Sơ Huân Tâm Ý



Hai ngày liên tục tuyết rơi dày đặc, thế nhưng hoa mai trong sân lại khoe sắc rực rỡ. Mỗi ngày thức dậy Kiều Sơ Huân đều hái một ít mai đã nở rộ, giữ lại để làm rượu hoặc nấu canh.

Trời càng ngày càng lâu sáng, may mà giờ dần mỗi ngày đám ảnh vệ thay ca đều thắp thêm hai ngọn đèn lồng, đến lúc Kiều Sơ Huân dậy đã có thể men theo ánh sáng đi ra ngoài sân, lúc múc nước rửa mặt cũng tiện hơn rất nhiều.

Rửa mặt chải tóc xong vẫn còn sớm, Kiều Sơ Huân xách giỏ trúc đi vào rừng mai, chọn những chạc cây rậm rạp hơn, cánh tay khoác giỏ trúc níu nhánh cây xuống thấp hơn một chút, tay còn lại nhanh chóng hái những bông hoa đã hoàn toàn nở rộ, để lại những bông còn chưa nở bung hoặc mới chỉ là nụ hoa còn chưa hé.

Bàn chân giẫm trên nền tuyết, thỉnh thoảng dịch bước chân về phía trước, phát ra âm thanh khe khẽ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa mềm mại, chóp mũi thưởng thức hương thơm dìu dịu tươi mát, mặc dù bận rộn nhưng tâm tình Kiều Sơ Huân vẫn rất tốt. Cúi đầu liếc nhìn giỏ trúc treo dưới khuỷu tay, thấy hoa mai đã phủ kín một tầng, Kiều Sơ Huân cong môi, xoay người quay trở về bếp.

Đổi giỏ trúc sang tay khác, chẳng biết từ lúc nào sau lưng đã có một người, đôi ủng thêu hoa văn sẫm màu, áo choàng gấm màu xanh lam viền bạc. Kiều Sơ Huân vội ngẩng đầu lên, giọng không khỏi kinh ngạc: "Công tử."

Cảnh Dật dường như đã đi theo một hồi lâu, thấy nàng rốt cuộc cũng quay người lại ngẩng đầu lên thì khóe môi chậm rãi cong cong. Ánh sáng màu vàng cam ấm áp ở phía sau phủ lên người hắn, từ vai xuống đến cánh tay hắn đều nhuộm một vầng sáng mơ hồ, ngũ quan trước giờ vẫn luôn lạnh lùng đã có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả con ngươi vốn đen nhánh cũng ánh lên màu vàng mờ nhạt.

Kiều Sơ Huân thấy hắn nhìn nàng chăm chú thì cũng không nói gì, cánh tay đặt bên người hơi mất tự nhiên kéo kéo vạt áo, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Ta lập tức quay lại bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, sáng sớm gió lạnh, công tử vẫn nên vào nhà đi thôi."

Khóe môi Cảnh Dật càng cong hơn, mắt hơi híp lại nhìn động tác nhỏ trên tay nàng: "Không hái nữa?"

Kiều Sơ Huân lại nhìn vào những cánh hoa trong giỏ trúc, khẽ gật đầu một cái: "Vâng, mỗi ngày hái một ít cánh mới nở là được. Hơn nữa hiện giờ vẫn còn sớm, trong phủ cũng không có nhiều mai..." Thứ nhất, hái nhiều mai cũng không dùng hết, sẽ rất đáng tiếc; thứ hai, trong phủ chỉ có chừng mười mấy gốc mai, nếu hái cho trơ trụi cả thì thật sự không dễ nhìn chút nào.

Kiều Sơ Huân nói không rõ, nhưng Cảnh Dật lại nghe ra, vươn tay lấy giỏ trúc đến nhìn thử, chậm rãi nói: "Ở ngoại ô thành nam có một vườn mai, phong cảnh không tệ, chờ qua mấy ngày này, ta dẫn ngươi đi hái mai."

Kiều Sơ Huân hơi ngây ra nhìn hắn, không hiểu ý của hắn cho lắm: "Công tử muốn thưởng mai sao?" Hay chỉ đơn thuần là muốn giúp nàng hái mai? Nếu là vế sau thì không cần phải phí công phí sức như vậy, mặc dù trong phủ không nhiều mai nhưng mỗi ngày chỉ hái một ít, vẫn dư sức dùng để cất rượu và làm đồ ăn.

Cảnh Dật khẽ liếc nàng một cái: "Ngươi không muốn đi?"

Kiều Sơ Huân nghẹn lời, gật đầu không phải mà lắc đầu cũng không phải, đi hay không thì nàng đều không có ý kiến gì, chỉ là nếu Cảnh Dật nổi hứng muốn thưởng mai thì nàng thật sự không nên làm phật ý hắn. Trong lòng đang ngập ngừng, Kiều Sơ Huân vươn tay ra định lấy giỏ trúc về, cánh tay vươn ra lại bị hắn cầm lấy, giọng nói của hắn cũng ấm áp hơn lúc nãy: "Tay lạnh như vậy còn đi hái hoa, bị cóng thì phải làm sao?"

Hắn vừa nói vừa dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên bàn tay lạnh buốt của nàng, cổ tay dùng lực kéo nàng lại gần hơn một chút. Kiều Sơ Huân cảm thấy gò má nóng lên, không ngừng muốn rút tay ra: "Không, không sao đâu. Lát nữa quay vào nhà là ổn thôi."

Cảnh Dật thuận tay ném giỏ trúc xuống dưới đất, kéo luôn cả bàn tay còn lại của Kiều Sơ Huân, đưa lên trước mặt quan sát tỉ mỉ. Mấy vết thương nhỏ lúc trước đều không còn nữa, da thịt trên tay trơn mịn, xem ra nàng vẫn thường xuyên dùng chai thuốc kia. Mười ngón tay thon dài, chỉ là hơi xanh xao, ngay cả mu bàn tay cũng mơ hồ có màu tím tái. Ngón tay cái của hắn khẽ vuốt qua mu bàn tay, bàn tay ấm áp của hắn bao bọc lấy tay nàng, chậm rãi vuốt ve, bất ngờ chạm phải một vết chai mỏng bên trong ngón trỏ, hắn hơi nhíu mày lại.

Lúc đầu Kiều Sơ Huân chỉ chú tâm nhìn giỏ trúc đựng cánh hoa bị Cảnh Dật ném xuống một cách không thương tiếc, thấy những cánh hoa đảo lộn, nhưng cuối cùng cũng không bị rơi ra ngoài. Vừa mới yên tâm thì đã bị hành động tiếp theo của Cảnh Dật làm cho trong lòng chấn động, mi tâm trắng nõn nhăn lại, mười ngón tay hơi gập xuống, không ngừng kéo cổ tay về: "Công tử..."

Đã khá nhiều ngày nay hai người chung sống rất hòa hợp. Cảnh Dật không còn buông lời chọc ghẹo nàng như trước kia, cả lời nói lẫn cử chỉ đều rất quy củ, thỉnh thoảng nói mấy câu cũng chỉ là quan tâm đến nàng, khiến Kiều Sơ Huân không còn ấm ức nữa, dần khôi phục ấn tượng ban đầu đối với hắn: mặc dù tính tình lạnh nhạt nhưng lòng dạ thật sự không tệ, cũng rất biết cách làm người. Không ngờ sáng hôm nay vô tình gặp gỡ trong rừng mai, lúc đầu vẫn còn nói chuyện rất tốt, không hiểu sao bỗng dưng lại trở về tình cảnh như trước đó...

Ngón cái vuốt ve trên vết chai, Cảnh Dật ngước mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt hơi hốt hoảng của nàng, giọng nói bất giác lộ ra vẻ thương xót chiều chuộng: "Đến đây mới có sao?" Nhìn vị trí hẳn là do cầm dao mà có, hơn nữa vẫn còn rất mỏng, chắc chỉ mới xuất hiện tầm hai, ba tháng.

Mí mắt Kiều Sơ Huân khẽ run lên, bàn tay vẫn cố rút ra nhưng lại không dám có quá nhiều tiếp xúc, hơi luống cuống đáp lại: "Không sao đâu, nấu cơm lâu sẽ thành như vậy."

Đang nói thì nghe thấy ở phía xa xa vang lên giọng nói hơi sợ sệt của Tiểu Đào Nhi: "Sơ Huân tỷ tỷ, ta đã nhấc hoành thánh ra khỏi nồi, bánh bao cũng đã hâm lại rồi..."

Các loại thức ăn đều được làm từ hôm trước, sáng hôm sau chia ra hâm nóng lại là có thể nhanh chóng ăn được. Tiểu Đào Nhi ở trong bếp đợi mãi mà vẫn không thấy Kiều Sơ Huân, cũng không biết nàng có dự định gì khác hay không, cho nên mới dựa theo lời dặn dò từ tối hôm trước mà chuẩn bị xong đồ ăn, sau đó thì đi tìm người. Không ngờ Cảnh Dật cũng ở trong rừng mai này, hơn nữa nhìn từ xa thì có vẻ như hai người họ đứng rất gần nhau, Tiểu Đào Nhi đành mạo hiểm khả năng bị công tử ghét, run rẩy nói ra một câu như vậy, định bụng nếu tình hình không ổn thì sẽ nhanh chóng chạy đi.

Kiều Sơ Huân vội vàng mượn lời của Tiểu Đào Nhi để khuyên nhủ: "Công tử về phòng trước đi, ta phải đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người, để trễ sẽ ảnh hưởng đến chính sự của các ngươi..." Vừa rồi nàng và hắn đứng cách nhau xa hơn, mà trời cũng còn tối hơn, Kiều Sơ Huân không để ý đến. Bị hắn kéo gần lại thế này mới phát hiện ra trên vai hắn đã phủ một tầng sương trắng, mấy cọng tóc cũng dính những hạt sương li ti, chắc hẳn trước đó đã ra khỏi phủ, cũng không biết hắn đã ở bên ngoài bao lâu mới quay trở về đây.

Cảnh Dật nhìn gò má đỏ ửng của người trước mắt và ánh mắt né tránh của nàng, yên lặng một chốc rồi buông tay ra. Kiều Sơ Huân vội vàng lui về sau hai bước, hơi khom người xuống, xách cái giỏ trúc lên bước vội về phía Tiểu Đào Nhi.

...

Buổi trưa nàng vẫn như thường lệ làm xong cơm nước cho Cảnh Dật và đám ảnh vệ rồi đưa đến phủ nha. Sắc trời vẫn u ám, những bông tuyết li ti vẫn rơi mãi không ngừng, đập vào dù tạo ra tiếng vang nho nhỏ. Hai bên đường đã nhuộm màu trắng bạc, đang giờ cơm trưa, trước gian hàng bán trà nóng và khoai nướng xếp hàng dài, trên đường cũng hơi chen chúc.

Tiểu Lai và Tiểu Bôi một người đi trước chắn bớt đám đông cho Kiều Sơ Huân, một người vẫn như thường lệ đi theo phía sau. Lúc đi ngang qua một gian hàng bán trà, không ngờ một người bưng chén trà vội vàng đi tới, trượt chân một cái, người nọ "ôi chao" một tiếng, chén trà đã rời khỏi tay, hướng thẳng về phía Kiều Sơ Huân. Sau đó nghe một tiếng "phịch", người nọ nằm ngã ngửa mặt hướng lên trời, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Kiều Sơ Huân.

Tiểu Bôi đi sau lưng nhanh chóng kéo Kiều Sơ Huân sang một bên, Tiểu Lai đi đằng trước thì xách hộp đựng thức ăn trong tay lên chặn lại, nước trà nóng hổi chỉ chớp mắt đã vẩy ra đầy đất, có một ít còn văng đến ủng của Tiểu Lai, chén trà cũng rơi xuống vỡ vụn. Người nọ ước chừng chỉ mới hai mươi tuổi, cả người ăn mặc kiểu thư sinh, thấy tình huống như vậy thì vội vàng cố đứng dậy, cũng không lo phủi sạch tuyết trên người, đi lên trước vái mấy người một cái thật mạnh, hơi run rẩy nói: "Thật sự xin lỗi, vừa rồi tiểu sinh đi quá nhanh, không chú ý nhìn đường, đã để tiểu thư bị sợ hãi rồi. Cũng may hai vị đại ca thân thủ lợi hại, nếu không để tiểu thư bị bỏng, lại gặp trời tuyết giá lạnh thế này, tiểu sinh thật sự có lỗi..."

Tiểu Lai quét mắt quan sát hắn ta, ánh mắt lạnh thấu xương, sau đó lại đưa mắt trao đổi với Tiểu Bôi. Tiểu Bôi lạnh giọng cắt đứt lời tạ lỗi lặp đi lặp lại của thư sinh trẻ tuổi kia: "Được rồi, sau này đi đường nhớ chú ý một chút."

Kiều Sơ Huân khẽ cong môi, gật gật đầu với hắn ta, tỏ ý không sao. Vừa rồi quả thật nàng bị dọa cho sợ hết hồn, cũng may bên cạnh có hai ảnh vệ nên không hề hấn gì. Chỉ là người này...

Ba người tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Lai nghiêng đầu nhìn Kiều Sơ Huân một cái, nhẹ giọng nói: "Kiều tiểu thư không bị dọa sợ chứ?"

Kiều Sơ Huân lắc đầu một cái, trên mặt vẫn có vẻ nghi hoặc: "Không sao. Người vừa rồi..."

Tiểu Bôi đưa mắt trao đổi với Tiểu Lai, sau đó nhẹ giọng đáp: "Chẳng qua chỉ là một kẻ lỗ mãng mà thôi, Kiều tiểu thư không cần quan tâm."

Kiều Sơ Huân xoay mặt sang nhìn hắn, nhếch môi lên nhưng không nói gì. Vừa rồi lúc người nọ chắp tay lại tạ lỗi, nàng thấy rõ vết chai giữa hổ khẩu và ngón tay hắn, đó không phải thứ mà một thư sinh sẽ có...

Đến cửa phủ nha thì thấy Cảnh Dật và Y Thanh Vũ đã đứng đợi bên ngoài cửa lớn, Y Thanh Vũ nhướng mày, dựa vào cửa, dáng vẻ uể oải: "Kiều tiểu thư đã tới rồi! Ta cả đêm qua không ngủ, cơm sáng cũng chưa ăn, chỉ chờ bữa cơm trưa này của ngươi cứu giúp..."

Cảnh Dật đi lên nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Kiều Sơ Huân, tay kia vòng qua thắt lưng nàng, ôm người đi thẳng vào trong, không để cho người nào đó có cơ hội đáp lời vấn an. Vừa đi vừa quăng cho Y Thanh Vũ một ánh mắt lạnh lùng: "Lúc sáng đã cho ngươi thời gian ăn sáng, là chính ngươi không ăn." Bây giờ lại đi cáo trạng trước mặt nàng là có ý gì? Thật sự định sau này cứ đến nhà hắn ăn chực sao?

Y Thanh Vũ cười ha ha một tiếng, đưa tay ra nhận lấy một hộp thức ăn từ trong tay một ảnh vệ, chạy lăng xăng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ nịnh hót: "Kiều tiểu thư, ta nghe nói hoành thánh ngươi gói ăn cực kỳ ngon, lại còn có nhân thịt lẫn ngó sen nữa?"

Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười, ôn tồn đáp lại: "Nếu Y đại nhân thích ăn..."

"Không cần phải để ý đến hắn." Cảnh Dật lạnh nhạt chặn ngang lời nàng: "Ta nhớ Y đại nhân không thích ăn hoành thánh mà, không phải sao?"

Y Thanh Vũ trừng mắt nhìn, vốn đang hùng hùng hồn hồn lại bị cái trừng mắt của Cảnh Dật làm cho rụt người, giật giật khóe miệng: "A a, bản phủ quả thật không có hứng thú với hoành thánh cho lắm..."

Nào ngờ Cảnh Dật vừa quay mặt đi, Y đại nhân đã cười tươi với Kiều Sơ Huân: "Mấy ngày nữa là tới đông chí rồi, không biết có vinh hạnh được nếm thử sủi cảo do Kiều tiểu thư gói hay không?" Vừa nói vừa ngửa đầu ra thở dài một tiếng, giả bộ đáng thương: "Bản phủ tới đây nhậm chức chưa đầy một năm, một mình ở nơi xa lạ không người quan tâm hỏi han, trong nhà cũng không có tiền hỏi vợ cho, giao thừa năm ngoái ngay cả một miếng sủi cảo cũng không có mà ăn, mười lăm tháng giêng ra phố mua một bát bánh trôi rượu nếp, bát bánh kia không biết là nhân bánh đắng hay là rượu đắng..."

Kiều Sơ Huân đang đi giữa Cảnh Dật và Y Thanh Vũ, thấy người kia càng nói giọng điệu càng thấp, mặt mày lộ rõ vẻ thê lương, trong lòng nàng không tránh khỏi mềm nhũn, quay mặt sang nhìn về phía Cảnh Dật: "Công tử..."

Cảnh Dật hừ nhẹ một tiếng, kéo người đi mau hơn một chút: "Lúc tới nhớ mua một ít thịt dê đất, phải mua ở quán tốt nhất trong thành. Còn cả thu lộ bạch loại thượng hạng nữa, ngươi biết trong nhà ta có bao nhiêu miệng ăn rồi đấy, cứ tính đầu người mà mua!" Rõ ràng trong nhà chẳng thiếu gì tiền, gia đình giàu có sung túc, thế mà cả ngày lẫn đêm đều tìm cách ăn cơm chùa của một tiểu hầu gia bị cách chức như hắn, không dạy dỗ tiểu tử này một bài học thì thật đúng là có lỗi với bách tính!

* Thu lộ bạch là tên một loại rượu có nguồn gốc từ thời nhà Minh, dùng sương hứng được trên lá cây vào sáng sớm mùa thu để chưng cất nên

Y Thanh Vũ "chao ôi" một tiếng, híp mắt cười, bàn tính trong lòng gẩy vang đôm đốp. Không phải chỉ là thịt dê đất và rượu ngon thôi sao, trước khi tới đây ta đã bòn vét của lão già nhà ta không ít, bây giờ vẫn còn mấy chục vò chôn ở sau hậu viện đấy! Còn nữa, hình như trước đó ông chủ Kiếm Hương Các đã nói gì mà sẽ bán cho hắn rẻ hơn ba phần, vừa vặn có thể nhân dịp này mà mua nhiều một chút...

Bữa trưa gồm cháo gạo tẻ nấu cùng nhụy mai hái được mấy hôm trước, gà xào lê, vịt nướng chay, cùng với củ cải bào sợi. Cháo nhụy hoa mai chủ yếu là thưởng thức cái nét đặc sắc của mùa này, cháo nấu cạn nước, bên trong cho thêm chút cánh hoa màu hồng nhạt, không chỉ nhìn đẹp mắt mà ăn vào cũng có thể cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng.



Gà xào lê coi như món chính hôm nay, thịt gà được thái mỏng, dùng mỡ lợn xào qua trước, đảo vài lần, sau đó cho thêm dầu mè, muối, gừng giã nhỏ cùng với bột hoa tiêu, cuối cùng thêm tuyết lê thái mỏng, ít lá hương thảo, xào chung với lửa lớn. Thịt gà trộn lẫn với vị thanh mát của lê và mùi thơm của hương thảo, ăn vào lại cảm nhận được một thứ mùi vị khác lạ. Khẩu vị không tính là đậm đà, là món xào quen thuộc ở vùng Giang Nam vào mùa thu và mùa đông.

Vịt nướng chay lại là một món ăn chính thống ngon miệng. Khoai từ được hấp chín, cắt thành từng miếng, dùng váng đậu gói lại, chiên lên, thêm dầu, rượu, đường, gừng, đợi cho đến khi màu đã hơi đỏ thì vớt ra. Mặc dù là món chay nhưng mùi vị rất nồng đậm, cùng món gà xào lê thì là một mặn một nhạt, một chay một mặn, ăn kèm với nhau cực kỳ đưa cơm.

Cả đám người ăn sạch mười mấy cái bánh màn thầu to bằng bàn tay do Kiều Sơ Huân đưa tới, lại còn nối gót Y Thanh Vũ quét sạch nhà bếp của phủ nha, cứ thế ăn hết thùng cơm mà lão đầu bếp vừa mới nấu xong để chuẩn bị làm bánh gạo, khiến lão tức giận đến mức giậm chân thình thịch.

Cảnh Dật cũng chẳng thèm để ý đến bọn thuộc hạ, mặc kệ cho bọn họ gây chuyện với Y Thanh Vũ. Hắn và Kiều Sơ Huân ngồi trong phòng, chậm rãi ăn cháo nhụy mai, nói về mấy quán cơm hoặc nơi chốn khá đặc sắc của thành Việt Châu. Kiều Sơ Huân ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng góp vào vài câu. Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, thế nhưng trong phòng lại hết sức ấm áp, ấm tận lòng người.

* Hương thảo (mê điệt hương, tên khoa học: Rosmarinus officinalis), là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa môi. Hương thảo có vị chát, nóng, mùi thơm nồng, hơi se, có tác dụng điều trị các bệnh như đau dạ dày, rối loạn tiêu hóa, lợi tiểu. Tinh dầu có tác dụng thông ruột, lợi mật và lợi tiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui