Sở Kiều Truyện - [hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11]

Gió cuốn tuyết thổi qua, trời đất mờ mịt, binh đoàn số 2 và Tây Nam trấn phủ sứ đứng giữa quảng trường, các chiến sĩ trẻ tuổi nhưng đã kinh qua trăm trận toàn thân mặc nhuyễn giáp bằng da trâu xanh thẫm, tay siết chặt cán đao đến mức lộ gân xanh, nhân mã hai phe đang lẳng lặng đứng đối mặt nhìn nhau.

Rèm chủ trướng được vén lên, Yến Tuân vận chiến bào đen tuyền, ngồi trên ghế lót bằng da bạch hổ, đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn đám đông bên ngoài, lãnh đạm nói: "Nói vậy là các ngươi lại muốn làm phản?" Ngữ khí lạnh lẽo, lời lẽ sắc nhọn như đao.

Chúng chiến sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ đều tím mặt, hiển nhiên là đang cực lực khống chế cảm xúc. Hạ Tiêu đứng ở hàng đầu, vị tướng trẻ tuổi tuy không hẳn là quá anh tuấn nhưng toàn thân lại tỏa ra khí tức sắc bén và áp đảo của quân nhân. Hiện giờ hắn đang tự tay ngăn cản chúng binh sĩ kích động phía sau, hơi nhíu mày chậm rãi nói: "Điện hạ, ngài từng đã đồng ý bỏ qua chuyện cũ."

"Ta không hề nuốt lời." Yến Tuân cười nhạt, chân mày khẽ nhướng, đáy mắt đều là vẻ khinh miệt, "Quỳ bên ngoài không phải phản đồ mà là đào binh."

"Chúng ta không phải là đào binh!" Một tiếng thét giận dữ đột nhiên truyền đến.

Ngay giữa quảng trường là hơn ba mươi binh sĩ mặc quân phục của Tây Nam trấn phủ sứ đang quỳ, sau lưng có một hàng binh lính đang kề đao sắc lên cổ bọn họ. Một binh sĩ trẻ tuổi kích động nói to: "Bất kể là ai cũng không thể đốt quân kỳ của chúng ta!"

Một lá cờ trắng hình mây đỏ rách nát đẫm máu bị ném xuống đất, góc cờ cháy xém một mảng lớn.

Thoáng lạnh nhạt liếc nhìn binh sĩ nọ, Yến Tuân khẽ hừ một tiếng khinh thường, khóe môi nở nụ cười chế giễu rồi cao giọng nói: "Ba ngày trước Tây Nam trấn phủ sứ đã biến mất khỏi cõi đời này, bây giờ vẫn còn muốn giữ lại quân kỳ là có dụng ý gì? Các ngươi tập kích doanh trại chiến hữu, đêm trước lúc khởi hành tham chiến lại lén lút ra khỏi thành, hành vi phản bội miệt thị quân uy như thế, nếu để các ngươi tự tại thì quân pháp Bắc Yến còn để vào đâu?"

Yến Tuân quét ánh mắt sắc nhọn qua vẻ mặt không cam lòng của chúng binh sĩ, đột nhiên phất tay, lạnh lùng nói: "Phản bội chính là tội lớn nhất, ta đã tha thứ cho các ngươi một lần, tuyệt không thể tha được lần hai. Người đâu! Kéo bọn chúng xuống xử trí theo quân pháp, ai không phục cũng y theo mà xử trí!"

"Điện hạ!" Hạ Tiêu nhướng mày, đột nhiên tiến lên một bước, tức giận hét lớn.

Ngay lập tức, một loạt lưỡi đao lóe sáng, hai vạn cấm vệ quân đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, động tác nhanh và đều đặn đến kinh người, không chút sai lệch. Binh đoàn số 1 cũng đồng loạt tiến lên một bước, rút tên đã chuẩn bị sẵn từ sớm, căng dây giương cung ngắm kỹ, sát khí tỏa ra dày đặc.

Chúng quân sĩ binh đoàn số 2 cũng sợ ngây người. Thời gian vừa qua chung đụng với các quan binh của Tây Nam trấn phủ sứ không ít, còn có tình nghĩa kề vai chiến đấu bảo vệ Bắc Sóc nên hôm nay bọn họ đến đây là muốn lên tiếng bày tỏ sự ủng hộ của mình. Thế nhưng, bây giờ nhìn thấy Yến Tuân và binh đoàn số 1 giương cung bạt kiếm như vậy, bọn họ nhất thời có hơi do dự không biết nên theo ai.

Tây Nam trấn phủ sứ hiện tại chỉ còn lại không đến hai ngàn người, thân vô binh khí đối mặt với đại quân gần vạn người tay lăm lăm cung đao, ai cũng siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng, mắt phừng phừng lửa giận.

Hạ Tiêu thoáng nhìn quanh, rốt cuộc hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Điện hạ như vậy là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Yến Tuân bí hiểm khẽ cười, ánh mắt thâm trầm như đáy biển sâu vô tận, "Hạ thống lĩnh là công thần, dĩ nhiên không giống đám phản đồ kia."

"Điện hạ!" Hai mắt vằn máu, Hạ Tiêu chậm rãi tiến lên một bước, trên cổ liền lập tức có hơn hai mươi lưỡi đao sáng loáng gác lên nhưng hắn vẫn không chút sợ hãi, trầm giọng nói gằn từng chữ: "Trong trận chiến ở hoàng thành, Tây Nam trấn phủ sứ chết mất sáu ngàn binh sĩ. Ở trận Xích Độ, Tây Nam trấn phủ sứ chết trận sáu ngàn. Phong Thịnh tướng quân bị trúng mấy chục mũi tên nhưng vẫn không ngừng chiến đấu. Mộ Dung tướng quân dẫn quân mai phục sườn núi, hết đá lăn thì dùng lửa đốt địch, cùng táng thân trong biển lửa. Ô Đan Du và năm trăm binh sĩ liều mình cầm chân vài chục vạn quân Hạ suốt ba ngày, cuối cùng bị giày xéo bởi vó ngựa địch. Trong trận chiến ở Bắc Sóc, chúng ta một mực trợ giúp tử thủ tường thành, không hề lùi bước. Tất cả đều có trời đất chứng giám, hơn vạn dân quân trong thành cũng rõ hơn ai hết, điện hạ đối đãi với trung thần như vậy, Hạ Tiêu không phục!"

"To gan!" Thiếu tướng đại đội 3 của binh đoàn số 1 là Khưu Nghị đột nhiên tiến lên quát to. Người này hiện là phó thống lĩnh cấm vệ quân của Yến Tuân, là một trong những tướng lĩnh trung tầng trẻ tuổi được Yến Tuân trọng dụng gần đây. Hắn trầm giọng mắng: "Thân chỉ là một thống lĩnh mà dám ăn nói lỗ mãng với điện hạ như vậy, bản thân ngươi trị quân không nghiêm, điện hạ chưa tính chuyện với ngươi thì thôi, bây giờ ngươi còn dám phạm thượng, còn coi quân pháp ra gì nữa không?"

"Điện hạ!" Hạ Tiêu khuỵu một chân quỳ xuống, mắt lộ vẻ kiên định, cao giọng nói một cách rành mạch: "Gần hai ngàn tướng sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ thật lòng quy thuận nhưng điện hạ lại làm như vậy, không sợ khiến người trong thiên hạ lạnh tâm sao?"

"Cáng nói càng quá phận!" Phó thống soái của binh đoàn số 1 đứng cạnh Khưu Nghị quát lớn: "Kéo hắn xuống!"

Cấm vệ quân tiến đến lôi tay Hạ Tiêu, tướng sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ đứng sau Hạ Tiêu thấy vậy cũng chen lên giằng co. Tình hình liền trở nên hỗn loạn, Hạ Tiêu lớn tiếng nói: "Điện hạ! Ngay cả bại binh của gia tộc Ba Đồ Cáp cũng có chỗ đặt chân, vì sao phải chém tận giết tuyệt đối với Tây Nam trấn phủ sứ chúng ta như vậy?Hạ Tiêu không phục! Hạ Tiêu không phục!"

"Dừng tay." Yến Tuân lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ khiến cho tất cả an tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Hạ Tiêu rồi chậm rãi nói: "Hạ thống lĩnh, hôm nay ta chỉ xử trí một nhóm binh sĩ tối qua trốn khỏi Bắc Sóc mà thôi, không liên can đến các ngươi, hy vọng ngươi chớ tìm cách cuốn bản thân vào. Bằng không, đừng trách ta gán ngươi tội nhiễu loạn lòng quân."

"Điện hạ, bọn họ không phải muốn chạy trốn, chỉ là nóng lòng bảo vệ quân kỳ, bị đuổi giết cho nên mới hoảng hốt chạy bừa ra ngoài..."

"Quân lệnh chính là quân lệnh! Ta không nghe giải thích mà chỉ nhìn kết quả! Bằng không ai cũng có thể mượn cớ, như vậy Yến Tuân ta làm thế nào trị quân?" Yến Tuân cau mày, nói một cách sắc lạnh.

Hai mắt đã đỏ bừng, Hạ Tiêu hét lớn: "Điện hạ!"

"Hành hình!"

"Điện hạ!" Hạ Tiêu kêu to rồi xông lên phía trước, gần hai ngàn quan binh của Tây Nam trấn phủ sứ cũng đồng loạt theo sau.

Cấm vệ quân cũng cầm vỏ đao lao lên, mạnh mẽ như thủy triều, gặp người là đánh. Cục diện lấy mười chọi một, máu tươi bắn tung tóe, tràng diện hỗn loạn đến cực độ. Binh đoàn số 1 cũng tham gia vây đánh vòng ngoài khiến quảng trường càng thêm ầm ĩ, chỉ có binh sĩ của binh đoàn số 2 là đứng ngoài, ngơ ngác nhìn mà không biết làm gì.

Khưu Nghị quay sang gã quân sĩ thi hành quân pháp, kiên quyết quát lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giết!"

"Qua cầu rút ván, có mới nới cũ. Yến Tuân, ngươi vong ân bội nghĩa, chúng ta quả thực đã nhìn lầm người!" Quan sử ký của Tây Nam trấn phủ sứ là Văn Dương quỳ trên mặt đất, mắng to.

Tối qua, hắn chính là người phát hiện ra binh đoàn số 1 thu gom quân kỳ của Tây Nam trấn phủ sứ mang về doanh trại thiêu hủy. Chuyện xảy ra bất chợt nên không kịp báo cho Hạ Tiêu, Văn Dương đã dẫn hơn ba mươi quan sử ký thúc ngựa xông vào doanh trại của binh đoàn số 1 đoạt lại quân kỳ rồi chạy trốn ra khỏi thành. Hiện giờ hắn đang bị ép quỳ xuống, mặt dán trên mặt đất đầy tuyết lạnh nhưng vẫn mạnh mẽ hét to.

Khưu Nghị giận dữ, đá một cước vào miệng Văn Dương khiến máu tươi từ miệng hắn bắn ra tung tóe. Khóe miệng Văn Dương đã rách toạc, họng đầy máu tươi nhưng hắn vẫn không ngừng mắng to. Khưu Nghị giận điên lên, ra lệnh: "Giết hắn! Mau!"

"Đồ khốn kiếp! Ông đây chém chết ngươi!" Một binh sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ đầu đầy máu lao ra khỏi đám đông, lao thẳng về phía Khưu Nghị.

Khưu Nghị cả kinh, quay sang nhìn Yến Tuân xin lệnh, thấy Yến Tuân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề lên tiếng nhưng tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn thì hiểu rõ, lập tức giận dữ quát: "Tây Nam trấn phủ sứ phản rồi! Giết hết tất cả bọn chúng!"

Cấm vệ quân vốn chỉ dùng vỏ đao làm binh khí được lệnh lập tức cầm lấy đao, chuẩn bị nhắm đầu của Tây Nam trấn phủ sứ mà tấn công. Đám binh sĩ thi thành quân pháp cũng vác đại đao lên đài hành hình, đi đến trước mặt đám người Văn Đương, mặt không đổi sắc giơ cao chuẩn bị chém xuống.

Quân lính của binh đoàn số 2 đứng ngoài nhìn đều choáng váng, không ngờ tình huống bất chợt biến thành như vậy. Khi đao của binh đoàn số 1 sắp rơi xuống thì bên ngoài chợt vang lên một tiếng nữ hô thanh lãnh, "Dừng tay!"

Tiếng hô của nàng xuyên qua gió tuyết rét lạnh vọng đến đám đông đang hỗn loạn. Vó ngựa đạp tuyết bay tứ tung, thiếu nữ toàn thân áo lông trắng muốt, vội vã thúc ngựa chạy đến, còn chưa đến nơi đã nhảy khỏi lưng ngựa, đấm thẳng vào mặt một gã lính của binh đoàn số 1 đang cố ngăn mình rồi lao vào đám đông, lớn tiếng quát: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Đại nhân!"

"Là đại nhân!"

Tất cả chiến sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ đều đồng loạt kêu lên, hai mắt dấy lên tia hy vọng. Sở Kiều vạch đám đông đang hỗn chiến ra đi đến trước mặt Hạ Tiêu, còn chưa mở miệng đã vung tay tát mạnh lên mặt hắn, tức giận nói: "Ngươi dẫn dắt binh sĩ như vậy đó sao?"

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều ngây ra, một bên má Hạ Tiêu lập tức sưng đỏ, tập thể Tây Nam trấn phủ sứ phía sau hắn cũng hóa đá, tướng sĩ của binh đoàn số 1 cũng sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.

Sở Kiều tức giận quát: "Ta căn dặn ngươi gìn giữ phiên hiệu và quân kỳ của Tây Nam trấn phủ sứ, nhưng có cho các ngươi tấn công doanh trại của binh đoàn số 1 sao? Hôm nay các ngươi còn dám động võ trước mặt điện hạ, các ngươi muốn làm gì? Muốn binh biến à?"

Dứt lời, Sở Kiều quay về phía Yến Tuân, chắp tay nói: "Điện hạ, chuyện hôm nay là sai lầm của thuộc hạ. Tất cả đều là lệnh của ta, đám người Hạ Tiêu chỉ là làm việc theo lệnh mà thôi. Mấy ngày nay thuộc hạ ngã bệnh nằm liệt giường, không thể nghiêm quản bọn họ nên mới xảy ra cớ sự như vậy. Thuộc hạ tự nguyện chịu tội theo quân pháp!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Kiều xuất hiện, mặt Yến Tuân đã dần lạnh đi. Hắn ngồi trên vị trí chủ soái, mắt khẽ nheo lại nhìn nàng một cách chăm chú, không hề nói một lời.

Khưu Nghị nhướng mày tiến lên, nói: "Nếu ta nhớ không sai thì Sở đại nhân không phải cấp trên trực thuộc của Tây Nam trấn phủ sứ. Sở đại nhân là tham mưu trưởng của bộ tham mưu bày kế hoạch tác chiến chứ không phải thống soái lĩnh binh tham chiến, vì sao Tây Nam trấn phủ sứ lại phải nghe theo lệnh của đại nhân?"

Sở Kiều nghe nói thì lạnh lùng quay lại, cau mày nhìn Khưu Nghị một cái rồi lạnh giọng nói: "Ngươi là ai? Ta đang nói chuyện với điện hạ, có chỗ cho ngươi xen mồm sao?"

"Ta..."

"A Sở!" Yến Tuân âm trầm nói: "Chớ càn quấy nữa, trở về đi."

"Điện hạ, Tây Nam trấn phủ sứ tùy ý làm bậy, theo lý nên bị xử trí theo quân pháp. Trước đó thuộc hạ là tổng thống lĩnh của quân phòng thủ thành Bắc Sóc kiêm thống soái của Tây Nam trấn phủ sứ, đến nay vẫn chưa đổi. Cho nên sai lầm của Tây Nam trấn phủ sứ cũng chính là tội của thuộc hạ, xin điện hạ trị tội thuộc hạ quản binh không nghiêm. Cũng xin điện hạ xét đến chiến công hiển hách của Tây Nam trấn phủ sứ trong hai trận ở thành Xích Độ và thành Bắc Sóc mà xử phạt nhẹ tay, thuộc hạ nguyện tự mình gánh chịu mọi tổn thất mà Tây Nam trấn phủ sứ gây ra." Sở Kiều chắp tay đứng giữa quảng trường, xunh quanh có hơn vạn ánh mắt đang đổ dồn về mình nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói, nhìn Yến Tuân không chớp mắt, hai đầu mày dính lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Khưu Nghị tức giận nói: "Tây Nam trấn phủ sứ gì chứ, từ ba ngày trước phiên hiệu của bọn chúng đã không còn, quân Bắc Yến sao có thể giữ quân kỳ của phản đồ?"

Lời vừa nói ra thì tất cả binh sĩ của Tây Nam trấn phủ đều phẫn nộ. Sau trận chiến trên bình nguyên Hỏa Lôi tám năm trước, Tây Nam trấn phủ sứ phản bội Bắc Yến đầu nhập Đại Hạ, khiến Yến Thế Thành thảm bại, quân Bắc Yến bỏ mình hơn vài chục vạn, máu tươi nhuộm đỏ trước cửa thành Bắc Sóc, thi thể quân sĩ cho đến nay vẫn đủ nuôi dưỡng vạt hỏa vân hoa nở đỏ rực quanh năm kia. Tám năm sau, trong thành Chân Hoàng, Tây Nam trấn phủ sứ lại một lần nữa phản bội, theo Bắc Yến trợ giúp thế tử Yến Tuân thoát khỏi hoàng thành trở về Bắc Yến, góp tay làm rung chuyển cả Đại Hạ. Khi đó, phản đồ đã trở thành danh hiệu của Tây Nam trấn phủ sứ, cho dù bọn họ có năng lực chiến đấu mạnh mẽ đến đâu thì vẫn chịu sự khinh bỉ nhục mạ của toàn đại lục. Thật không ngờ, bọn họ vì Bắc Yến mà trả giá nhiều như vậy nhưng vẫn không thể rửa sạch nổi nhục thân mang. Khưu Nghị mở miệng một tiếng phản đồ, hai tiếng phản đồ, sao lại không khiến Tây Nam trấn phủ sứ nổi giận?

Sở Kiều lạnh lùng quay lại, nhíu mày tức giận nói: "Nói càn! Tây Nam trấn phủ sứ được phép trở lại Bắc Yến là do điện hạ chính miệng hứa hẹn. Điện hạ là Bắc Yến vương của chúng ta, miệng vàng lời ngọc, một lời ra tứ mã nan truy. Chuyện trước kia đã sớm được bỏ qua, ngươi còn mở miệng phản đồ này nọ, có phải muốn điện hạ trở thành kẻ bất nghĩa? Ngươi lời lẽ gây hiềm khích, bụng dạ khó lường, ta thấy ngươi mới giống gian tế của Đại Hạ!"

Khưu Nghị tức đến trán nổi gân xanh, giận dữ quát: "Ngươi lặp lại lần nữa xem!"

Sở Kiều lại khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Phiên hiệu chính là vinh dự của một đội quân, Tây Nam trấn phủ sứ chính là đội tinh binh do lão Yến vương đời đầu đích thân gầy dựng, có lịch sử lâu đời, sao có thể muốn nói phế là phế? Hạ thống lĩnh lĩnh binh một đường dẫn dắt quân binh Tây Nam trấn phủ sứ đi theo điện hạ từ lúc điện hạ mới khởi nghĩa ở thành Chân Hoàng đến tận nay, kinh qua đủ mọi hoạn nạn sinh tử, lập được nhiều công lao hiển hách, chỉ với bảy ngàn binh mã mà có thể đập tan hai mươi vạn quân Hạ, chỉ với hai ngàn quân mã có thể so được với bốn vạn thường binh. Đội quân như thế sao có thể phế phiên hiệu, hủy quân kỳ? Điện hạ bận rộn chính sự, nhất định là đám tiểu nhân các ngươi âm mưu ly gián, vô sỉ sắp đặt hãm hại!"

Khưu Nghị giận dữ rút chiến đao bên hông ra, tức giận quát lên: "Ngươi ngậm máu phun người!"

Đám người Hạ Tiêu nhìn thấy liền đỏ mắt đồng loạt chạy đến chắn ở trước người Sở Kiều, phẫn nộ gằn: "Ngươi thử tiến thêm một bước xem?"

"Câm miệng hết cho ta!" Yến Tuân quát to một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy.

Vị Bắc Yến vương trẻ tuổi vận một bộ quân trang phẳng phiu, bên ngoài khoác áo lông màu đen, tiến lên từng bước một, người hai bên đều tự động lùi lại nhường đường. Cuối cùng hắn đi đến trước mặt Sở Kiều, cách một khoảng cách rất nhỏ rồi dừng lại, hơi cúi xuống nhìn vầng trán trơn bóng cùng khuôn mặt trắng mịn của thiếu nữ, trầm giọng hỏi: "Là ai bảo muội đến?"

Sở Kiều lắc đầu, "Không ai bảo cả, là thuộc hạ tự mình đến."

"Hồi phủ đi, ở đây không có chuyện của muội."

"Chuyện của Bắc Yến chính là chuyện của thuộc hạ, thuộc hạ là thành viên trong quân đội, hơn nữa còn từng là chỉ huy của Tây Nam trấn phủ sứ, theo lý phải chịu trách nhiệm đối với lầm lỗi của cấp dưới."

Yến Tuân khẽ nhíu mày, nhãn thần thoáng lộ chút không vui, thấp giọng nói: "A Sở, muội có biết mình đang làm gì không?"

Sở Kiều cúi đầu đáp: "Thuộc hạ rất rõ ràng."

"Muội muốn đối địch với ta?"

"Điện hạ quá lời, thuộc hạ chỉ muốn chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình mà thôi."

Quảng trường đứng đầy người, đa phần tướng lĩnh cùng binh lính của binh đoàn số 1 và binh đoàn số 2 đều có mặt, ai cũng nín thở nhìn đôi nam nữ giữa sân. Gió thổi tuyết bay tứ tung, trời đất một màu trắng toát tiêu điều. Ánh mắt Yến Tuân thâm trầm như biển sâu, hắn nhìn Sở Kiều đăm đăm, toàn thân tỏa ra lãnh ý cùng sự không vui.

Một lúc lâu sau, nam nhân đột nhiên xoay người sải bước đi về phía chủ doanh trướng, vừa đi vừa trầm giọng nói: "Sở tham mưu từ nhiệm vì bệnh, đã sớm không còn là chủ soái quân thành Bắc Sóc, không quan hệ đến tội gây ra bởi Tây Nam trấn phủ sứ, hành hình đi!"

"Điện hạ!" Sở Kiều chấn kinh, ngẩng phắt lên, hai mắt trừng to, thất thanh kêu to.

"Đại nhân, không cần phí tâm vì chúng ta nữa, người hãy trở về đi!" Văn Dương miệng đầy máu tươi nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên lớn tiếng nói.

Những binh sĩ khác cũng ưỡn ngực, bi thương nói: "Đại nhân! Xin hãy trở về đi!"

Sở Kiều không hề để ý lời của bọn họ, dợm bước tiến lên nhưng lại bị cấm quân ngăn cản. Nàng vội vàng nói: "Điện hạ, Tây Nam trấn phủ sứ dù có tội nhưng không đáng chết. Bọn họ một lòng trung với ngài từ thành Chân Hoàng đến đây, có trăng sao trên trời chứng giám!"

Yến Tuân đang đưa lưng về phía nàng, nghe vậy thì từ tốn xoay người lại, cất giọng rất khẽ, chỉ người đứng gần mới có thể nghe ra ngữ khí khinh thường trong lời hắn, "A Sở, muội bình tĩnh xem xét lại đi, người bọn họ tận hiến, là ta sao?"

Trong thoáng đó, đỉnh đầu như bị một cây gậy lớn quật mạnh lên, Sở Kiều đứng trân ra tại chỗ, chau mày không thể tin sững sờ nhìn Yến Tuân, môi khẽ hé muốn nói nhưng lời lại bị ai đó chặn lại, nói không ra tiếng. Gió lạnh thổi lên mặt như cắt da cắt thịt nhưng nàng không hề cảm nhận được, ngược lại cảm thấy tim như vừa rơi vào hồ băng, chết lặng.

Không trung tràn ngập bão tuyết, toàn trường tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Hồi lâu sau, Sở Kiều đột nhiên quỳ phịch xuống, hốc mắt đỏ bừng, mặt cũng đỏ ửng vì sốt, khàn giọng nói: "Điện hạ, thuộc hạ nguyện dùng mạng đảm bảo Tây Nam trấn phủ sứ sẽ luôn trung thành với ngài, nếu có bất kỳ toan tính phản bội thì Sở Kiều ta cam lòng cho loạn tên xuyên thân, chết không toàn thây."

"Ồ?" Yến Tuân nhẹ giọng hỏi lại: "Muội nguyện ý đảm bảo?"

"Thuộc hạ nguyện ý."

"Vậy trừ muội ra, còn ai nguyện tin tưởng bọn họ nữa không?"

Sở Kiều lập tức quay đầu nhìn bốn phía, tướng sĩ binh đoàn số 1 đều đứng yên không động đậy, mặt cũng không chút mảy may dao động. Cũng chẳng có gì lạ, dù sao bọn họ cũng là tâm phúc của Yến Tuân. Nhưng khi Sở Kiều nhìn sang đến binh đoàn số 2, những tướng sĩ từng cùng Tây Nam trấn phủ sứ kề vai chiến đấu lại đột nhiên trở nên sợ sệt do dự, đều đồng loạt cúi đầu tránh né ánh mắt của nàng, hoàn toàn quên mất là ai đã liều mình cứu bọn họ thoát khỏi tuyệt cảnh. Binh đoàn số 2, dân quân trong thành, đội tự vệ, quân sĩ của các tộc trưởng bộ lạc, thậm chí cả đội thân vệ của Tào Mạnh Đồng, hai vạn người từng cùng Tây Nam trấn phủ sứ một đường kề vai chiến đấu, đi theo Sở Kiều giết chết Triệu Tề, đập tan các đợt tấn công của Triệu Dương, nhưng trong giờ khắc này, bọn họ lại giống như không quen nàng, vẫn đứng cách xa, trong mắt không hề có chút tình đồng đội.

Sở Kiều dần tuyệt vọng, gió lạnh quất lên người nàng như khiến thân hình mảnh mai hòa làm một với mặt đất tuyết trắng. Nàng nhìn Yến Tuân, nhìn nam nhân mình đi chung đường suốt tám năm qua, trầm giọng nói gằn từng chữ một: "Ta nguyện ý tin tưởng bọn họ, dùng lòng trung của bản thân xin thề với điện hạ."

Dứt lời, nàng dập mạnh đầu xuống đất, vầng trán trơn bóng chạm lên mặt tuyết lạnh giá, sống lưng vốn luôn cao thẳng hiện cong đi để lộ phần gáy trắng nõn, cuồng phong phả lên vạt áo lông càng tô thêm vẻ gầy gò.

"Đại nhân!"

Các binh sĩ trên đài hành hình khóc thành tiếng, không phải bọn họ sợ chết, chỉ chẳng qua, hiện tại trong lòng bọn họ xuất hiện một cảm xúc nặng nề mãnh liệt hơn cả cái chết. Tất cả đều đồng loạt hô to: "Đại nhân! Xin ngài hãy đứng lên! Việc ai làm người nấy chịu, chúng ta cam nguyện nhận lấy cái chết!"

Sở Kiều vẫn quỳ ở đó không hề nhúc nhích, trán chạm sát đất. Xung quanh càng lúc càng ồn ào, tiếng gió tuyết rít gào hòa lẫn tiếng hỗn loạn càng lúc càng to, nhưng nàng vẫn không nghe thấy gì, chỉ một mực chờ đợi một giọng nói của người nào đó.

Cuối cùng, một tiếng thở dài chậm rãi truyền đến, trong nháy mắt đó, Sở Kiều run rẩy cả người, cho rằng mình đã thành công thì chỉ một giây sau, bên tai liền vang lên giọng nói lạnh lùng, Yến Tuân trầm giọng ra lệnh: "Hành hình!"

Âm thanh đứng nghiêm lập tức vang lên, ngay sau đó là tiếng cự đao nặng nề chém xuống, không ai kịp hét thảm một tiếng. Búng máu tanh ngọt bất chợt trào lên ngang ngực, thiếu nữ ho một tiếng, máu đỏ tươi lấm tấm vấy trên mặt tuyết trắng tinh như những khóm hồng mai nở rộ.

Tĩnh lặng, quá mức tĩnh lặng, trong khoảnh khắc đó, máu trong người Sở Kiều đều như bị đông cứng, tứ chi rã rời mặc cho gió thổi. Nàng thử cố lấy tay nắm một vốc tuyết, lạnh thật, lạnh như lòng nàng vậy, không chút nhiệt độ. Mọi tiếng động xung quanh đều như biến mất, nàng chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào, thê lương như tiếng dã thú đang cuồng sát trên đồng tuyết.

"Thống lĩnh Hạ Tiêu trị binh không nghiêm, quân sĩ dưới trướng phạm thượng, bất tuân quân pháp, kéo tất cả xuống, đánh mỗi người tám mươi trượng, sau đó tạm thời quy nhập biên chế của binh đoàn số 1." Giọng nói bình thản của Yến Tuân đều đều vang lên.

Toàn trường không ai lên tiếng, cũng không có ai phản kháng. Các tướng sĩ nghe lệnh lập tức hành động, đế giày nghiến mặt tuyết kêu lạo xạo.

"Đại nhân," Phía sau Sở Kiều chợt vang lên tiếng của Hạ Tiêu, hắn tựa như đang quỳ trên mặt đất, ngữ khí rất bình tĩnh nhưng cũng không giấu được bi thương, lẳng lặng nói: "Chúng thuộc hạ đã làm mất thể diện của đại nhân, kính xin đại nhân trân trọng bản thân."

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, đám đông dần tan đi, gió chợt nổi mạnh hơn. Không biết đã qua bao lâu, đầu gối Sở Kiều đã tê rần, tay chân cứng nhắc không còn cảm giác nhưng nàng vẫn vững vàng quỳ đó. Từng hạt tuyết rơi lên người nàng, dần dần dày lên.

Trước mắt chợt xuất hiện mũi giày trắng như tuyết đang chậm rãi bước đến gần, Sở Kiều cảm nhận được Yến Tuân giơ tay muốn đỡ vai mình, nhưng nàng lại nhất thời giật nảy mình, đứng phắt dậy như phải bỏng, bước chân loạng choạng suýt ngã.

Chúng cấm vệ đều đứng ở xa xa, đưa lưng về phía hai người. Yến Tuân mặc áo choàng lông đen đứng trước mặt Sở Kiều, hồi lâu vẫn không lên tiếng, chỉ duy trì tư thế gượng gạo đưa tay ra muốn đỡ nàng.

"A Sở." Yến Tuân nhẹ giọng gọi, nhưng Sở Kiều vẫn không hề nghe thấy. Nàng lảo đảo xoay người chạy đi, tìm được ngựa liền tung mình nhảy lên phi mất.

Hôm nay thực lạnh. Sở Kiều đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước, khi nàng còn có thể cười, từng so sánh thấy Bắc Yến còn ấp áp hơn cả Biện Đường. Nhưng hiện tại, nàng lại đột nhiên phát hiện Bắc Yến thực lạnh, lạnh đến mức khiến máu người cũng lạnh theo.

Tối hôm đó, bệnh tình của Sở Kiều trở nặng hơn, còn chưa ra khỏi quân doanh đã té ngã khỏi lưng ngựa.

Sở Kiều được đưa về phủ, Lục Liễu nhìn thấy nàng liền thất thanh khóc rống, ba tỷ tỷ Kinh gia hoảng hốt canh giữ bên giường không ngừng gọi tên nàng. Trong mơ màng, Sở Kiều mở mắt ra, muốn nói bọn họ đừng lo lắng, nàng sẽ không chết, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nhưng chỉ có thể hé môi mà không nói được lời nào.

Nửa đêm thì Sở Kiều tỉnh lại, Kinh Tử Tô vẫn canh bên cạnh giường, nhìn thấy nàng tỉnh thì vừa cười vừa rơi lệ, đút thuốc cho nàng, nói đã là canh hai rồi. Kinh Tử Tô cũng nói Yến Tuân trở lại từ sớm nhưng chỉ đứng ngoài cửa mà không tiến vào, cũng đã sáu bảy canh giờ rồi.

"Bên ngoài đang có bão tuyết đấy." Kinh Tử Tô nhỏ giọng nói, đuôi mắt lén nhìn Sở Kiều thăm dò. Phụ nữ như Kinh Tử Tô có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu được, với nàng, nam nhân chính là bầu trời của phái nữ, trên đời này còn có gì lớn hơn cả lời của phu quân chứ?

Sở Kiều vẫn nằm yên trên giường, trong đầu lần lượt hiện lên rất nhiều chuyện, quá khứ hệt như dòng nước, như bọt sóng lạnh băng không ngừng dập dềnh, tất cả mọi gian khổ trong quãng thời gian tám năm dần hợp lại thành một con sông khúc khuỷu. Nàng cho rằng mình hẳn phải hiểu, sẽ không một câu oán hận hay trách móc, nhưng bất giác trong lòng vẫn thấy lạnh lẽo và tràn ngập nỗi thất vọng.

Trong thành Chân Hoàng, địa phận Tây Bắc, đầu tường thành Xích Độ, chiến trường Bắc Sóc, các binh sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ đã dùng máu tươi và sinh mạng trẻ trung để tỏ lòng trung của mình. Phong Thịnh trẻ tuổi anh tuấn, Mộ Dung cẩn trọng và trầm ổn, Ô Đan Du đa mưu túc trí, Văn Dương kiên định, bọn họ dùng thi thể làm đá lăn, làm lá chắn mà không chút do dự. Bọn họ không phải là thánh nhân mà không có sai lầm, đời trước của họ từng phản bội Bắc Yến, phạm phải tội tày trời, thiếu nợ máu. Nhưng bắt đầu từ thành Chân Hoàng, từ ngày theo ngọn cờ của Sở Kiều, bọn họ đã thành tâm giao mạng cùng tương lai vào trong tay nàng.

Yến Tuân nói đúng, bọn họ không hề trung với chàng, người bọn họ tận hiến chính là nàng, là Sở Kiều nàng. Ấy vậy mà nàng lại không có năng lực bảo vệ bọn họ.

Nàng đã phụ kỳ vọng của bọn họ, nàng từng hứa hẹn giúp bọn họ rửa sạch nỗi nhục, nàng từng đứng ở đầu tường thành Xích Độ dõng dạc tuyên bố, chỉ cần bọn họ dũng cảm chiến đấu đẩy lùi đại quân Đại Hạ thì bọn họ sẽ trở thành anh hùng của Bắc Yến, tên của bọn họ sẽ được khắc lên bảng ghi công, được cả Bắc Yến công nhận. Vì vậy, bọn họ mới theo lời nàng, ra sức bảo vệ Bắc Yến luôn chán ghét phỉ nhổ mình, kiên cường chống chọi với kẻ địch đông hơn gấp mấy chục lần.

Thế mà hôm nay, nàng được tạc tượng đặt trong Trung Nghĩa Đường, trở thành anh hùng vang danh, trong khi đó bọn họ lại phải chết dưới tay người nàng yêu thương nhất.

Nàng đã làm gì? Nàng coi rẻ tính mạng suốt những năm vừa qua, rốt cuộc để đổi lấy cái gì?

Trong ngực như bị một khối đá to chặn ngang, cổ họng lại dâng lên cảm giác tanh ngọt, các chiến sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ bỏ mình ngay ở sau lưng mà nàng không hề có chút dũng khí quay lại nhìn bọn họ, lúc rời đi cũng chỉ kịp hoảng hốt nhìn thoáng qua một vũng máu tươi đỏ lòm.

"Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi?" Kinh Tử Tô khẩn trương lắc lắc tay thiếu nữ nằm trên giường.

Lòng bàn tay Sở Kiều đã bị móng tay bấm mạnh đến tứa máu.

"Tử Tô tỷ, tỷ ra ngoài trước đi, để ta một mình yên tĩnh một lát." Sở Kiều trầm giọng nói, chất giọng đã khản đục.

Kinh Tử Tô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải lui ra. Trong phòng nhất thời yên ắng trở lại, tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng đầu ngọn nến cháy kêu lách tách rất khẽ, ánh nến hắt lên cửa sổ không hề để lại bất kỳ một cái bóng nào.

Bên ngoài sáng rỡ ánh trăng, gió tuyết lớn dần. Sở Kiều biết, người kia còn ở ngoài, nếu nàng không đi ra, người kia vẫn sẽ ở đó.

Yến Tuân vẫn luôn cố chấp như vậy, lúc nhỏ theo nàng học đao pháp, bộ pháp cực kỳ phức tạp nhưng hắn chỉ dùng một tháng đã học xong, luyện suốt đêm, tay chân đều phồng rộp mụn nước cũng vẫn không ngừng nghỉ. Đến bây giờ nàng luôn có thể mường tượng lại hình ảnh trong sân viện, hắn đứng trước cột gỗ, không ngừng xoay người chém chặt, ánh mắt lộ vẻ kiên trì cùng thù hận còn hơn cả một mãnh hổ vừa bị người đả thương.

Trong lòng hắn chất chứa quá nhiều thứ, nàng từng cho rằng mình đều hiểu, nhưng bây giờ nàng lại thấy mơ hồ không rõ.

Thần sắc trong mắt Sở Kiều dần dần trở nên tĩnh lặng rồi chợt xuất hiện một tia sáng lướt qua. Nàng đột nhiên xuống giường, trên người chỉ mặc một lớp áo, đứng yên tại chỗ hít thật sâu hai hơi rồi đột ngột chạy ra cửa, kéo mạnh cửa xông ra, trực tiếp nhào vào một lồng ngực cứng rắn.

Cảm nhận được nhiệt độ trên người Sở Kiều, Yến Tuân thoáng có hơi ngây ngẩn. Hắn không ngờ nàng sẽ ra ngoài, hoặc là không ngờ nàng sẽ nhanh hết giận như vậy.

Nhưng cảm giác được đôi tay mảnh khảnh kia đang ôm chặt eo mình, Yến Tuân mới bừng tỉnh, lập tức dùng sức ôm lại nàng.

"A Sở!" Hắn thấp giọng than: "Ta khiến muội đau lòng rồi."

Sở Kiều vẫn dụi mặt vào ngực Yến Tuân, ôm hắn thật chặt mà không nói tiếng nào.

Yến Tuân thấp giọng tiếp lời: "Không phải ta nghi kỵ muội, cũng không phải ta ghét bỏ Tây Nam trấn phủ sứ. Nhưng hiện tại bọn họ còn không tới hai ngàn người, theo biên chế thì mất cân bằng nghiêm trọng, hủy bỏ phiên hiệu là chuyện tất nhiên. Đáng tiếc bọn họ quá mức kiêu ngạo bất tuân, lại dám tấn công đại doanh của binh đoàn số 1, nếu ta không xử trí sẽ không giữ được quân uy."

Sở Kiều bi thương nói: "Ta hiểu, tất cả ta đều hiểu. Yến Tuân, là ta làm khó huynh."

Yến Tuân nâng mặt Sở Kiều lên nhìn vào mắt nàng, nói: "Không sao, ta chỉ sợ làm muội thương tâm. Bây giờ muội chịu ra ngoài gặp ta thì ta an tâm rồi."

Hốc mắt đã đỏ ửng, Sở Kiều mím môi nói: "Tây Nam trấn phủ sứ nhiều lần cứu mạng ta, với ta có đại ân. Yến Tuân, ta thật sự không đành lòng."

Yến Tuân hơi cau mày, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta sẽ thả bọn Hạ Tiêu ra, nhưng nếu lần sau bọn họ còn xúc phạm quân quy, ta sẽ không khoan dung nữa."

Sở Kiều gật đầu, "Yến Tuân, đa tạ huynh."

Gió đêm trở lớn, vầng trăng khuyết treo trên cao tỏa ra ánh sáng trắng nhợt nhạt, tuyết bay mịt mù. Hai người đứng ôm nhau dưới ánh trăng, khoảng cách rất gần nhưng cảm giác lại vô cùng xa cách.

Sau khi Yến Tuân trở về thì Sở Kiều cũng quay lại trong phòng mình. Cửa phòng vừa mới khép kín thì sắc mặt nàng liền lạnh đi, nàng lẳng lặng đi đến vịn cột giường ngồi xuống.

Biên chế mất cân bằng? Hủy bỏ phiên hiệu? Cướp quân kỳ? Làm loạn rồi phạm thượng?

Yến Tuân, huynh làm sao có thể dùng những lời này lừa dối ta?

Đối với một quân nhân mà nói, phiên hiệu bị hủy bỏ là chuyện nhục nhã đến cỡ nào? Trong chiến tranh, cho dù chỉ còn lại một mình thì người lính đó vẫn phải liều chết bảo vệ quân kỳ, chỉ cần quân kỳ còn thì quân đội sẽ còn. Chiêu mộ thêm quân bổ sung là chuyện đơn giản đến mức nào? Binh đoàn số 1 có hơn ba mươi vạn, hơn ba mươi người của Văn Dương làm sao có thể xông vào doanh trại của bọn họ cướp quân kỳ rồi chạy thoát ra ngoài thành? Nếu muốn hành quyết người của Tây Nam trấn phủ sứ, đám Hạ Tiêu vốn phải bị khống chế trước tiên, sao có thể để mặc bọn họ xông vào pháp trường quấy loạn.

Ta thà huynh cứ nói mình chán ghét Tây Nam trấn phủ sứ từng phản bội Bắc Yến, còn hơn là dùng những lời này lừa gạt ta.

Một dòng lệ chậm rãi lăn dài xuống trên mặt Sở Kiều, ánh trăng xuyên qua cửa sổ để mở rọi vào phòng khiến căn phòng như ngời sáng ánh bạc. Nàng lẳng lặng ngồi trên giường, vô vàn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, nhưng đến cùng vẫn không tìm ra vấn đề ở nơi đâu.

Ngay lúc đó, một khối ngọc bài lạnh như băng đột nhiên từ trên giường rợi *cạch* xuống đất. Sở Kiều nhặt lên nhìn, là ngọc bài chúc phúc cầu trường sinh cho nàng, có lẽ là do Kinh Tử Tô bỏ quên lại lúc nãy. Nhớ đến bài vị cầu phúc mà Phong Trí và Lục Liễu mang đến lúc trước, nàng nhất thời cảm thấy lòng rét lạnh, toàn thân như vừa bị xối một xô nước đá.

Bất kể là thế nào, tạm thời đám người Hạ Tiêu coi như được an toàn.

Sở Kiều cười khổ một tiếng, không ngờ bản thân lại phải dùng đến loại phương pháp này để cứu bọn họ.

Ánh trăng tắt dần, trong bóng tối, nước mắt của thiếu nữ lặng lẽ rơi xuống từng giọt, lóng lánh như chuỗi hạt bị đứt.

Yến Tuân, Yến Tuân, huynh làm sao vậy?

Bóng đêm thâm trầm, Sở Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa, đau đớn khóc thành tiếng.

]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui