểu tượng của thành phố Roma (Ý) cổ kính. Nó xuất hiện trong nhiều bộ phim như: Three Coins in the Fountain, La Dolca Vita, Eat Pray Love… Một truyền thuyết nói rằng nếu bạn ném 1 đồng xu vào hồ nước và cầu nguyện thì bạn chắc chắn sẽ quay lại Rome lần nữa để lặp lại điều này. Một truyền thuyết khác nói rằng nếu bạn ném 2 đồng xu thì bạn sẽ gặp người bạn yêu và chuyện tình diễn ra tốt đẹp. Bạn sẽ suy nghĩ tới việc ném đồng xu thứ 3. Điều này sẽ dẫn đến 2 khả năng: 1 là 2 bạn lấy nhau, 2 là chia tay. Môt phiên bản khác thì nói rằng bạn sẽ gặp nhiều may mắn nếu bạn quay lưng lại phía hồ nước, dùng tay phải ném xu qua vai trái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui