Sơ Huân Tâm Ý

Trí nhớ của Triển Vân luôn rất tốt, nghe Kiều Sơ Huân nói như vậy, lại nhìn kĩ mặt mũi đối phương, cẩn thận nhớ lại một lát, đôi mắt cong cong mở lớn lên vì kinh ngạc: "Ngươi là... vị ở đối diện phường Lục Sa hôm đó..."

Kiều Sơ Huân mỉm cười gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cảm ơn Triển Vân: "Hôm đó may nhờ có Triển công tử..."

Nói còn chưa dứt lời thì đã bị Triển Vân đứng dậy ngăn lại, Cảnh Dật bên cạnh cũng đỡ lấy một bên hông Kiều Sơ Huân, đồng thời dùng ánh mắt thăm dò nhìn người phía trước.

Triển Vân nở nụ cười yếu ớt, chậm rãi giải thích rõ cho mọi người: "Hôm đó ở phường Lục Sa, Lý Lâm Khác ném qua một bình rượu, lúc đó ta lao ra cửa sổ đón lấy, suýt chút nữa thì đụng phải phu nhân..."

Bọn Triệu Đình vẫn còn nhớ rõ chuyện này, vì vậy nghe Triển Vân giải thích xong thì nhao nhao làm ầm lên, Chu Dục Phỉ cười nhìn về phía Kiều Sơ Huân, không ngừng tấm tắc: "Thật đúng là khéo quá!"

Quanh đi quẩn lại một vòng, hóa ra mọi người đều đã từng gặp nhau. Kiều Sơ Huân và Cảnh Dật đều là người Biện Kinh, thế nhưng suốt nhiều năm lại chưa từng có duyên gặp gỡ, mãi cho tới khi Cảnh Dật bị giáng chức điều ra khỏi kinh thành, Kiều Sơ Huân bị ép xuất giá, hai người mới có duyên trùng hợp gặp nhau, sau đó lại cùng nhau tới thành Việt Châu này. Hai người lâu ngày sinh tình, trải qua bao khó khăn, cuối cùng có thể kết làm lương duyên, thành người một nhà.

Mà hằng năm nàng chỉ có mấy lần được xuất phủ, lại đúng lúc đụng phải Đoàn Trần và Lý Lâm Khác hẹn nhau ở phường Lục Sa. Lúc đó Triển Vân vẫn luôn chú ý động tĩnh phía trước, cho dù bình rượu kia không đập vào người qua đường thì hắn cũng sẽ vươn tay ra đón, bởi vì Lý Lâm Khác vốn có ý khiêu khích. Không ngờ rằng một lần ra tay giúp đỡ, người kia sau này lại trở thành người trong lòng mà Cảnh Dật cưới về làm thê tử. Mọi người nghĩ lại, ai nấy đều nở nụ cười. Cảnh Dật nghe được lời giải thích của Triển Vân, mặc dù có chút không vui nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, chân thành nói cảm ơn.

Triển Vân cười đáp lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Sớm biết có hôm nay..."

Cảnh Dật nhướng mày, Triển Vân vốn định nói tiếp lại không thốt ra tiếng nào nữa. Mấy người bên cạnh nghe thấy thì đều bật cười thành tiếng, đúng vậy, sớm biết có hôm nay thì lúc trước cứu nàng nên nói thêm mấy câu, tỷ như sau này có gặp phải tiểu tử này thì nhớ đi đường vòng hay gì đó, nhưng mà bây giờ mọi thứ lại đều đã khác. Cảnh Dật có cưới được Kiều Sơ Huân thì vẫn còn khó nói.

Mấy người ngồi xuống chỗ của mình, mọi người nói cười vui vẻ, ăn ăn uống uống.

...

Đêm qua Cảnh phủ bày trận, dùng chuyện thành thân của Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân làm mồi, dùng Cảnh Dật để dụ Tô Thanh Vân, dùng Kiều Sơ Huân để dụ Kiều Tử An, dùng nam tử áo trắng bị bắt trước kia để dụ Thất công tử ra, mặc dù có đôi chút khác với dự liệu nhưng lại phơi bày rõ chuyện danh sách, Thất công tử và Tô Thanh Vân đều bị giam vào đại lao, giao cho Dung Khải áp giải về kinh, chuyện Thất Sênh Giáo cũng miễn cưỡng coi như đã kết thúc, duy chỉ có Kiều Tử An vẫn chưa hề xuất hiện, khiến cho mọi người mà đặc biệt là Cảnh Dật cảm thấy bất an.

Kiều Lộ giao dược đường trong thành Việt Châu cho Minh đại phu xử lý, lợi nhuận hằng năm của dược đường sẽ chia cho Kiều Sơ Huân bảy phần, Minh đại phu được ba phần, coi như một phần của hồi môn cho Kiều Sơ Huân, lại mời thêm một sư phó tới giúp Minh đại phu quản lý sổ sách. Bởi vì còn phải tới mấy châu phủ lân cận nên ngày thứ ba sau khi Kiều Sơ Huân và Cảnh Dật thành thân, Kiều Lộ đã lên đường rời đi.

Cùng ngày, Triển Vân và Đoàn Trần cũng xin cáo từ trước, nói có nhiều chỗ còn muốn đi một chút, Triệu Đình và Chu Dục Phỉ thì ở lại, đợi cùng Dung Khải trở về Biện Kinh.


Mấy ngày liên tục Cảnh Dật tâm tình ảm đạm, mãi cho tới trước khi đi một ngày, hắn đến tìm Dung Khải, ngồi trong trà lâu nói chuyện cả một buổi chiều, đến tối về nhà thì gọi đám ảnh vệ tới, bảo mọi người tự mình chọn đi hay ở.

Cảnh Dật cùng Cao Linh và mười bảy ảnh vệ còn lại đều quen nhau từ nhỏ, nhiều năm qua đã cùng nhau trải qua không ít gian khổ, phúc họa đều cùng nhau đi qua, Cảnh Dật có một miếng cơm ăn thì tuyệt đối sẽ không để cho mọi người chỉ được ăn cháo lỏng. Ở thành Việt Châu này đã gần một năm, mọi người đều trải qua cuộc sống tầm thường không sóng gió, Cảnh Dật lại không muốn trở lại triều đình, đời này cũng không thể trở về Biện Kinh, nhưng đám ảnh vệ thì khác, năm đó trước khi thánh chỉ ban xuống, Cảnh Dật từng nhờ vả Thất vương gia xin bệ hạ nương tay, không thể ép buộc những người này đi hay ở.

Thánh thượng suy xét bọn họ đã từng cùng Tam vương gia đánh trận, chết ba ảnh vệ, người chết thì đã rồi, cũng truy phong hàng trung liệt, người sống lại có Cảnh Dật ra sức bảo vệ, vì vậy trong thánh chỉ không hề nhắc tới vấn đề đi hay ở của đám ảnh vệ. Vì vậy, lúc đó cùng Cảnh Dật ra biên cảnh tới thành Việt Châu này là lựa chọn của cả đám người. Bây giờ chuyện Thất Sênh Giáo đã kết thúc, Dung Khải lại áp giải mấy tên trọng phạm trở về kinh, đây chính là lý do không thể tốt hơn nữa, nếu mọi người muốn đi thì có thể nhân cơ hội này mà đi cùng Dung Khải, đến lúc trở lại Biện Kinh thì ở lại Hình bộ theo bên cạnh Dung Khải, cũng không sợ bị kẻ khác coi thường.

Cảnh Dật suy nghĩ vô cùng chu toàn, Dung Khải cũng khảng khái nhận lời, bằng lòng cho dù chỉ có một người đi theo hắn thì cũng sẽ đối đãi như huynh đệ ruột thịt, tuyệt đối sẽ không hề thua kém Cảnh Dật trước kia. Dung Khải đã nhận lời thì Cảnh Dật có thể tin tưởng, bây giờ chỉ xem ý định của mọi người, ai đi ai ở.

Trước đó Cao Linh cũng không biết chuyện, vì vậy nghe Cảnh Dật nói hết lời thì cũng yên lặng một lúc lâu. Đám ảnh vệ chia làm hai nhóm, đứng bên tay trái Cảnh Dật thì là ở lại, đứng ở bên kia thì là rời đi. Tất cả mọi người đều hiểu được dụng ý của Cảnh Dật, lựa chọn lần này không chỉ vì tình nghĩa huynh đệ mà còn có cả sự gửi gắm của Cảnh Dật. Ở lại Việt Châu, cho dù sau này theo Cảnh Dật đi khắp bắc nam thì phần lớn cũng chỉ là hộ tống Cảnh Dật cùng Kiều Sơ Huân, nếu trở về Biện Kinh theo Dung Khải thì mới có thể cống hiến cho triều đình, cũng không uổng phí công lao bồi dưỡng bao nhiêu năm qua của Cảnh Dật.

Chẳng mấy chốc mọi người đã quyết định xong. Ở lại lấy Tiểu Lục đứng đầu, rời đi thì lấy Tiểu Bôi đứng đầu, một bên sáu người, bên kia thì được mười một người. Cao Linh vẫn đứng yên không nhúc nhích, lúc mọi người đều chuyển mắt về phía hắn thì hắn quỳ xuống đất, chắp tay với Cảnh Dật: "Chủ tử, Cao Linh có một thỉnh cầu."

Cảnh Dật gật đầu: "Chuẩn."

Cao Linh được Cảnh Dật vui vẻ đồng ý ngay lập tức như vậy thì lại hơi ngây ra, ngập ngừng nói: "Chủ tử không hỏi..."

Cảnh Dật mỉm cười: "Mỗi người các ngươi đều là huynh đệ ruột thịt của ta, bây giờ mọi người sắp chia xa, cho dù muốn cái gì thì ta cũng đồng ý."

Cao Linh hơi chần chừ một lúc, hai mắt rũ xuống, ngượng ngùng nói: "Ta và Huệ Nhi tình đầu ý hợp, mong chủ tử tác thành." Huệ Nhi chính là khuê danh của An đại tỷ.

Cả Cảnh Dật lẫn đám ảnh vệ đều sửng sốt, sau đó thì cười ầm lên, mở miệng trêu chọc:

"Cao Linh ngươi đúng là nhanh tay nhanh chân!"

"Bây giờ chủ tử không cần phải lo đầu bếp chạy mất, có thể tiếp tục ăn cơm An đại tỷ nấu rồi..."


"Đây còn chẳng phải là học theo chủ tử sao, trước kia Kiều tiểu thư..."

Nghe nhắc đến Kiều Sơ Huân, sắc mặt Cảnh Dật chợt lạnh, mọi người đều đang nhao nhao đều lập tức biết điều ngậm miệng lại, Tiểu Vãn lắp bắp xua tay, ra vẻ đáng thương: "Chủ, chủ tử, ta sai rồi. Đừng phạt ta, ta cũng là vì đồ ăn của phu nhân nên mới quyết định ở lại..."

Mọi người lại cười ầm lên lần nữa. Cảnh Dật cũng vui vẻ phất tay một cái, cười nói: "Chỉ cần bản thân các ngươi ưng thuận, ta và Sơ Huân đều không có ý kiến."

Cao Linh đáp lại một tiếng, đứng dậy đi tới đứng phía trước Tiểu Lục.

Trong đội ngũ của Tiểu Bôi có người lên tiếng: "Chủ tử..."

Cảnh Dật đưa mắt nhìn sang, ý bảo có gì cứ nói.

Tiểu Lô rầu rĩ nói: "Chủ tử, nếu sau này chúng ta không còn muốn làm nữa..."

Cảnh Dật tiếp lời, trịnh trọng đồng ý: "Nếu như đã chán ở Biện Kinh rồi, không muốn liều sống liều chết cùng Dung Khải nữa thì cứ trở về. Bất cứ lúc nào, nơi đây cũng là nhà của các ngươi."

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ không nỡ, nhưng rồi vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, vui vẻ đáp lời.

...

Sáng sớm hôm sau, mọi người lên đường. Cảnh Dật, Kiều Sơ Huân và Y Thanh Vũ cùng tiễn Dung Khải, Triệu Đình, Chu Dục Phỉ cùng mười một ảnh vệ tới tận cửa thành, mãi cho tới khi không còn nhìn rõ bóng dáng những người kia nữa thì mới quay người trở về.

Kiều Sơ Huân thấy bên môi Cảnh Dật nở nụ cười nhưng giữa mi tâm lại thoáng vẻ buồn rầu thì liền ôm cánh tay hắn nhẹ nhàng khuyên giải: "Dật Chi chớ buồn, không phải là mỗi năm Hình bộ đều có ngày nghỉ sao, chẳng phải lúc đi bọn Tiểu Bôi đã nói chắc chắn sẽ sắp xếp thời gian trở về đón năm mới cùng chúng ta sao."


Cảnh Dật cong cong khóe mắt, nở một nụ cười nhè nhẹ: "Bọn hắn nói mà nàng cũng tin, người nào người nấy đều là kẻ tham ăn, có thời gian rảnh rỗi lại chẳng tranh nhau chạy đi tìm quán ăn. Chuyện trở về mừng năm mới, nàng cũng đừng trông mong quá."

Kiều Sơ Huân lại cười lắc đầu, tinh nghịch nhìn Cảnh Dật: "Không tin thì ta và công tử đánh cuộc, bắt đầu từ năm nay, hằng năm cứ đến cuối năm thì bọn họ chắc chắn đều sẽ trở về, cùng chúng ta ăn cơm tất niên."

Cảnh Dật nghe ra ý tứ an ủi trong lời nói của Kiều Sơ Huân nên cũng cười theo: "Được, cược thì cược. Tiền đặt cược là gì?"

Kiều Sơ Huân nghe thấy cái này thì lại hơi phiền não, nhíu mày cắn môi cân nhắc. Lúc này hai người đã dần dần tách ra, Cao Linh và mấy tên ảnh vệ thì đi về nhà, Y Thanh Vũ và Liêu Hồng Đàm thì đi về phía nha môn.

Cảnh Dật nắm tay Kiều Sơ Huân, hai người chậm rãi đi về phía thành nam, bởi vì trước đó đã bàn bạc với nhau, muốn quay trở lại con phố trước kia, thưởng thức các loại đồ ăn vặt của thành Việt Châu lần nữa. Hai ngày tới, hai người sẽ dẫn mấy tên ảnh vệ đi du ngoạn vùng Tô Hàng, chỉ để lại Cao Linh và An đại tỷ ở lại giữ nhà, còn chưa quyết định đi bao lâu sẽ về, cho nên lần này ra ngoài nếm thử các loại đồ ăn, cả hai người đều rất hứng thú.

Cảnh Dật nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Kiều Sơ Huân thì bỗng dưng muốn đùa giỡn, kề sát vào bên tai Kiều Sơ Huân: "Không bằng người nào thua thì bị phạt ở trên?"

Kiều Sơ Huân ngây ra, mãi một lúc lâu mới hiểu ra Cảnh Dật nói là chuyện kia, không khỏi đỏ mặt đánh vào tay Cảnh Dật một cái, giọng hơi quở trách: "Lúc nào cũng không đứng đắn!"

Cảnh Dật nhướng mày một cái, không tán thành: "Ta không đứng đắn thế nào? Không phải người thua thì nên bị phạt sao? Ở trên rất mệt. Nếu không, người thua bị phạt ở dưới?"

Kiều Sơ Huân lắc đầu theo bản năng: "Không được, ta không biết ở phía trên làm sao..." Nói giữa chừng thì thấy nụ cười hư hỏng trên mặt Cảnh Dật, nàng đẩy tay hắn ra đi thẳng về phía trước, mím môi oán trách: "Không để ý tới chàng nữa."

Cảnh Dật vươn tay kéo nàng lại, ôm lấy thắt lưng nàng, cúi đầu kề bên tai Kiều Sơ Huân mỉm cười: "Đừng có chạy lung tung, không còn nhớ chuyện lần trước nữa sao, hử?"

Vừa nói chuyện vừa đưa mắt tới một góc nào đó, khóe môi hơi cong lên, khẽ hôn xuống vành tai Kiều Sơ Huân.

Kiều Sơ Huân hơi rụt cổ lại, đẩy tay Cảnh Dật ra, thấp giọng nói: "Ta biết rồi, chúng ta đi thôi." Bây giờ đang là ban ngày, lại là ở trên đường cái, nói thế nào thì cũng nên có chừng mực một chút.

Trong góc khuất kia, người nọ nhẹ nhàng híp mắt, nắm chặt tay nhìn hai người thân mật quấn quýt, luyến tiếc ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào của Kiều Sơ Huân, mãi cho tới khi Cảnh Dật ôm nàng đi càng lúc càng xa, khuất hẳn giữa đám đông.

Nhiều năm trước, đầu buổi chiều của một ngày cũng quang đãng sáng sủa như hôm nay, cũng trong một xó xỉnh âm u thế này, tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu kia vươn tay ra ngay trước mặt hắn, giọng nói ngọt ngào mềm mại lẫn với vẻ rụt rè, hỏi hắn có muốn ăn bánh ngọt hay không.

Lúc hắn ngước mắt lên, tiểu cô nương bị ánh nhìn của hắn làm cho sợ hãi, nhưng cánh tay lại không hề rụt lại. Bát bánh trứng hơi vàng, phía trên rải hành lá băm nhỏ xanh xanh, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút, rất giống với mùi vị của những chiếc bánh mà mẹ hắn thường làm cho hắn ăn lúc mẹ hắn vẫn còn sống.


Xúc từng muỗng bánh cho vào miệng, khi đó hắn đã lập lời thề, cho dù phải đánh đổi cả cuộc đời thì hắn cũng phải báo đáp ân tình của nàng dành cho hắn.

Nhưng bắt đầu từ lúc nào mà tâm tư của hắn đối với nàng đã không còn đơn thuần như thế nữa, đã quên mất lời thề cả đời phải đối tốt với nàng, ngược lại lại muốn phải giam nàng ở bên cạnh mình cả đời thì mới cam lòng.

Ngày ấy hắn dẫn theo một đám gia đinh đuổi theo từ Kiều phủ tới tận cửa thành, thật ra chỉ cần nàng không bước lên cỗ kiệu kia, chỉ cần đi thêm mấy bước nữa thôi thì đã có thể đến được chiếc xe ngựa mà hắn đã sắp xếp sẵn để đưa nàng đi. Đến lúc đó hắn sẽ nói với nhị phu nhân rằng đại tiểu thư bị người ta bắt đi, không biết rõ tung tích. Mà trong khoảng thời gian trước khi Kiều Lộ trở về, hắn tự tin rằng hắn có đủ thời gian để có thể khiến cho Kiều Sơ Huân thích hắn, dù sao thì từng có một khoảng thời gian không ngắn, trong ánh mắt nàng nhìn hắn rõ ràng có ý yêu thích và ỷ lại. Đến lúc Kiều Lộ trở về đương nhiên sẽ không đồng ý gả trưởng nữ của mình đi làm thiếp cho người ta, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận ở rể Kiều gia, ôm mỹ nhân vào lòng.

Chỉ là đời người vốn không có nhiều "nếu như" như vậy.

Nàng không thể chạy thêm mấy bước nữa mà lại nhào vào một cỗ kiệu, khoảnh khắc tên thị vệ kia lấy ngọc bài ra, hắn đột nhiên nảy sinh dự cảm rằng lần này hắn thật sự không bắt nổi nàng.

Chỉ là khi đó chấp niệm quá sâu, hắn cố tình không để ý đến điều đó, cũng không chịu tin vào nó.

Sơ An Đường là lễ vật mà hắn vẫn luôn âm thầm muốn tặng cho nàng. Đêm đó hắn ôm nàng mớm thuốc và châm cứu cho nàng, ngoài niềm vui mừng mãnh liệt vì đã có thể vĩnh viễn giữ lấy nàng, trong lòng hắn còn có một nỗi bi ai vô hình cho cả hắn và nàng.

Tại sao hắn không thể danh chính ngôn thuận ở bên nàng như Cảnh Dật, tại sao phải dùng đến cách thức bỉ ổi vô sỉ như vậy mới có thể giữ nàng lại bên cạnh, tại sao hắn không phải là một công tử nhà giàu, tại sao ngay cả người mình yêu mà hắn cũng không có được.

Nhưng mà đời người vốn chính là như thế!

Con đường sự nghiệp có thể trải rộng bằng phẳng, chuyện làm ăn có thể phất lên chỉ sau một đêm, cũng có thể dựa vào tài năng trời cho cùng nỗ lực mà đạt được một địa vị. Ngay cả Thất Sênh Giáo ngông cuồng tự đại, khiến vô số kẻ hào kiệt phải khom lưng quỳ gối, chẳng phải lúc đó cũng đã từng là vật trong tay hắn sao?

Nhưng lại chỉ có duy nhất một vật thật sự cần đến vận mệnh, lại vĩnh viễn không thể nói đến chuyện công bằng, cho dù ngươi có trả giá lớn đến thế nào cũng chưa chắc đã có thể nhận được hồi báo, thậm chí còn có thể rơi vào cảnh trắng tay.

Cái gọi là ý trời, thì ra là một từ ác nghiệt tới như vậy.

Kiều Tử An nhìn theo bóng dáng hai người dần biến mất giữa đám đông, nhìn theo gò má mờ nhạt dưới ánh mặt trời sáng chói của người kia, bên môi chậm rãi hiện lên một nụ cười yếu ớt.

Nếu không thể đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu, vậy thì có thể nhìn từ xa như vậy cũng chưa chắc không phải là một niềm hạnh phúc.

Hắn mở rộng đôi cánh giữa bóng đêm, che phủ trọn những góc trời tăm tối. Người hắn thương có thể vui vẻ đắm mình trong ánh mặt trời, trong đó vẫn luôn có một phần công sức hắn bỏ ra. Nghĩ như vậy, những nơi âm u cũng không còn quá lạnh lẽo khó vượt qua, hắn ở trong địa ngục tối tăm, cũng có tư cách nhìn lên bầu trời rực nắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận