Một loạt nghi lễ rườm rà kết thúc, rải đậu quanh kiệu, hai người vái ba cái, kính trà Kiều Lộ, đi vào phòng ngủ lại rắc đậu quanh phòng, làm lễ kết tóc, đến lúc Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân bưng chén rượu hợp cẩn thì đã nửa canh giờ trôi qua.
Trâm cài trên tóc Kiều Sơ Huân phần lớn đều là ngự tứ, tương xứng với thân phận An Dật Hầu của Cảnh Dật nên khá nặng, hơn nữa bình thường nàng rất ít mang nữ trang, số trang sức trên đầu này đã mang từ lúc trời chưa tối, lại giữ tư thế ngồi ngay ngắn bên giường cả buổi tối, bây giờ cổ đã cứng ngắc, hai bên trán đau nhức, Cảnh Dật giúp nàng nâng chén rượu lên, trong lòng nàng lại càng căng thẳng hơn, hai tay cũng run run.
Cảnh Dật biết ngoài cửa có người rình xem, nhưng bởi vì tâm tình đang tốt, hơn nữa đây cũng là một phần của hôn lễ, cho nên hắn cũng không truy cứu.
Thấy sắc mặt Kiều Sơ Huân nhợt nhạt, tay cũng run run, hắn không khỏi mỉm cười, một tay nắm chặt bàn tay cầm chén rượu của Kiều Sơ Huân, tay kia thì vòng qua, cúi đầu uống cạn chén rượu của mình, sau đó lại kề sát tới tay Kiều Sơ Huân uống phần rượu trong chén nàng, ném chén đi, một tay đỡ gáy Kiều Sơ Huân, dán lên môi nàng, đút phần rượu trong miệng mình cho nàng, đầu lưỡi cũng đi theo vào trong miệng Kiều Sơ Huân, răng môi gắn kết, không vương ra một giọt rượu nào.
Đến lúc hai cánh môi buông ra, Kiều Sơ Huân vội vàng thở dốc, ho khan mấy tiếng liên tục, đôi mắt rưng rưng, mặt cũng hơi đỏ ửng, ánh mắt nhìn Cảnh Dật rõ ràng có chút oán giận, lại thấy trên môi hắn dính son môi của nàng thì trên mặt không khỏi càng nóng hơn, do dự một lúc, vươn tay ra đặt lên môi hắn, muốn giúp hắn lau đi.
Cảnh Dật lại nhân đó cầm lấy ngón tay Kiều Sơ Huân, cánh môi đỏ tươi hơi hé mở, liếm đầu ngón tay trắng nõn, dùng răng cắn nhẹ.
Bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng cười cố nén của mọi người. Cảnh Dật hơi nghiêng mặt sang, lạnh lùng quét mắt, liếc đám người bên ngoài cửa sổ.
Tất cả đám người bên ngoài đều lập tức im bặt, Cao Linh đứng ở phía sau thấp giọng cất tiếng: "Hầu gia đã chuẩn bị sẵn yến tiệc, hôm nay các vị đều đã vất vả rồi, nào, xin mời!"
Tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý phải biết chừng biết mực, vậy nên cũng nhao nhao đứng thẳng người dậy, đi theo Cao Linh.
Trong phòng, Cảnh Dật quay sang nhìn về phía Kiều Sơ Huân, trong mắt đầy tình nồng ý mật, hơi nhướng mày mỉm cười nhìn nàng, cánh môi vẫn còn nhẹ nhàng hôn lên ngón tay Kiều Sơ Huân.
Ngay từ lúc nhìn thấy màu đỏ trên môi Cảnh Dật thì Kiều Sơ Huân đã xấu hổ đỏ bừng mặt, trước kia nàng không dùng son phấn, không ngờ thoa son lên rồi hôn nhau thì sẽ sinh ra cảnh tượng mập mờ ái muội như thế. Hơn nữa dung mạo của Cảnh Dật vốn đã tuấn mỹ, trên bờ môi nhiễm màu đỏ tươi lại cộng thêm nụ cười rạng rỡ thì trên mặt càng thêm vẻ tà tứ hút hồn.
Kiều Sơ Huân dùng sức rút tay về, lại theo thói quen muốn cắn môi, nào ngờ ngay sau đó Cảnh Dật đã nắm lấy cằm nàng, khàn khàn lên tiếng: "Đừng cắn."
Nói xong, buông cánh tay đỡ cằm nàng ra, vươn ra phía sau ôm lấy eo nàng kéo nàng sát lại, nhấc bổng cả người nàng lên, đồng thời hơi cúi đầu xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn triền miên.
Đến lúc nụ hôn kết thúc thì Cảnh Dật đã tuột xiêm y Kiều Sơ Huân xuống dưới bả vai, tà áo bị vạch ra, rơi xuống cạnh mép giường. Cảnh Dật đặt nàng xuống giường, vừa hôn khắp từ khuôn mặt xuống cổ, xương quai xanh, vừa đưa tay gỡ trâm cài trên đầu nàng xuống.
Trâm cài khảm ngọc lần lượt rơi xuống khỏi mái tóc, đến lúc tháo xong cây trâm cuối cùng, Cảnh Dật mới hơi ngẩng đầu lên khỏi cần cổ Kiều Sơ Huân, hít sâu một hơi, cởi chiếc vòng vàng cùng khuyên tai phỉ thúy trên vành tai xuống, nhặt trâm lên, đặt chung vào một chiếc túi vải rồi ném lên sạp phía bên kia, sau đó lại vươn tay cởi dây thắt trên lưng Kiều Sơ Huân, bàn tay hơi run, lực tay cũng không chính xác, đột nhiên vang lên một tiếng xoạc, bộ y phục nhạt màu trên người Kiều Sơ Huân bị xé thành hai mảnh.
Cả hai người đều ngây ra, Kiều Sơ Huân lúc đầu vô cùng hoảng hốt, sau đó vươn tay đỡ ngực, khuôn mặt đỏ bừng nhích người vào giữa giường để tránh, thấy Cảnh Dật cũng dịch người theo thì nâng chân lên cản lại.
Kiều Sơ Huân không biết võ công, sức lực cũng không lớn, nhưng Cảnh Dật lại chẳng hề có chút phòng bị nào, không ngờ rằng Kiều Sơ Huân sẽ dùng tới chiêu này, vì vậy chân của nàng đạp trúng ngực Cảnh Dật, hai người đều sửng sốt.
Mặc dù Kiều Sơ Huân không dùng nhiều sức lực nhưng vẫn hơi lo lắng, lại thấy sắc mặt Cảnh Dật không ổn, cho nên lập tức ngồi dậy tiến tới phía trước, một tay ngăn trước ngực, một tay vươn tới chỗ Cảnh Dật bị nàng đá trúng, nhẹ giọng hỏi: "Chàng không sao chứ, ta, ta xin lỗi..."
Cảnh Dật ôm ngực, chậm rãi ngẩng mặt lên, cau mày lại, trong mắt lộ ra vẻ đáng thương: "Sơ Huân..."
Kiều Sơ Huân lại càng áy náy hơn, nhích người lên trước một chút, nhẹ nhàng xoa ngực cho Cảnh Dật: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi ta chỉ... Đau lắm sao?"
Cảnh Dật cầm tay Kiều Sơ Huân, mấp máy môi gật đầu: "Cũng tạm."
Cảnh Dật muốn nói là rất đau, nhưng nghĩ Kiều Sơ Huân có thể nhìn ra mánh khóe của hắn, kết quả hắn vừa nói cũng tạm như vậy, Kiều Sơ Huân lại càng bất an hơn, kề sát cạnh người hắn, ngửa mặt lên nhìn: "Xin lỗi."
Cảnh Dật mỉm cười, chẳng biết từ lúc nào đã vươn tay ra sau lưng nàng dồn sức kéo xuống, thấp giọng cười: "Không sao."
Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, bộ hỉ phục trên người đã bị tuột xuống, cùng lúc đó bộ xiêm y bị hắn xé rách cũng rơi xuống dưới bả vai, lộ ra lớp yếm đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy.
Yếm chỉ miễn cưỡng che được phía trước ngực, ngay cả một sợi dây cố định cũng không có, chỉ đơn giản là một tấm vải mỏng hẹp quấn quanh ngực, không chỉ đầu vai và cánh tay đều lộ ra ngoài mà một phần thắt lưng trắng nõn cũng trần trụi, càng làm nổi bật tiết khố đỏ thẫm bên dưới, gần như không hề có tác dụng che đậy...
Kiều Sơ Huân khẽ ngân nga một tiếng, biết rõ bây giờ có né cũng không kịp, trong lúc hoảng loạn vội vươn hai tay lên che khuất hai mắt Cảnh Dật.
Nàng cũng không muốn mặc như thế, nhưng xiêm y theo bộ, nàng đến Mạnh gia rồi mới tận mắt nhìn thấy, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài mặc mấy thứ này. Hơn nữa Mạnh phu nhân nói hôm nay là ngày vui, phải mặc đồ đỏ từ trong ra ngoài, nàng cự nự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải mặc lên người.
Cảnh Dật đã sớm biết đồ nàng mặc bên trong là như thế nào, bởi vì xiêm y đều là do hắn tự tay lựa chọn. Mắt bị che lại, Cảnh Dật chỉ cong khóe môi lên mỉm cười, tay vươn thẳng lên ngực Kiều Sơ Huân nắn bóp, khàn khàn cất tiếng: "Hình như đã lớn hơn trước kia một chút rồi..."
Kiều Sơ Huân tức giận, không thèm để ý đến chuyện che mắt Cảnh Dật nữa, buông tay ra, lại vừa đúng ý của Cảnh Dật. Hắn nắm hai cổ tay Kiều Sơ Huân kéo qua đỉnh đầu, ép nàng ngã xuống giường, híp mắt quan sát tỉ mỉ người trước mắt.
Mặt Kiều Sơ Huân nóng như bị lửa hun, mím môi trừng Cảnh Dật: "Chàng..."
Cảnh Dật vươn tay vuốt ve một mảng da hơi xanh bên hông nàng, thấp giọng nói: "Sao vẫn còn chưa mất sạch..."
Kiều Sơ Huân bị cử chỉ nhẹ nhàng của hắn làm cho co rúm lại, trên người dần nổi lên một lớp gai ốc, vừa khẽ giật giật cánh tay, vừa run giọng năn nỉ: "Dật Chi, đừng náo..."
Cảnh Dật cong môi cười khẽ, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên ngực Kiều Sơ Huân: "Động phòng hoa chúc, cả đời chỉ có một lần như vậy, nàng không cho ta náo không phải là rất quá đáng sao?"
Kiều Sơ Huân mím môi, mi mắt run run, không biết nên nói cái gì cho phải: "Dật Chi..."
Cảnh Dật cúi đầu hôn lên vết bầm xanh bên hông nàng, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp, thấp giọng gọi tên Kiều Sơ Huân: "Sơ Huân, Sơ Huân... Sau này cho dù có người ngoài hay không, nàng cũng không được gọi ta là công tử nữa, phải gọi là phu quân."
Kiều Sơ Huân bị hắn ôm trọn eo, cả người mềm nhũn, chẳng còn sức lực mà giãy giụa, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, khẽ gọi: "Phu quân..."
Cảnh Dật híp mắt cười vui vẻ, bàn tay vươn ra sau ôm cả người Kiều Sơ Huân, tay còn lại thì xé mở lớp tiết khố mỏng manh, để nàng ngồi giữa hai chân mình, hơi cử động thân dưới.
Trên người Kiều Sơ Huân chỉ mặc một chiếc yếm đỏ mỏng manh, bị giữ chặt trong lòng Cảnh Dật, phía dưới lại bị hắn dùng hành động ám chỉ như vậy, chỉ chốc lát đã nước mắt lưng tròng, đẩy bả vai Cảnh Dật ra: "Đừng..."
Y phục trên người Cảnh Dật không hề lộn xộn chút nào, chỉ cởi giày ra ngồi lên giường, ôm người nàng trêu chọc, nhưng thực ra bên dưới cũng đã sắp không chịu nổi nữa, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của nàng nên hắn mới chưa cởi y phục ra mà đi thẳng vào việc chính.
Kiều Sơ Huân bị hắn nhấc người lên thì hoảng sợ, lại không tránh ra được, chỉ có thể bám lấy bả vai Cảnh Dật mới có thể ổn định hơn một chút, lại thấy trong mắt hắn đầy ý cười, đôi mắt không hề chớp lấy một cái, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, dường như cố ý muốn thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng, vì vậy trong lòng nàng lại càng ấm ức hơn, đấm vào vai Cảnh Dật bật khóc: "Chàng đáng ghét..."
Cảnh Dật vốn đã sắp không nhịn được, bây giờ nghe giọng nói lẫn với tiếng nức nở của Kiều Sơ Huân không khác gì tiếng làm nũng cầu hoan, lửa nóng trong người không khỏi càng cháy bùng lên. Động tác trên tay dừng lại, hắn đặt nàng nằm ngửa trên giường, nhanh tay cởi y phục trên người, lại kéo nàng vào trong ngực mình, giữ nguyên tư thế đó, đi thẳng vào bên trong cơ thể nàng.
Kiều Sơ Huân hoảng hốt, thật sự có phần chịu không nổi, thở gấp mấy hơi liên tục, nghẹn ngào khóc nấc lên. Cảnh Dật vừa hôn lên môi nàng, vừa chậm rãi di động.
Ngoài màn ngọn lửa chập chờn, dưới thân ôn hương nhuyễn ngọc, mỹ nhân trong ngực mảnh mai quyến rũ, đêm xuân cuồng loạn...
Hôm sau mặt trời đã lên cao, Kiều Sơ Huân mới tỉnh giấc, sửa soạn y phục, vấn tóc lên cao, cài một cây trâm ngọc, vừa xong thì Cảnh Dật đẩy cửa đi vào. Thấy Kiều Sơ Huân đã dậy, hắn hơi nhíu mày, đi tới phía sau vòng tay ôm lấy eo nàng, hôn lên má nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Sao mới sớm thế đã dậy rồi?"
Kiều Sơ Huân trừng mắt liếc hắn vẻ hờn dỗi, mặt trời đã lên cao thế rồi còn sớm gì nữa? Bây giờ đi ra ngoài, gặp mấy người trong sân sợ là sẽ bị cười chê.
Cảnh Dật lại ra vẻ rất đương nhiên, vuốt ve khuôn mặt Kiều Sơ Huân, nói: "Ngày thứ hai sau lễ thành thân dậy muộn là chuyện rất bình thường, mọi người đều sẽ thông cảm."
Kiều Sơ Huân bị lớp da mặt dày của hắn làm cho tức giận đến nghẹn họng, xoay người đẩy Cảnh Dật một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Cảnh Dật lại vươn tay kéo nàng lại, gác cằm lên hõm vai nàng, giọng nói buồn buồn: "Sơ Huân..."
Kiều Sơ Huân cảm thấy tâm tình Cảnh Dật hơi khác thường, liền giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn: "Sao thế?"
Cảnh Dật im lặng một lúc, cầm tay Kiều Sơ Huân, một tay khác thì vòng quanh eo nàng, nói: "Không sao... Ta chỉ cảm thấy, có chút không chân thực."
Tối hôm qua Thất công tử nói hắn và Triệu Lân đều giống nhau, hắn không hề chần chừ lên tiếng đáp lại, thật ra trong lòng không phải là không hề khó chịu, bởi vì trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy mình và Triệu Lân có rất nhiều điểm giống nhau.
Nếu như không giống, hắn sao có thể tính trước được bước tiếp theo của Triệu Lân và phụ thân; nếu như không phải tâm tư tương đồng, hắn sao có thể biết được hai người kia chắc chắn sẽ lọt bẫy, mạo hiểm thuê người tới chỗ Triển Vân để lấy cái khèn ngọc kia; nói cho cùng, nếu không phải người một nhà, hắn sẽ không có tâm tư âm hiểm thủ đoạn tàn ác như vậy, sẽ không dùng phương thức lấy độc trị độc ăn miếng trả miếng mà khiến cho hai người kia không cách nào trở mình. Cho dù là chinh chiến ngoài trận mạc hay là dẹp tan Thất Sênh Giáo, tác phong của hắn về bản chất đều giống với phụ thân và huynh trưởng.
Cho nên mặc dù thời gian ở cạnh Kiều Sơ Huân chưa lâu, hắn vẫn có thể thuận lợi cưới được giai nhân, mặc dù trong lòng cảm thấy rất vui vẻ nhưng vẫn ôm chút bất an không chắc chắn, giống như kẻ lữ hành bước đi trên sa mạc lâu ngày bỗng nhìn thấy ốc đảo, dù cho tay đã chạm tới dòng suối mát nhưng vẫn lo lắng tất cả chỉ là ảo ảnh đẹp đẽ nhưng lại không chân thực.
Kiều Sơ Huân để mặc cho Cảnh Dật ôm một lúc, tay đặt trên cánh tay Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Dật Chi, cho dù người bên ngoài nói thế nào, trong lòng ta chàng vẫn là một người tốt."
Cảnh Dật khép hờ mắt tựa vào hõm vai Kiều Sơ Huân, một lát sau mới đáp lại một tiếng, cánh môi lại chậm rãi cong lên.
Trăm câu ngàn từ của người ngoài cũng không bằng được một chữ "tốt" của người trong lòng, cho dù có thêm bao nhiêu lời khen thì cũng chỉ là thêu hoa trên gấm.
...
Hai người đi tới sảnh trước, đám người trong phòng đang ăn uống say sưa. An đại tỷ làm một bàn lớn đồ ăn: ngó sen hoa quế, dương xỉ xào măng, tôm chiên, tào phớ phù dung, cá hầm, bánh ngô vàng óng, bánh ngọt hoa bông trắng tinh, mỗi người còn được thêm một bát tổ yến hầm... Trên bàn trà bên cạnh bày mấy loại trà cùng đủ thứ mứt hoa quả được làm rất khéo tay, mứt anh đào, mứt ngân hạnh, mứt nho, tất cả đều trong suốt óng ánh, mùi trái cây xông vào trong mũi.
Cả đám đều ăn rất sung sướng, Y Thanh Vũ mặc dù cũng ăn uống thỏa thích nhưng nhìn mỗi người bưng một chén tổ yến thì lại mím môi lộ vẻ đau lòng. Tất cả đều lấy từ chỗ hắn đấy! Đám người kia làm gì có chỗ nào giống hoàng thân quốc thích quan lớn trong thành chứ, một đám thổ phỉ, cường đạo cả!
Uổng công hắn mấy ngày trước nhìn thấy Dung Khải trong truyền thuyết còn kích động trong lòng, mấy ngày ở chung mới phát hiện ra người này chỉ được lớp da mặt dày, đặc biệt là những lúc ở trước mặt Ninh Nặc thì luôn cố bày ra dáng vẻ sợ sệt vô tội, nhưng thực ra bản chất chính là một con hồ ly! Chỉ có Tiểu Đoàn công tử kia thì con người vẫn còn khá tốt, chỉ là rất kiệm lời, chẳng có người nào nói giúp được cho hắn mấy lời...
Mọi người thấy Kiều Sơ Huân đi ra thì đều hành lễ. Chào hỏi xong xuôi lại thấy Kiều Sơ Huân nhìn chằm chằm Triển Vân, trong mắt hiện ra vẻ do dự, rõ ràng là đang nghĩ tới điều gì đó nhưng lại không chắc chắn lắm.
Người bên ngoài đều nhìn ra, mặc dù không có ai lên tiếng hỏi thẳng nhưng người nào người nấy đều bày ra vẻ mặt chờ xem kịch vui. Đoàn Trần và Triển Vân đã thành thân ở sơn trang Hành Vân hai tháng trước, mấy ngày trước nhận được thư của Cảnh Dật thì lập tức thúc ngựa lên đường, mãi tới ngoài thành Việt Châu mới chạm trán Triệu Đình và Chu Dục Phỉ.
Bây giờ thấy trong mắt Kiều Sơ Huân lộ ra vẻ chần chừ, hai người đưa mắt nhìn nhau, Triển Vân để đũa xuống, khẽ cười, nói: "Phu nhân, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?"
Cảnh Dật vẫn đứng bên cạnh thấy vậy thì bực mình, Sơ Huân nhà hắn từ trước tới nay đơn thuần lại hay xấu hổ, hiếm khi nhìn một nam nhân mà không chớp mắt như vậy, Triển Vân này dáng dấp cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, trước kia cũng chưa từng nghe Kiều Sơ Huân nhắc tới là có quen biết, sao mà vừa gặp lại nhìn chằm chằm như thế!
Lần nữa nghe được giọng của Triển Vân, Kiều Sơ Huân cẩn thận nhớ lại, ánh mắt lại nhìn thấy ngọc bội xanh biếc treo bên hông đối phương, môi lộ ra một nụ cười, thấp giọng nói: "Trước kia ở Biện Kinh từng nhiều lần nghe nhắc tới chuyện của Triển công tử cùng Tiểu Vương gia, Chu đại nhân và Đoàn công tử, không ngờ rằng ta lại đã từng được gặp mặt..."
* Rải đậu là một phần trong tập tục cưới hỏi truyền thống, bắt nguồn từ thời nhà Hán. Đậu được rải hai lần, một ở quanh kiệu hoa trong lúc đón dâu, một là ở cửa nhà trai khi cô dâu xuống kiệu. Người xưa tin rằng đậu có thể trừ tà, tránh được ma quỷ, nghênh đón tương lai tốt lành.