4,
Ngày 11 tháng 03 năm 2008
Canh sườn củ cải trắng cho bữa trưa.
Lúc xuống cầu thang, Mộc Mộc đánh rắm một cái.
Mộc Mộc: Tiểu Lại này, anh cảm thấy thật đáng tiếc khi thả một quả rắm như vậy.
Tiểu Lại: Chuyện này có gì đáng tiếc chứ, rắm không thả thì còn có thể làm gì được nữa.
Mộc Mộc: Chậc, em đúng là không hiểu biết gì cả, sao không thể làm gì được chứ.
Anh nói cho em biết, nếu tích luỹ được đủ số lượng rắm thì có thể đốt cháy đấy.
Tiểu Lại: Tại sao?
Mộc Mộc: Vì rắm chứa 59% nitơ, 20% hydro, 9% CO2, 7% metan, 4% oxy, và khoảng 1% hydro sulfua, amoniac và các chất khác.
Tiểu Lại: Vậy thì sao?
Mộc Mộc: Em đúng là không giỏi môn Hoá nhỉ.
Cả hydro và metan đều là khí dễ cháy.
Khi những khí này trong rắm đạt đến một nồng độ nhất định thì nó sẽ bốc cháy, thậm chí phát nổ.
Tiểu Lại (khinh thường): Em không tin đâu, anh đừng lừa em.
Mộc Mộc: Không tin thì em lên mạng tra thử đi.
Anh nhớ rõ giáo viên môn Hoá từng dạy rồi, em thật sự không biết hay giả vờ vậy?
Tiểu Lại: Trước giờ môn Hoá của em không bao giờ trên 40 điểm.
Nhưng mặc dù em không giỏi Hoá thì anh cũng không thể lừa em như vậy được.
Tiểu Lại mở máy tính lên, tra kiến thức về rắm trên Baidu—–
Khi ăn thức ăn, con người tạo ra nhiều khí hơn do hệ thực vật bình thường của đường tiêu hóa.
Các khí này cùng với sự co bóp của ruột chạy xuống và thải ra ngoài theo đường hậu môn.
Khi thải ra ngoài, do vai trò của cơ vòng nên đôi khi gây ra tiếng vang.
Vì vậy, đánh rắm là biểu hiện của hoạt động bình thường của ruột.
Ngược lại, nếu bạn không xì hơi hoặc nếu bạn xì hơi quá nhiều thì đó là một hiện tượng bất thường.
Thông thường, nhiệt độ khi đánh rắm của con người là khoảng 37°C và tốc độ khoảng 3,05m/s.
Hầu hết mọi người đánh rắm 14 lần một ngày
Đồng thời, đánh rắm là một loại khí nguy hiểm, và hàm lượng hydro của nó đôi khi có thể cao tới 47%.
Vì vậy, các nhà khoa học đã cảnh báo rằng phải nghiêm cấm bắn pháo hoa khi đánh rắm, dù chỉ một lượng nhỏ tia lửa cũng có thể gây nổ.
Đây không phải là để giật tít.
Có một tin tức ở nước ngoài nói rằng trong quá trình mổ ruột, một tia lửa điện được tạo ra khi dao mổ điện bị đoản mạch trong quá trình hoạt động, khiến cho rắm tràn ra khỏi ruột của bệnh nhân, sau đó gây ra vụ nổ và làm rơi mất một đoạn ruột.
May mắn thay, hydro trong rắm không phải lúc nào cũng được giữ ở giá trị cao đến mức phát nổ, hơn nữa khi rắm bay vào không khí sẽ nhanh chóng bị pha loãng.
Đồng thời, ít ai cố tình châm lửa nên trong những trường hợp bình thường, chúng ta không phải lo lửa cháy mông vì đánh rắm.
Nhưng ở một số nơi nhất định, không thể coi thường rắm.
Ví dụ, trên một con tàu vũ trụ, các phi hành gia đánh rắm có thể gây ra tia lửa, và hậu quả thì không dám nghĩ đến.
Vì lý do này, để loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn, Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Quốc gia cũng đã thành lập một chuyên đề đặc biệt, phân bổ kinh phí và tiến hành một nghiên cứu toàn diện, chuyên sâu và có hệ thống về rắm: loại thực phẩm nên ăn để các phi hành gia ít đánh rắm hơn trong chuyến bay, để ngăn chặn sự cố trước khi nó xảy ra.
Trên mạng xuất hiện đoạn video quay cảnh một người nhắm ngọn nến đang thắp sáng cách đó vài mét trong đường hầm mà đánh rắm, kết quả giống như vòi phun lửa, một con rồng phun ra lửa, ánh lửa sáng rực.
Tiểu Lại: Wow……Rắm đúng thật này, đúng thật sao!!!
Mộc Mộc (đắc ý): Anh nói không sai chứ? Em nói xem, rắm lợi hại như vậy, nếu tụi mình thu thập tất cả rắm, chậc chậc, tài nguyên thiên nhiên vừa rẻ tiền vừa có thể làm được nhiều chuyện nữa.
Tiểu Lại (không quan tâm): Cho dù có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng em hỏi anh, phải thu thập thế nào đây?
Mộc Mộc: Chuyện này có gì khó đâu.
Tụi mình có thể phát minh ra một thiết bị thu khí, vừa nhỏ gọn vừa dễ mang theo bên người.
Tốt nhất là có thể treo trực tiếp ngay hậu môn, chỉ cần một khi muốn đánh rắm thì thiết bị này sẽ tự động bật lên, thu hết rắm vào trong thiết bị này.
Tiểu Lại:……Xem như anh giỏi.
Được rồi, cho dù thu thập được, vậy anh có thể dùng làm gì? Bắn pháo hoa? Hay là đốt nến, hay là thu thập rắm của tất cả mọi người rồi tạo thành nhiên liệu hoả tiễn?
Mộc Mộc: Không ngờ nhiên liệu hoả tiễn không có gì rắc rối cả, hoàn toàn có thể lấy được từ dân và sử dụng cho dân.
Ví dụ như thiết bị này, ngoài thu thập ra thì còn có thể chuyển hoá năng lượng sinh học thành điện năng……Đến lúc đó, nếu điện thoại di động hết pin, không có tín hiệu thì chỉ cần cắm vào cổng USB trên, wow……Sau đó có thể sạc pin cho điện thoại rồi.
Tiểu Lại:…….Đã hoàn toàn bị anh đánh bại rồi.
***
5,
Ngày 15 tháng 03 năm 2008
Việc sửa sang nhà cửa đã xong xuôi.
Tiểu Lại và Mộc Mộc bắt đầu chuẩn bị đồ đạc và vật dụng trong nhà.
Hôm nay là ngày 15 tháng 03, là thời điểm tốt nhất mà các cửa hàng điện máy lớn giảm giá và thực hiện các hoạt động.
Có người mua sắm là so sánh giá cả của ba nơi xem chỗ nào có ưu đãi tốt hơn.
Còn Mộc Mộc mua sắm là so sánh giá cả của tận bảy tám nơi.
Anh muốn ghé tất cả cửa hàng điện máy khắp thành phố, sau đó sàng lọc ra hai hoặc ba cửa hàng có giá rẻ nhất để chọn lựa.
Vì vậy, mua sắm của Mộc Mộc chính là, ngày đầu tiên là dạo quanh, ngày tiếp theo mới là để mua.
Thế nên sau khi hiểu được thói quen này của Mộc Mộc, để tiết kiệm thời gian và sức lực thì gần như Tiểu Lại không đi ngày đầu tiên, sau đó ngày tiếp theo mới cùng anh đi “Lựa chọn” xem rốt cuộc nên mua của cửa hàng nào.
Trong một cửa hàng điện máy “Trung nào đó”.
Mộc Mộc: Giá thấp nhất của chiếc máy giặt này là bao nhiêu?
Nhân viên cửa hàng: Nếu quý khách thật sự muốn mua thì tôi sẽ xuất hoá đơn tiêu thụ với giá 4200 tệ ngay lập tức.
Mộc Mộc: Mắc quá rồi? Cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó” bên cạnh cửa hàng của cô bán với giá 3800 tệ thôi, còn cùng hiệu và cùng size nữa.
Nhân viên cửa hàng: Không thể nào, đây là giá niêm yết đã thống nhất rồi thưa anh.
Mộc Mộc: Tôi lừa cô làm gì, Tiểu Lại, đi thôi, tụi mình sang cửa hàng bên kia mua.
Nhân viên cửa hàng: Xin quý khách đừng nóng nảy, vầy đi, tôi cũng bán cho anh với giá 3800 tệ vậy.
Mộc Mộc: Đều bằng giá nhau, vậy tại sao tôi phải mua ở cửa hàng của cô chứ?
Nhân viên cửa hàng: Vậy tôi sẽ tặng cho quý khách một máy tạo độ ẩm, quý khách thấy sao ạ?
Mộc Mộc: Có thể giảm giá thêm được không?
Nhân viên cửa hàng: Thật sự tôi không thể giảm hơn nữa, đây là giá xuất xưởng, bởi vì chúng tôi có nhiệm vụ tiêu thụ trong ngày lễ, nếu không thì anh không thể mua được sản phẩm với mức giá này ở các cửa hàng khác đâu.
Mộc Mộc: Thật sự không thể giảm thêm nữa sao?
Nhân viên cửa hàng: Thật sự không được đâu ạ.
Mộc Mộc: Được rồi, vậy cô xuất hoá đơn tiêu thụ cho tôi đi.
Nhân viên cửa hàng xuất hoá đơn tiêu thụ cho Mộc Mộc.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, không phải tụi mình phải đến quầy thu ngân để thanh toán sao? Anh dẫn em đi đâu vậy?
Mộc Mộc: Bây giờ trả tiền cái gì, tụi mình đến cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó” đi.
Tiểu Lại: Anh định làm gì?
Mộc Mộc: Đến rồi em sẽ biết.
Trong cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó”.
Mộc Mộc (cầm hoá đơn tiêu thị đưa cho nhân viên cửa hàng): Hôm qua cô nói với tôi rằng giá của chiếc máy giặt mà anh đưa cho tôi là giá thấp nhất ở Bắc Kinh, và không cửa hàng nào có thể đưa ra mức giá này.
Nhưng khi nãy tôi đến cửa hàng điện máy “Trung nào đó”, người ta còn tặng cho tôi một chiếc máy tạo độ ẩm nữa.
Nhân viên cửa hàng (nghiêm túc xem hoá đơn tiêu thụ của cửa hàng điện máy “Trung nào đó”): Không thể nào, đám người này thật quá đáng.
Bọn họ bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Thưa quý khách, tôi sẽ giảm thêm cho anh 200 tệ, tôi không chỉ tặng anh một chiếc máy tạo độ ẩm mà còn tặng thêm một chiếc nồi lẩu điện nữa.
Quý khách thấy thế nào?
Mộc Mộc: Là giá thấp nhất rồi sao?
Nhân viên cửa hàng: Nếu không phải là giá thấp nhất thì tôi sẽ lập tức từ chức và rời đi ngay.
Mộc Mộc: Được, vậy cô xuất hoá đơn tiêu thụ cho tôi đi, tôi đi thanh toán.
Nhân viên cửa hàng xuất hoá đơn tiêu thụ cho Mộc Mộc.
Tiểu Lại: Mộc Mộc này, không phải tụi mình phải đến quầy thu ngân để thanh toán sao? Anh dẫn em đi đâu vậy?
Mộc Mộc: Bây giờ trả tiền cái gì, tụi mình đến cửa hàng điện máy “Trung nào đó” đi.
Tiểu Lại:…..Không phải chứ? Vẫn phải cạnh tranh nữa sao?
Trong cửa hàng điện máy “Trung nào đó”.
Mộc Mộc (đưa hoá đơn tiêu thụ ở cửa hàng “Mỹ nào đó” cho nhân viên cửa hàng): Chẳng phải lúc này cô nói rằng đó là giá thấp nhất sao, nhưng vừa rồi ở “Mỹ nào đó” còn rẻ hơn bên cửa hàng của cô 200 tệ.
Họ không chỉ tặng cho tôi máy tạo độ ẩm, mà còn tặng thêm nồi lẩu điện nữa.
Nhân viên cửa hàng (nghiến răng nghiến lợi): Đệch, còn để người khác sống nữa không đây, hôm nay tôi sẽ chết sống với bên đó.
Thưa quý khác, đây bảng sao kê thanh toán của chúng tôi, 3600 tệ thật sự là giá thấp nhất rồi, xem như tôi tính anh với giá 3600 tệ, bên cạnh đó ngoài tặng anh một chiếc máy tạo độ ẩm và một nồi lẩu điện thì tôi còn gửi thêm một bộ dụng cụ ăn nữa.
Mộc Mộc: Thật sự không thể giảm thêm nữa sao?
Nhân viên cửa hàng: Nếu đây không phải là giá thấp nhất thì quý khách cứ đến gặp quản lý cửa hàng của chúng tôi để khiếu nại.
Mộc Mộc: Được, vậy cô xuất hoá đơn cho tôi đi, để tôi đi thanh toán.
…
Nhân viên của cửa hàng điện máy “Trung nào đó”: Tôi không chỉ tăng anh một chiếc máy tạo độ ẩm, một nồi lẩu điện, một bộ dụng cụ đồ ăn, mà còn tặng thêm một bàn ủi điện nữa.
Nhân viên của cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó”: Tôi không chỉ tăng anh một chiếc máy tạo độ ẩm, một nồi lẩu điện, một bộ dụng cụ đồ ăn, một bàn ủi điện, mà còn tặng thêm một bộ năm dụng cụ làm bếp nữa.
Nhân viên của cửa hàng điện máy “Trung nào đó”: Tôi không chỉ tăng anh một chiếc máy tạo độ ẩm, một nồi lẩu điện, một bộ dụng cụ đồ ăn, một bàn ủi điện, một bộ năm dụng cụ làm bếp, mà còn tặng thêm một bình giữ nhiệt nữa.
Nhân viên của cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó”: Tôi không chỉ tăng anh một chiếc máy tạo độ ẩm, một nồi lẩu điện, một bộ dụng cụ đồ ăn, một bàn ủi điện, một bộ năm dụng cụ làm bếp, một bình giữ nhiệt, mà còn tặng thêm hai chai Coca lớn nữa.
Nhân viên của cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó” (ngửa mặt lên trời thở dài): Giám đốc à, anh vẫn luôn không thấy cửa hàng điện máy “Mỹ nào đó” hơn cửa hàng của mình ở đâu, nhưng bây giờ em đã biết rồi, em chỉ thua hai chai Coca lớn mà thôi.
Được rồi, tôi thua.
Tiểu Lại:…..
Trên đường bắt xe về nhà.
Mộc Mộc (uống Coca): Được một ngày thu hoạch tốt nhỉ!
***
6,
Ngày 23 tháng 03 năm 2008
Mẹ của Mộc Mộc gọi điện thoại đến, nói rằng bạn học của anh trai Tiểu Lại bởi vì làm việc biếng nhác nên đã bị giám đốc nhà máy trừ 100 tệ.
Để trút giận, người này đã dùng đuốc đốt nhà máy, sau đó bị kết án 8 năm tù giam.
Kể xong thì mẹ thổn thức không thôi, bởi vì lúc bảy, tám tuổi thì người bạn của anh trai Tiểu này đã nghịch ngợm châm lửa ở nhà của Tiểu Lại, nhưng may phát hiện sớm nên không gây ra tổn thất gì.
Đương nhiên hai người không liên quan gì đến nhau, có lẽ chỉ là trùng hợp nhưng mà vừa nghe mẹ nói vậy khiến Tiểu Lại cũng hơi buồn.
Cô cũng quen người này, khi còn nhỏ còn từng mua kem cho cô nữa.
Mộc Mộc tập trung chơi game, là cậu trai trạc tuổi với anh trai của Tiểu Lại nên tất nhiên không thể phát hiện được sự thay đổi trong tâm trạng của Tiểu Lại.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, khi còn bé anh có nghịch ngợm không?
Mộc Mộc: Đương nhiên, ai khi còn bé mà không nghịch ngợm cơ chứ.
Tiểu Lại: Anh nghịch ngợm gì vậy, kể em nghe xem.
Châm lửa? Làm nghẹt ống khói nhà hàng xóm? Hay từng trộm đồ……
Mộc Mộc (thất thần): Cái gì, khi còn bé anh chỉ hơi ham ăn chút thôi.
Nhắc lại mới nhớ có một lần, mưa gió bão bùng, trong nhà vừa cúp nước vừa cúp điện, nên anh và bà chị ở nhà không có gì ăn.
Sau đó chợt ngửi thấy mùi thơm phức, vừa mở cửa liền thấy hàng xóm bên cạnh nấu một nồi cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo.
Tiểu Lại: Chuyện này có gì đâu? Đứa bé nào mà không ham ăn.
Mộc Mộc: Không phải, anh không kìm được, bèn vịn vào kẹt cửa nhà ông ấy rồi nhìn bằng ánh mắt vô cùng tội nghiệp.
Ai ngờ bị họ nhìn được, sau đó mở cửa rồi múc cho anh và bà chị mỗi người một chén cháo lớn, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy thơm phức.
Tiểu Lại: Ồ, hoá ra anh đã có tài xin ăn trời cho từ nhỏ rồi.
Mộc Mộc:…….