Đàm Lễ nhìn cô ấn tờ giấy bắt đầu viết, hai người họ như quay về khi anh làm gia sư cho cô vậy, lúc cô làm bài tập tay trái thường nắm lại đặt trên bàn, dựa vào máy tính, nằm trên bàn, từng từ từng chữ viết cực kỳ miễn cưỡng.
Kì thực lúc đó Đàm Lễ không có cách nào giúp cô, anh đã cố gắng hết sức để truyền đạt kiến thức cho cô bằng nhiều cách khác nhau.
Có vẻ hiện tại càng không có cách nào để giúp cô.
Đàm Lễ cười xoa xoa đầu cô, cầm bút lên, bắt đầu điền “Giấy kiểm tra” mà cô đưa cho.
Một trăm câu hỏi này là Thời Sơ Thần tìm, cô trả lời dễ hơn Đàm Lễ một chút, vẫn còn thời gian để kiểm tra lại sau khi đã trả lời xong.
Đợi Đàm Lễ viết xong, hai người trao đổi.
Chữ của Đàm Lễ rất đẹp, năm đó Thời Sơ Thần không ngớt lời khen ngợi anh, cô rất thích đọc mấy lời phê anh viết trên lề vở.
Các câu hỏi trên đề rất chi tiết, ngoài tên, tuổi, chòm sao, chiều cao, cân nặng, còn có các câu hỏi khác nhau về sở thích, tên trường từ nhỏ đến đại học.
Thời Sơ Thần nhìn câu trả lời của Đàm Lễ, những câu hỏi cơ bản trước mặt, cô nhìn rất nhanh, bắt đầu từ câu hỏi về tình yêu, cô xem kỹ từng câu một.
“Đã có ba mối tình?” Thời Sơ Thần nhìn vào câu trả lời và hỏi anh: “Em là mối tình thứ ba hay thứ tư?”
Đàm Lễ ngẩng đầu nhìn cô: “Mối tình thứ ba cũng là cuối cùng.”
Thời Sơ Thần cong khóe môi, nâng chân đặt lên đùi anh, Đàm Lễ giúp cô điều chỉnh tư thế để cô thoải mái hơn.
Anh nhìn theo tờ giấy trên tay cùng một cột câu hỏi, cùng một câu trả lời.
“Em cũng là mối tình thứ ba.” Cô nhướng mày: “Nhưng có thể là cuối hay không, thì còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh.”
“Thích đối phương nhất ở chỗ nào?” Thời Sơ Thần đọc câu trả lời của Đàm Lễ: “Tính cách.”
Cô nhìn Đàm Lễ: “Không phải là thích nhất bộ ngực sao?”
“Thích tất cả.” Đàm Lễ nhìn câu trả lời của cô: “Em thích mọi thứ của anh sao?”
Thời Sơ Thần gật đầu: “Ừ, khen anh đó.”
“Anh không thích điểm gì nhất ở đối phương?” Đàm Lễ nhìn câu trả lời của cô: “Có chuyện không nói.” Anh gật đầu: “Anh sẽ thay đổi.”
Thời Sơ Thần nhìn câu trả lời của anh: Tất cả đều thích.
“…” Cô cong môi: “Ngoan.”
Rút tờ giấy trong tay Đàm Lễ ra, Thời Sơ Thần đặt lên đầu gối anh, viết thêm vài chữ sau câu trả lời rồi lại trả lại cho Đàm Lễ.
Có chuyện không nói cũng rất thích.
E.book.Truyen.N.e.t
Chủ đều mấy câu sau càng lúc càng lạc hướng, câu hỏi càng lúc càng riêng tư, khiến người ta đỏ mặt xấu hổ.
Thời Sơ Thần nhanh chóng lướt qua câu trả lời của anh.
Khi cô tìm kiếm bài test này cảm thấy mình trả yeutruyen.net lời cũng khá tốt, bây giờ lại cảm thấy Đàm Lễ trả lời những vấn đề này rất cẩn thận, khiến cô cảm thấy nóng lòng xấu hổ.
Cô trả lời rất bình thường, anh lại nghiêm túc như làm báo cáo vậy.
“Được rồi, đừng xem nữa.” Thời Sơ Thần lấy tờ giấy trong tay anh cầm đi, khoanh chân ngồi ở trên người anh: “Phải nói chuyện giường chiếu của chúng ta đều khá hợp nhau.”
Khóe miệng Đàm Lễ nhếch lên, nhìn cô cười.
“Anh sẽ không tìm được một người phụ nữ nào phù hợp với anh trên giường hơn em đâu.” Thời Sơ Thần dương dương cằm với anh.
“Đây là vinh hạnh của anh.” Đàm Lễ ôm eo cô: “Sơ Sơ, anh yêu em.”
Thời Sơ Thần cúi đầu hôn anh, môi áp lên khóe miệng: “Em cũng yêu anh.”
Hai tay của Đàm Lễ dán lên bộ ngực của cô, cả bộ ngực đầy đặn được anh ôm vào lòng bàn tay.
“Chẳng phải anh không thích nhất ngực của em à?” Thời Sơ Thần ngồi thẳng lên đặt tay lên mu bàn tay anh.
“Thích tất mà.” Đàm Lễ bóp vào hai cái rồi thuận thế vén áo của cô lên.
Vạt áo rơi ở trên ngực, nội y trắng như tuyết thuần khiết lại dâm mỹ, viền ren tôn lên làn da trắng nõn mềm mại.
Đàm Lễ dùng chóp mũi cọ sát, đồng thời dùng ngón tay mở móc khóa áo sau lưng cô.
Quần áo vẫn còn mặc trên người, nhưng anh lại nhìn không sót những chỗ anh muốn nhìn.
“Cắn nhẹ thôi.” Thời Sơ Thần khoác tay lên vai anh, vặn vẹo uốn éo eo, cảm nhận thấy thay đổi ở thân dưới của anh.
Cô chủ động để ngực mình đứng thẳng lên để Đàm Lễ ngậm vào nhiều hơn.
Núm vú được bao bọc trong một lớp nước bọt cương cứng đứng thẳng.
“Muốn ăn em không?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Muốn.” Đàm Lễ thành thật trả lời.
“Muốn làm gì?” Cô tiếp tục hỏi.
“Anh muốn ăn em, ăn sạch.”
“Nhưng mà…” Cô cười đến mức hai mắt cong thành một đường, ghé vào tai anh: “Dì cả của em đến rồi.”
Nói xong câu này, vẻ mặt của Đàm Lễ thật sự khó coi.
“Đến lúc chiều, không tin anh xem xem.” Cô bày ra vẻ mặt ngây thơ.
Anh yên lặng thở dài nhìn cô: “Đến trước ba ngày.”
“Nhớ thật kỹ nha…” Thời Sơ Thần lầm bầm một tiếng
Đàm Lễ cười lắc đầu: “Cố ý lừa anh.”
“66,666% còn lại đây.” Thời Sơ Thần cảm nhận được dục vọng của anh không nén được, “Anh phải làm thế nào bây giờ?”
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn: “Giúp anh?”
Chân dài từ trên người anh trượt xuống, Thời Sơ Thần cởi quần cho anh: “Quá hời cho anh rồi.”
Dương vật thô dài được giải phóng khỏi chiếc quần lót, những ngón tay mảnh khảnh của cô bao quanh lấy thân gậy, từ từ vuốt lê xuống.
Cô quỳ trên sofa, Đàm Lễ dựa vào sofa, vòng lấy eo cô áp sát vào người mình, bầu ngực mềm mại lại tìm đến bên môi anh.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Phối hợp với động tác trên tay cô, Đàm Lễ ngậm lấy một bên vú, đầu lưỡi đảo vòng quanh, bờ môi mút chặt.
“Aaaaa…” Eo của Thời Sơ Thần mềm nhũn khụy xuống, lại bị anh nhấc lên.
Tốc độ trên tay cô lại tăng thêm, hô hấp của Đàm Lễ trở nên gấp gáp.
Tay còn lại giữ sau gáy cô đè xuống, Đàm Lễ cắn nhẹ một cái vào môi cô như trừng phạt.
“Ưm…” Môi Thời Sơ Thần hơi hé mở, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, dụ dỗ mà đưa ra ngoài.
Đàm Lễ hôn mãnh liệt đến nỗi Thời Sơ Thần cảm thấy đầu lưỡi mình ngứa ran.
Đàm Lễ buông cô ra, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, muốn đưa vật kia trong tay cô nhét vào.
Anh nhớ đến một câu hỏi trong bảng câu hỏi vừa rồi: “Khi khẩu giao cho đối phương, bạn cảm thấy thế nào? Câu trả lời của Thời Sơ Thần chỉ có một chữ: Ngon.
“Em bú nó nhé?” Đàm Lễ hỏi cô.
Thời Sơ Thần cảm thấy rõ ràng là mình đã tự nhấc đá đập chân mình, nhưng vẫn gật đầu.
Cô cài tóc sau tai, cúi xuống không buông tay đang cầm côn thịt, vươn đầu lưỡi liếm láp, lưỡi nhỏ liếm quanh quy đầu một vòng khiến Đàm Lễ sung sướng ngửa đầu ra.
Quy đầu cắm khít miệng cô, miệng nhỏ liên tục nuốt vào thả ra, Thời Sơ Thần bắt chước hành động của Đàm Lễ lúc ăn ngực cô.
“Hừm…” Đàm Lễ sướng đến mức phát ra tiếng.
Thời Sơ Thần như đang lấy lòng anh, cố gắng nuốt côn thịt sâu hết sức có thể nhưng vẫn còn một phần bên ngoài, ngón tay cô vuốt ve hai túi tinh hoàn của anh.
Đàm Lễ nhịn không được ấn đầu cô, hưởng thụ cô nhả ra mút vào.
“Ưm…” một lúc lâu, khóe miệng cô mỏi nhừ, phát ra tiếng ô ô.
“Sơ Sơ liếm thêm một chút nữa thôi.” Đàm Lễ giọng khàn khàn không để cô dừng lại.
Quy đầu quét qua hai má, khi miệng nhỏ đã đến cực hạn, Đàm Lễ muốn bắn.
Anh buông tay ra, Thời Sơ Thần liền bị anh đẩy ngã trên sofa, dương vật cũng vì thế rời miệng nhỏ, Đàm Lễ quỳ ở bên cạnh cô, giữ lấy tay nhỏ nắm chặt côn thịt nhanh chóng tuốt lên tuốt xuống, cuối cùng cả người căng cứng bắn ra trên mặt cô.
Thời Sơ Thần thở hổn hển, hai má ửng hồng, tương phản với tinh dịch đặc sệt màu trắng đục.
Đàm Lễ đi tới, lấy ra hai tờ giấy giúp cô lau mặt sạch sẽ.
“Anh có sướng không?” Thời Sơ yeutruyen.net Thần hỏi anh.
“Ừ” Đàm Lễ gật đầu: “Rất sướng là đằng khác”.
Thời Sơ Thần cười với anh: “Thoải mái làm thế nào để 33,33% tức giận của em biến mất đi.”
Đàm Lễ giúp cô mặc quần áo: “Phải làm thế nào?”
“Mua sắm.”
Anh mỉm cười gật đầu, hiển nhiên cảm thấy cách này đơn giản hơn anh tưởng rất nhiều.
Thời Sơ Thần hiếm khi đi mua sắm cùng anh, so với đi mua sắm với bạn trai, cô thích đi cùng với phụ nữ hơn.
Nhưng mà đi mua sắm với Đàm Lễ cũng có những mặt trái, anh có vẻ là một hội với những người bán hàng trong trung tâm thương mại, quần áo, giày dép, túi xách và đồ trang sức cô thử không đẹp như anh nói.
Kết quả cuối cùng là Thời Sơ Thần đã hoàn toàn kiệt sức sau khi anh quẹt hết mấy cái thẻ.
Vào giữa mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng, Thời Sơ Thần càng không muốn ra ngoài, càng ngày càng ít đến quán cà phê.
Gần đây cô đã ký hợp đồng với studio của đạo diễn Giang, bán bản quyền của tiểu thuyết, tận dụng thời gian này ở nhà để tập trung cho việc thay đổi kịch bản.
Gần đây Đàm Lễ hơi bận rộn, thời gian về nhà cũng càng ngày càng muộn.
Vừa sửa xong một chương kịch bản, Thời Sơ Thần vươn vai một cái, mở điện thoại lên xem đã gần chín giờ rồi.
Vừa định gửi tin nhắn cho Đàm Lễ thì điện thoại truyền đến, là Tiểu Nhạc, nhân viên quán cà phê.
“Alo, chị Sơ Thần …” Giọng của Tiểu Nhạc có chút lo lắng và căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy?” Thời Sơ Thần nghe ra dường như có chuyện gì đó.
“Quán……Trong quán mất điện rồi… “
“Mất điện? Là trong quán mất điện hay toàn bộ tòa nhà mất điện?”
“Em…em cũng không rõ nữa.”Tiểu Nhạc có chút bất an: “Em …em đã gọi điện cho quản lý tòa nhà, có rất nhiều hộ bị mất điện rồi, quản lý tòa nhà cũng không giải quyết được.”
“Chị gọi cho Đàm Lễ xuống xem thử.”
Thời Sơ Thần nói xong cúp máy gọi cho Đàm Lễ nhưng không ai trả lời.
Điện thoại của Tiểu Nhạc lại truyền đến: “Chị Sơ Thần, hay là chị qua đây một chuyến đi.”
“…” Thời Sơ Thần nghĩ một chút: “Được rồi, trước tiên em sắp xếp và bồi thường cho khách trong quán.
Một lát nữa chị đến.”
“Vâng…” Tiểu Nhạc đáp: “Chị Sơ Thần, chị nhanh nhé.”
Thời Sơ Thần luôn cảm thấy Tiểu Nhạc có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể biết được kỳ lạ chỗ nào.
Cô lái xe đến quán cà phê, quán đã đóng cửa, trong quán tối đen.
Cô bật đèn pin điện thoại, thận trọng mở cửa: “Tiểu Nhạc…” Không có ai trong quán trả lời cô, lại gọi tên của hai nhân viên làm việc hôm nay, cũng không ai đáp lại cô.
Vừa mở khóa điện thoại chuẩn bị gọi điện thì đèn trong quán đột nhiên bật sáng.
Thời Sơ Thần nhìn quanh không thấy ai trong quán cà phê, nhưng xem ra cũng không có gì bất thường.
Đột nhiên, trong bóng đêm phát ra tiếng guitar, Thời Sơ Thần nghe thấy, bước lên hai bước.
Vài chiếc bàn gần bức màn chiếu trong quán cà phê bị gấp lại, chừa một khoảng trống đặt chiếc micro, người đứng sau chiếc micro mang theo cây đàn guitar chính là Đàm Lễ vừa nãy không nghe điện thoại.
Hình ảnh bắt đầu được phát trên màn chiếu, tất cả đều là những bức ảnh chụp Thời Sơ Thần, từ lúc nhỏ mới chào đời, đến khi lớn với những bức ảnh vừa chụp hai ngày trước.
“Thời tiểu thư của anh.” Đàm Lễ cầm micro: “Em đã chuẩn bị xong chưa?”.