So Kiếm

Thanh Mộng cùng Trúc Kiếm đồng thời đâm đến tử huyệt.

Kiếm của gã, ngay khi cách mi tâm nam nhân hai phân, đột ngột dừng.

Trúc Kiếm đâm ngập lồng ngực, huyết châu rực rỡ yêu diễm bùng lên, theo lá phong  phiêu phất. Gã chú mục nhìn ánh mắt thất kinh của nam nhân, ôm ngực tươi cười, nhợt nhạt mà mỹ lệ.

“Không thể ở bên người, ta nguyện chết trong tay người.”


Mười năm, tâm nguyện cuối cùng đã thỏa. Khoảng khắc nam nhân vươn tay đến đỡ lấy, gã gục xuống. Sóng mắt khoái hoạt lại mãn nguyện.

Thế gian từ ấy về sau không còn Thanh Mộng.

Giang Nam khói biếc sông xanh, lại một mùa thu lá phong tung bay rợn ngợp. Con đường cổ đạo ướm gió tây, xe ngựa khoan thai đi giữa mười trượng nhuyễn hồng.


Tiểu đồng đánh xe khóe môi dắt nhánh cỏ dại, nhàn nhã tiêu dao.

Vị chủ nhân ngồi trong xe lại gọi bảo tiểu đồng, khiển mã chậm hơn chút nữa. Rồi buông rèm che, cúi đầu hỏi gã nam tử vẻ mặt tái nhợt đang dựa vào vai mình,

“Hôm nay ngực có còn đau không?”

Nam tử mỉm cười khẽ gật, khoái hoạt mà giảo hoạt.

– Hoàn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận