Sơ Lễ


Vươn tay đóng cửa sổ lại, Thời Sơ Thần đẩy đẩy anh ra: “Em đi rửa tay.”
Đàm Lễ kéo tay cô lại, ngửa lòng bàn tay lên rồi đặt một hộp quà vào tay cô: “Quà sinh nhật này.”
Chữ màu đen trên hộp in sáu chữ to PIAGET.

Thời Sơ Thần mở hộp ra, trên giá đỡ bằng xốp căng phồng là một chiếc nhẫn nhỏ đính đầy kim cương xung quanh.
Đàm Lễ lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào tay trái cho cô: “Anh biết em không thiếu cái gì, cái nhẫn này cũng không đắt nhưng giống với cái tên của nó “Thời đến chuyển vận”.

Em đến rồi, cuộc đời anh đều là may mắn.”
“Ừm- Thời- đến chuyển vận.” Thời Sơ Thần mỉm cười nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Đã nóng vội muốn bắt em về rồi à?”
Đàm Lễ giơ tay trái ra, đan chặt mười ngón với cô.

Trên tay anh đeo một chiếc nhẫn của nam cùng loại: “Là em muốn anh bắt về mà.”
Thời Sơ Thần âm thầm tố cáo nội tâm anh.
“Mắt nhìn chuẩn thế à, kích thước vừa khít luôn? Có phải là thường hay chọn nhẫn cho người ta không?” Thời Sơ Thần liếc mắt lên nhìn anh.
Đàm Lễ bóp mũi cô: “Em yeutruyen.net đi lên tầng nhìn xem, nhẫn, bông tai, dây chuyền mà em vứt loạn ra anh đã gom đủ làm hồi môn được rồi đấy.”
Thời Sơ Thần có rất nhiều thói quen xấu, ví dụ như đồ trang sức lấy ra xong là để bừa bãi nên thường xuyên không tìm thấy là chuyện bình thường.
“Yên tâm đi.” Cô xin được tha thứ: “Em đảm bảo sẽ không vứt bừa bãi cái này đâu.”
Cả người Thời Sơ Thần dựa vào người anh, ngón tay áp lên ngực anh, hơi kiễng gót lên là có thể hôn đến yết hầu của anh.
Cô không chỉ hôn mà còn dùng răng cắn nhẹ một cái.
Đàm Lễ bóp một cái vào mông cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tối nay không định ngủ nữa à?”
“Ưm…” Cô nhấc chân lên bám vào eo anh rồi cọ cọ mũi chân vào bắp đùi anh,”Không ngủ nữa, đến đi, ăn em.”
Anh nhấc chân còn lại của cô lên ôm qua đùi mình, hai tay ôm chặt lấy cặp mông cô mà đi vào phòng.

Anh cất giọng hơi khàn khàn: “Vậy tí nữa đừng có khóc đòi dừng nhé.”
Thuận thế ngã theo cô xuống giường, Đàm Lễ ngậm lấy vành tai cô: “Chơi chết em luôn.”
Những ký ức về đoạn tình ngắn ngủi với người kia cũng vì tình yêu của người đàn ông trước mặt mà tan biến hết.
Hậu quả của việc buông thả dục vọng quá độ chính là Thời Sơ Thần ngủ đến giữa trưa.
Thậm chí chuông cửa reo inh ỏi cô còn không nghe thấy.
“Thầy…thầy…Đàm… Đàm…” Tần Tinh cảm thấy chắc mình gọi đúng rồi: “Thầy giáo tiếng Anh.”
Người đàn ông trước mắt cũng không phải là thầy giáo tiếng Anh nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn sợ anh.
Đàm Lễ gật gật đầu với cô: “Không cần gọi tôi là thầy Đàm, tôi cũng không được coi là thầy giáo của cô.”
Một ngày làm thầy, cả đời là cha.

Trong lòng Tần Tinh nghĩ, tôi cũng không muốn gọi anh là cha đâu.
Anh lùi về sau một bước, để Tần Tinh cởi giày: “Thời Thời vẫn còn đang ngủ.”
Tần Tinh phân tích lời nói của anh, chính là có ý bảo mình đừng vào làm phiền cậu ấy.
“Ăn cơm chưa?” Đàm Lễ hỏi cô.
“Vẫn…vẫn chưa…vốn là yeutruyen.net muốn cùng Tảo Nhi, à không, Thời Thời ra ngoài ăn trưa.” Tần Tinh chỉ chỉ vào phòng.
“Vậy lát nữa tôi nấu mì, cùng ăn đi.”
“Ờ ờ, được ạ, vất vả rồi thầy Đàm.”
Tần Tinh ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha một hồi.

Trong bếp bay ra mùi canh gà thơm lừng.

Cô lấy điện thoại lướt Weibo, lướt chán Weibo thì vào lướt Taobao.

Xem chán Taobao lại vào vòng bạn bè ba ngày trước.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa mở.
Thời Sơ Thần nhìn như con ma trơi, từ trong phòng rê rê đôi dép lê bước ra, hoàn toàn không nhìn thấy người ngồi trên sô pha mà đi thẳng vào bếp.

Tần Tinh nhìn thấy cả người cô dựa vào người Đàm Lễ.
Đàm Lễ dắt cô bước sang bên cạnh vài bước vì sợ hơi nóng của canh gà trên bếp làm cô bỏng rồi lại tránh ánh nhìn của Tần Tinh.
Anh quay người lại nâng mặt cô lên, môi chạm môi.

Thời Sơ Thần còn chưa tỉnh ngủ cũng vòng tay ôm lấy eo anh rồi ngửa đầu lên, môi lưỡi quấn quýt với anh.
Tần Tinh nhìn sang, chỉ thấy nồi canh gà bốc khói sôi li ti ở lửa nhỏ, thậm chí ngồi ở phòng khách hình như cũng còn có thể nghe thấy tiếng canh gà sôi “ùng ục ùng ục.”
Phảng phất là tiếng Vương Kiến Quốc đang cười nhạo cô: Cô đơn cô đơn.
Tần Tinh có phải người không thì cô ấy không rõ, nhưng chắn chắn hai người đang ở trong bếp kia là chó rồi.
Nếu như không phải vì có người đang ngồi ở phòng khách kia thì Đàm Lễ thật muốn đè người ra làm cô luôn ở ngay chỗ này.

Hôn đến một lúc rồi mới không cam tâm tình nguyện buông cô ra: “Bạn em đến rồi.”
“Aaa.” Thời Sơ Thần không chút lưu luyến buông tay ra rồi đi vào phòng khách: “Cậu đến từ lúc nào vậy?”
“Tớ đã đến cả tiếng đồng hồ rồi, đại tiểu thư.” Tần Tinh liếc mắt nhìn.
“Tớ đi đánh răng.”
Tần Tinh còn chưa thèm thu ánh mắt lại, cậu còn cần phải đánh răng à? Cô theo Thời Sơ Thần cùng vào toilet.
“Tớ nhìn thấy thầy Đàm…bạn trai cậu vẫn thấy sợ làm sao bây giờ?” Tần Tinh đứng dựa một bên nhìn cô đánh răng.
“Sợ cái gì?” Trong miệng Thời Sơ Thần ngậm đầy bọt, “Anh ấy mới dạy cậu có một tiết mà cậu đã nói với tớ là sợ à?
“Nỗi sợ ở trong lòng với trở ngại sinh lý không mâu thuẫn với nhau được không.” Tần Tinh ngụy biện, “Với lại bạn trai cậu cho tớ một loại cảm giác không cần nổi giận cũng thấy uy cậu hiểu không, còn theo bản năng gọi một tiếng thầy.”
“Không hiểu lắm.” Thời Sơ Thần rút khăn tắm lau khô mặt.
“Cái này của cậu là sao?” Tần Tinh kéo tay Thời Sơ Thần, sờ sờ vào chiếc nhẫn trên tay cô.

Lúc nãy khi Đàm Lễ mở tủ giày lấy dép lê cho cô, trên tay cũng có một cái nhẫn.
“Nhẫn tình nhân đó, chưa nhìn thấy bao giờ à?”
“Chẳng phải là cậu không thích mấy thứ đồ đôi tình nhân à?”
“Cũng không phải thế.” Thời Sơ Thần duỗi tay ra nhìn nhìn chiếc nhẫn, “Chẳng phải là rất đẹp sao?”
Trong lòng Tần Tinh nghĩ: Thầy Đàm rốt cuộc là nam nhân thần thánh phương nào mà khiến cô thay đổi như vậy.
Trên bàn ăn, lúc Tần Tinh nhận lấy bát canh Đàm Lễ múc cho, tay đều rất run.

Thời Sơ Thần cười chê cô ấy không có tiền đồ: “Cậu ngồi thẳng lưng lên chút đi, cậu là người nhà mẹ đẻ còn anh ấy là đang lấy lòng cậu đấy, hiểu không?”
Tần Tinh lắc đầu: ”Không cần không cần, thật sự không cần.”
Canh gà tần mẻ cá này đặc biệt ngon, Thời Sơ Thần chỉ biết ăn không biết làm.

Nhưng Tần Tinh thì lại biết.

Cái cốt yếu của món gà tần này chính là thời gian.

Công đoạn ngâm mẻ cá không phải chỉ một buổi sáng là có thể xong được.

Cô thực sự có chút ghen tị với Thời Sơ Thần, lại có người đàn ông vì cô ấy mà bằng lòng bỏ thời gian ra nấu canh cho cô ăn.
“Ngon không?’ Thời Sơ Thần hỏi cô.
Tần Tinh gật gật đầu, cái thìa trong tay cứ múc hết thìa này lại tiếp thìa khác.
“Sao anh lại nấu ăn giỏi như thế?” Thời Sơ Thần tiện miệng lại hỏi luôn Đàm Lễ một câu.
Đàm Lễ khuấy khuấy trên mặt, lấy đũa gắp vài miếng bỏ vào bát cho cô: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
Kéo chủ đề đang nói đi mà không để lại dấu vết.
Thời Sơ Thần cũng không để ý, chẳng qua cũng chỉ là sở thích hoặc có hứng thú.

Nếu không thì là vì một bạn gái nào đó mà học nấu.
Nếu như là lý do đằng sau thì cô thấy cũng chẳng sao nhưng vẫn không hề muốn anh nói ra.
Ăn bữa này xong cái bụng của Tần Tinh rất thỏa mãn, cho đến tận tối mà vẫn chưa tiêu hết.
*********
“Dì Nguyệt.” Thời Sơ Thần vừa về đến nhà đã nhìn thấy Quách Nguyệt, còn chưa kịp cởi giày đã chạy đến ôm chặt dì.
“Ai da, cuối cùng cũng về rồi.” Quách Nguyệt xoa xoa mặt cô.

“Tiểu….Thời Thời con gầy đi rồi.”
“Đâu có.”
“Di Nguyệt, Thời Thời ăn ngon ngủ kỹ, làm gì gầy đâu.” Tần Tinh vừa cởi giày vừa nói với Quách Nguyệt.
“Tinh Tinh tiểu thư cũng đến à, Mạnh tiên sinh đâu?” Quách Nguyệt không hề biết Tần Tinh và Mạnh Dịch Nghiêu đã chia tay rồi.
“Anh ấy…lát nữa đến ạ.” Tần Tinh trả lời qua loa.
“Dì Nguyệt, mẹ con đâu?”
“Bà chủ đang trong bếp đó, món sườn xào chua ngọt phải tự tay làm, không để tôi động vào, thật là…”
Quách Nguyệt là dì giúp việc nhà họ Thời.

Khi Thời Sơ Thần vừa ra đời không lâu thì dì đã đến nhà họ Thời rồi.

Chẳng mấy chốc đã hơn hai mươi năm.

Ờ Thời gia này dì ấy sớm đã không còn là thân phận người giúp việc nữa mà mọi người đều xem dì như người nhà mình.

Chỉ là dì vẫn không thay đổi được thói quen xưng hô, cứ quen miệng gọi một câu tiên sinh, bà chủ, tiểu thư.

Sau này Thời Sơ Thần giận rồi thì dì mới thay đổi gọi cô là Thời Thời.
Thời Sơ Thần chạy vào trong bếp tìm Chu Thu Bình.

Tần Tinh khoác tay Quách Nguyệt: “Dì Nguyệt, đừng gọi con là Tần Tinh tiểu thư nữa, dì gọi Thời Thời đâu có gọi tiểu thư đâu.

Con chỉ là con gái của lái xe, làm sau tính là tiểu thư được chứ.”
“Haiz, các con đó, thật là…” Quách Nguyệt vỗ vỗ vào tay cô: “Tinh Tinh, được chưa?”
Tần Tinh: “Hì hì, vậy mới đúng đó ạ.”
“Ai dô, Tinh Tinh đến à.” Thời Đại Cường từ trên tầng đi xuống.
“Anh Cường.” Tần Tinh cười chào hỏi.
Thời Đại Cường thích nhất là mấy người bạn của Thời Sơ Thần gọi ông là anh Cường, cảm giác ông già như mình có thể hòa nhập với bọn trẻ vậy.
“Tiểu Mạnh đâu? Không cùng nhau đến à?”
Vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên.
“Chắc chắn là Mạnh tiên sinh đến rồi.” Quách Nguyệt nhanh chân đi đến mở cửa.

Mạnh Dịch Nghiêu đứng ở cửa: “Mạnh tiên sinh, Tần Tinh cũng vừa mới đến.”
Mạnh Dịch Nghiêu gọi một tiếng dì Nguyệt nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tần Tinh.

Hai người nhìn nhau vài giây thì người kia lập tức tránh ánh mắt ấy.
“Con vào xem Thời Thời và dì một chút.” Tần Tinh nói một câu rồi liền chạy vào trong bếp trốn tránh.
Thời Sơ Thần từ bếp đi ra, Mạnh Dịch Nghiêu nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Không có thành ý như vậy à? Đi tay không đến ăn tiệc sinh nhật à?”
Anh cũng chẳng tức tối gì, đút hai tay vào túi: “Gần đây tiệm cà phê làm ăn không tồi nhỉ?”
“Chú ý lời nói của cậu nha, cái gì mà không tồi, tớ cảm thấy việc mở chi nhánh chỉ là ngày một ngày hai.” Thời Sơ Thần đắc ý nói.
Cô mở tiệm cà phê này, Mạnh Dịch Nghiêu cũng giúp đỡ không ít.
Mạnh Dịch Nghiêu cười: “Vậy gửi đến cho cậu hai đầu bếp bánh ngọt mới thì có cần không? Lương hàng năm tôi trả.”
“Thật sao?” Thời Sơ Thần vui vẻ.

Mức lương hàng năm của đầu bếp bánh ngọt trong nhà hàng của cậu ấy đủ để nuôi vài nhân viên trong vài năm.

“Cậu sẽ không mời đến cái người Dương lông Dương Quốc Khánh đó nữa chứ?”
Dương Quốc Khánh chính là ông chủ của nhà hàng mà cô đi cùng Đàm Lễ hôm lễ tình nhân đó.
“À…Đầu bếp bánh ngọt của anh ấy rất đáng tin.”
Thời Sơ Thần che ngực: “Hai người, anh ta phải mắng chửi tớ hai tháng.”
“Cậu để ý việc anh ấy mắng cậu à?”
Thời Sơ Thần: “Nói vậy cũng đúng.” Nói rồi cô vỗ vỗ vai anh: “Cảm ơn nhá.”
********
Trong bữa tiệc, Thời Đại Cường không kiêng nể gì mà hỏi đến tình hình gần đây của ba Tần Tinh.
“Ông ấy khá ổn ạ, mấy ngày nay luôn bên mẹ cháu ở viện điều dưỡng.”
Tần Tinh chủ động nhắc đến mẹ mình nhưng ngại vì Mạnh Dịch Nghiêu đang có mặt.

May là Thời Đại Cường cũng không vô ý hỏi tiếp nữa.
Trước đây khi ở trước mặt Mạnh Dịch Nghiêu, hai người họ sẽ không bao giờ nhắc đến mẹ của Tần Tinh.

Bọn họ cẩn thận từng tí để duy trì mối quan hệ hai bên.

Bây giờ chia tay rồi nên ngược lại cô cảm thấy khá tốt, chẳng có gì phải kiêng kỵ nữa.
“Mẹ, lần sau làm sườn xào chua ngọt rắc thêm ít hạt vừng nhé.” Thời Sơ Thần gắp miếng sườn.
“Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc cho thêm vừng rồi?”
“Sẽ ngon hơn ạ.”
“Ồ?~~~” Tần Tinh nháy nháy mắt với cô.
Bố mẹ Thời Sơ Thần hình như không hề biết cô đã có bạn trai rồi còn Tần Tinh cũng không thể nói ra quá lộ liễu.
“Điện thoại!” Thời Sơ Thần chỉ chỉ điện thoại của cô.
Điện thoại Tần Tinh đang úp xuống, rung rất lâu rồi.
Cô lật điện thoại lại, mở khóa vào Wechat và một hình đại diện xuất hiện trên giao diện với nickname “Thập Lục”.
Thời Sơ Thần nghĩ ngợi, bạn chung của mình với cậu ấy hình như không có ai có cái tên này.
Tần Tinh đứng lên nghe điện thoại.

Thời Sơ Thần để ý thấy có một ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cậu ấy.
Thế là đợi cô nghe điện thoại xong trở lại, Thời Sơ Thần giúp Mạnh Dịch Nghiêu hỏi cô: “Ai đấy?”
Tần Tinh liếc nhìn Mạnh Dịch Nghiêu, há há miệng ra rồi quay đầu lại nhìn nhìn Thời Sơ Thần: “À, một thực tập sinh ở công ty bọn tớ.”
“Bây giờ hướng dẫn thực tập sinh cũng không dễ dàng nhỉ?” Chu Thu Bình hỏi Tần Tinh.
“Vâng ạ, sinh năm 99, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, khá là có cá tính ạ.”
“Sinh năm 99? Mới có 20 á?” Thời Sơ Thần cảm thán.
Chủ đề kéo đến tuổi tác, Thời Đại Cường, Chu Thu Bình và Quách Nguyệt ba người đã có tuổi trung niên không chịu được liền bắt đầu nói chuyện hồi trẻ của ba người bọn họ.
Bữa tiệc sinh nhật ăn đến tận gần mười giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui