7.
Quay lại phòng riêng cùng Đường Khuynh, cuộc trò chuyện bên trong đến lúc sôi nổi.
“Công ty xuất bản của chúng tôi đã thương thảo với Luke, có thể một thời gian nữa là bộ sách này sẽ có mặt tại Trung Quốc.” Vu Tịnh vừa ăn vừa nói.
Động tác kéo ghế của tôi khựng lại.
“Chắc chắn sẽ thành công vang dội, bộ sách này nổi tiếng ở nước ngoài đến thế kia mà.”
“Nếu xuất bản thì người đầu tiên cần phải cảm ơn chính là Đường Khuynh.” Vu Tịnh cười quay đầu lại, “Nếu không nhờ Đường Khuynh bắc cầu giùm thì chúng tôi không gặp được tác giả thiên tài y học lập dị đó.”
“Đường Mật, cô làm việc trong ngành xuất bản ắt hẳn nghe đến quyển sách đó của Luke phải không?” Ninh Vũ hỏi tôi.
Đâu chỉ là nghe qua.
Mấy tháng qua tôi đều bận rộn vì việc này.
Tôi lịch sự cười, “Chúng tôi cũng từng thương lượng với anh ấy.”
Đường Khuynh quay lại ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hả?” Vu Tịnh che miệng, “Xem trí nhớ tôi này, hình như trước đó Luke định giao bản quyền cho nhà xuất bản Hải Thành, còn bổ sung thêm bản đặc biệt cho trong nước.
Thế nhưng bên nhà xuất bản Hải Thành lại tung ra trên mạng một phần, khiến Luke không hài lòng, suýt tí là hủy bỏ kế hoạch phát hành bằng tiếng Trung…”
“Chuyện này…” cô ấy mở to mắt, “Không trùng hợp thế chứ, Đường Mật, là do cô phụ trách à?”
“Là tôi phụ trách,” im lặng một lúc rồi thờ ơ nói, “Lúc đó có vài vấn đề, chúng tôi vẫn còn đang thương lượng với anh ấy.”
Vu Tịnh nhướng mày, “Vậy sao…”
Sau bữa cơm, Vu Tịnh còn kéo Đường Khuynh và Ninh Vũ trò chuyện, tôi từ chối lời đề nghị đưa về nhà của Ninh Vũ, mở điện thoại gọi xe nhưng Đường Khuynh đã nhắn tin cho tôi.
“Chờ anh một chút.”
Tôi nhìn tin nhắn ngẩn người, anh đã ra tới, “Đi thôi, anh tiễn em.”
“Không cần,” tôi lắc đầu, “Em đã gọi xe rồi.”
“Chuyện Luke,” anh nhìn tôi giải thích, “Anh không biết em đã bàn bạc với cậu ấy, vì Vu Tịnh nhờ ba cô ấy tìm anh, anh không nghĩ nhiều nên giới thiệu đôi bên.”
“Dạ,” tôi cười, “Không sao, quyển sách này rất ăn khách, mấy nhà xuất bản trong nước đều cạnh tranh với nhau, rất bình thường ạ.”
“Cần giúp gì cứ nói, anh có thể nói với Luke…”
“Không cần ạ, đưa bản thảo lên trước đúng là ekip của em, làm sai thì anh ấy giận cũng là việc bình thường, chuyện này em sẽ tự giải quyết.”
“Đường Mật…” anh còn muốn nói thêm gì đó.
Đúng lúc này xe đến.
“Xe em đến rồi,” tôi vẫy tay, “đi trước.”
Lên xe, tài xế chạy rất nhanh.
Tình cờ sau bao năm, tôi lại nghe trong xe bài hát trong phim “Bản tình ca mùa đông”.
Tôi mở điện thoại, cúi đầu lặng yên nhìn wechat.
Ảnh đại diện của Đường Khuynh là một con ong mật nhỏ.
8.
Thứ hai vừa đến công ty cơ quan, Tiểu Tân trong tổ lập tức tiến tới.
“Chị Mật, dự án của Luke kia, trong cơ quan nói sẽ cho tổ một giải quyết hậu quả, không cho chúng ta tham gia.”
“Cái gì?” Tôi buông túi xách xuống, “Tổ Một? Tổ Một không phải đang làm kế hoạch về quyển thanh xuân vườn trường sao? Đâu ra sức lực mà giải quyết việc này?”
“Chắc là… thôi bỏ đi,” Tiểu Tân thở dài, “Dù sao thì tổng biên tập đã đến tìm Luke để xin lỗi mà anh ấy còn không ra gặp, rõ ràng là không chịu tha thứ cho chúng ta.
Hơn nữa cũng không tìm thấy Tiểu Bàng…”
Tiểu Bàng chính là người chưa xác định hợp đồng chuyển giao với Luke đã tự tiện đưa bản thảo của bộ truyện số đặc biệt lẽ ra phải được bảo mật nghiêm ngặt tung lên mạng.
Sau khi sự việc xảy ra, cô ấy nhắn cho tôi một tin, “Xin lỗi chị Mật”, sau đó tắt máy, mất liên lạc.
Chúng tôi tìm được nhà cô ấy, người bạn thuê nhà cùng nói đêm trước cô ấy đã mua vé máy bay về quê.
“Chị đi tìm tổng biên tập.” Tôi cầm tài liệu trên bàn đi đến phòng tổng biên tập.
Nói mãi một lúc, tổng biên tập chỉ thở thườn thượt.
“Tiểu Đường, sao em cứ cố chấp với bộ sách này như vậy?”
Tôi im lặng.
“Tổng biên tập, chúng ta làm công việc này không phải vì muốn đưa những quyển sách hay đến mọi người sao? Sở dĩ quyển sách này của Luke được yêu thích như vậy là vì anh ấy kết hợp kiến thức y khoa với trinh thám, cho mọi người vừa đọc truyện vừa được phổ cập tri thức y học.
Em cảm thấy đây đúng như lời chúng ta thường nói, một quyển sách thú vị và ý nghĩa.
Nhưng quyển sách này của anh ấy bản gốc là tiếng Anh, rất nhiều khía cạnh nếu dịch theo nghĩa đen hoặc dịch theo kiểu rập khuôn máy móc từng từ sẽ không đạt được hiệu quả cao.
Luke là người Mỹ gốc Hoa, nếu chúng ta có thể hợp tác với anh ấy biến bộ sách này thành phiên bản nội địa hay hơn, như vậy chắc chắn sẽ rất tốt.”
Tổng biên tập gật đầu, “Nói thì nói vậy…”
Tôi dừng một chút rồi nói tiếp, “Em cảm thấy, so với việc bán được nhiều sách thì việc để mọi người nhẹ nhàng hiểu được những kiến thức y học thường thức thay vì nghe theo những kẻ lừa đảo trên mạng đây mới là ý nghĩa chính khi xuất bản quyển sách này ở nước mình.
Quyển sách này nằm trong tay em, em tin rằng mình có thể làm tốt hơn những nhà xuất bản khác chỉ chạy theo doanh số.”
Tổng biên tập cười cười, “Tiểu Đường, có vẻ em đặc biệt kiên trì và hứng thú với sách y học? Trong nhà có người làm bác sĩ sao?”
Tôi im lặng một lúc, “Anh trai em.
Trước kia khi còn học trường y anh ấy từng nói với em, muốn viết một quyển sách như vậy… Những gì ban nãy em nói với anh đa phần là lời anh ấy nói với em khi đó.”
“Sau đó thì sao?” Tổng biên tập có vẻ hứng thú, “Sau này anh trai em có viết không?”
Tôi lắc đầu.
Năm tôi học 12, thật ra Đường Khuynh đã viết phần mở đầu và đưa nó cho tôi xem.
Nhưng sau này anh có tiếp tục viết không tôi không biết.
Nhưng nhìn bên ngoài thì có lẽ là không.
“Vậy thật đáng tiếc,” Tổng biên tập thở dài, “Nhưng mà hình thức này không dễ viết, phải có kiến thức y học vững vàng, còn phải có khả năng tưởng tượng về cốt truyện, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.”
“Tổng biên tập,” tôi tha thiết, nghiêm túc nói, “Em cũng cảm thấy như anh, quyển sách thì thực sự hiếm thấy, em rất muốn làm quyển sách này thật tốt.”
Anh ấy suy nghĩ, cuối cùng đồng ý.
“Được, em thử lại lần nữa xem.
Nhưng mà Tiểu Đường, tôi chỉ có thể cho em một tháng.
Một tháng sau nếu Luke vẫn không chịu gặp em thì phải để dành năng lượng tập trung cho những quyển sách khác, đừng lãng phí thời gian ở quyển sách này nữa.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn Tổng biên tập.”
Buổi sáng bận bịu, chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Trưa thứ hai thường là ngày tôi đến thăm bà ngoại.
Tôi mang ít trái cây, vừa đến cửa phòng bệnh đã nghe tiếng Đường Khuynh trò chuyện với bà ngoại.
Tôi khựng lại, dừng chân nơi cửa.
“Hôm nay phim hoạt hình chiếu sớm,” bà ngoại sốt ruột, “Bà rầu quá, lát nữa Mật Mật tan học về không xem được thì lại khóc, con nhóc thích khóc…”
“Không sao, bây giờ TV có thể lưu lại, con lưu lại giùm bà.” Đường Khuynh kiên nhẫn.
“Nhưng mà, Mật Mật nhà bà thích khóc nhưng nhảy cực kỳ đẹp, con đã thấy chưa?”
Không khí tựa như trầm lặng trong chớp mắt, lát sau, Đường Khuynh nhẹ nhàng nói: “Con từng thấy rồi, rất đẹp ạ.”
Tôi cũng nhớ rất rõ.
Đó là năm tôi học 11.
Khi đó trường tổ chức giải bóng rổ, tôi được chọn làm cổ động viên.
Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, Đường Khuynh mặc áo đồng phục màu xanh lam, hăng hái từ sân bóng rổ đi về phía tôi đang chuẩn bị.
“Mật Mật!” Anh nháy mắt với tôi, “Chờ lát nữa xem anh trai đánh cho họ hoa rơi nước chảy!”
Tôi gật đầu, “Dạ, cố lên!”
“Lát nữa em phải cổ vũ anh, anh…” Đột nhiên anh dừng lại, nhìn chiếc váy đỏ trên người tôi, nhìn lại đồng phục đội mình, dở khóc dở cười, “Không phải chứ, Mật Mật, em là cổ động viên đội kia?”
“Thầy sắp xếp em làm cổ động viên đội đỏ…”
Đường Khuynh làm ra vẻ sắp xỉu, đồng đội chạy tới ôm vai anh, cười haha: “Đường Khuynh! Cậu đừng vì em gái cậu là cổ động viên đội đỏ mà “thân tại Tào doanh tâm tại Hán*” nha.”
Đường Khuynh trừng mắt nhìn cậu ta, “Sao có thể chứ?”
Chờ đồng đội rời đi, anh cúi người lại gần, mắt sáng lấp lánh, “Lúc cổ vũ đội đỏ nhớ âm thầm cổ vũ cho anh trai em đi, đừng để giáo viên phát hiện là được.”
Hôm đó tôi ở ngoài sân, nhìn anh ghi hết bàn thắng này đến bàn thắng khác, thắng được đội đỏ.
Anh không biết, “Thân tại Tào doanh tâm tại Hán”, từ trước đến nay đều không phải anh.
Là tôi.
++
Chú thích: Thân tại Tào doanh tâm tại Hán nghĩa bóng nói người ở đây nhưng lòng ở nơi khác.
Xuất phát từ câu chuyện Quan Vũ ở trong trại của Tào Tháo nhưng luôn lo lắng, nhớ đến Lưu Bị.
Quan Vũ: Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán; Ngọc vàng không mua nổi nghĩa nhân
Từ lúc tham gia vào nghĩa quân cho đến thời điểm phải làm môn khách bất đắc dĩ dưới trướng của Tào Tháo, Quan Vũ đã đi theo Lưu Bị xây dựng cơ nghiệp được 16 năm.
Trải qua sự rèn luyện trong 16 năm đó, Quan Vũ từ một tráng niên lần đầu bước chân vào giang hồ, đã trở thành một vị đại tướng trải qua hàng trăm trận chiến.
Trên khuôn mặt thanh xuân ngày nào, giờ đây cũng đã in hằn sương gió, dấu ấn sa trường như khắc thêm vẻ uy nghiêm, chững chạc.
Không biết từ khi nào Quan Vũ bắt đầu để râu dài, còn thường xuyên tự hào về bộ râu đẹp của mình.
Vậy còn sự nghiệp mà ba anh em cùng nhau gây dựng thì sao? Trong suốt 16 năm qua, họ chưa từng lập được công trạng gì, chưa chiếm được một tấc đất nào cả, mà giờ đây anh em thất lạc, sống chết chưa hay.
Quan Vũ lúc này chỉ có thể vuốt râu than thở, trời đất tuy rộng lớn, nhưng huynh đệ họ lại không có chỗ để đứng.
Không biết Lưu Bị và Trương Phi đang ở nơi đâu, bản thân rơi vào Tào doanh, phải làm sao để thoát thân? Nếu như trong tình huống bình thường, với sự dũng mãnh của Quan Vũ, cho dù là vệ sĩ tầng tầng lớp lớp đi nữa, ông vẫn có thể rời đi một cách dễ dàng.
Nhưng bản tính của Quan Vũ là xem trọng nghĩa khí, đã chịu ơn là phải trả, nếu như Tào Tháo dùng vũ lực, quyền thế để bức ép ông thì không nói làm gì, nhưng Tào Tháo đối với ông vô cùng ân cần, vừa tiệc tùng ban thưởng, vừa phong tướng phong hầu, khiến Quan Vũ không thể nào cứ như vậy mà bỏ đi cho được.
Tào Tháo và Lưu Bị đều là hùng chủ một đời, rất giỏi trong việc chiêu nạp người tài.
Tào Tháo nhìn thấy Quan Vũ là một nhân vật kiệt xuất như vậy, làm sao có thể không nảy sinh ý định chiêu mộ cho được? Hơn nữa, tình nghĩa quân thần sống chết không thay đổi của ba anh em Lưu-Quan-Trương, làm sao có thể không khiến người ta không khao khát chứ? Công danh, quyền lực, của cải vật chất, tất cả những thứ mà người đời theo đuổi, Tào Tháo có thể cho được thì đều đã cho hết rồi, nhưng Quan Vũ đã nhận ơn nghĩa của Lưu Bị trước, tuyệt đối không thể vì ân huệ nhất thời của Tào Tháo mà rung động.
Tuy nhiên, ngàn vàng dễ khước từ, ơn nặng khó báo đáp.
Chí lớn và phong độ của Tào Tháo cũng khiến Quan Vũ rất bội phục.
Khi Tào Tháo phái đại tướng Trương Liêu đi thăm dò tâm ý của Quan Vũ, Quan Vũ lại thở dài một tiếng, đáp rằng: “Tôi biết là Tào công đối đãi với tôi rất tốt, nhưng tôi đã nhận đại ân của Lưu tướng quân, đã thề cùng anh tôi đồng sinh cộng tử, tôi quyết không thể phản bội anh tôi”, ông còn bổ sung thêm một câu: “Tôi dù sao sẽ không ở lâu nơi này, đợi tôi lập công báo đáp Tào công thì sẽ rời đi”.
Trương Liêu và Quan Vũ vốn là bạn tốt của nhau, nghe Quan Vũ nói lời này cũng vô cùng khó xử.
Nếu như báo cáo đúng như sự thật, sợ rằng Tào Tháo sẽ có ý giết Quan Vũ, nếu như không nói sự thật, lại sợ làm trái đạo quân thần.
“Tào công là chúa công, Quan Vũ là anh em”, cuối cùng Trương Liêu quyết định lấy đại nghĩa quân thần làm trọng, bẩm báo với Tào Tháo đúng như sự thật.
Tào Tháo nghe xong, ông chân thành khen ngợi danh tướng của kẻ địch: “Dốc sức cho ta nhưng không quên bổn phận của mình, quả đúng là thiên hạ nghĩa sĩ!”.
Lại nói, Quan Vũ nhanh chóng chờ được cơ hội báo đáp Tào Tháo.
Bá chủ phương Bắc lúc bấy giờ là Viên Thiệu, Viên Thiệu phái đại tướng Nhan Lương bao vây thái thú Đông Quận tại Bạch Mã.
Tào Tháo liền phái Trương Liêu và Quan Vũ thống lĩnh quân tiên phong ra ứng chiến.
Trong lúc hai bên hỗn chiến, Quan Vũ đứng lên lưng ngựa nhìn về phía xa, bên trong nhiều vòng vệ sĩ của quân địch, có một chiến xa to lớn được che bằng lọng dù hoa lệ vô cùng nổi bật, đó chính là chiến xa của Nhan Lương.
Sau khi phát hiện mục tiêu, Quan Vũ quất ngựa phi lên phía trước, xông thẳng đến chỗ của Nhan Lương.
Các tướng sĩ trong đội quân của Viên Thiệu đều không kịp ngăn cản sự tấn công bất ngờ của Quan Vũ, ngược lại còn giống như tảng đá bị sóng đánh vỡ nứt ra, bị Quan Vũ lao tới mở ra một con đường.
Vị mãnh tướng này bỗng chốc xông đến trước mặt Nhan Lương, tay cầm trường đao đâm thẳng về phía trước nhanh như một tia chớp.
Nhan Lương đâu ngờ rằng Quan Vũ lại dũng mãnh đến vậy, bản thân bị tấn công bất ngờ, không kịp trở tay, họ Nhan vẫn chưa kịp rút binh khí ra đã bị Quân Vũ đâm một nhát đao ngã ngựa.
Nhan Lương là một đại tướng dũng mãnh nhất ba quân, lập được chiến công hiển hách dưới trướng của Viên Thiệu, nhưng lại bị Quan Vũ một chiêu áp chế, hoàn toàn không có sức để đánh trả.
Quan Vũ muốn tốc chiến tốc thắng, sau khi xuống ngựa lại chém một nhát đao xuống, lấy được thủ cấp của Nhan Lương, ông cầm đao nhảy lên ngựa, phi điên cuồng xông ra khỏi vòng vây của địch.
Sĩ khí quân Tào dâng cao, họ thừa thắng xông lên, quân Viên Thiệu bại trận như núi đổ.
Quan Vũ lập được công lớn, giải vây cho Bạch Mã, nhưng Tào Tháo lại có muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.
Ông biết rõ sau khi Quan Vũ báo ơn xong chắc chắn sẽ rời đi, vì vậy đã ban thưởng gấp bội, cố sức để níu giữ Quan Vũ.
Nhưng Quan Vũ lại hoàn trả hết toàn bộ của cải, đồng thời hai tháng sau, khi nhận được tin tức chính xác của Lưu Bị, Quan Vũ chỉ để lại một lá thư, quyết định rời khỏi Tào doanh, chạy đến doanh trại của Viên Thiệu, nơi mà Lưu Bị đang nương dựa.
Vì chém chết Nhan Lương, nên Quan Vũ đã trở thành kẻ thù của quân Viên Thiệu, nhưng ông không nghĩ đến an nguy của bản thân mình, quyết lao vào nơi nguy hiểm để được đoàn tụ với anh mình.
Quan Vũ vì trung nghĩa mà đến, từ lâu đã xem nhẹ sống chết của bản thân rồi..