Thời Sơ Thần và Đàm Lễ chuẩn bị thứ năm đi đăng ký kết hôn, không biết cô nghe đâu bảo đât ngày đẹp.
Nhưng không ngờ Đàm Lễ lại bị thương vào thứ tư.
Chẳng những bị thương, còn suýt chút phải vào đồn cảnh sát.
Vốn dĩ Thời Sơ Thần cho rằng đời này sẽ không gặp lại hai anh em kia nữa, cô cũng không muốn gặp lại, không hiểu sao người ta lại còn tìm đến tận cửa.
Lúc Lạc Tinh Vũ mở cửa bước vào, Thời Sơ Thần vừa hay đang nói chuyện với Tiểu Nhạc ở quầy, cô chống tay lên bàn đá cẩm thạch, chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón tay trái của cô đặc biệt thu hút sự chú ý của Lạc Tinh Vũ.
Thời Sơ Thần thấy anh ta vẻ mặt như ăn phải phân, lại không thể đuổi người trước mặt thực khách, cho nên chỉ yeutruyen.net có thể liếc mắt lên lầu, mắt không thấy tim không đau.
Da mặt Lạc Tinh Vũ cũng dày, lại còn theo lên trên lầu, anh ta kéo ghế ngồi đối diện Thời Sơ Thần.
“Tháng sau anh sẽ về Mỹ.”
“Ồ, không tiễn, tạm biệt.” Thời Sơ Thần đang gõ máy tính, không nhìn anh ta.
“Cythia, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn nợ em một câu xin lỗi.”
Thời Sơ Thần cảm thấy buồn nôn, lấy tay che miệng phát ra một tiếng “Ọe …Xin lỗi nha, không biết nghe thấy cái gì, cảm thấy hơi buồn nôn.”
“Anh sẽ đưa Twyla đi cùng, em yên tâm, cô ấy sẽ không làm tổn thương em nữa.”
Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, dù đã qua lâu như vậy nhưng đúng là Lạc Tinh Vũ có cái túi da rất tốt, một khi xé lớp da ấy ra, thứ bên trong lại bốc mùi bẩn thỉu khiến cô cũng phải ghê tởm.
“Lạc Tinh Vũ, cho nên từ đầu đến cuối, anh luôn cho rằng Lạc Tinh Ninh làm tổn thương tôi sao? Anh cảm thấy tôi ghét Lạc Tinh Ninh sao? Anh sai rồi, từ trước đến giờ tôi chưa từng ghét cô ta.
Tôi không thích cô ta, tôi không thích tính cách của cô ta, tôi không thích cách làm việc của cô ta, nhưng tôi không ghét cô ta.” Thời Sơ Thần nhìn anh ta: “Anh chính là người khiến tôi và cô ta xảy ra mâu thuẫn.”
“Lạc Tinh Ninh sai ở đâu? Yêu anh là sai sao? Nếu như tôi nhớ không lần, lúc anh đưa cô ta lên giường, cô ta còn tuổi vị thành niên đúng không?” Thời Sơ Thần một lượt nói hết tất cả.
Lạc Tinh Vũ không ngạc nhiên khi biết Thời Sơ Thần cái gì cũng biết.
Lúc mới chia tay, anh ta cho rằng Thời Sơ Thần không biết gì, chỉ là tiểu thư nhà phú nhị đại thấy chán nản với một mối quan hệ, muốn chia tay mà thôi.
Lúc anh ta cố gắng vãn hồi, cô nói với anh ta, “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi bản thân không làm gì.”
Lúc đó Lạc Tinh Vũ mới biết, cô biết tất cả.
“Lạc Tinh Vũ, anh không cảm thấy anh buồn nôn sao? Anh lôi em gái mình xuống vực sâu, sau đó vỗ mông nói không yêu liền không yêu, cuối cùng anh vẫn nghĩ rằng cô ta là người đã làm tổn thương tôi.”
“Cythia, anh rất hối hận.
Nếu lúc anh gặp em, có thể xóa sạch cảm tình của anh với Twyla, có phải quan hệ giữa chúng ta sẽ không giống hiện tại phải không?” Lạc Tinh Vũ nhìn cô: “Nhưng anh đảm bảo với em, tình yêu anh dành cho em và lời xin lỗi của anh dành cho em bây giờ đều là thật”.
E.book.Truyen.N.e.t
Thời Sơ Thần đứng dậy gật gật đầu: “Bao cao su anh từng dùng trên xe cũng là thật.”
“Anh làm ơn đừng làm tôi thấy kinh tởm nữa? Anh đừng khiến tôi cảm thấy việc từng thích anh là điều khiến tôi hối hận nhất cuộc đời này được không? Lạc Tinh Vũ, anh cũng sắp phắn rồi đấy, vậy thì cứ ngậm cái mồm vào và cuốn xéo đi.” Thời Sơ Thần bước lên chuẩn bị rời đi, cô không muốn có quá nhiều vướng bận với anh ta..
Lạc Tinh Vũ đứng dậy, vươn tay nắm lấy cánh tay cô: “Cythia…”
“Anh buông tay ra…” Thời Sơ Thần vặn cổ tay.
Lời nói vừa dứt, cô đã nhìn thấy một bóng người bước nhanh đến, lên trước Thời Sơ Thần đi đến phía sau cô, nắm lấy cổ áo Lạc Tinh Vũ đấm anh ta một cái.
Thời Sơ Thần bị đẩy ra sau loạng choạng không vững, còn chưa kịp làm gì đã thấy hai người lao vào đánh nhau.
Hai người này muốn đánh đối phương không phải ngày một ngày hai, đương nhiên Đàm Lễ ra tay không hề nương tình.
Tuy Lạc Tinh Vũ gầy hơn, nhưng cũng không bị thương nhiều, Đàm Lễ còn nhân cơ hội cho anh ta hai cú đấm.
Thời Sơ Thần thấy thế chửi thề một câu, trong lòng bùng nổ chồng mình quá đẹp trai.
Đã đến giờ ăn trưa, trên tầng hai của quán cà phê không có người, lúc Thời Sơ Thần muốn đến can ngăn, nhìn thấy Lạc Tinh Ninh xuất hiện ở lầu hai, cô ta nhìn thấy hai người đánh nhau.
Phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Báo cảnh sát……” Trong cơn hoảng loạn, điện thoại không dễ mở khóa, cô ta lầm bầm: “9 … 11 …”
“911 cái gì, cô đúng là đồ ngu!” Thời Sơ Thần lao tới giật điện thoại di động của cô ta và đập mạnh xuống đất.
Cô không muốn báo cảnh sát, báo yeutruyen.net cảnh sát rõ ràng là không tốt cho Đàm Lễ.
Lạc Tinh Ninh bị cướp điện thoại di động cũng rất tức giận, muốn đánh Thời Sơ Thần, lại bị cô tóm được.
Lạc Tinh Ninh lao về phía trước, lại bị Thời Sơ Thần nắm tóc kéo lại.
Lạc Tinh Ninh bị kéo tóc và không động đậy được, cô ta vừa hét lên vừa quơ tay.
Thời Sơ Thần vừa giữ tay cô ta vừa kêu hai người đàn ông kia đừng đánh nhau nữa.
“Ahhhhh…” Một tiếng hét khiến Đàm Lễ và Lạc Tinh Vũ phân tâm.
Thời Sơ Thần cắn một cái vào cánh tay đang khua của cô ta, Lạc Tinh Ninh hét lên.
“Sơ Sơ…” Đàm Lễ đẩy Lạc Tinh Vũ ra.
Hai người một trước một sau đi đến, tách hai người bọn cô ra.
“Aaaaaaaa!” Lạc Tinh Ninh vừa khóc vừa hét: “Tôi muốn kiện chị! Tôi muốn báo cảnh sát!!”
“Báo cái rắm!” Thời Sơ Thần bị Đàm Lễ ngăn lại, muốn xông lên đá cô ta một cái.
“William!” Lạc Tinh Ninh đầu tóc bù xù vô cùng chật vật.
“Có bị thương không?” Đàm Lễ hỏi Thời Sơ Thần, anh không để ý bản thân, anh sợ cô bị thương.
Thời Sơ Thần lắc đầu, liếm liếm răng, có một dấu vết máu.
Cô ngẩng đầu nhìn lên Đàm Lễ, miệng anh có chút nứt ra, trên trán cũng có vết máu, tóc tai rối tung.
Đàm Lễ nâng cằm cô lên kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không.
Lạc Tinh Ninh nhìn Lạc Tinh Vũ, ánh mắt anh ta chưa từng nhìn đến mình, trong mắt anh ta chỉ có Thời Sơ Thần.
“Anh đã nói, chỉ cần em về Mỹ, anh sẽ không gặp lại chị ta nữa! Anh đã hứa với em rồi!” Lạc Tinh Ninh vừa khóc vừa chỉ vào Thời Sơ Thần nói: “Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện chị!”
Thời Sơ Thần trợn mắt, vừa định nói thì nghe thấy Đàm Lễ dùng tiếng Anh nói với cô ta: “Cô Lạc muốn báo cảnh sát phải không? Có thể, nhưng nếu cảnh sát không quan tâm đến việc nhà, chúng ta có thể liên hệ với giới truyền thông, mời cô Lạc giải thích nguyên nhân sự việc với truyền thông.
So với cảnh sát, cư dân mạng thích chuyện tình phức tạp hơn, nếu anh Lạc và cô Lạc không ngại để lộ trước truyền thông về mối quan hệ tình cảm giữa hai người, tôi không ngại giúp hai người mời truyền thông.
Cô Lạc, cô cảm thấy như thế nào?”
Lạc Tinh Ninh bị điều ngoài ý muốn này đánh trúng, tức giận nhưng không thể phản bác.
Đàm Lễ thấy hai người không nói gì, tiếp tục tăng thêm trọng lượng: “Sản nghiệp kinh doanh của bố anh Lạc và cô Lạc mới bắt đầu mở rộng ở trong nước.
Nếu scandal như vậy nổ ra vào thời điểm này, tôi không cần phải nói thêm về hậu quả, phải không?”
“Đủ rồi.” Lạc Tinh Vũ nắm chặt tay, trên cánh tay gầy guộc nổi gân xanh, vài giây sau, anh ta lại buông tay ra, kéo Lạc Tinh Ninh nói với Đàm Lễ và Thời Sơ Thần: “Tôi sẽ đưa cô ấy về Mỹ.
“
Lạc Tinh Vũ đưa cô ta chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” Đàm Lễ đưa tay ngăn họ lại, nhìn Lạc Tinh Ninh, “Xin lỗi đi.”
Lạc Tinh Ninh hất bàn tay bị kéo ra, cắn chặt răng, quai hàm run lên, đôi mắt khóc đỏ hoe nhìn Thời Sơ Thần, nước mắt rơi lã chã, cuối cùng nặn ra ba chữ Trung Quốc: “Tôi xin lỗi.”
Thời Sơ Thần thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lúc cô bước xuống bậc thang, gọi với cô ta lại: “Twyla …Câu cuối cùng, anh ta không đáng.”
Tầng hai của quán cà phê tạm thời đóng cửa, Tiểu Nhạc mang hộp y tế lên.
Thời Sơ Thần nhìn bàn ghế lộn xộn, vết thương trên mặt Đàm Lễ đã tụ máu, gò má hơi ửng đỏ.
“Có cần đến bệnh viện không?” Thời Sơ Thần đã khử trùng vết thương cho anh.
Đàm Lễ lắc đầu, lại vì chỗ khóe miệng tương đối mẫn cảm mà phát ra một tiếng “Hừ…”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Tuy là, anh đánh nhau nhìn rất ngầu, nhưng anh nghĩ gì thế, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau.”
“Anh chưa từng nghĩ rằng em phải chịu ủy khuất lớn như vậy.” Đàm Lễ nắm tay cô, siết chặt các ngón tay cô: “Em chỉ nói với anh là anh ta ngoại tình thôi.”
Đàm Lễ không ngờ rằng đối tượng ngoại tình của Lạc Tinh Vũ lại thực sự là em gái ruột của anh ta.
“Em không muốn phải nhớ lại những điều đó nữa.” Thời Sơ Thần cong môi, “Mà đấy cũng coi như là chuyện riêng của người khác.”
Đàm Lễ xoa xoa má cô: “Đều là quá khứ rồi, hãy quên đi.”
Thời Sơ Thần băng vết thương trên trán cho anh, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Anh như thế này ngày mai đi đăng ký thế nào.”
“Không sao, ảnh của chúng ta cũng chụp xong rồi.”
“Vậy không được, người ta nhìn thấy mặt của anh bị thương, lại tưởng rằng em kề dao vào cổ anh buộc anh phải đi đăng ký kết hôn.” Thời Sơ Thần thốt ra một câu, cô nhìn nhìn mặt anh, “Cũng may, tất cả đều là vết thương ngoài da, khoảng hai ngày nữa là ổn rồi.”
“Vậy ngày tốt em đã tính toán phải làm thế nào?” Đàm Lễ hỏi cô
“Không sao, vào ứng dụng kiếm lại là được.”
“……”
Thời Sơ Thần ngồi bên cạnh, tựa đầu vào vai anh, mái tóc bồng bềnh cọ vào cổ anh: “Anh là người đàn ông đầu tiên đánh nhau vì em đấy.”
“Em cũng là người phụ nữ đầu tiên vì anh mà đánh nhau.”
Thời Sơ Thần ngước nhìn anh, cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi lại đồng thời tiến về phía trước môi chạm môi.
Đàm Lễ hôn rất cẩn thận, Thời Sơ Thần cũng không dám cử động quá nhiều vì sợ chạm vào vết thương của anh.
Nụ hôn kết thúc, dục vọng lại trỗi dậy, không có người trên tầng hai, Thời Sơ Thần cũng không dám làm bất cứ điều gì với anh ở chỗ có camera thế này.
“Đổi chỗ… đến phòng thay đồ đi……” Thời Sơ Thần cúi đầu nói với anh.
Tầng hai có một phòng thay đồ cho nhân viên thay quần áo, chia thành hai phòng, phòng trong cùng là Thời Sơ Thần dùng, vì cô không hay sử dụng nên cũng không có ai đi vào.
Cô kéo Đàm Lễ vào phòng trong cùng đó.
Căn phòng rất nhỏ, với một chiếc gương soi toàn thân và một chiếc tủ nhỏ đựng mấy bộ quần áo cô chuẩn bị phòng khi muốn ra ngoài.
Thời Sơ Thần bị anh đè lại sau cửa, cả người dính lên người cô, trên bụng dưới cảm nhận được sự căng cứng của anh.
Đàm Lễ kéo chân cô lên vòng qua thắt lưng mình, bên dưới cô mặc quần jean cộc, dưới tay anh là làn da đùi mịn màng, anh tham lam vuốt ve, theo ống quần buông thõng lên, lòng bàn tay nhào nặn mông cô.
“Ưm…” Thời Sơ Thần ôm mặt anh: “Anhcứng rồi.”
“Ừm.” Đàm Lễ hôn lên môi cô: “Em ướt chưa?”
“Anh sờ đi.”
Đàm Lễ buông ra, hai chân cô trở lại mặt đất, tay anh cởi cúc quần jean của cô, quần tự nhiên tuột ra.
Chiếc quần lót bị anh xé toạc ra, “Rất nhiều nước.”
Đàm Lễ chạm vào âm huyệt của cô, cô liền nhịn không nổi run rẩy, rên rỉ.
Toàn thân cô đều mềm nhũn ra, tiểu huyệt cũng mềm mại, một tay Đàm Lễ xoa xoa tiểu huyệt, tay kia cởi cúc quần của mình.
Thời Sơ Thần đợi không nổi, cùng giúp anh giải quyết.
Quy đầu bật ra khỏi quần lót, rục rịch tìm nơi ấm áp đó.
Đàm Lễ ôm cô xoay người, hai người đối diện với gương soi toàn thân, nửa thân trên vẫn là mặc áo chỉnh tề, nhưng thân dưới…Thời Sơ Thần mở mắt ra nhìn dáng vẻ dâm đãng của bản thân trong gương.
Trong phòng thay đồ nhỏ, cô dang hai tay liền có thể chạm vào tường, cuộc ân ái trần trụi nhất được diễn ra trong không gian chật chội này.
Hơi nóng thở ra phả lên gương, hơi nước mờ ảo, khuôn mặt ửng hồng của cô bị che mờ.
Hai chiếc quần tụt đến mắt cá chân, chân trước chân sau run rẩy không tách rời, Đàm Lễ ôm eo cô nhấc lên, lưng của cô cong lên, quy đầu thô to càng cắm sâu vào trong hoa huyệt hơn.
“Á…” Đàm Lễ vươn tay xoa xoa hai bầu ngực của cô, để cô thả lỏng “Đừng kẹp chặt như thế.”
Thời Sơ Thần hút anh không chịu thả lỏng, tiểu huyệt của cô tham lam mút lấy côn thịt của anh, hoàn toàn không có dấu hiệu thả ra, lâu lâu còn vặn vẹo mông, gậy thịt to dài bị cô kẹp chặt khó di chuyển.
Không gian chật hẹp, điều hòa cũng không đủ, mồ hôi toát ra lấm tấm, lúc khoái lạc chạm phải vết thương làm miệng vết thương nứt ra, vừa sảng khoái, vừa tê dại lại vừa kích thích.
“Aaaa…Ahhh…Sướng quá…” Thời Sơ Thần nhịn không nổi kêu lên.
Đàm Lễ che miệng cô lại, âm thanh bị chặn nghẹt tràn ra khỏi ngón tay anh.
Anh kiềm chế thở hổn hển bên tai cô, gợi cảm đến mức trong lòng ngứa ngáy bên dưới lại một lần nữa kẹp chặt anh.
Dương vật dưới háng vẫn ra vào mạnh mẽ, môi Đàm Lễ áp vào tai cô: “Em dâm quá.”
“Vâng…” Thời Sơ Thần nói gì đó, Đàm Lễ nghe không rõ, chỉ có thể buông tay ra.
“Anh làm em sướng, rất sướng…Mạnh hơn.” Nói xong lại bị anh dùng môi che miệng lại.
Anh bị tiếng kêu của cô làm kích thích, giữ chặt eo cô ra vào kịch liệt, hạ thân va chạm kịch liệt, tiếng “Bạch bạch” vang lên không dứt.
Điều hòa trong phòng thay đồ không đủ, không khí khô nóng hòa cùng hơi thở của hai người, mồ hôi nhễ nhại, nhờn dính nhưng không ngăn được dục vọng của hai người.
Đàm Lễ làm càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cả người Thời Sơ Thần không ngừng đổ về phía trước, giống như sắp bị anh đâm đến dính vào trong tường.
“Ah! Oh hức! Ưmmmmm!!!” Trong không gian chỉ còn những tiếng rên rỉ vô nghĩa của cô.
Anh ưỡn thẳng lưng đẩy côn thịt vào sâu bên trong, toàn bộ gậy thịt rút ra thọc vào liên hồi vô cùng dữ dội, dễ dàng đưa cô đến đỉnh khoái cảm.
Nước mắt và mồ hôi của Thời Sơ Thần không kìm được cùng nhau tuôn ra, cô ngẩng đầu lên, run rẩy thưởng thức cực khoái tuyệt vời của giây phút này.
Côn thịt bị cô dùng sức hút chặt, Đàm Lễ duỗi tay ôm chắc cô ở trước người, đâm vào mạnh mẽ mấy chục lần.
“Kẹp anh khít vào.” Anh sờ xuống bụng dưới của cô, áp sát mông cô vào phía mình, rút côn thịt ra, bắn vào chân cô.
Hoan ái vừa hết, Thời Sơ Thần đã ướt đẫm từ đầu đến thân.
Cả người Đàm Lễ dính trên người cô, lợi dụng dư âm của cao trào cắn một cái vào gáy cô.
“Hừ ..” Thời Sơ Thần co rụt lại, xoay người dùng tay vẽ vẽ trên cổ anh “Em sướng lắm.”
“Đánh nhau xong còn sức đè em ra làm tình, chồng em thật tuyệt vời.”
Đàm Lễ bị cô chọc cười, mổ mổ môi của cô: “Còn có thể tuyệt vời hơn.”
“Hả?”
“Về nhà, để anh tiếp tục đè em.”.