Sở Kiều đảo hai vòng trên đường, thuận tay thó túi tiền của một gã công tử ăn vận lòe loẹt, bộ y phục rộng thùng thình của Gia Cát Nguyệt mặc trên người bị gió đêm thổi bay phần phật, thoạt nhìn giống như đạo bào. Nàng tựa lưng vào một gốc đại thụ, dốc túi tiền ra kiểm tra, nhìn đống vàng bạc nặng trịch lấp lánh thì sáng bừng hai mắt, vui vẻ huýt sáo một tiếng, tiêu sái đi ra đường lớn rồi tạt vào một cửa hàng may mặc.
Chỉ chốc lát sau, một vị công tử trẻ tuổi tuấn tú bước ra khỏi cửa hàng, tròng mắt trong trẻo như thủy tinh, môi đỏ hồng, tay cầm một cây quạt ra vẻ hào hoa, mười phần là bộ dạng của con cháu thế gia.
Đúng như lời Lý Sách nói, Đường Kinh hiện tại đang rung chuyển, trung ương quân bị diệt gọn trong nháy mắt, rất nhiều thế gia bị tiêu trừ tận gốc đuổi ra khỏi kinh thành, thực khiến lòng dân hoang mang, kẻ ra người vào Đường Kinh càng thêm tấp nập. Mà người đuổi bắt Sở Kiều lại càng không ít, ngoài Lý Sách ra thì thế lực khắp nơi đều đang âm thầm ra sức tìm kiếm thiếu nữ vô luận là đối với Bắc Yến hay Đại Hạ đều có tầm quan trọng như nhau. Vì vậy, các tửu lâu khách điếm đều đầy các thám tử thám báo từ các nơi tụ về.
Sở Kiều đắn đo một chút rồi quyết định, thay vì ở tại khách điếm, không bằng cứ nấp ở sòng bạc thanh lâu. Loại địa phương này tuy đông người nhiều miệng nhưng lại là nơi ẩn thân tốt nhất. Sẽ không ai ngờ được một cô gái thân đầy thương tích lại có gan chui vào mấy chỗ thị phi như vậy để trốn tránh sự truy lùng của thế lực bốn phương.
Hiện tại đã khá trễ, đường trung tâm vắng tanh nhưng phố Yên Hoa lại vô cùng náo nhiệt. Con phố này hơi hẹp nhưng lại rất đông người qua kẻ lại, hoa đăng sáng bừng, trên ban công của lầu các hai bên đường đứng đầy kỹ nữ trang dung lộng lẫy không ngừng nũng nịu cười duyên, phe phẩy khăn tay nhuộm hương khiến người đi đường hít thở không thông. Trên lòng đường cũng có không ít oanh yến chủ động mời chào kiếm khách.
"Vị tiểu tướng công này đi một mình sao? Không bằng vào trong ngồi một chút đi?"
Cảm thấy tay bị kéo lại, vừa dừng bước thì Sở Kiều liền cảm thấy rùng mình buồn nôn một trận. Nữ nhân này đã không còn trẻ, ít nhất cũng phải ba mươi lăm, toàn thân toát ra mùi son phấn nồng nặc gay gắt, đống phấn trát trên mặt dày đến độ như muốn rơi rụng từng mảng khi nói chuyện, xiêm y đỏ chót trên người cũng là loại vải rẻ tiền, lộ ra hơn nửa bộ ngực đã bắt đầu xệ xuống, da thịt trắng ởn, liếc mắt một cái cũng đủ biết là dạng người làm nghề gì.
Đôi mắt người đàn bà lộ ra vẻ khôn khéo từng trải khi thấy Sở Kiều trẻ tuổi, bà ta khoác tay lên vai nàng, sáp mặt đến gần, híp mắt cười nói: "Có cần người bầu bạn không?"
Sở Kiều hơi sững ra, không ngờ Biện Đường lại cởi mở như vậy, phải biết rằng, ở Đại Hạ thì loại công khai ra đường kiếm khách như vậy đều bị cấm tuyệt. Mặc dù Đại Hạ cũng có kỹ viện nhưng phần lớn là dành cho quan gia tiêu khiển, thường dân căn bản không được vào.
Bất quá, tuy có hơi kinh ngạc nhưng Sở Kiều vẫn che giấu rất tốt. Dù sao ở thế kỷ 21 nàng cũng là sĩ quan cao cấp, có cục diện gì mà nàng chưa từng trải qua chứ?
Cơ hồ là ngay lập tức, nàng liền sành sỏi cất tiếng trêu đùa, "Tỷ tỷ giá cả thế nào?"
Kỹ nữ kia sửng sốt, thấy Sở Kiều tuy tuổi không lớn, thậm chí giọng nói còn hơi non nớt nhưng cử chỉ lại hết sức rành đời thì cũng không dám hét giá, cười nói: "Đi dạo hồ thì năm xu, làm một lần thì hai tiền một bận, thấy tiểu tướng công dáng vẻ người yêu người thích như vậy nên giảm giá bao đêm cho ngươi một chút, năm tiền thôi."
Mười xu thành một tiền, mười tiền thành một lá bạc, mười lá bạc thành một lá vàng, ban đầu Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh bị bán làm nô lệ, giá cũng chỉ có vài lá vàng, ả kỹ nữ này hiển nhiên biết bản thân hoa tàn ít bướm nên ra giá cũng không cao.
Sở Kiều khẽ mỉm cười, duỗi ngón tay ra lắc lắc. Kỹ nữ kia tưởng nàng chê đắt liền vội vàng nói: "Vậy một tiền một lần, hai tiền bao đêm. Tiểu tướng công, ta vừa nhìn là biết ngươi rành rẽ giá cả, không thể giảm nữa rồi."
Sở Kiều lắc đầu, nói: "Không phải ta chê đắt, mà ta và ngươi không phù hợp. Vậy đi, nếu ngươi có thể giới thiệu một nơi thanh tịnh thì ta sẽ trả ngươi một lá vàng, như thế nào?"
Kỹ nữ kia nghe nói liền mừng rơn, nàng ta lao động cả nửa năm cũng chưa chắc kiếm được một lá vàng, vì vậy vội vàng đi trước dẫn đường.
Ban đầu Sở Kiều vốn dự tính đi sòng bạc, nhưng nơi đó vừa nhiều người lại vừa loạn, không phù hợp làm chỗ nghỉ ngơi. Kỹ nữ tất nhiên sẽ thông thuộc mấy kỹ viện nổi danh một chút, nếu khách đón đường không hài lòng thì sẽ giới thiệu đến kỹ viện quen thuộc, coi như kiếm được chút tiền hoa hồng, mà như vậy cũng sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái cho Sở Kiều.
Kỹ nữ kia nhanh chóng dẫn Sở Kiều đến trước một thanh lâu khá lớn, mặt tiền thoạt nhìn cũng không tệ, chẳng qua do vị trí có hơi xa nên không được náo nhiệt như mấy chỗ đầu đường.
Nam nhân bộ dạng như quản sự vội vã chạy tới cúi đầu khom lưng chào đón Sở Kiều, luôn miệng 'công tử với đại gia' ngọt xớt. Nhưng khi ông ta quay sang kỹ nữ kia thì liền thay đổi sắc mặt, đã tận lực giảm thấp âm thanh nhưng vẫn bị Sở Kiều nghe hết toàn bộ, "Ngươi không biết Trang lão gia gần đây đã lên tiếng dặn không thể đón người lạ sao? Bên trên hình như đang tìm kiếm người nào đó."
Quả nhiên có tiền cũng có thể xui ma khiến quỷ, kỹ nữ kia đáp lời: "Không phải người lạ, là khách quen của ta."
Nam nhân kia rõ ràng không tin, "Bằng ngươi mà hắn cũng chơi? Ngươi gần như đáng làm mẹ hắn rồi."
"Cuốn xéo! Hắn coi trọng lão nương dày dạn kinh nghiệm có được không? Khách này xuất hầu bao cực rộng rãi, ngươi không cần thì ta giới thiệu cho chỗ khác vậy."
"Được rồi, được rồi. Dù sao cũng đã dẫn tới đây rồi, bất quá nếu có chuyện gì thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ đấy."
"Ngươi cứ yên tâm đi!"
Sở Kiều vẫn không đổi sắc mặt, Trang lão gia này không biết là ai, hẳn không phải quan gia mà là lão đại đứng đầu một vùng. Quả nhiên, trước cửa đột nhiên xuất hiện mấy nam tử trung niên vóc người cao lớn thô kệch, liên tục quét ánh mắt sắc như dao tới bốn phía, nhìn tới Sở Kiều cũng không quá để ý, nhưng đối với mấy cô gái trên đường lại vô cùng chú tâm, nhất là những cô ăn mặc oanh yến một mình đơn độc.
Quả nhiên là kẻ bảo kê thì đâu đâu cũng có!
Sở Kiều cười lạnh một tiếng.
"Tiểu tướng công, xong rồi đấy. Gần đây nghe nói phía trên đang tìm bắt tội phạm, cho nên khách điếm thanh lâu đều không nhận khách ngoại lai, hại ta tốn không ít sức."
Nhìn ả kỹ nữ khoa trương cười nịnh nọt, Sở Kiều cũng thầm hiểu, nhanh chóng lấy ra một lá vàng đặt vào tay nàng ta, cười nói: "Đa tạ, của ngươi đây."
Ả kỹ nữ hết lời cảm tạ, sau đó nam nhân trung niên bộ dáng lòm khòm như con rùa kia sáp đến, ra vẻ thuận miệng hỏi: "Tiểu tướng công nhìn không tầm thường, không biết là người từ đâu tới?"
Sở Kiều cố ý bày vẻ mặt thần bí, nghiêm túc nói: "Nói với ngươi thì ngươi không thể để lộ cho người khác biết."
Lão rùa kia nghe nói thì sửng sốt, vừa khựng người thì lại nghe Sở Kiều tiếp lời, "Ta là người trong cung, tới đây để chọn nữ nhân cho chủ tử."
Lão rùa nghe xong thì lập tức cả kinh, nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới, thấy nàng còn trẻ mà ra tay hào phóng, dáng vẻ cực kỳ tuấn tú nhưng cũng có hơi nữ tính thì nhất thời chợt hiểu, "Chẳng lẽ ngài là người trong điện thái..."
"Suỵt!" Sở Kiều vội vàng cướp lời, "Tuyệt đối không thể nói ra, bằng không ngươi sẽ gặp họa lớn!"
Lão rùa nghe xong liền nhanh nhảu gật đầu, hớn hở nói: "Thường nghe nói thái tử điện hạ rất hay ghé thăm mấy thanh lâu lớn như Ngọc Hoa Lầu, không ngờ nơi này của chúng ta cũng có diễm phúc đó."
Sở Kiều lắc đầu, thở dài nói: "Mấy nơi đó đông đúc lộn xộn, chủ tử đã chán ngấy rồi. Tôn đại nhân giới thiệu ta tới đây, nói nơi này của các ngươi không tệ."
"Tôn đại nhân?" Lão rùa sửng sốt, ngay sau đó vỡ lẽ, "Tôn thượng thư Tôn Đệ! Đúng vậy đúng vậy, ngài ấy là khách quen ở con đường này, chỉ là chúng ta mắt kém, không biết Tôn đại nhân cũng từng ghé qua chỗ này của chúng ta."
"Ha ha ha, dù sao triều đình cũng không cho phép quan viên ăn chơi sa đọa, có tới cũng phải lặng lẽ mà tới, ai lại gióng trống khua chiêng bao giờ. Cho nên ngươi phải biết giữ mồm giữ miệng một chút, rõ chưa?"
Lão rùa vội vàng gật đầu lia lịa, "Ngài cứ yên tâm, bảo đảm một giọt nước cũng không lọt."
Sở Kiều hào phóng rút hai lá vàng ném cho hắn, "Thưởng cho ngươi!"
Lão rùa nhất thời hết lời cảm tạ, thầm nghĩ, người trong cung quả có khác!
Kỹ viện này có tên là Phiêu Hương Quán, bày biện bên trong cũng khá trang nhã. Lão rùa dẫn Sở Kiều đến một gian phòng nhỏ thanh tịnh rồi vội vàng ra ngoài sắp xếp bốn năm kỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đến hầu hạ. Bởi vì cho rằng Sở Kiều là thái giám nên phần lớn kỹ nữ đều ăn mặc chỉnh tề, nửa buổi tối chỉ đánh đàn chơi cờ mua vui là chính, khiến nàng chán đến mức ngủ gà ngủ gật. Lão rùa nhìn thấy thì lập tức cho người lui ra để Sở Kiều nghỉ ngơi, nói là ngày mai hãy tiếp tục chọn.
Sở Kiều nằm trên giường, sau đi tất cả rời đi mới dám thả lỏng toàn thân. Gia Cát Nguyệt quả thực không hề nói quá, tình hình còn nghiêm trọng hơn lời hắn nói.
Yến Tuân dùng thân phận Lưu Hi để vào thành, như vậy chỉ cần hỏi thăm chỗ ở của Lưu Hi là sẽ tìm được Yến Tuân. Lưu Hi là người của gia tộc lớn ở Hiền Dương, không thể nào vào thành mà không có chút động tĩnh nào. Đêm nay cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai đi lòng vòng hỏi thăm cũng không muộn.
Sáng hôm sau Sở Kiều tỉnh dậy từ rất sớm, kỹ viện vắng vẻ im lìm, kỹ nữ vốn có thói quen dậy muộn, hiện giờ đúng là còn quá sớm.
Sở Kiều vừa ra cửa thì liền gặp được lão rùa đang đứng chờ, nàng cười nói: "Ta ra ngoài dạo, đến tối sẽ trở lại."
Lão rùa am hiểu lòng người nói: "Dạ dạ, hiếm khi được ra ngoài thì phải đi nhiều một chút, có cần ta tìm người tháp tùng ngài không?"
Sở Kiều lắc đầu, nói: "Không cần, ta cũng quen thuộc nơi này."
Sau đó Sở Kiều tiêu sái rời khỏi Phiêu Hương Quán trong ánh nhìn tiễn đưa của lão rùa. Ngoài cửa vẫn có hai gã đại hán đứng canh, bọn họ thấy Sở Kiều đi ra liền ném ánh mắt hung hãn nhìn sang, nàng cũng khiêu khích nhìn lại, còn khinh thường hừ lạnh một tiếng. Hai kẻ kia thấy nàng bộ dạng kiêu ngạo như vậy thì nhất thời cũng không dám tiến đến tra hỏi.
Từ Phiêu Hương Quán đi ra, Sở Kiều ung dung đi trên đường. Kỹ thuật họa ở thời đại này thực sự vô cùng kém, lúc ở Đại Hạ nàng còn đứng chen chúc trong đám đông nhìn bố cáo truy nã dán hình mình hồi lâu mà vẫn không nhận ra trên đó là vẽ mình. Hôm nay nàng còn vận nam trang, hiển nhiên không sợ bị nhận ra.
Hay là tìm một chỗ ăn cơm trước rồi từ từ hỏi thăm sau vậy.
Còn đang suy nghĩ thì đầu đường đột nhiên vọng lại tiếng náo loạn, Sở Kiều dừng chân nhìn thì thấy có một người đang chạy thục mạng, đằng sau có bảy tám người đuổi theo, thoạt nhìn đều là côn đồ địa phương, bọn họ vừa chạy vừa hung dữ quơ tay múa chân mắng chửi không ngừng.
Sở Kiều vừa nhìn thoáng qua người đang bị đuổi thì nhất thời váng đầu, chuẩn bị xoay người đi thì đã muộn. Người đang bị đuổi liếc mắt một cái thấy nàng liền như bắt được phao cứu sinh, lập tức hét lớn: "Tiểu Kiều! Tiểu Kiều! Cứu ta với!"
Sở Kiều nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh thì thấy đã có hơn mười người thần sắc khác nhau đang liếc về phía nàng, ánh mắt bọn họ sắc sảo không hề giống như người đi đường.
"Tiểu Kiều! Ta ở đây, mau giúp ta!" Lương Thiếu Khanh đeo một cái túi sách rách bươm, tóc tai bù xù đang lao về phía nàng như trẻ con nhìn thấy mẹ, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
Đám người đuổi theo cũng hô hào chạy về phía hai người, Lương Thiếu Khanh kéo tay Sở Kiều, hớn hở cười nói: "Tiểu Kiều, ta tìm cô khắp nơi, thật tốt quá, ông trời quả không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm được cô! Mấy ngày nay cô chạy đi đâu thế? Sao lại gầy nhom như vầy, bị người ức hiếp sao? Ơ? Sao vẻ mặt của cô lại kỳ quái như vậy?"
Sở Kiều quả thực muốn khóc, đám đại hán đuổi theo Lương Thiếu Khanh đang bao vây nhìn hai người chằm chằm, mà đáng chết hơn nữa là hai chữ 'Tiểu Kiều' kia lại kéo thêm hằng hà sa số ánh mắt khác thường. Hiện tại nàng đã có thể cảm giác được bọn họ đang nhanh chóng tiến lại gần.
"Mấy... mấy người này là ai?" Sở Kiều không thể không lên tiếng cắt đứt tràng lải nhải liên miên như hận không thể nói ra luôn cả ngày sinh tháng đẻ của Lương Thiếu Khanh.
Nam nhân vừa bị đuổi chạy trối chết nghe hỏi liền tức giận chỉ vào đám người kia, hùng hổ nói: "Chính là bọn họ, bọn họ ức hiếp ta!"
"Tiểu tử thối! Xem ngươi còn chạy đi đâu!" Đám đại hán tức giận quát lên.
Lương Thiếu Khanh rõ ràng khẽ run rẩy, nhưng nghĩ tới có Sở Kiều bên cạnh thì lo lắng liền bay sạch, lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Kiều, giúp ta dạy dỗ bọn họ một trận!"
Thái độ lớn lối của hắn đã rõ ràng chọc giận đám người kia, vừa nghe xong bọn họ liền nổi giận gầm lên một tiếng rồi ào đến.
Trong một khắc, Sở Kiều thật giống như phải đưa ra một lựa chọn lớn nhất đời.
Đánh trả hay mặc cho bị đánh? Thật sự là một vấn đề nan giải.
Tiếp tục che giấu hay mặc kệ thân phận bại lộ? Che giấu sẽ bị đánh, nhưng bị lộ thì sẽ có thể mất mạng. Haiz, Sở Kiều âm thầm không tiếng động thở dài một tiếng, cuối cùng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu. Lương Thiếu Khanh phản ứng cũng rất nhanh, lập tức ngồi xổm theo.
Từng quả đấm nhất thời rơi xuống đầu như mưa rơi, mọt sách khó hiểu la lên: "Tiểu Kiều, dạy cho bọn hắn một bài học đi!"
Người đi đường bất đắc dĩ thở dài, một thư sinh nghèo túng với một thiếu niên còm nhom mà còn luôn miệng đòi dạy dỗ người khác, thật không còn lời nào để nói.
Không rõ qua bao lâu, đám người kia cuối cùng mới hùng hổ rời đi. Lương Thiếu Khanh lúc này đã xụi lơ, ngay cả đám đông đứng hóng chuyện cũng dần tản đi hết, cũng may là đám người kia ân oán rõ ràng, cũng không đánh người vô tội.
Sở Kiều vẫn hoàn hảo không bị gì chạy đến bên cạnh hắn, hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Lương Thiếu Khanh rơi nước mắt ào ạt, nói một cách tủi thân: "Tiểu Kiều, vì sao không đánh bọn họ?"
Sở Kiều đang định đáp lời thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát to vọng đến. Bên cạnh bọn họ có mấy tên quan sai Biện Đường, một người trong đó chỉ vào Lương Thiếu Khanh, tức giận nói: "Chính hắn, chính là tên tiểu tử này, dạy mãi vẫn không sửa, dán loạn khắp nơi, mau bắt hắn lại!"
"Á!" Lương Thiếu Khanh kinh hãi, thương thế trên người như khỏi hơn phân nửa, vừa nhảy dựng lên muốn chạy thì đã bị níu lại.
"Tiểu Kiều! Cứu ta với!"
Quan sai giận dữ quát: "Á à! Còn có đồng bọn sao? Bắt lại hết cho ta!"
Im lặng một cách chết chóc, trầm mặc một cách quá mức, thứ phun ra từ mắt Sở Kiều không còn là lửa nữa mà chính là axít sulphur đậm đặc nhất. Nàng hung hăng nhìn Lương Thiếu Khanh, một câu cũng nói không nên lời.
Tay bị trói quặt ra sau lưng, dưới mắt nhìn của người đi đường, hai người bị quan sai áp tải đi.
Mấy tên săn tiền thưởng móc bức họa bên hông ra nhìn một chút, có điểm giống, có điều không phải tội phạm truy nã là người hành động một mình, hơn nữa còn có võ nghệ siêu quần sao?
Không giống, không giống. Đám người lắc đầu, rất ăn ý đồng thời rời đi, lại một lần nữa toàn lực tìm kiếm tội phạm mang theo cơ hội phát tài trăm năm khó gặp kia.
P/S: khoảng cách update ở watpadd với blog của chị sẽ là tầm gần 10 chương, các em vào blog của chị mà đọc nhé, còn nếu các em đọc chương này ở sstruyen là sstruyen lấy truyện của chị mà không xin phép đấy.