1,
Ngày 11 tháng 06 năm 2006
Mộc Mộc đã sụp đổ như thế này!!!
Hay gọi là — Mộc Mộc đã sụp đổ ba bận thế nào.
a,
Hôm nay, thần kinh của Mộc Mộc sau một ngày bận rộn cũng dần được thả lỏng vào lúc 8h30 tối.
Bận bịu làm việc cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể tan làm.
Tiểu Lại nói buổi tối sẽ làm món cá, Mộc Mộc ra khỏi cổng công ty, cõi lòng mong chờ đi một mạch về đến nhà.
Tuy nhiên, giao thông ở Bắc Kinh vẫn luôn chen chúc như vậy, đã nói là trước 9 giờ sẽ về đến nhà nhưng nếu tiếp tục như vậy thì chắc khoảng 10 giờ tối mới có thể về đến nhà.
Dừng lại một đoạn, sau đó bắt xe buýt đến tàu điện ngầm.
Người trên tàu điện ngầm cũng chen chúc hệt như giao thông ở Bắc Kinh, không đủ chỗ để nhích sang một bước nữa.
Ra khỏi đường sắt thành phố rồi lên một chiếc lam, tốc độ của xe lam cũng ổn định như người chen chúc trên tàu điện ngầm.
Bất kể là đèn xanh hay đèn đỏ, bất kể có chướng ngại vật hay không thì cũng không bao giờ đạp phanh, cũng tuyệt đối không cần quan tâm có người đi bộ hay không, chỉ biết cắm đầu mà đi.
Giời ạ, cuối cùng cũng về đến nhà.
Mộc Mộc nhấn chuông cửa, nghe thấy tiếng bước chân, chắc là Tiểu Lại ra mở cửa.
Mộc Mộc nở nụ cười, vì anh không muốn đưa sự mệt mỏi trong công việc về đến nhà.
Nhưng không ngờ, lúc cửa mở, một người phụ nữ chống nạnh, đôi mắt mở to, đứng bên trong cánh cửa, đang nổi trận lôi đình quát anh: Anh ném giẻ lau nhà bếp đi đâu rồi hả?
Anh kinh ngạc đến đờ người.
b,
Tiểu Lại tan làm, chạy như bay đến chợ mua cá mua thịt, mua trái cây, sữa đậu nành, rau xanh — đợi đến khi ra khỏi chợ, trên người cô cũng phải xách ít nhất là 20kg.
Những chiếc túi ni lông đủ màu chật ních trên tay, Tiểu Lại chưa đi được mấy được đã bị siết chặt đến hằn lên vết đỏ thẫm.
Vất vả lắm mới đến trước cổng toà nhà, còn phải lết lên tầng năm, thở dài ngao ngán, mồ hôi nhễ nhại, cũng không kịp tắm rửa mà bắt tay vào bếp lu bu công việc.
Lúc gần 9 giờ, mùi thơm đồ ăn ngào ngạt bay ra từ nhà bếp, bên trong thì là cảnh tượng đầy lộn xộn.
Trên kệ bếp, nước, dầu, rau cải —- ngổn ngang khắp nơi.
Lúc này, Tiểu Lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Không tìm thấy giẻ lau nhà bếp ở đâu cả.
Tiểu Lại đứng trên sàn nhà đầy bẩn thỉu trong nhà bếp, lật đông tìm tây nhưng càng tìm không thấy thì cô càng tức muốn ói máu, sao lại không tìm thấy nhỉ? Nếu không tìm thấy thì phải dọn nhà bếp thế nào đây? Tiểu Lại luôn đặt giẻ lau trên kệ bếp, gỉe lau phòng khách thì để trong toilet, còn giẻ lau phòng ngủ thì đặt trên cửa sổ, tức chết mất thôi, tức quá đi mất, tại sao lại không tìm thấy?
Tiểu Lại không còn cách nào nữa, đầu như muốn phình to, dứt khoát không thèm làm gì hết, chỉ quanh quẩn trong nhà bếp, chết sống cũng phải tìm bằng được giẻ lau.
Mãi một lúc lâu sau, Tiểu Lại mới sực nhớ ra là hôm qua Mộc Mộc rửa chén, sau đó dọn dẹp nhà bếp.
Đúng, chắc chắn là Mộc Mộc! Thường ngay anh vốn chẳng làm việc nhà, khó khăn lắm mới có một hôm thể hiện, ai dè lại làm mất giẻ lau, hừm, biết ngay anh ấy chẳng tốt bụng gì rồi.
Lần trước cũng có đợt giẻ lau biến mất tăm, cô hỏi Mộc Mộc thì anh bảo giẻ lau dơ rồi nên đã đưa đi giục.
Mộc Mộc bảo, chỉ là giẻ lau thôi mà, em mua cái khác là được.
Không sai, lần này chắc chắn lại do Mộc Mộc giục rồi, cái tên thần kinh, tên động kinh rảnh rỗi sinh nông nỗi này.
Bản thân Tiểu Lại không biết đổi giẻ lau, cần anh lo sao, cho dù có giục nhưng không biết giải quyết hậu quả sao! Anh bận việc, chẳng lẽ người khác không bận sao? Bây giờ không thể dọn dẹp phòng bếp bầy hầy này được, làm sao bây giờ? Đúng là vừa làm chậm trễ người khác, vừa làm trì hoãn mọi thứ! Cái tên này! Đợi anh về xem em xử anh thế nào!
Tiểu Lại lo lắng nóng nảy, cuối cùng không nhịn được nữa, bởi vì chưa giải quyết được mọi việc nên Tiểu Lại không làm gì nữa, cũng không thể làm.
Tiểu Lại cảm thấy bản thân tức giận, giống như một quả bóng liên tục bị thổi phồng……Tiểu Lại nằm im, không gọi điện thoại cũng không nhắn tin.
Anh đã nói trước 9 giờ sẽ về đến nhà, có lẽ là kẹt xe, nếu vậy thì sớm nhất là 10 giờ mới về được.
Lúc gần 10 giờ, cuối cùng Tiểu Lại cũng nghe được tiếng bước chân cả anh, từng bước một, đúng vậy, chắc chắn là anh đã về rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Lại đứng lên ra mở cửa, không hề nhìn người đàn ông trước mặt mà lập tức tuôn trào cơn giận dữ ra.
Cô tức đến độ sùi bọt mép, nhe răng trợn mắt rồi quát: Anh ném giẻ lau nhà bếp đi đâu rồi hả?
Mộc Mộc ngạc nhiên đến đờ người
Tiểu Lại nhìn Mộc Mộc ngạc nhiên đến đờ người thì cũng kinh ngạc đến ngớ người.
c,
Mộc Mộc: Em không thể hiểu được!
Tiểu Lại (cười lớn): Đúng thật là em hơi không thể hiểu được.
Mộc Mộc: Anh tan làm về, nghĩ đến sắp được gặp em thì cực kỳ vui vẻ.
Còn em chính là đồ đanh đá, chưa rõ trắng đen đã giận dữ quát anh rồi, hỏi anh giẻ lau ở đâu, sao anh biết được giẻ lau nằm ở đâu chứ, em thần kinh quá đi.
Tiểu Lại (chột dạ): Khụ khụ, ấy, thời tiết hôm nay không tệ ha!
***
2,
Ngày 19 tháng 06 năm 2006
Bạn bè của Mộc Mộc đúng thật là khiến người ta phải cạn lời.
Ấy, cuối cùng Tiểu Lại cũng đã tin câu nói kia rồi — Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Về bạn học Trương Trương.
Tiểu Lại: À, nghe bảo là vợ anh có thai đúng không? (vui sướng khi người ta gặp hoạ) ha ha, chúc mừng anh nhé, sau này ngày nào cũng có thể dỗ con rồi, lấy phân và nước tiểu của con làm niềm vui!
Trương Trương (tức giận): Đừng gấp, cô cũng sẽ có một ngày như thế thôi.
Tiểu Lại (tiếp tục vui sướng khi người khác gặp hoạ): Ha ha, để tôi giúp anh đặt tên cho con nhé.
Ờm, tôi thấy gọi là Trương Nha Vũ Trảo ổn áp đấy, bốn chữ, còn không sợ đụng hàng nữa.
Trương Trương: Cô đã tốt bụng thế thì tôi cũng không thể phụ lòng cô được.
Tôi cũng giúp cô đặt tên cho con trai tương lai của cô nhé.
Ờm, để tôi nghĩ xem, đúng rồi! Nếu con trai tương lai của cô theo họ của Mộc Mộc (chú thích của biên tập viên: Mộc Mộc mang họ Lâm), thì đặt là Lâm Hải Tuyết Nguyên đi, còn nếu nó theo họ cô thì gọi là Tô Ninh Điện Khí, vừa độc đáo vừa khí thế, còn dễ nhớ nữa chứ!
Tiểu Lại:……Quả nhiên có thù tất báo.
Về bạn học M.
Tiểu Lại: M này, em cậu một mình đến thành phố khác làm việc sao?
Bạn M: Ừm, tuần trước vừa đi rồi.
Tiểu Lại: Tôi nghe nói an ninh ở đó rất hỗn loạn, rất nhiều vụ trộm cướp.
Cậu nhớ nhắc em cậu chú ý an toàn đấy.
Bạn M: Hầy, chuyện này có gì không tốt đâu.
Cái gì cũng nên học một chút chứ, dù sao cũng phải có kỹ năng nhất định mà.
Tiểu Lại:……
Về bạn học A Quái và A Bỉnh.
Bạn học A Quái và A Bỉnh là bạn nối khố của Mộc Mộc.
Hôm nay hai người đến nhà chơi, trò chuyện trong chốc lát.
Đến 1 giờ rưỡi chiều, bạn học A Bỉnh đột nhiên buông chén cơm mới ăn được một nửa xuống, sau đó chạy ra ngoài phòng khách xem TV.
Không bao lâu sau, Mộc Mộc và A Quái cũng chạy ra cùng xem.
A Bỉnh: A Quái, mày cũng thích xem chương trình này à?
A Quái: Đúng vậy, hầu như tao không hề bỏ sót ngày nào nào cả.
Mộc Mộc (hưng phấn): Tao cũng vậy, một ngày mà không được xem thì liền cảm thấy khó chịu như thiếu thứ gì đó.
A Bỉnh: Tao cũng vậy, tao cũng vậy!
Ánh mắt của ba người chạm phải nhau, dường như đang cảm thán đã tìm được tri kỷ thật sự của mình, nắm chặt tay trong sự phấn khích, sau đó lại tập trung xem tiếp.
Tiểu Lại cũng bước tới, nhìn cảnh tượng này rồi lại nhìn TV, cạn lời quay lại bàn tiếp tục ăn cơm.
Ba người mở âm lượng TV to hết cỡ, Tiểu Lại vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của người dẫn chương trình trên TV —-
“Trong giai đoạn heo con, chúng tôi vẫn sử dụng thức ăn chăn nuôi thông thường, sau khi đạt 60kg đến khoảng 80kg thì lúc này chúng tôi mới bắt đầu sử dụng một lượng nhỏ bã rơm.
Khi đạt nó 80kg đến 120 kg, chúng tôi dựa theo tỉ lệ kỹ càng, lúc này thức ăn chăn nuôi là 1kg và cỏ là 0,6kg.
Sau khi heo đạt được 120kg trở nên, chúng tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt thức ăn chăn nuôi và cỏ theo tỷ lệ 1:1.”
…..
“Kính gửi quý vị khán giả, cảm ơn quý vị đã theo dõi chương trình hôm nay.
Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai!”
A Quái & A Bỉnh & Mộc Mộc (tiếc nuối): Ôi, nhanh vậy đã kết thúc rồi sao, còn chưa xem đã mà!
Tiểu Lại:…….